C35: Không Phải Là Một Cậu Trai Ngốc Nghếch
Tại một góc hành lang khác... Nhạc Phong dừng bước, đôi mắt vằn đỏ nhìn chằm chằm dáng người kia.
Nửa bóng lưng của Bạch Hiền lộ ra, như ẩn như hiện.
Nhạc Phong nghe được cả âm thanh, đôi mắt vằn lên như mắt sư tử,phía sau áo cậu được kéo lại, hắn thấy Xán Liệt mang cậu rời đi. Dù cách một khoảng, hắn vẫn có thể đoán được, cảm xúc kia mãnh liệt đến cỡ nào.
Bạch Hiền...
Biện Bạch Hiền!!
Đôi mắt Nhạc Phong vằn đỏ những tia máu, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, khuôn mặt tuấn tú của hắn dường như bị bóp méo đến cực điểm, hắn thật sự chùn tay trước cậu sao?
Bạch Hiền.. cậu sao luôn luôn biết cách, làm cho tôi tức giận thế...
Trong đầu hắn hiện lên khung cảnh hai người bọn triền miên, nụ cười xinh đẹp của người con trai đó, khi hôn vẫn bị đỏ mặt, đó là bảo bối thuần khiết một thời hắn say mê giờ đây thành nỗi tiếc nuối...nhưng hiện tại, hắn lại muốn phá hủy tất cả.
Cậu quả thật rất đẹp, nếu như cậu không thể làm cho hắn hạnh phúc, như vậy chỉ cần cùng cậu trầm luân trong bể khổ là được rồi!
Nhạc Phong bóp nát điếu thuốc trong tay, chậm chạp cảm nhận cơn đau đến từ vết phỏng, hắn cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Người con trai trong lòng đã mất đi sức lực kháng cự.
Phác Xán Liệt hung hăng đè cậu xuống, ngọn lửa dục vọng bốc lên cao, hắn mở mắt, thấy mắt cậu ươn ướt lệ, đầu óc Bạch Hiền hỗn độn, cậu biết hành động của Phác Xán Liệt chỉ là đang đối phó với tình thế, thế nhưng tình cảm này lại quá mãnh liệt, cậu càng ngày càng cảm giác đây không phải là đang giả vờ, cậu đảo mắt, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Phác Xán Liệt, mang theo một chút hàm ý phức tạp!
Phác Xán Liệt cúi đầu, đôi môi tại hôn lên mắt cậu, hôn lên giọt nước mắt của cậu.
Không phải là sự xâm phạm, đó là sự vỗ về dịu dàng.
Bạch Hiền cảm giác được tay hắn đang chỉnh lại quần áo cho cậu, hắn kéo cúc áo của cậu, đem giấu đi phần da thịt đang bị lộ ra trong không khí, thuận tay vờn vờn tóc cậu.
"Đi thôi." Phác Xán Liệt cúi đầu nói, kéo bàn tay nhỏ bé của cậu, xoay người bước nhanh ra phía ngoài.
Bạch Hiền bị hắn nắm tay kéo đi, cậu không thấy được vẻ mặt của hắn.Hắn không rõ lắm hành động của bản thân, rõ ràng là muốn giúp cậu, bồi thường cho cậu, rồi lại không muốn thấy dáng dấp mềm yếu của cậu, nhưng mỗi lúc hắn thấy được sự mềm yếu bất lực của cậu, hắn lại không nhịn được, muốn yêu thương cậu.
Khóe miệng nhẹ hé nở nụ cười nhàn nhạt, hắn tự giễu, Phác Xán Liệt, mày rốt cuộc là tự mình làm khó mình?
Thấy bọn họ đi ra, Thế Huân mới thở nhẹ một hơi.
" Bạch Hiền, cậu không sao chứ?" Hắn vừa nói xong, đã thấy bàn tay của cậu đang bị Phác Xán Liệt nắm lấy, hệt như là quan lớn mang theo con nhỏ, từ bên trong bước ra.
Bạch Hiền cố sức đè nén cơn hoảng loạn, lắc đầu: "Không có gì."
Phác Xán Liệt mở cửa sau, vỗ vỗ vai của cậu: "Ngồi vào đi."
Thế Huân trơ mắt nhìn Bạch Hiền ngoan ngoãn ngồi vào xe, nhìn ra ánh mắt kính trọng không dám phản kháng của cậu đối với Phác Xán Liệt , đồng thời cũng nhận ra một chút ý tứ: cậu bắt đầu phát hiện được sự nguy hiểm của Phác Xán Liệt , mặc dù vẫn kính trọng nhưng đã bắt đầu có chút đề phòng.
Thế Huân cũng cười cười, ngồi vào ghế tài xế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro