Chap 11
Lại gặp em .
- Tránh ra .
Cậu cố đẩy anh ra nhưng vẫn bị chặn đường, không đi được . Đùa hả ? Đã không thích nhau thì làm ơn tha cho nhau đi chứ .
- Tại sao ... lại gặp anh ở đây ?
- Thì đây là công ti ba anh , anh lui tới ở đây là chuyện thường ngày như cơm bữa.
Cậu nghe được thì mắt mở to ra . Cậu không tin đây là sự thật . Tại sao , đến bao giờ cậu mới hết đau khổ chứ ? Giờ đây , nếu có điều ước , cậu ước rằng mình tan biến đi khỏi thế giới này . Hoặc là mình sẽ sống ở cuộc đời khác . Miễn là làm mình hạnh phúc là được . Không khổ đau . Vậy thôi.
- Anh mau đi ra đi ! Đừng làm phiền tôi nữa .
- Anh đã làm phiền gì em đâu chứ ?
Anh lấy tay vuốt tóc cậu , vuốt ve cơ thể cậu . Anh lại có ý đồ gì nữa chăng ? Cậu cố tình đá vào chân anh nhưng bị anh ôm chặt .
- Cái quái gì thế này ?
- Cứ đứng yên đi !
- Mau đi tìm Tú Linh mà ôm cô ta ấy , tôi chẳng xứng đáng để nhận cái ôm này đâu .
Tú Linh đứng từ đằng xa , chẳng biết tại sao anh lại ôm cậu . Cô ta đứng từ đằng xa , thắc mắc chẳng biết hành động đó của anh là có ý gì.
- Làm ơn , tôi không muốn bị hiểu lầm đâu !
- Muốn bỏ ra thì anh bỏ .
Anh bỏ cậu ra , cậu thấy anh bỏ mình ra thì đi ra khỏi công ty tìm Quang Hải. Cậu chẳng biết hành động của anh là gì . Chắc là cô ta đi đâu , thèm muốn nên mới làm thế với mình.
Lúc này cô ta xuất hiện , tiến lại gần Tiến Dũng. Đánh anh , vờ như là giận dỗi.
- Tại sao anh lại ôm cậu ta chứ hả ?
- Nói sao ta . Chả qua là muốn trêu đùa với tình cảm của cậu ta . Chứ anh đã yêu thương gì cậu ta .
- Thật chứ ?
- Thật mà ! Muốn đùa em xíu thôi ! Cho cậu ta sống trong mơ mộng hão huyền kia đi ! Một ngày nào đó , sẽ đá cậu ta khỏi cái cõi mộng kia . Cho cậu ta đau khổ nhất có thể.
Tên Tiến Dũng này , công nhận thâmđộc thật . Nhưng yên tâm , mình cũng thâm độc chẳng kém đâu . Cứ mơmộng đi , mình sẽ làm anh ta nghèo rớt mồng tơi , khi đó mình sẽ trở nên làngười giàu nhất, là kiều nữ . Khi đó anhta sẽ đu bám mình , mình sẽ hất tunganh ta khỏi cái vụ trũ này . Sau nàynhất định sẽ đau khổ hơn . Trịnh Tú Linh, mày thâm độc thật !
- Em cười gì thế ? - anh hỏi .
- À , không có gì , anh đừng bận tâm .
Cả hai bước vào phòng . Đình Trọng đứng sau , nghe được nguyên nhân tại sao anh lại ôm cậu . Thì ra là trêu đùa với tình cảm của mình . Tình cảm của cậu , là trò chơi của anh . Chơi đã thì vứt đi , đi chơi với Tú Linh . Khi Tú Linh đi thì lại lấy tình cảm của cậu chơ , vờ như là thích thú lắm . Nhưng không .
-Mẹ ơi , món đồ chơi này con không thích nữa ! Mẹ mua cái mới cho connhé !
Giờ cậu đã hiểu cái cảm giác của những món đồ chơi cũ . Chúng bị vứt bỏ ở 1 xó xỉnh nào đấy , hoặc đem cho người khác . Cũng có thể là lãng quên nó luôn . Cậu cũng vậy . Tựa như những món đồ chơi cũ đấy . Bị bỏ đi , bị lãng quên .
- Mẹ ơi , trên đời này , theo mẹ cái gì làđáng sợ nhất ?
- Mẹ không biết .
- Theo con là ma quỷ . Thế theo mẹ cáigì đáng sợ nhất ?
- Theo mẹ là con người .
- Tại sao lại là con người hả mẹ ?
- Lớn lên rồi con sẽ hiểu thôi !
Năm đó , cậu vẫn còn nhỏ . Vẫn còn mơ hồ tại sao mẹ lại sợ con người . Vẫn còn mơ hồ cái khái niệm là : Lớn lên rồi con sẽ hiểu thôi . Giờ thì cậu đã hiểu rồi đây . Con người quả thực là đáng sợ . Trở mặt nhanh quá khiến mình không tin nổi . Cái thế giới rộng lớn này , đi đâu cũng gặp được mọi người . Nhưng chẳng biết là ai tốt ai xấu .
- Phải chi , con nhỏ hoài , nhỏ mãi mẹ nhỉ ?
Cậu tự nói với mình . Cười . Nhưng rốt cuộc lại khóc . Trên đời này chẳng có gì gọi là phép màu . Hồi nhỏ thì cứ mơ làm người lớn . Vì nhỏ quá cứ bị trêu ghẹo , làm người lớn thì ra oai , chẳng ai phải sợ mình nữa . Sau này , được làm người lớn rồi thì lại ước mình mãi mãi trở thành 1 đứa nhóc con. Vì trẻ con không cần phải lo nghĩ gì , không cần suy toán để thua hơn bạn bè .
Mà trên đời làm gì có phép màu chứ hả ? Cậu tự nói với lòng mình. Thôi thì mình cứ sống đi . Ba mẹ đã tạo ra mình . Nuôi tới từng tuổi này rồi . Kệ đi , ai làm gì xấu với mình sau này nhận quả báo. Mình cứ lơ họ đi là xong . Như thế đời sẽ đỡ đau hơn . Cậu nghĩ mình nên sống như Quang Hải . Dùng cái đầu lạnh xử trí mọi thứ . Không dùng con tim để xử lý mọi việc được . Không quá nuông chiều cảm xúc .
- Trần Đình Trọng, từ giờ , mày hãy dùng cái đầu lạnh của màu giải quyết mọi chuyện nào ! Mày hãy thay đổi con người để mày không khổ đau . Hãy cố gắng lên . Hãy làm cho mày thấy rằng cuộc đời này đáng sống .
Cậu nhất quyết rằng sẽ học cái tính như Quang Hải. Nhưng mà đời đâu phải dễ thế . Mỗi con người sinh ra là 1 cá tính khác nhau . Đâu ai có thể giống y xì đúc được đâu . Trong lò gốm , người làm gốm phải làm ra nhiều sản phẩm khác nhau . Chứ ai lại làm sản phẩm y chang như cái cũ chứ ? Mỗi sản phẩm mang 1 nét riêng . Thế mới thú vị chứ . Không phải sao ?
Author: IcedSuGi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro