Chap 2
"Là một đứa bé , chắc là một bé gái, em à » - ông chồng nói với người vợ đang bế một đứa trai. Trái với Irene ngoan ngõan, cậu bé cứ khóc không chịu ngưng.
« Sao lại có một đứa bé trước cửa nhà mình, ba mẹ nó đâu » người phụ nữ vừa thắc mắc vừa dỗ cậu con.
« Anh không biết, lúc anh ra thì không thấy ai ngòai nó, chắc lại những ông bố bà mẹ vô trách nhiệm muốn bỏ con rồi » Ông nhìn đứa bé, và đứa trẻ đáp lại bằng một nụ cười thật xinh, có vẻ như cô cũng cảm nhận được sự ấm áp từ nơi ông, cô biết ông là người tốt. Hơi bất ngờ nhưng tiếng khóc của đứa con trai lại thu hút sự chú ý của ông. « Mà thằng nhỏ nhà mình sao rồi, nó cứ khóc mãi như vậy không ổn đâu »
« Em cũng không biết nữa, nó bị sốt mà không chịu uống sữa, không chịu uống thuốc cũng không ngủ, cứ khóc mãi như vậy. Em định kêu anh chở nó đi bệnh viện thì có tiếng chuông cửa đấy. Em còn tưởng anh gọi bác sĩ gia đình mình vào giờ này nữa. « Bà đáp lời chồng nhưng vẫn không rời mắt khỏi cậu con trai.
« Vậy thôi mình đưa con đi bệnh viện, em lên phòng lấy ít đồ dùng của nó đi, anh đi lấy chìa khóa xe, anh để quên trên phòng sách rồi. mình sẽ ẵm đứa nhỏ này theo luôn »
Nói xong người chồng đặt đứa bé xuống cái cũi giữa nhà. Người vợ gật đầu với chồng rồi cũng để đứa vào cũi. « Chờ mama xíu nha »
3 phút sau, hai vợ chồng quay lại cũi mà vô cùng ngạc nhiên. Đứa con trai yêu quý của họ đã ngừng khóc, thậm chí còn cười và hình như đang nghịch với cô bạn mới (tất nhiên là vẫn còn sốt). Người mẹ trẻ ẵm con mình lên thử cho nó uống thuốc thì cậu bé ngoan ngõan nuốt hết những ngụm thuốc bà đút. Rồi nút lấy nút để bình sữa mà trước đó cậu đã kiên quyết không đụng vào. Cuối cùng là ngủ say trong lòng mẹ.
Mặc dù những gì mới xảy ra thật khó hiểu nhưng hai vợ chồng đều chung một cảm giác an lòng khi thấy con mình chịu uống thuốc và ngủ ngoan như bây giờ. Sau khi đặt đứa bé vào cũi, bà chủ nhà bế đứa bé lạ kia lên vì sợ nó bị lây bệnh.
« Anh à, hay là mình giữ lại đứa trẻ này » bà nhìn đức ông chồng hỏi ý kiến « Em thấy như nó sẽ mang lại may mắn cho cậu nhóc nhà mình »
« Anh thấy nó là người có thể trị thằng bé nhà mình thì đúng hơn » Ông đùa và cười thật nhẹ « Nhưng lỡ như người nhà nó đang tìm nó thì sao ? »
« Chẳng phải lúc nãy anh nói là những ông bố bà mẹ vô trách nhiệm muốn bỏ con mình sao ? Nếu như không phải bố mẹ bỏ con thì không lẽ có 1 tên bắt cóc vớ vẩn nào bắt cóc xong rồi mất ý định tống tiền hay bán đứa trẻ cho buôn người mà chỉ muốn để trước cửa nhà mình cho vui àh ? » người vợ đang lôi ra những lý do hợp lí nhất để thuyết phục ông chồng.
« Thì đúng vậy nhưng mà... » vẫn cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng nhìn cậu con trai, rồi nhìn sang đứa bé, ông đã bị vợ mình thuyết phục. « Uh thì làm theo ý em vậy »
« Ok, khi V hết bệnh mình sẽ dẫn đứa bé đi làm giấy tờ, mà mình nên gọi nó là gì nhỉ ? » Một cách vô tình, sợi dây chuyền với hình hoa lan bằng bạc rơi ra, bà chỉ cho chồng mình và nói « vậy mình đặt tên con là Irene nhé. Từ nay con sẽ là Kim Irene, là em sinh đôi của Kim Tae Hyun và là con của gia đình Kim. »
Như hiểu được thiện ý của những người đang bế mình, Irene lại nở một nụ cười thật tươi để đáp lại. Vậy là Chúa trời đã không bỏ rơi những thiên thần nhỏ bé như cô. Ông đã cho cô một gia đình mới với những người không thân thích nhưng lại hết mực yêu thương cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro