Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

0 giờ ngày 20 tháng 9.

Trần Đăng Dương là đạo diễn nổi tiếng bị giam giữ hành chính 15 ngày vì lạm dụng ma túy, được thả ra khỏi trại giam ở thành phố A.

Lúc này trời đang mưa nhỏ, bỗng nhiên nổi lên một đợt gió, có chút hơi lạnh, cây cối hai bên đường bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc.

Mưa rơi nặng hạt hơn.

Người đến đón Đăng Dương không nhiều nhưng cũng không ít, một vài người bạn thân, có cha Trần Khải Phong, anh trai Trần Minh Hiếu, trợ lý của Cậu Lâm Phàm, còn có một vài vệ sĩ và tài xế.

Đăng Dương nhấc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó cúi đầu đi cùng cảnh sát, ánh mắt thất thần, cúi đầu phục tùng đứng ở nơi đó, trầm mặc không có chút kiêu ngạo cùng phản nghịch thường ngày.

Lâm Phàm thấy vậy liền bung dù đi tới.

Minh Hiếu thở dài, tiến lên một bước mặc chiếc áo khoác đã chuẩn bị trước cho Cậu.

"Vào thu rồi, cẩn thận bị cảm lạnh."

Đăng Dương chỉ cúi đầu không nói gì.

Gò má hóp, môi nứt nẻ, mái tóc trên vầng trán bị nước mưa thấm ướt, bộ dáng tiều tụy vô cùng chật vật.

Nghe được lời nói mong đợi như thường ngày của bọn họ, trong lòng Cậu đột nhiên cảm thấy ủy khuất.

"Tất cả đã qua rồi..." Minh Hiếu nhíu mày, đỡ vai Đăng Dương, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng có, hứa hẹn với Cậu: "Em tin anh, anh trai này nhất định sẽ giúp em lấy lại công bằng."

Người đã làm tổn thương em trai hắn, hắn nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua, cho dù đó là cô em gái khác mà hắn đã nhìn lớn lên.

Đăng Dương gợi lên nụ cười trào phúng.

Công bằng sao?

Trong lòng Cậu đang vô cùng rối loạn, cũng vô cùng mệt mỏi, không muốn quan tâm đến thị phi, vu oan hãm hại hay xác thực có việc này, giờ khắc này Cậu cũng không muốn gặp ai mà chỉ muốn một mình, lặng lẽ mà sống.

"Để em một mình được không? "Trầm mặc một lát, Đăng Dương chợt nhíu mày, mang theo chút không kiên nhẫn lắc lắc đầu, thở dài đầy thất vọng cùng vô lực: "Để em yên tĩnh một chút."

Khuôn mặt Cậu tràn ngập vô hồn, dung nhan thanh tú mà vô số người khen ngợi trở nên u ám.

Cậu gạt tay Minh Hiếu, cúi đầu sải bước đi về phía trước, để áo khoác trên vai tuột ra, rơi xuống chân, cuối cùng nằm trên mặt đất, bị dòng nước đọng đang chảy thấm ướt.

Minh Hiếu vươn tay muốn nắm lấy áo khoác, chỉ là đã muộn.

Đoàn người tự động nhường đường cho Đăng Dương, sau khi định thần lại thì lần lượt đi theo Cậu, đoàn người dần dần tản đi.

Minh Hiếu vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm áo khoác đã nhuốm một màu đen bẩn thỉu, sau đó quay đầu đuổi theo.

Sự tình đã lên men gần nửa tháng, thành phố đầy xôn xao dư luận, có thể nhìn sự việc Đăng Dương lạm dụng ma túy ở khắp mọi nơi, còn có...!

Đăng Dương đã khiến cuộc đời Lê Quang Hùng bị hủy hoại.

Đăng Dương cũng không thể hiểu nổi tại sao mọi thứ lại đột ngột đến mức khiến người ta...không ứng phó kịp.

Cứ như trong một đêm, mọi thứ đều bị phá hủy.

Không hiểu tại sao Cậu lại ăn nằm với một người bạn đã lâu không gặp, không hiểu tại sao lại cùng đối phương phát sinh quan hệ, không hiểu tại sao bị phóng viên ập đến chụp ảnh, lại không hiểu tại sao tìm thấy ma túy tại nơi ở của mình.

Đăng Dương vẫn còn nhớ mình hoảng loạn ngăn chặn ánh đèn chói mắt, vô thức nhìn xuống thân thể trần truồng, đồng tử đột nhiên co rút, nhìn thấy người bên cạnh Cậu lại càng hoảng loạn hơn.

Những mảnh vỡ của nụ hôn, xúc cảm nhẹ nhàng, trắng lạnh như trăng, còn có những dấu vết trên lưng nhắc nhở Cậu tất cả những việc này đều chân thực xảy ra.

"Đừng chụp! Đừng chụp nữa!" Đăng Dương kéo chăn bông chặn trên người mình, nhặt cái gạt tàn trên bàn đầu giường ném về phía cửa.

Không ném trúng ai, chiếc gạt tàn rơi xuống đất "xoảng" một tiếng vỡ tan tành, để cho các phóng viên xung quanh phải dừng một chút, sau đó lập tức tiếp tục chụp ảnh.

Đầu Đăng Dương truyền đến một đợt đau nhức, Cậu lắc lắc đầu, thống khổ ôm đầu, cau mày cắn chặt môi.

Ngày thường đám phóng viên này làm sao dám đối xử với Cậu như vậy, rõ ràng là được thuê mà đến, Cậu bị người hãm hại.

Đăng Dương đột nhiên mở to mắt, con ngươi lóe lên, tràn đầy không dám tin.

Một ngày trước đó, rõ ràng là Cậu cùng vợ Cậu, Nguyễn Ngọc Trân ở một chỗ.

Hiển nhiên là Cậu đã bị cô vợ tốt kia hãm hại, bán với cái giá cao.

Tối hôm đó, Cậu cùng Ngọc Trân hẹn tại nhà hàng yêu thích của Cậu, nơi Cậu cùng đối phương thỏa thuận ly hôn.

Đăng Dương yêu Ngọc Trân mười sáu năm, theo đuổi bốn năm, kết hôn mười năm, nhưng cảm tình dù có nhiệt tình đến đâu cũng không thể xứng đáng với sự lạnh nhạt đối phương ngày này qua ngày khác, so với ai khác đều chán ghét không đáp trả lại.

Đăng Dương không thể hiểu được, nếu không yêu, tại sao ngay từ đầu lại kết hôn với Cậu?

May mà sau mười năm, cuối cùng Cậu cũng đụng phải bức tường, bỏ đi tâm tư.

Cũng rõ ràng, cho dù Cậu có cố gắng thế nào cũng sẽ không thể làm nóng trái tim sắt đá của Ngọc Trân.

Đăng Dương cảm thấy có lẽ hai người nên ly thân một thời gian, bình tĩnh suy tính cuộc hôn nhân này có còn cần thiết để tiếp tục nữa hay không.

Đối với Đăng Dương mà nói, đưa ra quyết định này thật gian nan, nhưng Cậu vẫn quyết định buông tay, buông tha Ngọc Trân cũng là buông tha cho bản thân Cậu.

Thế là Đăng Dương quyết định cùng Ngọc Trân nói chuyện một chút.

Cậu hẹn Ngọc Trân đi ăn ở nhà hàng yêu thích của Cậu, uống một chút rượu, cũng trịnh trọng xin lỗi cô:

"Ngọc Trân." Cậu gọi cô như vậy.

"Thực xin lỗi..." Cậu có chút nói năng không rõ ràng, ánh mắt chân thành như hồi niên thiếu: "Em không biết cách hòa hợp của chúng ta có vấn đề gì, rõ ràng thời điểm chị nói muốn kết hôn với em, em vui sướng muốn phát điên...!Em không biết tại sao chúng ta sẽ đi đến một bước này.Có lẽ em làm chưa đủ tốt để cho chị thất vọng."

Đăng Dương nghiêng đầu không dám nhìn Ngọc Trân, Cậu sợ chính mình sẽ không nỡ, dần dần có chút nghẹn ngào: "Em đã từng, là thật sự rất muốn cùng chị ở một chỗ cả đời, nhưng chúng ta..."

"Chúng ta vẫn là ly hôn đi."

Sau đó, Đăng Dương mất đi ý thức.

Sáng sớm hôm sau, Cậu cùng Quang Hùng bị bắt tại trận trên giường.

Vì lẽ đó, đây là chuyện gì?

Đăng Dương không nản lòng, nhưng dư quang thoáng nhìn thấy bạn của Cậu, đồng tử Cậu đột ngột co rút.

Bạn của Cậu là Lê Quang Hùng, một nam diễn viên nổi tiếng với tính cách thanh cao cùng sạch sẽ.

Scandal duy nhất của Anh được truyền ra ngay sau khi ra mắt.

Anh đã ở trong vòng tròn mười năm, đã giành được nhiều giải thưởng lớn trong nước và quốc tế, tiền đồ vô hạn.

Một khi sự việc này được lan truyền ra ngoài, chắc chắn đây sẽ là một đòn giáng mang tính hủy duyệt vào sự nghiệp của Quang Hùng.

Trong đầu Đăng Dương đều là một mớ hỗn độn, Cậu vô thức cấp tốc kéo chăn qua, ôm lấy Quang Hùng, để Anh vùi mặt vào cổ mình, sau đó chặt chẽ quấn lấy mình và đối phương.

Cậu cảnh giác nhìn xung quanh, ôm chặt lấy khuôn mặt người kia trong ngực.

Giống như bằng cách này, Cậu có thể khiến người khác không thấy rõ mặt Quang Hùng, một mình Cậu có thể gánh chịu hậu quả.

"Xin lỗi..."

Cậu nhắm mắt lại, nước mắt trào ra khóe mắt, tiếng lách tách của máy ảnh không ngừng truyền vào tai.

Nhưng dù vậy, những bức ảnh này cũng đủ để dư luận chứng minh một vấn đề.

Cậu, Trần Đăng Dương đã lừa dối.

Và là một thằng nghiện.

Suốt nửa tháng bị giam giữ, Đăng Dương từng giờ từng phút đều chờ Ngọc Trân đến, cho Cậu một lời giải thích.

Nhưng đều vô ích, người kia thậm chí còn không muốn nhìn thấy Cậu, tâm Cậu cũng dần dần lạnh.

Đăng Dương xưa nay luôn làm việc dứt khoát, nhưng lần này nàng lại chần chừ, mặc kệ Cậu đã để lại mớ hỗn độn, sau khi nhắn tin cho Quang Hùng, Cậu mua vé máy bay xuất ngoại, sáu tháng sau mới rời đi.

Nửa năm nay, Cậu gần như cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, nép vào một thị trấn nhỏ ở New Zealand, làm việc trong một nhà hàng.

Tuy cuộc sống của Cậu có phần cực khổ, vất vả hơn nhưng may mắn là Cậu đã đủ ổn định.

Nơi này không ai biết tên Cậu, quá khứ của Cậu, cũng sẽ không ai lén lút chỉ trỏ Cậu, khinh thường hay căm ghét Cậu.

Nhưng vào một đêm yên tĩnh, một con sâu rượu đến nhà hàng, chưa kịp trả tiền đã chỉa súng vào thắt lưng.

Lúc đầu Đăng Dương không để ý, phẫn uất mấy ngày nay như núi lửa phun trào, cũng may là sau đó lão bản đã kịp thời xuất hiện, hữu kinh vô hiểm.

Đăng Dương lên xe, đặt đầu vào tay lái, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng khóc nức nở của Cậu.

Chuyện thế gian, ngoại trừ sinh tử, còn thứ nào không phải chuyện tọc mạch? Bắt đầu từ năm hai mươi tuổi, Đăng Dương luôn ham sống sợ chết, bỗng nhiên trong lúc đó, như ở trong đại mộng tỉnh dậy, vạn dặm phù vân đã nhìn ra một chút.

Cậu mua vé máy bay khứ hồi, cuối cùng quyết định hỏi rõ ràng.

Không cần biết ra sao, Cậu vẫn nợ Quang Hùng một câu trả lời thỏa đáng.

"Em muốn gặp chị ấy." Đăng Dương đứng trong văn phòng của Minh Hiếu, không có biểu cảm gì.

Minh Hiếu nhíu mày: "Chuyện này..." Em trai hắn nghĩ thông hắn rất cao hứng, nhưng Ngọc Trân là cái gai trong lòng Đăng Dương, hắn thật sự sợ em trai mình làm chuyện ngu ngốc.

"Em muốn gặp chị ấy." Đăng Dương lặp lại, Cậu chớp mắt tự giễu nói: "Ít nhất, em muốn biết tại sao cô ấy lại đối xử với em như vậy.

Người em yêu tự mình đưa em đến giường của người khác, diễn ra một vở kịch lớn như vậy, chẳng lẽ em không có quyền yêu cầu một lời giải thích sao?"

Đánh rắn đánh giập đầu, mà Minh Hiếu thì bảy tấc, Đăng Dương một trảo bắt được:"Trần Minh Hiếu, anh có phải là anh trai của em không?"

Minh Hiếu cuối cùng cũng thỏa hiệp, đưa Đăng Dương đến dưới lầu Nguyễn thị, nơi gần đây mới được xây dựng lên.

Đăng Dương kinh ngạc nhìn lên tòa nhà, máu như đã ngừng chảy trong giây lát.

Nơi này là Nguyễn thị, Cậu biết, chỉ là năm thứ nhất đã được các công ty khác mua lại, nhưng hiện tại nó đã trở thành Nguyễn thị một lần nữa.

Cậu đột nhiên biết Ngọc Trân rõ ràng không yêu Cậu, tại sao lại kết hôn với Cậu...!

Chỉ là, tại sao một mực là Cậu? Bởi vì Cậu yêu Ngọc Trân mà đáng bị lừa tiền lẫn tình như vậy sao?

Ngọc Trân cùng Nguyễn Lam vừa chuẩn bị tan tầm, ra cửa liền cùng Đăng Dương mặt đối mặt.

Nữ nhân kia vẫn xinh đẹp tinh xảo như thường ngày, chỉ là lúc nhìn thấy Đăng Dương đã sững sờ một chút, sau đó lập tức dùng bộ dáng kiêu ngạo Cậu từng yêu bước đến trước mặt Cậu.

Đôi mắt Đăng Dương phủ đầy tro tàn, dũng khí của Cậu vừa rồi ngay lập tức bị xóa sạch.

Đôi môi Cậu tái nhợt, sắc mặt bi thảm nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà Cậu đã yêu nửa đời.

Cô không nói gì, nhưng Đăng Dương hiểu câu trả lời của đối phương, môi Cậu mấp máy một lúc lâu nhưng cũng không thể thốt ra lời nào.

Người mà Cậu hết mực yêu thương chỉ cách nhau bằng cánh cửa, ngăn cách bởi bảo an, nhưng lại như một khoảng cách không thể vượt qua.

Đăng Dương ngây người nghĩ, người này thật xa lạ.

Hai mắt Ngọc Trân lóe lên tia không đành lòng, sau đó lại là lạnh lẽo, cuối cùng trở nên dứt khoát, cô cầm một xấp tài liệu từ tay trợ lý ném cho Đăng Dương, lãnh đạm nói: "Tới thật đúng lúc, ký đi."

Đó là đơn thỏa thuận ly hôn, bằng chứng cho thấy Đăng Dương là bên sai.

Thời nay luật hôn nhân nghiêm ngặt hơn, bên sai thậm chí còn tàn nhẫn hơn.

Ngọc Trân làm việc luôn quả quyết như vậy, trước khi đến đây Đăng Dương đã hiểu rõ.

Cậu bị phóng viên phá cửa chụp ảnh, cha và anh trai của Cậu đã phải trả một cái giá lớn để mua những bức ảnh này.

Ngọc Trân đã dùng số tiền này cùng số tiền kiếm được sau mười năm kết hôn để xây dựng lại Nguyễn thị, nhưng lại đồng thời hủy hoại cuộc đời của Cậu và Quang Hùng.

Chỉ cần ký vào thỏa thuận ly hôn, như vậy tài sản chung của vợ chồng, sẽ có một ít bất động sản đứng tên cô ta.

Đăng Dương nhấc mắt, thấy người kia giống như đang nhìn một kẻ ngốc, khóe môi hiện lên một tia trào phúng, tim Cậu đau đến mức môi run lên, nhưng Cậu không nói gì.

Nữ nhân mà Cậu yêu nửa đời, nhưng cuối cùng lại hại Cậu thân bại danh liệt, rời khỏi Cậu mà không chút lưu luyến.

"Ký xong đưa đến quầy lễ tân Nguyễn thị."

Ngọc Trân ngẩng đầu nhìn Cậu, cùng một đám người mặc âu phục tình tế rời đi.

Đăng Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, mà cô -

Một lần cũng không quay đầu lại.

Ngày hôm sau, khi ký vào thỏa thuận ly hôn, Đăng Dương không đưa đến quầy lễ tân như Ngọc Trân phân phó.

Thay vào đó, Cậu đến một quán cà phê ở tầng dưới Nguyễn thị, lần thứ hai lấy hết dũng khí gọi cho Ngọc Trân.

"Hiện tại tôi đang trong quán cà phê ở góc đường."

"Tôi rất bận, cũng không muốn gặp Cậu."

"Lần này là lần cuối cùng."

Đầu dây bên kia im lặng một lát, "Được".

Sau khi cúp máy, Đăng Dương uống cà phê, đột nhiên bật cười, Cậu đã từng có bao nhiêu ngu ngốc mới nghe không ra thanh âm bên kia không hề che giấu thiếu kiên nhẫn.

Cậu nhìn bản thỏa thuận mà không khỏi trầm mặc, đây là điều nửa năm trước Cậu muốn, ý định ban đầu là để cho nhau được tự do, nhưng giờ nó lại trở thành thủ phạm bóp nát những kỷ niệm đẹp của Cậu.

Mọi thứ đều là âm mưu, mà Cậu là kẻ ngu ngốc nhất trong cái âm mưu này, lần đầu tiên Cậu cảm thấy như vậy.

Ngọc Trân rất nhanh liền đến, cau mày lạnh lùng nhìn về phía Đăng Dương.

"Không phải tôi nói Cậu giao cho quầy lễ tân sao?"

Ngữ khí kiêu ngạo cùng tư thế cao cao tại thượng kia rất quen thuộc.

Đăng Dương im lặng một lúc, đem đồ vật đưa tới.

"Tại sao."

"Tại sao cái gì."

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy." Đăng Dương nhấc đôi mắt bi thương lên nhìn Ngọc Trân, đôi mắt không thể ức chế đầy nước mắt.

"Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với chị cả."

Vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả những chuyện này, nhưng Cậu đã sai, dù sao đây cũng là nữ nhân Cậu yêu hơn mười năm, Cậu không khỏi mở miệng hỏi: "Đã nhiều năm như vậy, lẽ nào chị không thích tôi một chút nào sao? Chị kết hôn với tôi, lẽ nào chỉ vì tôi là người Trần gia sao?"

"Ừ" Ngọc Trân thẳng thắn thừa nhận, vộ ra vẻ châm chọc: "Không có một chút nào, Cậu từ nhỏ đã ngang ngược độc đoán, nơi nào lại có người thích một người như Cậu."

Mặc dù trong lòng Cậu đã có linh tính, nhưng nghe người này thừa nhận, tâm Đăng Dương vẫn không khỏi đau đớn, đôi mắt đẹp đẽ cũng run rẩy.

"Cậu và tôi vốn không nên ở cùng một chỗ, anh trai Cậu năm đó phá hủy Nguyễn thị không thương tiếc, cha của Cậu lòng dạ độc ác hại chết cha mẹ tôi."

"Hai gia đình chúng ta vốn là mối thù."

Chuyện này Đăng Dương chưa từng nghe, Cậu cũng sẽ không nghe phía của nữ nhân chơi đùa Cậu, Cậu đối với người này không có ý kiến.

Nhưng nếu những gì Ngọc Trân nói là sự thật, vậy Cậu không tin dựa vào tính cách của Ngọc Trân sẽ lừa gạt con trai của kẻ thù như một cách trả thù.

Đồng tử của Đăng Dương chớp động, Cậu cố ý hỏi: "Phụ nợ tử đền bù sao?"

Ngọc Trân im lặng một lúc, lần đầu tiên cô không dám nhìn thẳng vào mắt Đăng Dương: "Không phải, Cậu chỉ là bàn đạp."

Quả nhiên, đối phương đang nhắm vào Trần thị.

Đăng Dương nở nụ cười trào phúng: "Vậy, chị đã thất bại rồi?"

Ngọc Trân không trả lời, nhưng đáp án rất rõ ràng.

Mục đích đã đạt được nên Đăng Dương không còn lý do gì để dây dưa với đối phương nữa, chỉ là lừa tiền lẫn tình thôi, cũng không có gì cả.

Cậu chậm rãi đứng dậy, nước mắt lưng tròng, giả vờ bình tĩnh vẫn kiêu ngạo như thường, nhẹ nghểnh lên cái cổ, tựa như một vị đế vương cao cao tại thượng.

Mặc dù Cậu thất bại, nhưng Trần gia thắng, Cậu nhìn chằm chằm vào Đăng Dương, ngữ khí kiên định nói:

"Ngọc Trân, chị sẽ hối hận".

Khoảnh khắc Cậu xoay người, chiếc mặt nạ kiêu hãnh trên mặt Cậu lập tức trở nên vỡ nát, cả trái tim Cậu chùng xuống, đôi mắt lập tức bị tuyệt vọng thay thế.

Tình yêu day dứt cả tuổi thanh xuân của Cậu đã kết thúc.

Không ai biết năm đó Ngọc Trân đáp ứng kết hôn với Cậu, Cậu đã sung sướng như thế nào.

Cậu nghĩ mình đã hâm nóng trái tim sắt đá kia nhưng lại không nghĩ tới, từ đầu tới cuối đây là âm mưu đã được tính trước.

Ngọc Trân, chị nhất định sẽ hối hận.

Nhất định sẽ.

Ngọc Trân không bận tâm tiếp tục uống cà phê, nhìn bóng lưng run rẩy của Đăng Dương, trong mắt cô lóe lên một tia trào phúng.

Chỉ là không biết đó là cho Đăng Dương, hay là cho bản thân mình.

Sẽ hối hận sao?

Có lẽ vậy.

...!

Đăng Dương một mình đi dạo trên phố, ngửa đầu nhìn bầu trời, mây đen dày đặc, lại là một trời đầy mây.

Không biết Chúa có hiểu tiếng nói chân thành của Đăng Dương hay không, một cơn gió thổi qua, sau đó một cơn mưa nhẹ bắt đầu trút xuống.

Đăng Dương thẩn thờ đi về phía trước, điện thoại trong túi rung lên một hồi lâu, Đăng Dương hậu tri hậu giác tỉnh táo lại, sau đó bấm trả lời, Cậu chỉ nói: "Xin chào." Sau đó, Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Sau đó là một nam nhân tức giận vang lên: "Trần Đăng Dương!"

Đăng Dương vô thức nhìn lại, nhưng đột nhiên cảm thấy một lực đẩy: "Cậu đi chết đi!"

"Két--"

"Bang--"

Mọi thứ giống như chỉ xảy ra trong tích tắc.

Người ta nói khi tim người ngừng đập, não vẫn tiếp tục hoạt động, Đăng Dương đang ở trong trạng thái này, nhưng Cậu biết rằng mình đã chết.

Đôi mắt Cậu như đang nhìn ra ngoài, nhìn về hướng xe, oan gia ngõ hẹp, người tông Cậu là Nguyễn Lam, mà người bước xuống xe là Ngọc Trân ăn mặc chỉnh tề.

Khi nhìn thấy người bị tông là Đăng Dương, cô hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu mình, giống như phát điên: "A..."

Nhìn thấy cô hoảng sợ lui về phía sau, Đăng Dương đột nhiên quên mất đối mặt với sự sợ hãi cái chết.

Có được khoái cảm trả thù thành công cũng giống như khi cố tình đối nghịch với cha và anh trai của Cậu khi còn nhỏ, nhìn bọn họ tức muốn nổ phổi cũng giống như thế.

Cậu đã nói, Ngọc Trân sẽ hối hận.

Ngọc Trân nói cô chưa từng yêu Cậu, nhưng Đăng Dương cảm thấy coi như cô chưa từng yêu Cậu, tình cảm hai người cũng rất phức tạp.

Hai người đã từng ngủ chung một giường trong mười năm.

Mười năm này, Cậu đối với Ngọc Trân như móc tim móc phổi, Cậu không tin Ngọc Trân một chút cảm giác cũng không có.

Đăng Dương trước sau luôn tin rằng, Ngọc Trân lớn lên cùng Cậu sẽ không có tâm địa sắt đá như vậy.

Báo ứng...!Đây là báo ứng đi.

Nguyễn Lam và Ngọc Trân liên thủ hại Cậu cùng Quang Hùng, bây giờ Nguyễn Lam tông Cậu, mà Ngọc Trân là người đi cùng.

Mối quan hệ giữa hai người là anh em họ hàng, liệu có ai coi việc này là cố ý giết người không?

Mà tại sao Nguyễn Lam lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Cậu như vậy, đầu óc Đăng Dương quay cuồng, sợ là...công lao của Minh Hiếu đi.

Chỉ là bất kể Nguyễn Lam trút giận gây ra tai nạn hay cố ý giết người, Đăng Dương cũng đã chết rồi.

Cậu đột nhiên trở nên sợ hãi, lại có chút lo lắng.

Thế giới sau khi chết sẽ như thế nào? Cũng thật là trùng hợp, Cậu vì cái chết suýt chút nữa trở về, cuối cùng lại vì cái chết mà rời đi...!

Chỉ là Cậu nợ Quang Hùng, e sợ kiếp sau Cậu sẽ trả lại.

Cuối cùng, Đăng Dương đem nguyện vọng cuối cùng của một đời dâng cho Quang Hùng, chúc Anh một đời bình an, hạnh phúc và chứng minh được trong sạch...!

"Dương! Dương!" Đây là giọng nói của Minh Hiếu trong điện thoại.

Sau đó Đăng Dương mất đi ý thức.

...!

Bên ngoài nhà tang lễ, Minh Hiếu quỳ trước chậu than trước mặt, trên eo buộc một chiếc thắt lưng màu trắng, thất thần ném giấy vào chậu than, đôi mắt không quan tâm nhìn về phía khói đen nghi ngút.

Khải Phong nghe tin con trai mình bị tai nạn qua đời, đau khổ quá độ một lúc thì hôn mê bất tỉnh, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện.

Minh Hiếu cùng những người bạn của Đăng Dương bồi tiếp Đăng Dương đến sáu giờ tối, thu thập đồ đạc xong rồi đi bộ từ lò hỏa táng về nhà.

Nhưng khi vừa đến cổng tiểu khu, bỗng nhiên thấy một nam nhân gầy gò đang đứng chờ bên ngoài.

Nam nhân đeo khẩu trang, không thể nhìn thấy dáng vẻ như thế nào, Anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng cùng quần jean, đôi chân gầy thẳng, đôi mắt thâm quầng, trông như đã lâu không được ngủ, xem ra rất tiều tụy.

Nghe thấy có người đến gần, nam nhân kia nhìn sang.

Đôi mắt này giống như đã quen nhau từ trước, Minh Hiếu nghĩ.

" Trần Đăng Dương đâu?"

"Cậu đến muộn rồi."

Minh Hiếu nghe đến cái tên quen thuộc thì thống khổ cười, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro