Chap 22: Anh đã yêu cô ấy
Cả đêm không biết làm bao nhiêu lần, Jungkook như một đứa trẻ thỏa mãn bao nhiêu cũng không đủ, càng lúc càng như loài sói đói ác liệt nơi hoang dã, dùng đủ loại tư thế để dày vò cô, đòi hỏi cô.
Sinb không có nhiều kinh nghiệm như anh, qua vài lần đã chịu không nổi nữa, còn anh thì vẫn sinh lực dồi dào không chịu buông tha.
Không biết bị dày vò đến mấy giờ sáng, cuối cùng Jungkook cũng buông tha cho cô, một tay đặt ở sau đầu cô, một tay vòng qua eo cô, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cảm xúc mãnh liệt đi qua, toàn thân Sinb mệt mỏi rã rời nhưng cô không thấy buồn ngủ chút nào. Trời bên ngoài dường như cũng sắp sáng rồi.
Ngày hôm sau.
Lúc dùng bữa sáng, ông Jeon và bà Jeon đều ngỡ ngàng kinh ngạc khi nhìn thấy Jungkook cũng vừa mới rời giường. Còn Sinb thì chột dạ cúi đầu, ngồi bên cạnh im lặng làm bộ ăn sáng.
"Jungkook con về bao giờ vậy? Sao không ai hay biết con về hết?" Bà Jeon nhanh chóng dặn dò nhà bếp mang ra thêm bộ chén đũa.
Jungkook bình thản ngồi xuống, không nhìn Sinb ngồi đối diện lấy một cái. Sinb cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
"Lúc về thì cả nhà đã ngủ cả rồi." Jungkook không nhanh không chậm trả lời.
Ông Jeon nhìn anh một cái, "Không phải nói đang đi nghỉ phép sao, còn hai ngày nữa mới hết phép mà? Sao về nhanh như vậy?"
"Không có gì. Đi lâu cũng thấy chán nên về thôi ạ." Jungkook uống một muỗng canh nấm sữa bò, thuận miệng trả lời.
"Con bé Mạc đâu? Lần này không thấy con dẫn theo về?" Ông Jeon tùy ý hỏi.
Bên này, động tác cầm chai sốt cà chua của Sinb hơi khựng lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc nên cũng không ai phát hiện ra điểm khác thường.
"Ba, sao tự nhiên quan tâm đến cuộc sống riêng tư của con vậy? Không phải trước kia ba không hề hỏi han tới cái gì sao?" Dường như Jungkook không thích nhắc đến đề tài này.
Ông Jeon liếc xéo con trai, thờ ơ phét bơ lên bánh mì nói: "Phận làm cha mẹ, đến cả chuyện tình cảm của Sinb mà ba còn rất bận tâm, chẳng lẽ con trai mình mà ba không quan tâm đến được sao?"
Nghe thấy ông Jeon nhắc tới mình, Sinb lập tức ngẩng đầu lên.
Ông Jeon nhìn về phía cô mở miệng: "Sinb, tối nay có buổi dạ tiệc, chú và mẹ con đều phải tham gia, con ở nhà cũng không làm gì hay là đi cùng mẹ con đi, cũng đỡ khiến bà ấy thấy nhàm chán."
"Con sao?"
"Đúng vậy, con đi cùng mẹ đi. Chú Jeon của con lúc nào cũng phải xã giao với rất nhiều người, toàn vứt mẹ sang một bên thôi. Có con ở bên thì mẹ sẽ không thấy vô vị nữa."
"Dạ, vậy con sẽ đi với mẹ." Sinb gật đầu cười đồng ý.
Bà Jeon cười tươi rói, "Đến lúc đó, để mẹ và chú Jeon xem coi trong buổi tiệc có ai thích hợp với con không. Con cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn trai để ổn định cho tương lai đi. Em gái con giờ đã sắp kết hôn rồi, con cứ kéo dài thời gian thế này đến mẹ cũng sốt ruột dùm con rồi đấy."
Động tác của Jungkook hơi chững lại. Tầm mắt Sinb cũng vô thức nhìn về phía anh. Nhưng lúc này Jungkook đang cúi đầu, nên người khác không thể nhìn ra bất kỳ biểu hiện nào của anh.
Sinb cho rằng anh sẽ lên tiếng nói gì đó, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn chỉ giữ yên lặng. Trong lòng cô không khỏi cảm thấy mất mát.
Sinb mỉm cười gật đầu: "Dạ. Con sẽ cẩn thận tìm xem."
Nãy giờ vẫn im lặng một mực không nói, lúc này Jungkook bỗng dằn mạnh bộ đồ ăn trong tay xuống bàn. Nhìn chằm chằm vào Sinb bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó đứng dậy, "Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục đi."
Cô gái này, còn dám nói sẽ đồng ý đến xem? Từ đầu đến cuối anh im lặng không nói, chính là muốn để xem Sinb có từ chối sự sắp xếp xem mắt của người lớn hay không, nhưng kết quả chờ đợi lại khiến anh tức giận đến cực điểm.
Cô thật sự muốn tìm người khác sao?
***
Tối đến, Sinb đi cùng vợ chồng ông bà Jeon đến tham dự dạ tiệc, ông Jeon giới thiệu với mọi người Sinb là con gái của ông.
Bởi vậy, chỉ trong chốc lát, thân phận của Sinb đã khiến nhiều người phải ghé mắt nhìn. Hơn nữa từ khuôn mặt đến dáng người đương nhiên cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của các công tử giàu có.
Sinb nghe lời mẹ, nên cũng cố gắng chào hỏi xã giao mấy câu, nhưng cũng không mặn mà cho lắm.
Trên thực tế, những người đàn ông này cho dù có xuất sắc hơn đi chăng nữa, thì trong mắt cô cũng chỉ thấy bình thường mà thôi.
Khi trong tim đã có hình bóng của một người ngự trị, thì không còn tâm trí đâu để mà để ý thêm người nào khác nữa...
Một người đàn ông trẻ tuổi với phong thái chững chạc cầm ly rượu đi về phía cô. Người đàn ông này không có vẻ quần là áo lụa như mấy anh chàng công tử con nhà giàu khác, ngược lại có phần giống một quý ông người Anh hơn.
"Xin chào tiểu thư xinh đẹp, không biết có vinh hạnh được mời cô nhảy một điệu không?" Người đàn ông này không đường đột, hơn nữa còn rất lịch sự.
Ít nhất, ấn tượng đầu tiên của Sinb đối với người đàn ông này khá là tốt. Nhưng dù vậy, cô vẫn không có hứng thú nhận lời mời khiêu vũ của người đàn ông này. Bởi vì cô lo mẹ và chú Jeon sẽ hiểu lầm điều gì đó mà cố gắng thúc đẩy quan hệ của hai người bọn họ.
Đang định uyển chuyển từ chối thì hai cánh cửa mạ vàng chậm rãi được từ bên ngoài đẩy ra. Sinb cũng tò mò như mọi người nhìn về phía cửa.
Không nhìn còn đỡ, nhìn xong cô chết trân bất động tại chỗ, sững sờ nhìn người từ ngoài cửa đi vào.
Jeon Jungkook......
Toàn thân mặc âu phục màu nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng được thắt chiếc nơ màu tím sẫm.
Cách ăn mặc tùy ý phóng khoáng, nhưng khi xuất hiện giữa không gian nơi đây, trong nháy mắt đã chiếm trọn hết tất cả ánh sáng rực rỡ của toàn trường. Tựa như cả đại sảnh rộng lớn chỉ có sự tồn tại của mình anh vậy.
Thế nhưng anh không đến một mình mà bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp đang thân mật dắt tay nhau, chính là người mà Sinb đã gặp hai lần —— Mạc Kỳ Kỳ.
Hình ảnh hai người thân mật xứng lứa vừa đôi đó cứ như cây roi da nặng nề hung hăng quất vào tim Sinb, đau đến mức khiến cô thấy nghẹt thở.
Tối hôm qua, Jungkook còn cùng cô thân mật khắn khít như vậy, nhưng giờ anh lại tay trong tay cùng người con gái khác vui vẻ đi bên nhau. Hơn nữa, còn xuất hiện trước mặt cô. Anh thật sự không hề để ý chút nào sao, một chút áy náy cũng không có ư? Nếu có, chắc đã không ung dung tự tại như thế rồi.... Khóe môi Sinb nhếch lên, mang theo nụ cười tự giễu.
Đúng vậy! Sao anh ấy phải quan tâm đến cảm giác của cô kia chứ? Cho tới bây giờ, cô chẳng là gì với anh cả. Họa chăng, anh chỉ coi cô là bạn giường mà thôi. Gọi thì đến, đuổi thì đi, thế mà cô vẫn ngây thơ mà mắc mưu, mặc cho anh vứt viên đá vào sâu tận nơi đáy lòng, tạo nên từng cơn sóng....
"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Người đàn ông bên cạnh dịu dàng lo lắng hỏi thăm. Một chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt cô, "Nếu không ngại thì cô cứ dùng cái này lau đi."
Sinb lúng túng vươn tay chạm lên mặt mình, lúc này mới phát hiện trên mặt lành lạnh. Mình, mình cứ vậy mà khóc ư?
"Thật ngại quá, cảm ơn anh." Sinb thấy mình thật mất mặt, vội nhận lấy khăn tay quay lưng lại lau đi nước mắt.
Lệ đã lau khô, cũng không nhìn đến Jungkook dù chỉ một lần nữa. Sự nhiệt tình của anh, sự ngọt ngào của anh, tất cả đều là chuyện của anh, không có bất cứ quan hệ gì với cô cả.
"Thật xin lỗi, đã làm bẩn khăn tay của anh rồi. Nếu anh không phiền thì để lát nữa tôi mang về giặt sạch rồi gửi lại cho anh sau có được không?" Cô áy náy đề nghị.
Đối phương rất hào phóng, cười gật đầu, "Đương nhiên là được. Chỉ một chiếc khăn tay thôi, tôi cũng không vội gì đâu."
Sinn thấy nhẹ nhõm một chút, rất cố gắng, cố gắng để bản thân nở nụ cười thật tươi, giữ cho mình vẻ tự nhiên nhất có thể.
"Vừa rồi không phải anh muốn khiêu vũ sao? Còn hứng thú không?"
Đối phương nhún vai, "Đương nhiên rồi. Tôi còn nghĩ sẽ bị cô từ chối đấy."
Sinb không trả lời, chủ động vươn tay ra. Đối phương mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Hai người lịch sự dìu nhau đi vào sàn nhảy.
Nhìn bóng dáng của đôi trai gái kia, ông bà Jeon trao đổi ánh mắt vui vẻ.
Lẫn trong đám người, ánh mắt đen thẳm Jungkook như bắn ra từng tảng băng lạnh lẽo có thể đông cứng tất cả mọi người xung quanh.
Khá khen cho Sinb! Cô vậy mà dám làm thật! Mới đó mà đã thân mật tay nắm tay với người khác rồi! Anh thật sự muốn chạy sang bóp chết cô!
"Jungkook, anh sao vậy? Sắc mặt anh rất khó coi." Mạc Kỳ Kỳ ở bên cạnh bị dáng vẻ khủng bố này của anh làm cho hết hồn, dè dặt cất tiếng hỏi.
Jungkook nâng ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Mím chặt môi, không nói câu nào.
Mạc Kỳ Kỳ nhìn theo tầm mắt của anh, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng đó trong đám người.
Hwang Sinb?
"Sao lại là cô ta?" Hai mắt tối đen rủ xuống. Mạc Kỳ Kỳ nghiêng mặt nhìn sang, "Jungkook, anh lại vì cô ta mà khó chịu sao?"
Jungkook đặt mạnh ly rượu lên khay của người phụ vụ, u ám nhìn sang người bên cạnh, "Lại?"
"Lần đầu tiên, sở dĩ anh dẫn em tới tham gia tiệc ở nhà anh cũng là vì cô ấy, không phải sao?" Mạc Kỳ Kỳ lớn gan lớn mật mở miệng.
"Rồi sao?" Jungkook từ chối cho ý kiến.
"Sau đó, khi ở tiệm trang sức, sở dĩ anh bằng lòng đi vào cùng em cũng là vì đột nhiên nhìn thấy cô ta?"
Ánh mắt Jungkook càng trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm khiến Mạc Kỳ Kỳ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng nếu đã nói đến đây thì cô cũng muốn nói hết một lần, "Chúng ta hẹn hò bao nhiêu lâu rồi, thế nhưng anh chưa bao giờ đụng vào em, cho dù em đã mặt dày quyến rũ anh anh hết lần này đến lần khác, mà anh vẫn không hề cắn câu. Từ trước đến nay em cảm thấy sức hấp dẫn của em không có vấn đề, người có vấn đề chính là anh."
Jungkook nheo mắt lại, "Mạc Kỳ Kỳ, rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Mạc Kỳ Kỳ cười giễu, đáy mắt có chút đau thương, "Điều em muốn nói chính là, chúng ta kết thúc thôi. Mặc dù hẹn hò với người đàn ông ưu tú như anh có thể thỏa mãn sự hư vinh của em, nhưng em không muốn bị anh lợi dụng thêm nữa. Jungkook, anh đã yêu người phụ nữ kia rồi! Cho dù anh có che giấu thế nào, muốn đẩy cô ta ra xa bao nhiêu, anh cũng không thể trốn tránh được sự thật này."
Lời của Mạc Kỳ Kỳ khiến sắc mặt Jungkook trầm xuống. Đôi môi mỏng mím lại sắp thành đường ngang. Sắc mặt tối đen khiến người ta nhìn không thấu rốt cuộc lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là, tầm mắt kia từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm về phía bóng dáng đỏ rực nào đó trong sàn nhảy.
Chết tiệt! Bọn họ đang nói gì với nhau? Có cần biểu hiện thân mật, vui vẻ như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro