Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap VII

Mọi người được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi trên tầng hai, Lệ Dĩnh cùng với Lý Vân Nhi ở chung một phòng. Phía trái là phòng của Dương Hoàng Trí, phía phải là phòng của Diệc Phàm, đối diện là phòng của Tề Mạc Thông. Mỗi căn phòng đều rất rộng, giống như phòng tổng thống của một khách sạn đạt chuẩn năm sao quốc tế. Bên trong phòng có một lò sưởi cổ kính, một chiếc giường rộng hai mét theo kiểu giường công chúa, một bộ ghế sa lông màu tối, một tủ quần áo cổ kính được âm vào tường, một cánh cửa cổ là lối vào phòng tắm và một ban công phía ngoài.

“Woa đẹp quá” Lệ Dĩnh vừa quan sát xung quanh vừa cảm thán.

“Phòng này còn đẹp hơn cả phòng tổng thống nữa” Lý Vân Nhi không phải là chưa ở biệt thự bao giờ, ngôi nhà hiện tại của cô cũng là biệt thự, chỉ là cô chưa từng ở trong một căn biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển Anh mà thôi.

Còn Lệ Dĩnh thì khỏi cần phải nói, đây là một thế giới vô cùng xa lạ với cô a. Nhưng cho dù là vậy, nếu chỉ ở chơi mấy ngày thì cô còn cảm thấy vui vẻ, chứ nếu bắt cô sống cả đời ở cái nơi rộng lớn lạnh lẽo này thì cô thà ở trong nhà hay ở trong căn hộ chung cư nhỏ bé của cô còn hơn.

Lệ Dĩnh ôm Tuyết Lang kéo rèm, mở cửa kính bước ra ngoài ban công hóng mát. Đột nhiên Tuyết Lang vẫy vẫy đuôi “ngao ngao…..”. Lệ Dĩnh quay qua chỗ Tuyết Lang đang nhìn thì thấy Diệc Phàm cũng đang đứng ngoài ban công.

“Chào anh” Lệ Dĩnh đi về phía Diệc Phàm, hai ban công chỉ cách nhau một bước chân.

Diệc Phàm cũng bước về phía Lệ Dĩnh, đưa tay sờ sờ đầu Tuyết Lang. Anh ra đây cốt là để quan sát hoàn cảnh xung quanh, thói quen của anh là ở bất cứ đâu cũng sẽ tìm kiếm đường phụ thoát thân đề phòng trường hợp bất trắc. Một phần cũng là để nhìn xem có thể thấy phòng bên kia không, chủ yếu cũng là vì muốn đảm bảo Lệ Dĩnh cũng phải ở trong tầm quan sát của anh. Từ lúc bị thương rồi ở cạnh nhau đến giờ hình như anh tự nhiên đã hình thành một thói quen mặc định, đó là lúc nào cũng phải nhìn thấy cô trong tầm mắt anh mới cảm thấy yên tâm.

Hai người yên lặng không nói gì, nhưng không khí vẫn vô cùng thoải mái không ngượng ngùng. Lúc ở nhà cả hai cũng như vậy, dù rất ít nói chuyện cùng nhau nhưng việc ở bên cạnh nhau dường như đã bắt đầu trở thành thói quen. Quan trọng là bắt đầu cảm thấy điều đó là lẽ đương nhiên, hai người có thể như vậy cùng nhau ở chung một chỗ suốt ngày cũng không cảm thấy nhàm chán vô vị.

Buổi chiều trước buổi party hai giờ, mọi người được Dương Ngọc Linh và Dương Hoàng Trí dẫn đi chọn trang phục hoá trang. Đó là nguyên một căn phòng rộng lớn với những bộ trang phục Anh cổ điển cả nam lẫn nữ, phải nói là vô cùng rườm rà và xa hoa.

“Mọi người cứ thoải mái chọn trang phục mình thích” Dương Hoàng Trí vừa nói vừa quan sát Lý Vân Nhi.

Bên này Lý Vân Nhi cùng Lệ Dĩnh đang đi xem xét các bộ trang phục.

“Sau khi chọn xong chúng ta sẽ cùng nhau đi ngăm mình ở hồ nước nóng nha” Dương Ngọc Linh dịu dàng bước lại gần hai người.

“Hơ, ở đây có hồ nước nóng nữa hả chị?” Lý Vân Nhi hai mắt toả sáng, cô rất thích ngăm mình trong một hồ nước nóng rộng lớn với phong cảnh thiên nhiên xung quanh.

“Là Hoàng Trí cho người xây dựng từ năm ngoái” Dương Ngọc Linh cười cười, chỉ cần nhìn qua cũng biết em trai mình đang yêu rồi.

“Chà, thì ra Hoàng Trí lại lãng mạn như vậy nha” Lệ Dĩnh cũng cười cười.

Vậy là Dương Ngọc Linh và Lệ Dĩnh hiểu ý nhìn nhau cười vui vẻ. Còn Lý Vân Nhi thì như có điều gì suy nghĩ. Hình như hồi năm ngoái mình có từng nói với cậu ta về một hồ nước nóng trong mơ a…..không thể nào. Nhất thời tầm mắt của Lý Vân Nhi nhìn qua Dương Hoàng Trí khác lạ.

Diệc Phàm đứng gần đó chọn quần áo cũng nghe được loáng thoáng, anh nhếch khoé môi “Có đầu tư”. Ánh mắt lướt qua Lệ Dĩnh đang cười vui vẻ bên kia, "còn em có mơ mộng gì?" Những ngày ở cạnh nhau anh cũng biết rõ sở thích của Lệ Dĩnh là gì, chỉ là sở thích và mơ mộng lại là hai chuyện khác nhau.

Loay hoay một hồi cuối cùng mọi người cũng chọn xong trang phục dạ hội. Sau đó mọi người kéo nhau đi tắm hồ nước lộ thiên được xây dựng ở phía ngoài, nằm kề bên biệt thự.

Hồ nước được chia làm hai bên riêng biệt của nam và nữ, được ngăn cách bởi một vách bằng gỗ. Nước nóng được pha theo công thức của các suối nước nóng bên Nhật, bao quanh là những gờ đá nhấp nhô cứ như thật sự đang tắm ở suối nước nóng vậy. Và dĩ nhiên bao quanh hồ nước nóng là phong cảnh hùng vĩ của núi rừng, mặc dù vậy vẫn được đội bảo vệ canh gác và canh phòng cẩn thận để bảo vệ sự an toàn của mọi người.

“Thật là sảng khoái quá a” Lý Vân Nhi cùng với Dương Ngọc Linh dựa vào gờ đá cảm thán.

“Hô hô….” còn Lệ Dĩnh đang bơi quanh hồ vẻ vui vẻ.

“Ở đây thoải mái hơn ở hồ bơi nhiều” Lệ Dĩnh tung tăng lặn hụp quanh hồ.

“Uhm em nhớ là mỗi lần đi hồ bơi là chị chỉ luôn bám lấy sợi dây phao, rủ bơi vòng quanh cũng lười nữa mà” Lý Vân Nhi ngạc nhiên.

“Tại chị không thích chỗ đông người…” Lệ Dĩnh thoải mái dựa vào gờ đá.

“À em hiểu rồi, da mặt chị mỏng thật đó a” Lý Vân Nhi cười vui vẻ “Cho nên về sau chị nhất quyết từ chối không đi hồ bơi nữa a”

“Xuống hồ bơi mà chỉ ôm dây không thì rất chán đó, thà không đi còn hơn” Lệ Dĩnh lắc đầu.

“Vậy mai mốt không đi công viên nước nữa mà chuyển qua hồ bơi nhà em đi, cũng không có ai” Lý Vân Nhi cũng bắt đầu bơi xung quanh.

“Uhm cũng được” Lệ Dĩnh vừa nói vừa nhắm mắt dưỡng thần.

“Chị cũng đi luôn nha Ngọc Linh, tụi mình sẽ tổ chức một party ở hồ bơi” Lý Vân Nhi bơi lại ngồi kế Dương Ngọc Linh.

“À nếu là vào những ngày cuối tuần thì chị có thể đi được” Dương Ngọc Linh dịu dàng nói.

“Dạ, em sẽ thu xếp thời gian rồi sẽ nhờ Hoàng Trí nhắn lại với chị nha” Lý Vân Nhi cười híp mắt rồi như chợt nhớ ra cái gì, cô kéo Lệ Dĩnh lại gần hai người.

“Chị biết không Lệ Dĩnh, chị Ngọc Linh rất nổi tiếng trong các gia tộc đó. Chị ấy là một cô gái có đầy đủ tất cả phẩm hạnh và khí chất của một đại tiểu thư cần phải có” Lý Vân Nhi ngưỡng mộ nhìn Dương Ngọc Linh. “Lúc nào mẹ em cũng nói phải chi em được một chút xíu giống chị hix hix….” Lý Vân Nhi vẻ mặt đau khổ, ôm tim khóc oa oa.

Lệ Dĩnh gật đầu rồi cười cười xoa đầu Lý Vân Nhi “Chị thấy mà, không liên quan nhưng chị thấy mẹ em nói đúng đó ha ha….” nói xong cười to vẻ trêu chọc.

“Ô ô hôm nay em nhất định không tha cho chị” Lý Vân Nhi nhăn mặt rượt Lệ Dĩnh chạy quanh hồ.

"Đến đây ha ha" Lệ Dĩnh vừa chạy vừa quay đầu lè lưỡi lêu lêu.

"Em cứ thắc mắc không biết chị có phải con gái không nữa" Lý Vân Nhi đầu đầy vạch đen.

"Hzzzz..." Lệ Dĩnh quay đầu vẻ buồn bã. "Em cũng đã thấy hết rồi mà còn hỏi câu đó, thật là đau lòng" vừa nói vừa làm động tác lấy khăn chấm nước mắt.

Lý Vân Nhi để tay lên vai Lệ Dĩnh ra vẻ thấu hiểu. "Chị yên tâm, em không nói cho ai biết đó là đồ giả đâu"

Lệ Dĩnh té xỉu "Một ngày nào đó chị sẽ ám sát em để bịt đầu mối"

“Thật ra chị lại thấy ngưỡng mộ các em hơn, có thể vui vui vẻ vẻ mà sống đúng với chính bản thân mình” Dương Ngọc Linh buồn bã nói. Từ nhỏ cô ấy đã bắt buộc phải tham gia vào một lớp học dành cho những vị tiểu thư khuê cát, từ cử chỉ cho đến tiếng nói phải thật nhẹ nhàng và tao nhã.

“Nói thật thì em cảm thấy giống như đang trở về thời cổ đại vậy” Lệ Dĩnh lắc đầu cảm thán. “Bây giờ đã là thời hiện đại rồi, mọi người đều có quyền sống và làm theo những mong muốn của trái tim mình. Như vậy thì mới có thể có được một hạnh phúc thật sự”

Dương Ngọc Linh lắc đầu, ngước lên nhìn hoàng hôn phía xa rồi quay qua nhìn Dạ Nguyệt cười buồn “Ước gì chị có thể can đảm như em đó, Lệ Dĩnh. Nhưng số mệnh của chị đã gắn liền với gia tộc của mình, chị là con một trong nhà nên chị phải thực hiện trách nhiệm của bản thân với gia đình của chị”.

Ba của Dương Ngọc Linh là con cả trong nhà, là anh của ba Dương Hoàng Trí. Mà mẹ của Dương Ngọc Linh sau khi sinh cô ấy xong thì bác sĩ nói là không thể sinh được nữa do có nhóm máu đặc biệt, vì vậy cô ấy là con một. Dĩ nhiên ngoại trừ ba của hai người thì còn những người anh chị em khác nữa. Ngoài ra trong gia tộc bọn họ còn có những dòng chính khác từ thế hệ ông nội của hai người. Đây cũng là một gia tộc tồn tại và phát triển lâu đời.

Lệ Dĩnh và Lý Vân Nhi đau lòng nhìn Dương Ngọc Linh. Một cô gái xinh đẹp và hiền lành như thế, trên vai lại gánh một trách nhiệm nặng nề, làm sao nói bỏ là bỏ được. Lệ Dĩnh cũng hiểu điều này, cô cũng là con một của gia đình cô, mặc dù chỉ là một gia đình nhỏ nhỏ nhưng trách nhiệm trên vai của cô cũng vô cùng lớn, vì đó chính là ba mẹ – những người đã nuôi lớn và dạy dỗ cô để cô có được ngày hôm nay. Nhưng cô khác với Ngọc Linh là cô được quyền lựa chọn cách sống của mình.

“Ngọc Linh, Lệ Dĩnh, cả ba chúng ta kết nghĩa chị em đi. Từ nay về sau dù ỗi người một hoàn cảnh, một gia đình nhưng bất kể là có chuyện gì cũng nhất định chia sẻ với nhau, cùng nhau vượt qua và đối mặt, được không?” Lý Vân Nhi mắt lấp lánh, ấm áp nhìn Ngọc Linh và Lệ Dĩnh.

Lệ Dĩnh và Dương Ngọc Linh nhìn nhau, rồi vui vẻ cười gật đầu với Lý Vân Nhi: “Được”

“Vậy, ở đây có trời đất chứng dám, ba người chúng ta từ nay sẽ là chị em ruột thịt trong nhà. Ngọc Linh sẽ là chị cả, Lệ Dĩnh là chị hai và em sẽ là em út” Lý Vân Nhi chìa bàn tay úp sấp ra trước mặt. Lệ Dĩnh và Dương Ngọc Linh để bàn tay lên tay Lý Vân Nhi, cả ba người cùng cười vui vẻ.

Bên này mọi người cũng đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Có vẻ bên nam rất yên tĩnh, không ai nói với ai lời nào. Dương Hoàng Trí thì chăm chú nghe bên kia nói chuyện, có vẻ cuộc trò chuyện của ba người đã thu hút được anh. Anh rất vui vẻ khi Lý Vân Nhi và Dương Ngọc Linh hòa thuận như thế. Dù cho Dương Ngọc Linh chỉ là chị họ, nhưng đối với anh em họ hàng trong nhà thì Dương Ngọc Linh là người khiến anh kính nể nhất.

Diệc Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần, đã lâu rồi anh không có ngâm mình trong suối nước nóng. Anh để ý cuộc trò chuyện vừa rồi thấy Lệ Dĩnh cũng rất thích nơi này, sau này anh nhất định sẽ thường xuyên dẫn cô gái nhỏ này đi suối nước nóng, dĩ nhiên địa điểm chính là ở Nhật – nơi cô ấy thích nhất.

Và anh không nhận ra hiện tại bản thân anh đang nghĩ về tương lai, và trong cái tương lai đó lại có cô hiện hữu ở đó.

“Anh nghĩ thế nào về Lệ Dĩnh?”

Diệc Phàm đang nhếch khoé môi lên vui vẻ suy nghĩ thì một giọng nói trầm ổn vọng đến từ bên cạnh anh, không cần phải mở mắt ra anh cũng biết người đó là ai. Tề Mạc Thông đi lại ngồi tựa vào gờ đá bên cạnh anh. Diệc Phàm vẫn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có trả lời câu hỏi của Tề Mạc Thông. Chuyện của anh và Lệ Dĩnh không liên quan đến người thứ ba.

“Anh nên nhớ anh chỉ là anh họ của cô ấy. Tôi sẽ cho cô ấy tất cả và nhất định mang lại hạnh phúc cho cô ấy” Tề Mạc Thông tức giận tuyên bố, anh cảm thấy chướng mắt vì thái độ coi thường người khác của Diệc Phàm. Nhưng anh lại không biết rằng, ngoại trừ những người đồng đội thân cận của mình ra thì trước giờ Diệc Phàm chưa bao giờ để ai vào mắt. Mà một cậu chủ còn dùng tiền của gia đình như Tề Mạc Thông lại càng không.

“Suy nghĩ kĩ trước khi mở miệng, hiện tại bản thân cậu có được thứ gì?” Diệc Phàm lạnh nhạt đứng dậy đi lên bờ, nhiệt độ xung quanh giảm đi vài phần. Khi chưa làm được gì thì tốt nhất đừng ở trước mặt anh mà to mồm nói sẽ cho cô ấy tất cả rồi mang lại hạnh phúc cho cô ấy.

Như vậy từ giờ ngoại trừ ba của Lệ Dĩnh thì còn một người đàn ông nữa, nếu ai muốn có được Lệ Dĩnh thì phải bước qua xác của anh ta trước.

“Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?” Dương Hoàng Trí đi lại kế bên Tề Mạc Thông.

“Hoàng Trí, nói thật với mình, anh ta có phải là anh họ của Lệ Dĩnh?” Tề Mạc Thông trầm mặc.

“Hzzz đúng là không thể giấu cậu được” Dương Hoàng Trí thở dài. “Mình đã hứa với chị ấy là không được nói với ai nhưng nếu cậu đã cảm giác được thì mình cũng không giấu nữa, đó là người đã được cứu cùng lúc với chị ấy. Chị ấy đã vô tình cứu được anh ta và hiện tại anh ta đang mất trí nhớ, không ai biết rõ thân thế của anh ta, không ai biết tại sao anh ta lại bị nhiều vết thương nặng như vậy và tại sao lại ở trong khu rừng đó”

Tề Mạc Thông ngạc nhiên “Vậy sao Lệ Dĩnh còn để anh ta sống chung trong nhà? Theo cậu nói mình cảm thấy anh ta có dính dáng đến bên thế lực hắc đạo. Như vậy vô cùng nguy hiểm đối với Lệ Dĩnh”

“Mình cũng không biết, cậu biết tính tình của chị ấy kì lạ thế nào mà, chị ấy nghĩ gì không ai biết được” Dương Hoàng Trí lắc lắc đầu ra vẻ bó tay khó hiểu.

“Không được, không thể để như vậy được, mình sẽ điều tra thân thế của anh ta” Tề Mạc Thông nắm chặt nắm đấm. “Nếu anh ta là người của hắc đạo mình nhất định cho Lệ Dĩnh biết để cô ấy tránh xa anh ta ra”

Dương Hoàng Trí nhìn bạn mình mà lắc đầu thở dài.

Diệc Phàm vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì thấy Lệ Dĩnh cũng vừa bước ra.

“Hơ, mọi người đâu? Sao có mình anh vậy?” Lệ Dĩnh nhìn ngó xung quanh.

“Tôi ra trước” Diệc Phàm nhìn thấy cô gái nhỏ thì trong lòng mềm mại xuống.

Lệ Dĩnh đang cầm khăn lau đầu, tóc vẫn còn ướt và rối “Tôi cũng lên trước, cùng về nha” Lệ Dĩnh cười cười nhìn Diệc Phàm.

“Được” Diệc Phàm gật nhẹ đầu, đáy mắt ẩn hiện ý cười. Hình ảnh thoải mái này của Lệ Dĩnh anh nhìn cũng rất nhiều lần rồi và giờ cảm thấy đó là điều vô cùng hiển nhiên.

Diệc Phàm vừa đi vừa như có như không nhìn Lệ Dĩnh. Qua cuộc nói chuyện vừa rồi anh cũng hiểu, Lệ Dĩnh rất yêu thích tự do, đối với một nơi đầy nguyên tắc như những nhà giàu sang quý tộc thật sự không thích hợp với cô ấy và cũng là nơi mà cô ấy không thuộc về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro