Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Lỗi Lầm


Chinh bước từng bước mệt mỏi lên phía bậc thang, đầu óc cậu trống rỗng, chẳng biết mình đang đi đâu, chỉ là những bước chân vô định cứ đi mãi lên phía trên. Một đám người từ trên đi xuống một cách vội vàng, cậu nhanh chóng lách người sang một bên nhường đường nhưng vẫn vô tình đụng trúng một trong số đó.

"Thằng chó, mày nhìn đâu thế?"

"Xin lỗi." Cậu vô thức trả lời, cậu cụp mắt xuống, định bước đi tiếp nhưng lại bị túm lại.

"Mẹ kiếp, thái độ của mày như thế là sao hả?"

Chinh vẫn không hề ngước lên nhìn hắn, điều này cứ như chọc vào lòng tự ái của hắn, không suy nghĩ, hắn giáng thẳng vào mặt cậu một bạt tay khiến cậu loạng choạng phải bám vào tường để đứng vững.

Hắn đưa tay định đánh cậu thì đột nhiên bị chặn lại bởi một bàn tay khác. Tên kia định mở miệng chửi rủa nhưng nhận ra người đối diện liền im bặt, nhanh chóng kéo cả bọn rồi khỏi chỗ đó. Chinh đứng thẳng dậy nhìn người đối diện mình, cậu có hơi ngạc nhiên, không thèm cảm ơn, cậu quay lưng bỏ đi.

"Đức Chinh "

Nam nhân lên tiếng gọi tên, cậu cũng chẳng màng đáp, kì thực cậu quá mệt mỏi rồi, không chừng khi nãy bị đánh chết đi còn tốt hơn bây giờ nhiều.

"Cậu định đi đâu?"

"Không liên quan đến anh!"

Chinh hất tay người kia ra, ánh mắt đe dọa nhưng toát đầy vẻ đau thương tột độ, cảm giác bất lực thật khó chịu.

"Làm ơn chấm dứt mọi chuyện tại đây đi được không? Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi Hải  à."

"Không được, cậu ở một mình sẽ rất nguy hiểm."

Cậu không quan tâm đến những gì Quang Hải cảnh báo, cậu nhìn anh, trong đôi mắt ấy lúc này chỉ có nỗi đau.

"Tôi chết đi là được chứ gì, chung quy cũng là do tôi nên mọi chuyện mới rắc rồi thế này. Tôi chết rồi anh cũng không cần ngày ngày đi theo, bọn chúng cũng không tìm đến nữa."

Cậu nói xong liền quay phắt người bỏ chạy, mắt cậu cứ nhòe dần nhưng không khóc được, nước mắt dường như không còn để cậu khóc nữa. Trong vô thức, cậu đi đến ngôi nhà quen thuộc, tim cậu bỗng đập mạnh và hơi thở cũng gấp rút hơn khi đứng trước ngôi nhà ấy.

Cánh cửa bỗng mở ra, Chinh có phần giật mình khi nhìn thấy người từ trong bước ra, hắn ta liếc cậu một cái, ánh nhìn vô cùng khinh thường đẩy cậu sang một bên.

"Dũng a..."

Chinh nắm lấy vạt áo của Dũng , cư nhiên bị cậu giữ lại thật khiến hắn phát hỏa, lập tức gạt phắt tay cậu ra khỏi người mình, hắn mỉa mai nói:

"Đừng có chạm bàn tay dơ bẩn của cậu vào người tôi."

"Cậu định đi đâu?". Chinh nén nỗi đau lại, tiếp tục mặt dày hỏi hắn.

"Tôi đi đâu không cần cậu phải quan tâm, cũng đừng mang bộ mặt giả tạo đó ra trước mặt tôi nữa, thật làm cho người ta phát nôn."

Tôi đối với cậu... dơ bẩn và ghê tởm đến vậy sao?

"Cậu đừng đi..."

Dũng nhìn cậu khó hiểu, hắn bỗng thấy cậu dụi nhanh đôi mắt rồi nói.

"Tôi sẽ đi."

Chưa kịp phản ứng gì, Chinh đã chạy biến đi mất, chỉ còn lại Dũng đứng trên hành lang dài, hắn nhìn bóng cậu có chút đau đáu trong lòng, nhưng cậu ta xứng đáng bị như thế, phải nhận kết cục bị thảm hơn thế gấp trăm ngàn lần.

Để tôi xem cậu còn diễn được bao lâu.

———-

So với việc bị người ta đánh, như thế này còn đau hơn nhiều. Nỗi đau thể xác chẳng là gì, nhưng những lời nói cay nghiệt của cậu thật sự tôi không thể chịu đựng được.

Thật xin lỗi Dũng... Là lỗi của tôi, tôi biết giờ tôi có làm gì cũng chẳng thể bù đắp được.

Tôi không mong cậu tha lỗi cho tôi, chỉ mong rằng cậu đừng đau buồn nữa.

Lỗi của tôi, chính tôi sẽ tự giải quyết.

----------------------------------------------------

Hú Hú có ai đọc không vậy ???

Nhớ vote cho tui nhé 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro