16. Kìm nén tình cảm
Nhân viên phía ngoài cửa vội vã báo lại.
Mọi người lập tức đề cao cảnh giác.
"Là ai?" Jeon Jungkook lạnh giọng hỏi.
Người kia lén dò xét sắc mặt anh, rồi mới dè dặt nói: "Là...Bà Jeon."
Bà Jeon? Mọi người đều sửng sốt. Chỉ có điều mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Yewon ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: "Mọi người có quen bà Jeon sao?"
"Ừ." Yoongi gật đầu, quay đầu lại nhìn cô: "Yewon, người này em cũng biết."
"Em?" Yewon nghi hoặc.
Đúng lúc này...
Một bóng dáng sang trọng cao quý chậm rãi đi tới.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cửa.
Yewon và Sinb nhìn thấy mặt người kia xong đều chấn động, bất giác đứng bật dậy.
Vẻ mặt Jeon Jungkook thì vô cùng lạnh lẽo. Quay mặt sang hướng khác coi như không nhìn thấy bà ta, nghiêng người định bỏ đi.
"Jungkook." Bà Jeon dịu dàng lên tiếng gọi.
Jeon Jungkook dừng bước nhưng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "Bà Jeon có chuyện gì?"
"Tối nay ba con về nước, ông ấy muốn...người nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
"Người nhà?" Anh hừ lạnh một tiếng, "Cũng bao gồm cả hai đứa con gái kia của bà sao?" Giọng nói của anh lại quay về vẻ lạnh lùng vốn có. Lạnh như băng, không chút tình cảm.
Bà Jeon mím môi như ngầm thừa nhận.
Jeon Jungkook hừ lạnh nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với bữa tiệc nhận người thân của nhà họ Hwang các người." Dứt lời, mặc kệ vẻ mặt thất vọng của bà Jeon, dứt khoát bỏ đi. Một chút chần chừ cũng không có.
Ánh mắt của cả Sinb và bà Jeon nhìn theo bóng lưng rời đi của anh đều có chút phức tạp.
***
Sau khi Jeon Jungkook rời đi, chỉ còn lại bốn người.
Không khí trong phòng nhất thời như cô đọng lại.
Trong lòng của Yewon và Sinb đều có đủ loại cảm xúc.
Là kích động, là vui mừng, là sự thật không thể tin được.
Vốn tâm tâm niệm niệm rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa, nhưng giờ phút này lại vô cùng chân thật đứng ngay trước mặt mình. Người mẹ mà mình thương nhớ lo nghĩ bao nhiêu năm qua, hiển nhiên đang có cuộc sống rất tốt...
Nhưng...Hai người không ai dám bước lên phía trước, chỉ sợ đó chỉ là một giấc mơ.
Cũng sợ...Đi thêm bước nữa sẽ lập tức phá tan đi hình ảnh tốt đẹp trong lòng.
Mà cảm xúc trong lòng bà Jeon giờ phút này cũng đang cuồn cuộn trào dâng. Hai đứa con gái đang đứng trước mặt mình. Từ hình hài bé bỏng giờ đã trổ mã xinh đẹp như thế này rồi.
Nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của hai đứa con gái đứng trước mặt, viền mắt bà Jeon thoáng chốc đỏ lên. Trong lòng có áy náy, có tự trách, cũng có muôn vàn xúc động...
"Còn nhận ra mẹ không?" Bà Jeon nghẹn ngào mở lời trước, đánh tan sự yên tĩnh.
Hai chị em đều không lên tiếng đáp. Nhưng giọng nói dịu dàng kia khiến lòng hai người đều rung động. Chính giọng nói này đã cùng các cô trải qua thời thơ ấu tươi đẹp nhất.
Những lúc nửa đêm, chính giọng nói này đã ngâm nga khúc hát ru đưa các cô vào giấc ngủ.
Sự im lặng của hai chị em khiến lòng bà Jeon như sụp đổ. Vốn đã lường trước được hai đứa nhỏ sẽ không nhận ra mình, nhưng...Khi sự thật bày ra trước mắt bà lại cảm thấy lòng đau như dao cắt.
"Là mẹ đây, các con thật sự quên mẹ rồi sao?" Bà đau lòng bật khóc nhìn hai đứa con gái của mình, "Xin lỗi các con. Mẹ biết, năm đó mẹ bỏ rơi các con ra đi là mẹ sai... Xin các con hãy tha thứ cho mẹ, có được không?"
Mẹ...Tiếng mẹ rất đỗi quen thuộc, quen thuộc đến nỗi mỗi ngày trong giấc mơ cả hai đều mong mỏi nhắc thầm từ này trong lòng...
Nhưng, cũng thật xa lạ...Đã nhiều năm, rất nhiều năm không được gọi tiếng mẹ này rồi...
"Yewon, không phải em vẫn luôn nhớ đến mẹ sao? Bây giờ mẹ em đang đứng trước mặt em rồi, sao em không nói gì với mẹ em đi?" Yoongi ở bên nhắc nhở.
Yewon lúc này mới hoàn hồn. Tầm mắt cũng đã trở nên mờ mịt. Người trước mắt là một phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp, sang trọng và cao quý, hoàn toàn không giống với hình ảnh người mẹ năm xưa trong ấn tượng của cô.
Nhưng...Thế này cũng tốt.
Không còn bị cha cô hành hạ nữa, mẹ cô sống rất tốt.
Đây cũng chính là những điều mà chính cô và Sinb đều luôn mong muốn nhìn thấy sao? Phận làm con, thấy mẹ mình như vậy nên cảm thấy vui mừng mới phải.
"Mẹ..." Người lên tiếng là Sinb. Chỉ một chữ thôi nhưng nấc nghẹn không nói lên lời.
Tiếng gọi kia như thức tỉnh trái tim của bà Jeon. Người bà khẽ run lên, mỉm cười, trong nụ cười còn có cả nước mắt vì vui sướng.
Yewon cũng rơi lệ, hít sâu một hơi rồi nói: "Con và chị cứ luôn nghĩ rằng... Có lẽ cả đời này sẽ chẳng bao giờ còn được gặp mẹ nữa..."
Bà Jeon tiến tới một bước, kéo hai đứa con gái ôm vào lòng, "Mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi... Là mẹ sai... Khiến các con phải chịu khổ rồi..." Bà không ngừng tự trách, ôm các cô thật chặt, lệ nóng rơi đầy mặt.
-------
Đứng trước quầy lễ tân, cô gọi điện thoại cho thư ký anh lần nữa, nhưng Jeon Jungkook vẫn từ chối gặp Sinb.
Kết quả này cô cũng đoán trước được, nên không lo lắng gì mấy, tiện tay cầm một quyển tạp chí lên ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh công ty.
Nhất định Jeon Jungkook sẽ phải đi xuống, cô chờ ở đây, chỉ cần anh xuống lầu là cô có thể gặp được anh.
Sinb nghĩ, bất luận trước nay Jungkook đối xử với mình ra sao, nhưng nếu mẹ đã có ý muốn xóa tan mọi hiểu lầm với anh, cô cũng nên cố gắng thúc đẩy chuyện này.
Hơn nữa...
Trải qua chuyện của Yewon, cái nhìn của cô đối với anh ít nhiều cũng đã có sự thay đổi.
Trước kia cô cảm thấy anh là người lạnh lùng vô tình, ức hiếp người khác, trừ chiếm đoạt cũng chỉ có chiếm đoạt.
Nhưng tiếp xúc lâu ngày, cô mới nhận ra rằng, thật chất trái tim của anh không hề lạnh lẽo như vẻ bề ngoài.
"Cô à, cô vẫn muốn ngồi đây chờ nữa sao? Jeon tổng bảo tôi mời cô rời khỏi đây." Người nọ rót nước cho Sinb, rồi nói với cô.
Sinb mím môi, không nói gì.
Bên ngoài, trời đang mưa rả rích.
"Xin lỗi, tôi không thể cãi lời của Jeon tổng được." Người nọ ra vẻ khó xử.
Sinb hiểu được nên cũng không muốn làm khó người ta.
Gấp quyển tạp chí trong tay lại đặt về chỗ cũ xong mới quay lại cười với cô gái nọ: "Tôi biết rồi, tôi sẽ không làm cô khó xử. Nhưng nhờ cô chuyển lời tới anh ấy là tôi sẽ chờ anh ấy ở bên ngoài."
Dứt lời, Sinb liền đứng dậy đi ra ngoài.
***
"Kỳ lạ thật! Không phải Jeon tổng mới công khai bạn gái trong bản tin sáng hôm nay sao? Sao bây giờ lại không chịu gặp người ta?"
Sinb cười khổ, tiếp tục bước ra ngoài. Nhưng không rời đi mà đứng mép bên mái hiên, ngẩng đầu nhìn mưa bụi rả rích.
Làn mưa bay bạt vào bên trong, thấm ướt người khiến cô thấy hơi lành lạnh.
Vào mùa xuân nên trời se se lạnh.
-------
Thư ký đặt tài liệu lên bàn, đang định rời đi.
Jeon Jungkook không vội cầm lên xem, do dự một lúc rồi gọi cô ta lại: "Ava, cô chờ chút!"
"Dạ? Jeon tổng còn chuyện gì sao ạ?" Ava xoay người hỏi.
Nhíu nhíu mày, rốt cuộc Jeon Jungkook cũng lên tiếng hỏi: "Gọi điện xuống quầy lễ tân hỏi xem cô gái đến tìm tôi đã đi chưa."
"Em cũng vừa gọi rồi. Họ nói đã mời cô gái kia ra ngoài, nhưng cô ấy không chịu về mà chỉ đứng bên ngoài cửa ạ."
"Đứng ngoài cửa?" Sắc mặt Jungkook chợt sa sầm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời đang mưa rả rích, hơn nữa còn càng lúc càng nặng hạt.
Rốt cuộc cô muốn giở trò gì đây?
"Jeon tổng, có chuyện gì thế ạ?" Ava nhìn vẻ mặt khác thường của anh liền hỏi.
"Không có chuyện gì." Jungkook lúc này mới quay người lại, nhìn Ava phất phất tay, "Cô ra ngoài đi."
"Dạ." Ava gật đầu khép cửa phòng làm việc lại rồi đi ra ngoài.
Jungkook ngồi một mình trong phòng làm việc, rất muốn ổn định lại con tim đang nổi loạn nhìn mớ tài liệu trong tay.
Lần này anh cự tuyệt không muốn gặp Sinb không đơn giản chỉ bởi vì lời mời dự bữa cơm tối này.
Anh không muốn gặp cô là bởi vì... Anh từ hôm nay, chuyện giữa anh và Sinb, anh không muốn có bất kỳ vướng mắc nào nữa.
Trước kia, bởi vì trả thù nên anh mới tiếp cận hai chị em cô, nhưng mà, lần này còn đặc biệt vì Yewon mà mở họp báo với ký giả, bấy nhiêu cũng đã chứng minh hận thù trong lòng anh đã là chuyện vu vơ rồi.
Nếu thật sự muốn trả thù, anh hoàn toàn có thể mượn cơ hội này mà hủy hoại Hwang Yewon.
Tại sao bản thân lại thay đổi đến vậy, điều này chỉ có anh là hiểu rất rõ...
Đơn giản chỉ là vì Hwang Sinb...
Thay đổi như thế này khiến anh khó có thể chấp nhận, hoang mang bất an, thậm chí không có dũng khí để đối mặt.
Cho nên...
Chỉ có thể lựa chọn tránh xa người đàn bà nguy hiểm này một chút, càng xa càng tốt...
Anh không thể để mình tiếp tục lún sâu thêm nữa...
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên một tiếng 'Ầm' cực lớn vang lên từ phía chân trời.
Ánh sét sáng lóa rạch ngang giữa bầu trời nơi thành phố.
Jungkook bỗng chốc thoát khỏi cơn suy nghĩ, đầu óc nhất thời trống rỗng. Đợi đến khi thần trí khôi phục, anh đã vội vã lao ra khỏi phòng làm việc.
Lúc Jeon Jungkook hấp tấp lao xuống lầu, chạy ra ngoài cửa công ty, quả nhiên...Bắt gặp cảnh tượng Hwang Sinb đang vòng tay ôm mình, cuộn người co ro đứng dưới màn mưa.
Đứng một nơi không gần cũng chẳng xa, Jungkook nhìn thấy cảnh này mà tim rung đập cuồng loạn. Không kịp cho cô nhìn thấy mình, anh tiến lại bắt lấy cổ tay lạnh như băng của cô, kéo cô quay trở vào công ty.
Sinb kinh ngạc ngước nhìn bóng lưng của anh. Cuối cùng anh cũng chịu xuống rồi.
"Anh đi chậm một chút." Sinb nhắc nhở. Anh đi quá nhanh, khiến cô theo không kịp.
Nhưng Jeon Jungkook không màng đến lời than phiền của cô, bước dài mấy bước đã đi đến chỗ thang máy, lôi cô xềnh xệch đi vào bên trong.
Sau khi bấm nút mới quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn Sinb. Sắc mặt lạnh lẽo như được phủ lớp băng ngàn năm, còn lạnh hơn cả mùa đông đang tới.
Sinb biết anh đang giận nên cũng không hó hé nói gì, chỉ im lặng đứng nép một bên.
Cửa thang máy 'ting' một tiếng rồi mở ra, Jungkook thô lỗ kéo cô ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô tới công ty anh, lại còn mất hình tượng bị anh lôi lôi kéo kéo, cho nên thu hút vô số ánh mắt của nhân viên ở đây.
"Chính là cô ấy! Bạn gái duy nhất mà tổng giám đốc của chúng ta công khai thừa nhận."
"Thì ra tổng giám đốc của chúng ta đã gặp được khắc tinh rồi. Tôi còn tưởng rằng người yêu của anh ấy vương vãi ở khắp nơi, chỉ muốn lưu luyến trong bụi hoa cả đời."
"Không phải đâu, hôm qua cô Mạc gì đó tới tìm còn bị tổng giám đốc của chúng ta từ chối không tiếp mà."
... ......
Nhân viên trong công ty to nhỏ bàn luận.
Sinb loáng thoáng có thể nghe được mấy chữ.
Cô Mạc? Là một trong vô số bạn gái của anh sao?
Đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị một đá bật mở toang, Jungkook đẩy Sinb vào bên trong.
Cảm giác ấm áp truyền tới khiến Sinb thấy dễ chịu đôi chút. Còn chưa kịp ngắm nhìn căn phòng làm việc của anh, cô đã cảm thấy một áp lực vô hình đánh tới.
Jungkook vung tay đóng sầm cửa lại, ngay sau đó không nói hai lời kéo cô đè lên cánh cửa, "Tôi bảo cô cút, cô nghe không hiểu sao hả?" Jungkook chống hai tay hai bên người cô, khóa cô lại trong vòng tay, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng tức giận nhìn cô chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô mới hả được cơn giận.
"Tôi..." Sinb đang muốn giải thích.
Lại bị anh ngắt lời, "Sinb, có phải đột nhiên cô nhận ra đã yêu tôi rồi, cho nên cứ quấn lấy tôi không buông có đúng không?"
Sinb sửng sốt, trái tim khẽ đập, vốn nên nói gì đó để phản bác lại lời anh, thế nhưng...Khóe môi cứ giật giật mãi mà chẳng nói được câu nào.
Jungkook nhìn cô, từ đôi con ngươi sáng trong của cô, anh nhìn thấy rõ được vẻ mặt lạnh như băng của mình.
"Tôi ghét nhất là loại đàn bà mặt dày dây dưa. Hwang Sinb, trước kia tôi đối với cô còn có chút hứng thú, nhưng bây giờ..." Anh hơi ngừng lại, sau đó nheo mày buộc mình nói ra những lời kế tiếp, "Bây giờ sự hứng thú tôi dành cho cô chỉ còn lại con số 0 mà thôi! Cho nên, sau này cô hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi! Đừng làm tôi thấy chướng mắt nữa!"
Sinb thật sự không ngờ anh lại nói ra những lời này, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, rất đau và khó chịu.
Cô rất muốn loại bỏ cảm giác đau đớn đó, nhưng nó đã vượt quá sức có thể chịu đựng của cô...
"Không còn gì muốn nói nữa đúng không? Nếu không muốn nói gì nữa thì... hãy mau cút đi cho tôi!" Anh lùi lại một bước, nhường đường cho cô.
Nhíu mày, Sinb hít sâu một hơi, cố giấu đi áng mây mờ ảm đạm giăng đầy nơi đáy mắt, thay vào đó là nụ cười thản nhiên cùng dáng vẻ kiên cường nói, "Jungkook, hình như anh hiểu nhầm mục đích lần này tôi tới đây rồi...Tôi đến đây chỉ để mời anh về nhà dùng bữa cơm chung với gia đình. Nếu không phải anh không chịu nghe điện thoại của tôi thì tôi cũng chẳng cần thiết đến quấy rầy anh làm gì."
Ánh mắt Jungkook lập tức lạnh đi, đút hai tay vào túi quần, nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt như ấp ủ thứ gì đó...
Rõ ràng muốn đẩy cô đi thật xa, không muốn cái gọi là giả vờ yêu chó má gì nữa, càng không muốn dây dưa không rõ với cô.
Nhưng lúc này, khi nghe cô giải thích như vậy thì trong lòng lại cuồn cuộn trào dâng tức giận.
Sinb liếm bờ môi khô khốc rồi nói tiếp: "Đều như nhau thôi, tôi vốn cũng chẳng có hứng thú gì với anh đâu. Vậy nên, anh không cần lo lắng, cũng đừng để tâm làm gì. Từ nay về sau..." Cô hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói, "Tôi sẽ không bao giờ tới đây, và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt anh nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro