Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21: Về quê

Cuối tuần, Trịnh Sảng ăn mặc thật đẹp cùng Dương Dương về quê. Vốn dĩ đã quen thuộc từ lâu, nhưng cô vẫn cảm thấy hồi hộp y như con dâu ra mắt gia đình chồng.

Có lẽ vì lần này cô thực tâm, là lần đầu tiên cô suy nghĩ chín chắn về mối quan hệ vợ chồng. Sảng Sảng thẫn thờ đi theo Dương Dương

“Anh Tiểu Dương, em run quá.”

Trước cửa nhà Dương gia, Trịnh Sảng kéo tay anh lại. Hai chân cô đã run rẩy không ngừng, tay cũng vì thế mà thấm đầy mồ hôi.

Dương Dương thấy cô lúc này trông đáng yêu vô cùng. Anh thích cái cảm giác cô dựa dẫm vào mình, thích cả sự trưởng thành trong suy nghĩ của cô, Dương Dương khẽ cười, ánh mắt cũng mang theo sự yêu thương không ngừng:

“Ngoan, có anh ở đây rồi.” 

Nhẹ lau giọt mồ hôi trên trán cô, Dương Dương cúi đầu, tìm môi cô hôn xuống. Sảng Sảng cũng phối hợp theo nhịp, cô vòng hai tay sau gáy anh, nhẹ nhàng ấn đầu anh xuống, hôn sâu.

Nụ hôn quyến luyến say mê ấy đột ngột bị kết thúc, khi giữa cửa nhà cả gia đình Trịnh gia, Dương gia đều tụ họp ở đây, bốn miệng, tám mắt đều nhìn chằm chằm vào hành động của hai người.

Dương Dương dứt ra khỏi cơn mê, anh bình tĩnh tách nhẹ cô ra, khuôn mặt ánh mắt chẳng có vẻ gì là xấu hổ, ăn năn khi làm bừa trước nhà. 

Ngược lại Trịnh Sảng ở bên mặt đỏ bừng, cô ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống.

“Ngẩng mặt lên.” 

Anh dịu dàng nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với mình, đối diện với ánh mắt đầy yêu thương và hy vọng của anh, âm thầm nói với cô ‘đừng từ bỏ anh, anh đã đợi lâu rồi’.

Lúc này, Trịnh Sảng mới nhận ra, anh so với cô còn run rẩy hơn, tay anh còn đẫm nhiều mồ hôi hơn, cô lắc nhẹ đầu ‘em không sao, em rất may mắn.’ Cô cười, nắm chặt lấy tay anh:

“Ba mẹ đây là bạn trai con, anh ấy tên là Dương Dương”

Bạn trai? Cô chưa bao giờ dùng từ này với anh, hai từ mà anh đã đợi chờ nhiều năm, không phải là ‘anh trai’ hay ‘anh ba’.

Dương Dương cảm thấy lâng lâng trong lòng, hũ mật ngọt như thế mà trào ra, anh hướng về ba mẹ mình, y như cô giới thiệu: 

“Đây là bạn gái con, Trịnh Sảng.” 

“Hừ. Làm trò.”

Mẹ Dương phất tay, tức giận đi vào nhà. Ba Dương cũng khẽ lắc đầu, đi theo vợ. Lần này, ba mẹ Trịnh có vẻ bình tĩnh, ung dung hơn trước, cả hai người đều vui sướng trong lòng, nhất là Từ Na, bà như mở cờ trong bụng, cuối cùng đứa con rể vàng cũng không bị mất đi. 

Nhìn cục diện, Trịnh Sảng thầm than, bây giờ chướng ngại vật không phải ba mẹ cô nữa, nhìn vào Dương Dương, giật nhẹ tay áo anh.

Mẹ Dương từ trên lầu nói xuống đầy uy quyền:

“Lần trước hai con bày trò còn chưa chịu xin lỗi. Lần này, ba tiếng chắc chắn không đủ.”

Vụ đổ bể hợp đồng hôn nhân lần trước, Dương Dương đã quỳ ở sàn nhà cô ba tiếng, sau đó anh tức giận bỏ đi. Dương mẹ đã cho Sảng Sảng hiểu thế nào là ‘không ra tay thì thôi, đã ra tay thì đánh thê thảm mới dừng’, cô nghĩ cái quan trọng nhất là thành ý, hôm nay, ở đây, hai người phải chứng minh sự thật lòng của mình. 

Trịng Sảng kiên quyết kéo Dương Dương quỳ xuống, ngay trước cửa nhà của Dương gia, thành tâm nói:

“Chúng con rất thật lòng, rất mong muốn được chung sống cùng nhau. Trước kia là do con sai, không nhận ra được tấm lòng của anh Tiểu Dương, bây giờ con thật sự mong muốn được kết hôn cùng anh ấy.”

Sự thành tâm của cô đổi lại là tiếng cười khúc khích của Dương Dương và cái nhăn mày đầy xấu hổ của ba mẹ Trịnh. Từ Na vỗ bồm bộp vào vai Trịnh Sảng trách mắng nói:

“Con bày trò gì vậy? Con nhìn xem ở giữa đường giữa chợ con ăn nói linh tinh, hàng xóm người ta cười thối mũi.”

“Ôi mình, mình đừng đánh nữa, con nó cũng là thật lòng.”

Trịnh Quách dù có ngại làng ngại xóm một chút, nhưng tấm lòng yêu thương con lại lớn hơn rất nhiều, không quản khó khăn bao che khuyết điểm.

“Mình thì biết cái gì?”

Từ Na giãy đạch lên, vỗ thật đau vào vai Trịnh Sảng, rồi hướng Dương Dương cười hiền dịu:

“Con rể Dương kệ nó đi, vào nhà uống nước, con đi đường xa chắc mệt mỏi lắm, nhanh, nhanh.”

“Mình thật là.” Ba Trịnh ra vẻ tức giận, kéo vợ vào, lúc đi không quên nháy mắt với con gái rượu vài cái:

“Ba sẽ cố gắng khuyên ông bà thông gia.”

Trịnh Sảng đau điếng xoa vai, lại nhìn thấy nụ cười đầy vui sướng của Dương Dương, một cục tức nổi lên, cô gầm gừ:

“Anh cười cái gì? Rất đáng đánh đòn.”

“Anh rất vui.” 

Dương Dương phấn khích nói, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Sảng Sảng và nắm tay đang đưa ra đe dọa của cô, mắt đầy tia sáng nhìn người con gái trước mặt, bàn tay định đưa ra chạm nhẹ vào đôi má ửng hồng của cô: 

“Anh không ngờ em lại dễ thương như vậy. Vừa nãy là lời cầu hôn của em hả?”

“Không… có. Anh nghe nhầm rồi.” 

Trịnh Sảng trợn mắt phản đối, vì chột dạ mà lắp bắp thêm, rồi nhìn đầy cảnh giác vào bàn tay đang mân mê trên má cô:

“Anh….anh…làm gì?”

“Anh định hôn em.”

Dương Dương cười càng tươi hơn khi thấy biểu cảm của Sảng Sảng, trên khuôn mặt và cả vành tai của cô đã dần dần đỏ bừng lên, nhưng ánh mắt lại mang một chút không cam chịu và ngang ngược.

“Em đánh thật đấy.”

Nụ cười thật đáng ghét, Trịnh Sảng khẽ bĩu môi phản kích, rồi ngay lập tức sử dụng chiêu thức cũ, cô như một con sư tử rình mồi, lao nhanh về phía anh công kích.

Dương Dương cưng chiều nhìn hành động của cô, theo đà đó mà từ từ ngã xuống, cùng lúc là cô đè cả người lên người anh.

“Anh rất vinh hạnh, nhưng địa điểm ở đây thì…”

Câu nói bỏ lửng của anh càng khiến Trịnh Sảng cau mày, cô cố gắng nói lớn để che đi tiếng đập bình bịch trong lồng ngực: 

“Anh nghĩ đi đâu đấy hả? Đồ biến thái”

“Nghĩ sự thực thôi.” 

Dương Dương khẽ nhún vai, hai tay lén lút vòng qua eo cô ép sát cô vào người anh, rồi tiếp lời:

“Động phòng hoa chúc trước thời hạn.”

“Cái đầu anh.” Đập mạnh vào ngực anh, Trịnh Sảng phản kháng: “Em định ám sát chồng”.

Câu nói trong lúc vô tình nhưng cũng làm Dương Dương vui sướng bay lên tận trời xanh, anh ngừng cười, nghiêm túc nhìn cô, khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mượt, lòng vui sướng vì cô đã bắt đầu chấp nhận mối quan hệ với anh rồi. Chồng à, từ này anh thích.

Sự nhượng bộ của anh làm Trịnh Sảng vô cùng đắc ý, nghịch ngợm cổ áo anh, gỡ ra rồi lại đóng vào, cô vô cùng thích trí hưởng thụ sự thắng lợi hiếm khi có được này, nụ cười và ánh mắt cũng tràn ngập ánh sáng.

“Hèm. Định ở đó đến bao giờ.” 

Mẹ Dương lên tiếng liếc nhìn, khuôn mặt vẫn biểu hiện sự tức giận nhưng giọng nói đã dịu đi. Bà đi đến đỡ Sảng Sảng dậy, mắng yêu ‘cô ngốc’ rồi mẹ chồng nàng dâu dắt tay vào nhà, bên này Dương Dương cũng được mẹ vợ niềm nở đón vào, anh cười vô cùng thích thú, đi theo sau Trịnh Sảng.

“Hai anh chị không giở trò gian dối chứ?” 

Vừa vào nhà chưa kịp ngồi xuống, mẹ Dương đã vội lên tiếng nhắc nhở, giọng điệu vừa mang hàm ý cảnh cáo, vừa chứa đựng sự nghi ngờ.

“Làm gì có, bọn trẻ không dám lừa dối nữa đâu.”

“Đúng vậy, chúng nó rất thành tâm.”

Hai ông bố cùng lên tiếng bênh vực, rồi quay sang nhìn nhau cùng cười lớn, hận không thể hét lên ‘chúng tôi là tri kỷ cùng một chí hướng’.

Từ Na giận dữ quát chồng, âm thầm nháy mắt với bà thông gia: 

“Kiểm chứng thì không có gì khó…” 

Ra vẻ thần thần bí bí, Trịnh mẹ trầm ngâm trong giây lát, ánh mắt như có kim tên bắn về phía Sảng Sảng. Trịnh Sảng bị ánh nhìn đó làm cho run người, bộ dạng như rắn bị mất đầu, cá chết trên cạn, cúi gập người xuống, lo sợ tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai của mình.

“Không bằng tuần trăng mật đem tin vui về”.

Lời vừa nói ra khiến ông bà Dương gia vui mừng ra mặt, còn hai người đang quỳ trên sàn đầu tiên là sững sờ, sau đó đỏ bừng mặt, cuối cùng là tái mép. Tin vui? Cục cưng? Baby?

“Phải, phải.”

Cả nhà đồng thanh gật đầu vui mừng hớn hở y như đứa cháu cưng đang ở trước mặt, mặc kệ hai nhân vật chính vẫn nhăn nhó mặt mày.

Buổi chiều theo dự định Dương Dương  sẽ dẫn cô đi đăng kí kết hôn, nhưng anh nhận được cuộc gọi của trợ lý Lâm. 

Sảng Sảng  nghe loáng thoáng công ty, cổ phiếu gì đó, giọng ở đầu bên kia gấp gáp, lo lắng, mất kiểm soát bấy nhiêu thì bên này Dương Dương ôn tồn, từ tốn, bình tĩnh trả lời bấy nhiêu. Nhìn ánh cười của anh chắc chắn như là sắp thu được một mẻ cá lớn.

“Được, tôi đến ngay.”

Dương Dương kết thúc cuộc gọi một cách nhanh chóng, đánh mắt về phía Sảng Sảng âm thầm trao đổi:

“Anh về công ty. Theo anh.” 

Sảng Sảng bĩu môi trừng mắt về phía anh, thỉnh thoảng đánh mắt về phía ba mẹ: “Vừa mới về mà.”

“Em muốn tiếp tục ở đây sao?”

Dương Dương nháy mắt nhìn tình hình của hai người, làm bộ xoa xoa lưng và đầu gối, giật nhẹ tay Ninh Ninh, cô hiểu ý gật nhẹ đầu. Quả thật cô cũng thấy mỏi nhừ người rồi.

“Công ty có chuyện con đưa Sảng Sảng về trước.” 

Dương Dương thong dong đứng lên, trước mặt trưởng bối xin phép đàng hoàng rồi kéo cô ra ngoài. 

Cha mẹ hai bên cũng không phản đối gì, mặc dù biết Trịnh Sảng chẳng có liên quan gì tới công ty, nhưng có câu lùi một bước tiến hai bước, không nên chèn ép bọn trẻ quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro