Chương 8 : Vụ án mới bắt đầu
D6 còn chưa kịp phản ứng lại với câu nói đầy bất ngờ của Mạc Hàn thì đã bị cô nhào tới và hôn lên môi mình. Nó bất ngờ, dùng sức đẩy cô ra nhưng cô đã nhanh tay hơn khi thành công trong việc khóa chặt cả 2 tay của nó ra phía sau. Mạc Hàn cứ thế đẩy nó vào một bức tường kiếng đặt trong thang máy, dùng 2 chân kìm chặt người nó lại, bao vây nó, chỉ với một mục đích duy nhất: Hôn D6 được sâu hơn.
Ting~~~ Âm thanh đến tầng cao nhất vang lên, cửa chuẩn bị mở ra thì Mạc Hàn lại đẩy D6 đến bên dàn nút điều khiển, ấn nhanh vào tầng G để thang máy đi xuống một lần nữa. Cứ như vậy, khi thang máy lên đến tầng 20 thì sẽ bị Mạc Hàn ấn xuống tầng G để không một ai có thể bước vào đây được. Nhưng có vẻ như Mạc Hàn đang dần mất kiểm soát hơn khi cô không còn biết người mình đang hôn là một cô gái nữa, cứ thoải mái hôn lên bờ môi của nó, lưỡi cô thì không ngừng lùng sục khoang miệng nó. Lúc này, D6 mới có thể lấy từ người mình ra một cái kìm chích điện và chích nhẹ vào sau cổ của Mạc Hàn làm cô đau quá nên mới chịu buông D6 ra.
-CÔ BỊ ĐIÊN RỒI HẢ? – D6 nổi giận đùng đùng, hét lớn trước khuôn mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc của Mạc Hàn"Giống...giống...quá. Cảm giác...đúng là giống như mình vừa được hôn anh Đới Manh vậy" – Mạc Hàm tự nói, tự hoảng sợ trong lòng. Mãi một lúc thì cô mới ngẩng đầu dậy, đau đớn hét đáp trả nó "ĐÚNG RỒI! TÔI ĐIÊN THẬT RỒI. TÔI TRỞ NÊN NHƯ THẾ NÀY LÀ TẠI AI HẢ?". D6 nhìn thấy tình cảnh hiện tại của Mạc Hàn thì hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khi cửa thang máy mở ra, nó lại chưng cái bộ mặt lạnh như tiền của mình ra, mà mắng cô "Đồ thần kinh! Đồ bệnh hoạn"
Nói rồi, D6 lạnh lùng bước ra ngoài, Mạc Hàn cũng đi theo nhưng chẳng đi được mấy bước là cô đã ngã khuỵ xuống sàn ngay lập tức "Không đúng! Không phải đâu mà! Chắc chắn là cảm giác của mình đã sai thôi. Anh Đới Manh không thể nào là...là...con gái được". Cô cứ ngồi vậy, bần thần cả ra được một lúc thì mới gượng đứng dậy, đi ra ngoài cổng thì đã thấy nó đứng bên cạnh chiếc xe hơi thể thao mui trần của mình tự lúc nào. Nó vừa thấy cô thì cũng ngồi vào trong, không nói một lời với cô. Mạc Hàn sau đó cũng giữ bình tĩnh ngồi vào ghế phụ lái. Nó liền khởi động xe và chạy đi. Nhưng bầu không khí trong xe lúc này phải nói là quá đỗi ngột ngạt
Két~~~ D6 thắng xe trước cửa một quán bar nhưng bề ngoài toát lên một cái gì đó rất sang trọng, ấm cúng chứ không phải như mấy cái quán bar tạp nham thông thường. Nó bước vào, cô lầm lũi theo sau. Không ai nói với ai một lời. "A~ Hai người đây rồi. Sao đến trễ quá vậy?" – Tako vui vẻ kéo tay nó và cô đến chỗ các cô gái còn lại đang đứng. "Xe chị bị bể bánh giữa đường. Xin lỗi vì đã khiến mấy đứa chờ" – Nó trả lời trái ngược hoàn toàn với thái độ dành cho cô
-Đúng rồi mọi người. Chúng ta đã không còn ở sở nữa thì nên gọi nhau bằng tên thật đi. Chứ gọi bằng biệt danh nghe nó xa lạ sao ấy – Mạc Hàn bỗng nhiên vui vẻ nói như thể lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì vậy làm J6 hơi bất ngờ. "Ờ, chị nói cũng phải. Sao lúc trước tụi em chưa từng nghĩ đến chuyện này ta" – Lạc Lạc tỏ vẻ đồng ý với Mạc Hàn .Cả 5 người đều nhìn nhau cười, chỉ có Mạc Hàn là cứ đưa mắt về phía D6 mà nói thầm "D6, cô chắc chắn có liên quan đến anh Đới Manh. Người mà tôi đã tìm kiếm suốt 10 năm nay. Vì vậy, bằng mọi giá tôi phải khai thác thông tin của cô cho bằng được"
-À phải rồi chị Mạc Hàn. Chàng trai lúc trước chị nhờ em tìm đó. Vậy chị đã tìm được chưa? – Kiki hỏi Mạc Hàn vô cùng bình thường nhưng lại thu hút sự chú ý của tất cả những người còn lại. "Ai vậy chị Kiki?" – Tako hỏi khẽ, Kiki liền lắc đầu. Mạc Hàn nghe được thì khẽ cười, nhấp một miếng rượu rồi cũng trả lời " chị vẫn chưa tìm được . Chị bị lạc mất anh ấy khi chị 16t. Và đến nay là đã tròn 10 năm nhưng chị vẫn không có bất kỳ thông tin gì về anh ấy cả"
-Tội nghiệp chị nhỉ? Vậy anh trai của chị tên gì? Để em nhờ truyền thông can thiệp vào thì sẽ nhanh chóng tìm ra được anh trai của chị thôi – Tako nói, SII đồng ý ngay. Mạc Hàn mỉm cười "Không cần đâu Tako. Chị muốn tự dựa vào sức của mình để tìm ra được người mà chị đã từng yêu. Với lại, anh ấy không phải anh trai chị mà là bạn trai. Cũng không phải, nói cho chính xác là "Vị hôn phu"
Mạc Hàn chỉ vừa mới nói xong 3 chữ cuối thì liền đưa mắt nhìn về phía D6. Tay nó đang nắm thật chặt lại, người thì run lên bần bật. "Chị Mạc Hàn" – Nó gọi khẽ nhưng Mạc Hàn lại không nghe được vì giờ đây cô đang nở một nụ cười cực kỳ gian manh khi thấy nó như vậy "Quả nhiên là cô biết anhĐới Manh của tôi đang ở đâu. Chắc hẳn cô đã tiếp xúc rất nhiều lần với anh ấy nên mới khiến tôi trong một vài khoảnh khắc bị nhầm lẫn. Đúng rồi! Nhất định là như vậy. Có thể, anh Đới Manh là anh trai của cô gái này chăng?"
-Anh Đới Manh~ Thứ 6 tuần sau Hàn Hàn phải đi phẫu thuật mắt rồi. Bác sĩ nói với em là chỉ có 30% cơ hội thành công nhưng em vẫn muốn thử. Em muốn người đầu tiên mà em nhìn thấy là anh Đới Manh có được không?
-Anh Đới Manh~ Còn lỡ may, nếu em chết trên bàn phẫu thuật thì anh Đới Manh nhớ phải giữ lời hứa mà anh Đới Manh đã hứa với Hàn Hàn lúc nhỏ đó nha. Anh vốn đã trở thành "vị hôn phu" của Hàn Hàn thì anh không được quyền cưới ai nữa hết, dù cho Hàn Hàn có chết đi chăng nữa
-Mạc Hàn, là thật hả chị? – Kiki hỏi lớn làm cắt ngang dòng ký ức của D6. Cô gật đầu ngay, nhìn sang thì thấy nó vẫn còn đang bận tâm suy nghĩ gì đó nên quyết định hỏi khẽ Kiki " Kiki~Em cho em hỏi, D6 tên thật là gì vậy?Chị hứa sẽ không nói ra với ai đâu". Kiki liền cười vui vẻ, vô tư trả lời ngay với Mạc Hàn "À, chị ấy đó hả? chị ấy tên là Đới M..."
Đôi khi sự mong đợi và sự thất vọng của người nào đó~
Sẽ trở thành gánh nặng mà tôi không thể gánh vác nổi~
Khi tôi trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của mọi người~
Tôi sẽ vờ như không sao. Nhưng thật sự tôi đang rất lo sợ~
-Ồ, xin lỗi Chị! Em có điện thoại. Lát nói tiếp với chị – Và Kiki đã cầm chiếc điện thoại vẫn còn đang sáng đèn của mình đi ra một góc đứng nói chuyện. Nhưng chẳng được bao lâu thì cô bỗng hớt ha hớt hải chạy lại chỗ SII đang đứng mà gấp gáp nói "Mọi người tập trung lại nào. Có vụ án giết người mới rồi". Họ lập tức buông ly rượu trên tay xuống ngay duy chỉ có D6 là lại cằn nhằn "Kiki~ SII đâu có nhận giải quyết mấy vụ giết người bình thường đâu. Chị làm gì mà cuống lên dữ vậy?"
Ngay lập tức, nó đã bị ăn một cú một cái đau điếng vào đầu mà gằng giọng "Này! Bên sở cảnh sát nói là khi vừa phát hiện ra nạn nhân là đã được chỉ đạo ngay phải gọi điện nhờ sự hỗ trợ của SII đó. Vậy Chị nghĩ xem là tình huống giết người gì mà phải nhờ đến chúng ta". D6 sau lời nói của Kiki thì nghiêm túc lại ngay "Ok! Chị biết rồi. Giờ chúng ta mau đến hiện trường thôi"
Và thế là, SII đã lên xe phóng nhanh đến hiện trượng vụ án. 6 người bọ họ vừa mới bước xuống là đã được cảnh sát cẩn thận kéo dây niêm phong hiện trường lên, mời bước vào. Dù rằng chẳng có ai đeo thẻ cảnh sát cũng như ai ai cũng đều đang mặc thường phục. Hiện trượng vụ án chỉ là một căn nhà một trệt một lầu thông thường. Là kiểu nhà sẽ dễ dàng bắt gặp ở hầu khắp mọi nơi ở Trung Quốc. "Nạn nhân đâu?" – Ngũ Triết chuẩn bị sẵn sàng, lạnh lùng hỏi một viên cảnh sát. Anh ta hơi ngập ngừng rồi cũng trả lời
-Vậy có ai làm xê dịch hiện trường chưa? – Lạc Lạc hỏi, anh ta đáp ngay tức khắc "Tất nhiên là không rồi ạ. Chúng tôi để nguyên hiện trường như vậy chờ các thành viên trong SII đến". "Vậy còn không mau dẫn đường" – D6 bực bội nói và họ cũng được cảnh sát cẩn thận dẫn vào hiện trường gây án.
Họ vừa bước vào là lập tức đưa khuôn mặt kinh hãi nhìn nhau, miệng thì há hốc cả ra trước cảnh tượng mà họ đang nhìn thấy. Một cái xác bị chặt mất phần đầu, phần cơ thể còn lại thì bị thiêu cháy đến mức gần như biến dạng. Nhưng điều kinh khủng hơn nữa là phần cơ thể của cái xác đó được treo lủng lẳng ở phía trên giường. Tựa hồ nhìn vào giống như một con rối đang được những nghệ sĩ rối dùng để biểu diễn.
-Oẹ~~~ Tako quay mặt đi và cho thêm vào bộ sưu tập bãi ói dưới sàn nhà thêm một cái nữa. "Cái này mà do người gây ra được sao?" – Kiki kinh sợ hỏi không thành câu. Ngũ Triết hít vào một hơi, bình tĩnh nói "Mọi người ra ngoài đi. Kể từ khoảnh khắc này, sẽ là thế giới của đệ Ngũ ta". SII liền hiểu điều Ngũ Triết muốn truyền đạt nên rút ra bên ngoài phòng khách hết. Ở bên ngoài, họ cẩn thận hỏi những thông tin mà cảnh sát đã biết được, duy chỉ có Mạc Hàn là đi vòng quanh hết nơi này một lượt, từ tầng trệt lên đến tầng trên hay cả toilet
-Có biết người chết tên gì không? – D6 lạnh lùng hỏi. Cảnh sát hơi ngại khi phải trả lời nó "Chúng tôi vẫn chưa thể tra ra được. Ngôi nhà này thuộc vùng ngoại ô nên có rất ít hàng xóm. Nếu như không phải lúc nãy do một ông cụ bán hàng rong tò mò bước vào đây do cửa nhà để mở thì cũng không thể phát hiện ra được cái xác. Hơn nữa, trong giấy tờ đăng ký của ngôi nhà này là một bà lão đã chết. Nên chúng tôi không thể tra ra được người đang sống trong ngôi nhà này là ai"
-Là nữ giới, độ tuổi rơi vào khoảng 25-30 tuổi. Là người Trung Quốc, vẫn còn độc thân. Chưa từng có bất kỳ quan hệ tình dục nào với ai – Bỗng nhiên, Mạc Hàn từ trên lầu đi xuống và Ngũ Triết từ trong phòng ngủ của nạn nhân đi ra cùng nói lên câu trên. Họ nhìn nhau, phá cười lớn. Kiki nhanh chóng hỏi tiếp ngay "Còn có thể biết thêm được gì nữa không? Chỉ có như vậy thì chị không thể tìm ra thân phận người chết được"
-À, cô gái này đã từng đi du học ở Mỹ trong một thời gian dài. Chuyên ngành có thể là thiên văn học hay vật lý học hoặc ngành gì tương tự như thế. Vì trong ngôi nhà này có một phòng được đặt kính viễn vọng, sách tài liệu được viết bằng tiếng Anh, vali cỡ lớn, chứng tỏ mới quay về nước. Cô ấy là con một, có ba hoặc mẹ là giáo viên dạy Vật lý. Bằng chứng là, trong đống sách để lộn xộn ở trên bàn, ngoài các quyển sách thuộc về nạn nhân thì còn có một quyển sách Vật lý lớp 8 đã khá cũ. Chủ nhân ngôi nhà này có thể là bà ngoại, hay bà nội gì đó của nạn nhân. Là hiệu trưởng của trường Đại học Thượng Hải. Trên tường của một số căn phòng khác có treo bằng khen, giải thưởng về trường này. Mà thường người được tặng chúng chỉ có thể là hiệu trưởng. Nhiêu đó, được chưa Kiki – Mạc Hàn bình tĩnh hỏi, Kiki đưa tay làm động "Ok" ngay. "Được rồi! Để xem cô tên gì và có hình dạng ra sao đây"
-Ô! Có rồi này – Kiki nhìn vào màn hình laptop của mình, vui vẻ nói. Mạc Hàn thì không quan tâm lắm đến chuyện này nên cô đành đi vòng vòng coi tiếp. Thế nhưng, SII đều đang chụm đầu vào màn hình laptop của Kiki, được một lúc lâu sau thì D6 bỗng đứng bật dậy, gọi khẽ "MoMo"
Bịch~~~ Cái tệp hồ sơ trong tay Mạc Hàn vừa được cô cho rơi tự do xuống đất ngay khi vừa nghe được miệng D6 thốt ra 2 từ "MoMo". Nó cũng thấy nên dùng khuôn mặt bàng hoàng nhìn về phía cô, và cô cũng không hơn gì
Cô vừa mới nói cái gì? – Mạc Hàn bỗng dữ tợn, gằng giọng với Đới Manh. Nó chỉ mỉm cười, rồi khẽ gọi lại cái tên đó một lần nữa
- Momo !
----------------------------------------------------------
Hết chương 8
----------------------------------------------------------
mấy chương sau gay cấn nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro