C22: Sẽ không đơn giản chỉ là giúp đỡ
Đôi mắt Bạch Hiền trong sáng, nhẹ nhàng nói: "... Cảm ơn ngài."
Cậu muốn cảm ơn hắn.
Một người đàn ông lạnh lùng như vậy, luôn tạo cho cậu cảm giác khó hiểu, cậu hình như không có cách nào khiến cho hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn có một chút ấm áp được, mà hắn kỳ thực, cho tới bây giờ cũng không có lý do hay giao tình gì phải giúp cậu.
Phác Xán Liệt chậm rãi đi đến, cúi người xuống.
Hô hấp của Bạch Hiền trở lên khó khăn, cậu không biết hắn muốn gì, nhưng khi khuôn mặt tuấn lãng của hắn sát lại càng gần, cậu hồi hộp nắm chặt drap giường, ánh mắt trong veo nhìn mắt hắn, cảm giác một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu. Hắn dùng lực vừa phải, không làm đau nhức vết thương buộc chặt sau lưng, đã đem toàn bộ thân thể mềm mại kéo vào trong ngực.
Bạch Hiền ngửi thấy mùi bạc hà và thuốc lá nhàn nhạt, trái tim cậu đập mạnh, có chút cảm giác yêu thương.
"Không cần tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt tôi, cũng không cần phải cảm ơn tôi, " Phác Xán Liệt cúi đầu, hơi thở ấm áp lại truyền đến, ngón tay thon dài của hắn từ gáy cậu chuyển về phía trước quấn lấy những sợi tóc của cậu, "Tôi không có lòng tốt chỉ đơn thuần là giúp đỡ như vậy đâu, Bạch Hiền , cậu hãy nhớ kỹ điều này."
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như trước, Bạch Hiền nghe thấy thế thì hơi run người, nhất là lúc hắn gọi rõ tên cậu, ngực đập như sắp vỡ tung. Cậu cúi đầu "Ưm" một tiếng, cảm giác hắn ôm chặt hơn, trên trán cậu in lại một nụ hôn.
Cả người Bạch Hiền đều bị hơi thở của hắn vây quanh, cho đến khi hắn nói một câu "Nghỉ ngơi cho tốt." xoay người rời đi, cậu cũng không phát hiện ra.
Phòng bệnh rất nhanh sau đó liền khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có.
Phác Xán Liệt đi ra, Thế Huân đã ở bên ngoài.
"Cái kia... chuyện hôm nay, là mình sai, mình không nên trêu đùa cậu ấy, cậu ấy không sao nữa chứ?" Thế Huân chịu không nổi cảm giác bị phớt lờ này, gãi gãi đầu nói.
Phác Xán Liệt chỉ vào bên trong: "Đi nói với cậu ấy đấy."
Trong đầu Thế Huân thầm mắng một tiếng, mãi vẫn chưa tiến vào.
"Cậu định làm thế nào? Cậu ấy không đủ sức để chịu đựng thêm nữa, tên họ Nhạc đó đúng là một tên biến thái." Thế Huân cười khổ một tiếng hỏi hắn. Nhớ tới lời bác sĩ vừa nói, hắn là đàn ông mà khi nhớ lại cảnh tượng đó, cũng có chút rùng mình.
Chàng trai này sao lại có thể vờ như không có việc gì, vẫn còn tinh thần để đi làm sao?
Phác Xán Liệt ngồi xuống ghế, thân thể rắn chắc dựa về phía sau, thật dễ chịu, điềm đạm nói: "Cái gì là làm như thế nào?"
Thế Huân hơi nghẹn một chút, có chút kinh ngạc trước phản ứng của hắn.
Nói cách khác, hắn cũng không có chút ý định nào là bảo vệ Bạch Hiền ,nhưng cảnh tượng hắn thấy lúc vừa bước vào là có ý gì?
"Cậu ấy là chàng trai của cậu." Nghẹn nửa ngày, Thế Huân phun ra một câu.
Dưới ánh sáng đèn nhàn nhạt, đôi mắt sắc sảo của Phác Xán Liệt có chút lạnh giá, khóe miệng vẽ ra một nụ cười làm điên đảo người nhìn, sau đó từ từ lan rộng.
Ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt cà- vạt một lát, động tác thong thả mà mê người.
Chàng trai của hắn.
"Mấy chữ này, không nên nói lung tung." tiếng nói của Phác Xán Liệt trầm thấp, vẻ mặt hờ hững.
Thế Huân lúc này liền không nói thêm gì nữa. Hắn hiểu rõ Phác Xán Liệt, hắn tuy rằng có rất nhiều người, thế nhưng thật sự có thể ở lại bên cạnh hắn, được hắn thừa nhận là người con trai, người phụ nữ của mình, kể ra là rất ít.
Thế Huân nghĩ tới nghĩ lui, ngực lại có chút hoảng loạn, nhớ lại ngày hôm nay trên lưng cậu chảy ra một dòng máu đỏ, huyệt Thái Dương của hắn đập thình thịch, ngón tay rất nhanh lại buông ra, thấp giọng nói: "Mình đi mua chút đồ rồi trở về."
Dứt lời liền xoay người rời đi.
***
Lúc Nguyên Đồng gọi điện thoại tới thì trời đã chập choạng tối.
Bạch Hiền chống thân đứng bên cửa sổ, cơ thể suy yếu trong chiếc áo bệnh nhân khiến người cậu có vẻ nhỏ gầy.
"Khỏi bệnh chưa?" Giọng Nguyên Đồng từ bên kia bận rộn vang lên.
Bạch Hiền hơi kinh ngạc, liền đáp: "Dạ... Không sao rồi." Miệng vết thương đã lành, chỉ là cần tĩnh dưỡng thôi.
"Vậy khi nào sẽ trở lại đi làm," Nguyên Đồng nhíu mày, bước nhanh tới điều phối công việc, bấm điện thoại di động lạnh giọng oán giận, "Cậu không biết công ty bề bộn nhiều việc sao? Bác Viễn Thế Kỷ một năm cho mỗi một nhân viên bao nhiêu ngày nghỉ, cậu không biết thì phải đi hỏi chứ, đã hiểu chưa?"
Bạch Hiền căng thẳng, trên lưng có chút đau nhức, cậu cắn môi chịu đựng, chốc lát sau mới vững giọng nói: "Tôi biết rồi, chị Đồng, ngày mai tôi sẽ đi làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro