C37: Nỗi sợ hãi chưa rõ
“Vào làm thư kí đi.” Hắn nhàn nhạt nói, bước qua sát người cậu.
Bạch Hiền chậm rãi thở nhẹ, đứng thẳng người, nói: “Vâng.”
Từ lúc rời khỏi nhà trọ đến giờ, bầu trời vẫn vần vũ như vậy.
Bạch Hiền chất hành lí lên xe taxi, ngẩng đầu lên nhìn lần thứ hai.
Đã hai ngày cậu chưa gặp Viện Y, gọi điện thoại cũng không bắt máy…Thật sự là vì hiểu lầm mà tức giận sao?
“Cô ơi, cô có đi hay không?” Tài xế vừa nhấn còi vừa hỏi cậu.
Bạch Hiền gật đầu: “Đi ngay đây.”
Cậu lấy điện thoại di động nhắn một tin nhắn, “Viện Y, mình dọn đến khu nhà dành cho nhân viên của công ty, muốn báo cho cậu biết mà không liên lạc được với cậu. Viện Y, chúng ta là bạn bè, dù cậu hiểu lầm mình thì chúng ta vẫn mãi là bạn.”
“Đi thôi.” Bạch Hiền ngồi đằng sau, nhẹ giọng nói.
Xe vẫn chạy, mưa vẫn không ngừng đập vào cửa sổ xe, Bạch Hiền ngồi trên xe thiu thiu ngủ, đột nhiên điện thoại rung lên, cậu bỗng nhiên mở choàng mắt, nghĩ rằng đó là điện thoại của Viện Y.
“Bạch Hiền, nghe nói hôm nay cậu dọn đến đây à? Có cần tôi phụ gì không?” Một giọng đàn ông êm ái truyền đến tai cậu.
Bạch Hiền nhận được giọng nói đó, thậm chí còn có thể hình dung được đôi mắt đào hoa đang mở lớn của hắn.
“Cảm ơn Ngô chủ quản, tôi có thể thu xếp được.” Bạch Hiền ôn nhu đáp.
Thế nhưng…Vì sao hắn lại nói “Dọn đến đây?” Chẳng lẽ… “Ngô chủ quản, anh cũng ở trong khu nhà của nhân viên à?” Bạch Hiền nhịn không được hỏi.
Giọng cười của người đàn ông trầm thấp, nhẹ nhàng “À.” một tiếng, “Không chỉ có mình tôi, Xán Liệt cũng ở đây.”
Mấy chữ cuối kia, hắn nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng lại làm lòng Bạch Hiền dậy sóng.
“Giúp tôi cảm ơn Phác tiên sinh.” Lòng Bạch Hiền chợt nhớ đến người đàn ông tuấn tú với đôi mắt thâm thúy kia, giọng nói trở nên dịu dàng hơn.
Ngô Thế Huân cười rộ lên: “Tôi nghĩ, cậu ấy là cam tâm tình nguyện mà, cậu không cần phải nói lời cảm ơn đâu…”
Mồ hôi trong lòng bàn tay cậu toát ra càng ngày càng nhiều, Bạch Hiền nhớ đến ngọn lửa dục vọng tại buổi đấu giá hôm nọ, cậu không thể kháng cự được, toàn thân nóng bỏng, cậu khẽ khoát tay, mở cửa sổ xe, hứng lấy từng làn gió mát thổi vào, mưa bay phả vào mặt, làm cậu thanh tỉnh chốc lát.
Thế nhưng con đường trước mắt càng ngày càng trở nên xa lạ.
Bạch Hiền nhìn không rõ, nhẹ tay bám vào cửa sổ xe, nhìn con đường xa lạ, rồi xe lại chạy vào một con hẻm nhỏ, đột nhiên cậu cảnh giác, mở miệng hỏi: “Anh tài xế, chúng ta hình như đi sai đường rồi.”
Đến lúc này cậu mới phát hiện tài xế mang kính râm, cậu không rõ được mặt hắn!
“Lái xe, anh dừng lại được không? Đường này không phải đến khu nhà của Bác Viễn, làm ơn cho tôi xuống!” Bạch Hiền thẳng người, trực tiếp nói. Đôi mắt trong veo của cậu ánh lên nét sợ hãi, nhớ tới ban nãy lúc đứng ở nhà trọ chờ xe taxi phải chờ xe rất lâu, không nghĩ tới trước cửa đậu sẵn một chiếc xe, cậu không nghi ngờ gì, trực tiếp lên xe…
“Cậu Biện, sắp tới nơi rồi.” Tài xế khua tay, lạnh giọng trả lời.
Tim Bạch Hiền đánh thót một cái, thảng thốt.
Cậu Biện…Hắn gọi cậu là cậu Biện! Hắn biết cậu!
“Tôi không muốn…Mở cửa ra, tôi muốn xuống xe!” Bạch Hiền chịu đựng sợ hãi, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt lại, trực giác mách bảo cậu phải mau chạy trốn, thế nhưng cửa xe đã sớm bị khóa lại, cậu căn bản mở không được!
“Cậu Biện…” Hắn đưa cậu đến sân sau một nhà xưởng, khuôn mặt gã tài xế không bộc lộ cảm xúc gì, chậm rãi nói, “Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro