5. Vô tình gặp gỡ
Một thời gian dài trôi qua...
Khi Yewon về đến nhà, Sinb mừng mừng tủi tủi ôm chặt lấy cô. Trên đường về Yewon vốn còn thấp thỏm không yên, cô sợ lần này về sẽ gặp phải tình huống khó xử như lần trước. Nhưng cũng may, Jungkook không có ở đây.
"Chị, cha có nhà không? Gần đây cha còn đi đánh bạc nữa không ạ?" Yewon vừa để hành lý xuống vừa hỏi Sinb.
"Đang ở nhà. Đã ngủ rồi." Sinb tươi cười, tinh thần xem ra rất tốt. Có lẽ vì gần đây cha không làm cho chị buồn phiền gì nữa.
"Chị cũng đã tìm được một công việc tương đối nhẹ nhàng."
Nghe Sinb nói vậy, Yewon thở ra nhẹ nhõm. Nghiêng đầu nhìn vào phòng cha ngủ, mặt cô nở nụ cười thỏa mãn.
"Như thế này mới có chút cảm giác của gia đình." Yewon không nhịn được than nhẹ, rồi xoay đầu lại, "Chị, chị làm việc gì vậy? Có vất vả quá không? Giờ em về rồi, thật ra chị không cần phải đi làm đâu mà."
"Em không phải lo cho chị, bác sĩ nói bây giờ chị không sao rồi. Hơn nữa chỉ là công việc văn phòng thôi, có vất vả gì đâu."
Sinb vừa giúp em gái thu dọn đồ đạc, vừa cười nói, "Nếu chị cứ ở nhà suốt ngày như vậy mới buồn bực mà sinh bệnh đó."
Hiếm khi thấy Sinb vui vẻ như vậy, Yewon vốn muốn hỏi chuyện giữa cô và Jungkook hiện tại thế nào, nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng. Bây giờ cha không còn đi đánh bạc nữa, tất nhiên Sinb cũng không còn bị Jungkook khống chế nữa...Hơn nữa, xem tâm tình chị tốt thế này, hẳn là đã cắt đứt quan hệ với anh ta rồi cũng nên.
"Khuya rồi còn ngẩn người ra đó làm gì hả? Mệt quá à?" Sinb đẩy đẩy Yewon.
Yewon lúc này mới hoàn hồn. Cười hì hì, "Không có, cảm thấy trở về đột ngột thế này, có vẻ không chân thực. Bắt đầu từ ngày mai, công việc của em sẽ chính thức đi vào hoạt động, nên cũng hơi thấy hồi hộp."
"Đừng lo, sáng mai chị sẽ dậy làm bữa sáng cho em." Sinb khuyên em gái xong nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, lần trước chị đã giúp em trả lại váy cho anh Yoongi rồi."
"Vâng. Em có nghe anh ấy nói rồi."
"Hai người gặp nhau rồi sao?" Sinb nhìn cô.
Yewon giương môi, không che giấu được sự vui vẻ, thành thật gật đầu, còn khai báo thêm: "Mới vừa rồi là anh ấy đưa em về đó."
Trên gương mặt xinh xắn của Yewon hoàn toàn không giấu được tình cảm ngọt ngào. Điều này khiến Sinb có phần hâm mộ. Tình yêu đối với cô mà nói là một từ ngữ rất xa vời. Mặc dù...Từ sau hôm ấy đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Jungkook, anh ta cũng không có tới tìm mình, nhưng tên ác ma đó ít nhiều gì cũng để lại bóng ma trong lòng cô. Khiến cô không dám dễ dàng tiếp nhận người nào khác nữa.
"Lần trước lúc chị đi đưa quần áo, anh ta nghĩ chị là em. Nên vội vàng chạy xuống lầu, sau khi nhìn thấy chị thì rất thất vọng." Sinb nói với Yewon.
Yewon sửng sốt nhìn Sinb, "Chị có chắc là thất vọng chứ?"
Sinb cười, "Đúng vậy, rất chắc chắn. Chị còn có thể khẳng định... Anh ta rất yêu thích em."
Hai chữ 'Yêu Thích' ấy khiến trái tim Yewon run lên. Cô không dám tin... Hai chữ này ngày trước là dùng để hình dung tình cảm của cô dành cho anh. Từ bao giờ lại được dùng để nói về tình cảm của anh ấy đối với mình rồi?
"Sau đó, lại nghe chị nói em đi Nhật, lúc đó nét mặt anh ta rất kinh khủng, nhìn mà thấy sợ. Chị càng thêm tin chắc rằng anh ta rất quan tâm đến em."
"Anh ấy quan tâm em? Sao có thể chứ?" Chính Yewon cũng không thể nào tin được. Cô sợ...Cuối cùng lại lần nữa tự mình đa tình...
... ... ...
Cả đêm Yewon trằn trọc mãi trên giường với tâm trạng rối bời. Hai câu nói cuối của Sinb cứ quanh quẩn mãi trong lòng cô. Không dám tin đó là sự thật, nhưng mà...không thể không nghĩ tới câu "Từ nay trở đi, gặp phải bất cứ chuyện gì, em cứ nói với anh" mà Min Yoongi đã nói với cô...
Có lẽ đúng như Sinb nói, anh ấy đối với mình không phải là không có chút tình cảm nào?
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong...
Thấy Yewon đi rồi Sinb mới thu dọn bàn ăn, thay một bộ đồ công sở rồi cũng ra cửa. Từ đêm đó sau khi cha về, cô cũng đổi luôn số điện thoại, muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Jeon Jungkook.
Cô tưởng rằng loại người như Jungkook sẽ bám riết không tha cho mình, bởi vì nếu như anh ta muốn tìm cô thì chuyện đó dễ như trở bàn tay. Nhưng...điều khiến cô ngạc nhiên chính là liên tiếp mấy ngày liền Jungkook thật sự không hề xuất hiện lần nào. Giữa họ cứ thế mà chấm dứt!
Sinb nghĩ vậy nên lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, chưa bao giờ cảm thấy bầu trời tươi sáng và bao la rộng lớn thế này.
Lúc đi đến trạm xe bus, lồng ngực Sinb chợt căng lên khi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Người đàn ông thô bạo đêm đó, tàn ác chơi đùa...từng màn ồ ạt ùa về khiến cho sắc mặt cô lập tức trắng bệch. Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Đến tìm cô sao? Nhưng mà...
Jungkook vẫn ngồi yên trong xe không động đậy, lười biếng dựa vào thành ghế, mắt nheo nheo không biết anh ta đang nhìn gì. Dường như...đang nhìn cô mà nhìn kỹ thì cũng không giống.
Sinb chưa bao giờ khẩn trương như lúc này. Rõ ràng anh ta không hề làm gì cả, nhưng anh ta lại giống như một con thú đang săn mồi, bất cứ lúc nào có thể xông lên bắt cô.
Vờ như không nhìn thấy anh ta, mặt cô như phủ lớp sương lạnh, cố chấp ngẩng cao đầu đi lướt qua cạnh xe anh ta. Đang lúc cô căng thẳng đi ngang qua chỗ ghế lái thì người đàn ông trong xe bỗng nhiên nhỏm dậy. Cô cả kinh, cánh cửa cạnh ghế lái được đẩy ra. Sinb bị dọa cho mặt mũi tái nhợt, lập tức rụt người lại, cảnh giác la toáng lên: "Jeon Jungkook, anh đừng làm bậy đó!" Thế nhưng qua một lúc thấy mình vẫn không sao, lúc này bỗng nghe được một giọng nữ vô cùng mềm mại quyến rũ, "Honey, không ngờ anh lại đến tận đây đón em đi làm."
"Em là bạn gái của anh, nếu anh không đến đón em thì còn có thể đón ai?" Giọng nói của Jeon Jungkook cả đời này e là Sinb sẽ chẳng bao giờ quên được.
Chuyện gì xảy ra? Cô hơi hé mắt. Jungkook nào có muốn tới bắt mình? Mà chỉ có một người đàn ông đẹp trai đang cười rất vui vẻ ôm người phụ nữ của anh ta. Hơn nữa...Trong mắt anh ta vốn không hề có sự tồn tại của cô.
"Cô à, phiền cô nhường đường." Giọng nói lạnh lùng vang lên ngay đỉnh đầu cô.
Sinb sửng sốt. Ngẩng đầu chạm phải đôi đồng tử lạnh như băng của Jungkook. Trong ánh mắt đó, ngoại trừ sự lạnh lùng ra, còn có, một sự... xa cách...
Bất động vài giây, Sinb lập tức tránh sang một bên. Hoàn hồn thì anh đã ngồi vào trong xe, cùng người phụ nữ kia nhanh chóng rời đi.
Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt. Sinb quả thật không dám tin vào điều mà mình nhìn thấy.
Jeon Jungkook... Làm vậy có phải thật sự anh ta muốn cắt đứt quan hệ với mình không? Thật tốt quá! Rốt cuộc cô cũng không còn bị tên ác ma đó bắt nạt nữa rồi! Sinb rất muốn cười một trận sảng khoái, nhưng mà...Không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi mất mát. Sao lại thế này?
Sinb vỗ vỗ vào má, xốc lại tinh thần, "Hwang Sinb, mày đang nghĩ gì đấy? Từ nay về sau không còn bị Jeon Jungkook ức hiếp nữa, cũng không cần phải lén lút, có thể đàng hoàng quen biết bạn trai mới, điều đó đúng như ước nguyện mà mày hằng mong muốn còn gì!" Càng nói Sinb càng cảm thấy vui sướng. Mới vừa rồi trong lòng còn cảm thấy nặng nề khó chịu, trong nháy mắt bị quét sạch. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Có lẽ... Cô cũng nên nghiêm túc nói chuyện yêu đương một lần.
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Sinb hoàn toàn không để ý đến, lúc này chiếc xe nọ đã dừng ở ven đường... Tầm mắt người nào đó khóa chặt cô ngày càng ảm đạm. Người phụ nữ này, mới rời khỏi anh mấy ngày đã vui vẻ đến vậy sao?
---------
Bẵng đi một thời gian dài sau đó...
Sinb vừa bước ra khỏi phòng photocopy thì bị đồng nghiệp kéo lại, dặn dò cô: "Sinb, cô đừng quên cuộc hẹn tối nay đấy nhé."
"Tôi biết rồi." Sinb cười gật đầu đáp lại. Nói là hẹn hò chứ thật ra chỉ là đồng nghiệp có lòng muốn tạo điều kiện giúp cô có thêm bạn bè mà thôi. Bởi vì nghe nói cô vẫn còn độc thân, nên các đồng nghiệp đã yêu cầu giới thiệu bạn trai cho cô.
Cô vốn muốn để tùy duyên, nhưng thấy các đồng nghiệp quá nhiệt tình, cộng thêm nhận thấy mình cũng nên tìm một người đàng hoàng để hẹn hò yêu đương, vì vậy nên đã tùy ý mọi người sắp xếp.
... ... ...
Tối đến, mọi người đều hẹn nhau ở một câu lạc bộ KTV sang trọng. Thời điểm lúc mọi người đi đến đại sảnh thì thang máy cũng đúng lúc dừng lại ở tầng một.
"Ế, ế, đợi một chút!" Một đồng nghiệp vội chạy như bay tới, suýt nữa đã không cản lại được cửa thang máy sắp đóng lại.
Sau khi nhìn thấy người trong thang máy, mặt cô ta lập tức đỏ lựng, ngượng ngùng nói: "Ngại quá, làm phiền anh đợi một chút, tôi còn vài người bạn đồng nghiệp nữa."
Nói xong, cô quay đầu, ngoắc tay với nhóm Sinb đang đi tới, "Mọi người nhanh lên đi!"
"Mọi người xem bộ dạng cô ấy kìa, chắc chắn là đã nhìn thấy trai đẹp rồi!" Các đồng nghiệp lật tẩy cô gái.
Sinb cũng cười theo, sánh vai cùng mọi người đi tới.
Sau khi nhìn thấy người trong thang máy, mắt người nào người nấy phát sáng như sao.
Oa! Quả nhiên rất đẹp trai!
Duy chỉ có... Sinb là sắc mặt trắng bệch. Bàn tay vô thức siết lại tái nhợt không còn chút máu.
Jeon Jungkook...Sao là anh ta?
Tại sao đi đâu cũng gặp anh ta?
....
Jungkook cũng không ngờ sẽ gặp Sinb ở chỗ này. Đôi mắt u ám thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Nhưng chỉ hai giây sau đó đã khôi phục lại vẻ bình thường. Là sự lạnh lùng vốn có...
"Cô à, cô có muốn đi lên không? Đừng làm mất thời gian của mọi người." Giọng nói vừa lạnh lùng vừa không kiên nhẫn từ trong thang máy vọng ra. Anh muốn lên câu lạc bộ tư nhân trên lầu tám, có hẹn mấy nhà chế tác bàn công việc, cũng sắp đến giờ rồi.
Bị anh ta thúc giục, lúc này Sinb mới hoàn hồn, "Tôi không lên nữa. Mọi người lên trước đi!" Sự lạnh lùng trong mắt cô cũng không kém anh là bao, hơn nữa còn có khoảng cách xa lạ.
Giống như...người đàn ông trước mắt này đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.
Nhưng... Jungkook đã nhận ra được vẻ kinh ngạc và sự hốt hoảng của cô khi nãy. Anh nhíu chặt đầu lông mày. Mắt lạnh liếc cô một cái, giơ tay lên muốn đóng cửa thang máy.
"Ơ, ơ, khoan đã, khoan đã..." Nút đóng cửa đã bị một bàn tay nhanh hơn giữ lại. Một gương mặt xa lạ quay đầu nịnh nọt nhìn anh nói, "Anh à, cô ấy cũng muốn lên, chúng tôi sẽ lên ngay đây. Sinb, cô nhùng nhằng ở đó làm gì, mau vào đây!" Cô gái nọ dứt lời cũng kéo luôn Sinb vào thang máy.
Cô còn chưa kịp nói gì thì cửa thang máy đã bị khép lại.
Đa phần là đồng nghiệp quen biết, mọi người bắt đầu huyên thuyên nói chuyện trên trời dưới đất.
Duy chỉ có...
Chỉ có Jungkook và trợ lý đi theo bên cạnh anh ta, còn có Sinb, ba người cứ luôn mím môi không nói một câu.
Giống như, bọn họ và đám chim sẻ kia là người của một thế giới khác vậy. Nhưng họ không hề nhìn nhau một lần nào, càng không có ý muốn chào hỏi đối phương.
... ... ...
"Sinb, Hwang Sinb!" Có người đẩy vai cô một cái.
"Hả?" Sinb giật mình nhìn người gọi mình. Người gọi cô chính là người giới thiệu bạn trai cho cô.
"Tôi gọi cô mấy tiếng rồi đó. Cô đang nghĩ gì vậy? Sao không trả lời tôi hả?"
"À, xin lỗi. Tại tôi đang nghĩ tới công việc ở công ty." Sinb miễn cưỡng đáp lại.
"Tôi thấy, có lẽ Sinb khẩn trương quá đó thôi. Dầu gì người ta cũng chưa yêu lần nào, đối với mấy chuyện đi xem mắt này đương nhiên phải khẩn trương rồi." Cô gái khác ôm vai Sinb cười hì hì nói.
Không biết có phải ảo giác hay không, Sinb đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong thang máy bỗng chốc lạnh âm xuống còn mấy độ.
Jeon Jungkook nghe thấy rồi...Không biết anh ta có tới quấy rối không đây?
"Phải đó, tất nhiên là khẩn trương rồi. Vậy nên, lát nữa mọi người đừng chơi trò đánh bài chuồn với tôi đấy." Sinb cười đáp lại các cô.
Phớt lờ coi như không thấy ánh mắt có thể đông chết người kia. Anh ta lấy tư cách gì để đến quấy rối, hơn nữa...có lẽ cũng không đến nỗi đó đâu. Anh ta đã có niềm vui mới, hơi đâu mà nhớ đến cô chứ?
"Cô yên tâm, anh chàng mà tôi giới thiệu chắc chắn rất ưu tú. Anh ta hiện đang làm việc cho nhà nước đó. Ba mẹ đều là giáo viên cả, gia đình rất nề nếp đàng hoàng."
"Không biết anh ta có vừa ý tôi không nữa." Sinb than thở. So với điều kiện của đối phương thì điều kiện của cô chẳng có điểm nào nổi bật.
Khi còn ở cạnh Jeon Jungkook, cô chưa bao giờ lo lắng đến vấn đề này. Bởi vì...Vấn đề đó, đối với họ mà nói, hết sức dư thừa...
"Cô yên tâm đi, cô xinh đẹp thế này, anh ta nhất định sẽ rất vừa ý. Đàn ông chọn bạn gái đâu có ai chọn gia thế bao giờ. Nói thẳng ra thì, điều đầu tiên đập vào mắt họ chính là tướng mạo, sau đó mới đến nhân phẩm và tính cách. Mà nói về nhân phẩm và tính cách, tôi đánh cược rằng anh ta nhất định sẽ thích người như cô!" Bà mai mối tự tin vỗ ngực.
Nghe cô ta đảm bảo như vậy, Sinb mới có chút yên tâm.
Thang máy 'Tinh....' một tiếng rồi dừng lại ở lầu bảy.
"Đến rồi, đến rồi!" Mọi người vui sướng nối đuôi nhau đi ra.
Sinb sớm đã bị không gian nhỏ hẹp trong thang máy cùng hơi thở đông chết người kia quấy nhiễu chỉ muốn nhanh chân bỏ của chạy lấy người.
Cho nên, cô là người đầu tiên sau khi cửa thang máy mở ra đã nhanh chân nhảy ra ngoài, bỏ đi một nước không quay đầu lại...
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc vô tình nhìn thấy Jeon Jungkook ra, cô không hề ngó anh thêm lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro