Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Nhược Điểm Chí Mạng

Mạc Hàn và Ngũ Triết đều trở nên im lặng vì câu hỏi của Ngũ Triết. Mạc Hàn thì đang không biết phải nói như thế nào, còn Ngũ Triết thì lại đang cực kỳ mong đợi câu trả lời từ cô. Được một lúc, Mạc Hàn cũng nói "chị...", nhưng cô nói chưa thành câu thì đã thấy các thành viên còn lại đi dần đến căn phòng này nên đã im lặng lại và để Eunjung lên tiếng "Ngũ Triết! Khi nào D6 tỉnh lại vậy? Em muốn vào thăm chị ấy". Ngũ Triết vẫn hướng ánh mắt về phía Mạc Hàn, nhưng miệng thì đáp lại Tako "Chắc khoảng 15ph đó. Mà lần này, D6 bị thương nặng thật nên chắc có lẽ chị ấy phải tịnh dưỡng trong khoảng từ 1-3 tháng thì mới khỏe lại hoàn toàn. Chúng ta phải làm thay việc của chị ấy rồi". Tako giơ tay Ok ngay, rồi vui vẻ nói tiếp "À phải rồi, vừa nãy chị với M1 nói gì với nhau thế? Em thấy mặt hai người có vẻ nghiêm trọng"
Ngỹ Triết liền chuẩn bị nói ngay thì bỗng Mạc Hàn nói leo vào "Không có gì đâu chị. Chị chỉ là đang hỏi Ngũ Triết về tình hình hiện tại của D6 thôi". Ngũ Triết thoáng chút bất ngờ, còn Tako chỉ nói "Ồ" đầy hờ hững rồi cũng mở toang cánh cửa phòng nó ra trong khi 4 thành viên còn lại đang bận trò chuyện cùng nhau. "D...D6 đi mất rồi" – Tako ấp úng nói và Kiki bên ngoài liền thở dài "Nói cho đàng hoàng lại coi Tako. Chính mắt chị cũng thấy Ngũ Triết cứu sống D6 khỏi tay tử thần đấy. Mà giờ em lại trù chị ấy chết sao?". Tako thấy Kiki chưa hiểu đúng câu nói của mình nên lập tức nói lại ngay "Không phải! D6 bỏ trốn rồi"
-CÁI GÌ??? – Ngũ Triết hốt hoảng hét lớn đồng thời chạy ngay vào phòng thì thấy một cảnh tượng: Các thiết bị máy móc vốn được gắn trên người nó đã bị vứt lại một cách không thương tiếc, cái chăn lớn ở trên giường thì được buộc lại với nhau tạo thành một sợi dây và đầu của chúng thì hướng ra bên ngoài cửa sổ. SII sau khi thấy Ngũ Triết như thế thì cũng cùng chạy vào với cô và vẻ mặt của họ là bàng hoàng. "Đới...Đới...Manh đang muốn chết một lần nữa sao mà làm ra cái trò này. Gãy xương bả vai, vỡ gan, phẫu thuật lấy máu bầm trong não mà chị ấy xem là một trò chơi à? MAU KÊU CẢNH SÁT TRÊN KHẮP CẢ NƯỚC TÌM  ĐỚI MANH VỀ ĐÂY NGAY LẬP TỨC!" – Ngũ Triết tức giận ra lệnh cho Tako, nhưng khi cô chuẩn bị chạy đi để làm thì liền bị Mạc Hàn nắm chặt tay lại, làm không thể đi được nữa. Mạc Hàn cố nuốt nước mắt vào trong, vì có lẽ cô đã nhận ra điều gì đó, nhưng lại vô cùng bình tĩnh mà nói với Tako " Chị biết D6 đang ở đâu. Em cho chị mượn xe với. Người mà Đới Manh cần bây giờ là chị không phải Ngũ Triết"
Và khi cô nhận được cái chìa khóa xe từ bàn tay hơi run rẩy của Tako, do Tako vẫn chưa hiểu được mình vừa nghe thấy gì nữa, thì Mạc Hàn đã chạy vụt đi ngay. Bỏ mặc 4 cặp mắt ở phía sau nhìn mình đầy bất ngờ. Trong khi đó, Mạc Hàn đã lái xe với tốc độ kinh hoàng đến nơi mà cô cần đến. Nhanh chóng ấn chuông như muốn làm hư luôn cái chuông luôn vậy. Ting Tong! Ting Tong!,...cô ấn mãi thì cánh cửa cũng được mở ra. Và hiện tại, khuôn mặt của người đối diện cô đã ánh lên vẻ vạn phần đau đớn. Mạc Hàn cố kiềm nước mắt mình lại, vô tư lên tiếng "Jianggggg!!! Nguyên liệu để nấu cháo thịt bò siêu ngon, đặc biệt chuẩn bị cho những người đang bị thương về xương khớp như em đây~".
Mạc Hàn vui vẻ nói xong thì cũng thật tự nhiên mà bước vào nhà, nhưng ngay lập tức bị chủ nhà chặn lại bởi cánh tay đang được đặt ngang cửa. Mạc Hàn hơi thở ra, rồi lại mặt dày chui đầu mình vào khe hở ở dưới cánh tay, đi một mạch vào nhà bếp. Nó nãy giờ vẫn hoàn toàn im lặng và khi thấy cô như thế thì đành lặng lẽ đóng cửa chính, đi lại sofa và tiếp tục thực hiện công việc dang dở của mình – Tự băng bó. Nó thì loay hoay với cái đống dụng cụ sơ cứu, còn cô thì cũng đang bận rộn nấu ăn trong bếp. Không ai nói với ai câu nào. Nhưng có vẻ như nó là người xong trước, bình tĩnh mặc vào cho mình cái áo khoác mỏng, rồi bỗng nhiên tiến thật chậm lại phía Mạc Hàn đang tập trung nấu ăn. Nhưng lần này, nó đi lại phía cô không còn vẻ mặt ôn nhu như lúc trước nữa mà là một vẻ mặt hiện lên rất rõ sự căm ghét dành cho Mạc Hàn
-Em... - Mạc Hàn quay phắt lại ngay khi bên tai cô bỗng nghe tiếng lếch dép của Đới Manh. Nhưng hình như, khoảnh khắc mà Mạc Hàn quay lại cũng chính là lúc mà Đới Manh trút hết cơn giận trong lòng mình lên cô. Nó...đã điên cuồng chiếm lấy bờ môi Mạc Hàn trong sự bất ngờ tột độ của cô. Đới Manh lao vào Mạc Hàn, cuồng dã hôn cô đầy mạnh bạo chứ không còn ngọt ngào như mấy lần trước nữa. Mạc Hàn nhăn mặt lại đầy khó chịu ngay, nhưng tuyệt đối lại không hề đẩy Đới Manh ra. Xoảng~~~ Nó quơ mạnh một cái thì nào là chén, dĩa, cả nồi cháo đang nấu dang dở của cô liền đáp xuống đất ngay. Tức khắc, nó bế cô lên cái bàn bếp dù rằng vai mình vẫn còn đang bị thương nghiêm trọng. Khi có được điểm tựa là bức tường phía sau đầu Mạc Hàn thì Đới Manh đã thực sự biến thành một con người hoàn toàn khác. Không ngọt ngào, không dịu dàng, không trầm ấm nữa mà hoàn toàn thô bạo. Mạc Hàn phút chốc cau mày đau đớn do Đới Manh vừa cắn mạnh vào môi cô, rồi cũng rời khỏi nơi đó mà đưa môi mình xuống ngay cổ của cô, lập tức để lại dấu răng của mình lên đó. Bàn tay của nó vô cùng lạnh lùng kéo trệt cái áo sơ mi của cô sang một bên, khi chuẩn bị cắn đến cái xương quai xanh của cô thì bỗng Mạc Hàn leo xuống bàn. Và lần này, đến lượt Mạc Hàn dồn Đới Manh vào chân tường
Mạc Hàn nhảy xuống, đẩy mạnh Đới Manh vào bức tường ở đằng sau và lúc này đây thì Mạc Hàn mới là người điên cuồng hôn Đới Manh chứ không còn là nó nữa. Cô nâng mặt nó lên, dùng môi mình chiếm trọn môi nó, không ngừng dùng lưỡi mình khuấy động bên trong khoang miệng của Đới Manh. Nó mở to mắt nhìn cô, còn cô chỉ là một đôi mắt hoàn toàn nhắm nghiền lại, để mặc cơ thể mình muốn làm gì thì làm. Mạc Hàn hôn mãi thì cũng chịu buông tay khỏi mặt Đới Manh nhưng là để cởi cái áo khoác ngoài của nó ra. Khi thấy cái áo của mình bị cởi xuống thì Đới Manh lập tức dùng sức đẩy Mạc Hàn ra khỏi người mình ngay. Cả 2 vẫn hoàn toàn im lặng, chỉ nghe tiếng thở dốc đầy khó khăn của Mạc Hàn.
Bỗng nhiên...Phụt~~~ Đới Manh khinh bỉ phun một chút nước miếng của mình ra bên ngoài, tức giận hầm hầm nhặt lấy cái áo khoác ở bên dưới mặc vào, đi lại đứng bên cái cửa sổ lớn hướng ra mảnh vườn phía sau nhà nó, không chút nào để ý đến Mạc Hàn nữa. Hành động nãy giờ của Đới Manh, Mạc Hàn đã thấy hết. Cô lại một lần nữa nuốt những giọt nước mắt đau đớn vào bên trong, đi thật nhẹ nhàng đến phía sau lưng nó, ôm chặt nó lại, nhưng lập tức bị Đới Manh gỡ tay ra ngay. Mạc Hàn tiếp tục làm, và lần này khi Đới Manh đang định hất tay cô ra một lần nữa thì Mạc Hàn đã ngăn chặn được, chỉ bằng việc gọi khẽ tên của nó "Manh~". Đới Manh chết lặng, lặng lẽ để cánh tay xuôi theo người, cho Mạc Hàn thỏa sức ôm mình. Mạc Hàn thấy vậy liền rúc đầu mình vào hõm cổ của Đới Manh ngay và trầm ấm lên tiếng
-Manh~ Chúng ta hẹn hò đi.
-"..."
-Manh~ Ngày mai chúng ta đi Quảng Đông chơi đi. Chị đã xin nghỉ phép rồi
-"..."
-Đới Manh, Chị yêu em! – Và đi kèm với câu nói pha chút tình cảm đó là phảng phất một mùi vị đầy bi thương. Mạc Hàn nói xong thì cũng ôm chặt người Đới Manh lại, rúc đầu mình vào ngày càng sâu hơn, lâu lâu lại hôn nhẹ lên ấy. Đới Manh từ nãy đến giờ vẫn chưa hề mở miệng nói câu nào, chỉ có Mạc Hàn tự mở đầu, tự kết thúc câu chuyện. Nhưng lần này, sau khi nó nghe xong câu nói đó thì cũng chịu nói "Xin lỗi! Tôi không cần sự thương hại từ cô. Cô không cần phải bố thí tình cảm cho tôi ngay khi tôi vừa mới chết đi sống lại. Tôi thực sự không cần những điều đó, cô Mạc Hàn" – Đới Manh đã quay lại làm một Đới Manh lạnh lùng lúc trước, khi vừa mới tiếp xúc với Mạc Hàn làm cô càng đau lòng hơn. Cô im lặng, nhưng rồi cũng thật bình tĩnh mà nói tiếp
-Ngày mai chúng ta hãy nắm tay, ôm, hôn nhau ở công viên gần sông Hồng đi. Trước khi chị sang Mỹ thì đó là nơi mà theo chị biết được là có nhiều người qua lại nhất ở cái nước Trung Quốc này. Không biết hiện tại thì sao rồi. Mà nói chung, ngày mai chị và em hãy thoải mái hôn nhau ở nơi tập trung nhiều người nhất đi
-...Chị...không sợ bị người khác thấy nữa à? – Đới Manh bỗng nhiên mềm mỏng lại, xuống nước chỉ sau vài câu dụ dỗ của Mạc Hàn, và có lẽ chính Đới Manh cũng không biết rằng: Đây chính là nhược điểm chí mạng của nó. Thế nhưng, với Mạc Hàn câu này của Đới Manh còn có tác dụng hơn bất kỳ chương trình hài nào trên TV, vì chúng đã khiến cô cười thật tươi. Dịu dàng xoay người nó lại cho nó đứng đối diện với mình, hôn phớt lên môi nó một cái, mỉm cười nói "Không sợ! Không sớm thì muộn, mọi người trên khắp cả nước cũng biết: Đới Manh là bạn trai của Mạc Hàn. Chỉ là rút ngắn thời gian yêu thử một chút, thời gian công bố đến nhanh hơn để chị còn thoải mái hôn em ở chốn đông người nữa. Em giận gì chứ? Lúc nãy chị chưa kịp trả lời với Ngũ Triết, chứ không phải là chị không muốn nói. Em bỏ trốn, Đệ Ngũ đang điên lên ở bệnh viện để tìm em kìa"

Đới Manh nghe Mạc Hàn nói thế thì trong lòng có chút sợ, vì dù nó là hạng người coi trời bằng vung thì cũng đôi lúc sợ hãi Ngũ Triết vì hơn ai hết nó biết Ngũ Triết dữ đến như thế nào. Mạc Hàn thấy vẻ mặt tái xanh của Đới Manh thì phì cười một tiếng, vô tư chọc nó "Bây giờ em muốn đến bệnh viện để em ấy băm xác em ra, sau đó là băng bó lại cho em. Hay là muốn chị băng lại vết thương cho em ngay tại đây". Mạc Hàn vốn từ nãy đến giờ đã thấy miếng vải trắng ở vai Đới Manh bị ướt đầy máu do sự vô ý đẩy mạnh vào bức tường của cô lúc nãy. Mạc Hàn hơi tự trách mình, và được một lát Đới Manh cũng khe khẽ nói "C...Chị"
Môi Mạc Hàn cong lên ngay, thật dịu dàng nắm lấy tay Đới Manh đi lại sofa, cởi áo của nó ra và bắt đầu thực hiện công việc của mình. Bình tĩnh lấy chỉ khâu lại vết thương bị hở ra từ đường may trước của Ngũ Triết. Đới Manh hiện tại dù không bị gây tê nhưng một chút đau đớn cũng không có mà đã trò chuyện với Mạc Hàn vì cô cứ nghiêm túc làm chứ chả thèm trò chuyện nên làm Đới Manh thấy hơi buồn chán. "Chị cũng biết làm cả những thứ này nữa sao?" – Đới Manh hỏi, Mạc Hàn trả lời ngay sau khi miệng cô vừa cắn đứt sợi chỉ "Nếu em ở một mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không người thân thì em tự khắc sẽ biết tự chăm sóc cho bản thân mình khi em bị thương thôi"
-Ồ! Mà...điều chị nói lúc nãy là thật sao? – Đới Manh hỏi đầy mong đợi và trong khi Mạc Hàn còn chưa kịp trả lời thì Đới Manh tự nói tiếp luôn "Á! Đau quá! Hàn", vì Mạc Hàn bỗng nhiên lấy ra một cái nẹp, nẹp dưới nách Đới Mạn và lấy băng buộc chặt lại khiến nó phút chốc hơi đau. Thế nhưng, Mạc Hàn vẫn thế, vẫn không nói bất kỳ điều gì chỉ chăm chỉ băng lại bả vai cho Đới Manh. Khi gần xong xuôi thì cô cũng mệt mỏi lên tiếng hỏi "Tại sao lại làm vậy?". 0 cau mày suy nghĩ ngay "Làm gì?". Mạc Hàn thở ra một tiếng đầy bất lực, nhàn nhạt trả lời nó
-Tại sao lại bước vào bên trong dù đã biết trước là có gài bom trong đó. Em là đang xem thường mạng sống của mình hay xem thường chị sẽ không nghĩ ra được cách khác để em không phải vào toa tàu hỏa nhưng vẫn cứu được con tin ra ngoài, nên mới đâm đầu vào chỗ chết – Mạc Hàn hỏi một hơi xong thì bỗng nhiên thấy cơ thể mình đang bị Đới Manh kéo mạnh ra đằng trước, ngã nằm dài ra sofa và hiện tại là bên dưới cơ thể của Đới Manh. Mạc Hàn lần này một chút ngạc nhiên cũng không có, chỉ thật tình cảm vòng cánh tay mình ra phía sau cổ Đới Manh và đan chúng lại với nhau, ánh mắt vẫn mong đợi câu trả lời từ Đới Manh
-Em không phải đâm đầu vào chỗ chết mà là đâm đầu vào chỗ sẽ khiến chị nói lên được câu mà em muốn nghe nhất trong suốt 16 năm qua – Đới Manh ôn nhu trả lời Mạc Hàn xong liền cúi xuống hôn lên môi cô thật nồng nàn không còn thô bạo nữa. Mạc Hàn ngay lập tức nở nụ cười hạnh phúc, bàn tay theo đó cũng kiềm chặt lấy cổ Đới Manh, ấn môi nó vào sâu môi mình. Cả hai cứ hôn nhau thật tình cảm, thật nóng bỏng như thế trên sofa thì bàn tay Đới Manh như một phản ứng tự nhiên đã không còn ở trên mặt Mạc Hàn nữa mà thay vào đó đã dần di chuyển xuống phía dưới, chầm chậm cởi từng cái nút áo của Mạc Hàn. Cái thứ 1, Mạc Hàn vẫn không chút phản ứng. Cái thứ 2 cũng thế,Mạc Hàn để mặc cho Đới Manh tùy ý làm. Thế nhưng, xuống đến cái thứ 3, người ngồi bật dậy là...Đới Manh, kèm theo là tiếng nói lớn hơi khó chịu "Á! Đau quá!". Mạc Hàn ngồi dậy ngay, khuôn mặt cực kỳ lo lắng, gấp gáp hỏi "Em không sao chứ?". Nhưng khi cô chưa kịp lo lắng tiếp nữa thì bỗng phì cười trước hình ảnh nó bỗng giãy nãy lên trên cái ghế sofa này
-Aishhhh!!! Em không biết đâu. Chẳng lẽ, xương bả vai em chưa lành thì em không được động vào chị luôn sao? Vậy thì lâu lắm!!! Em đâu thể nào "ăn chay" trong gần 3 tháng được
-Vậy sao? Vậy thì ráng cai "thịt" và "đậu hũ" trong 3 tháng đi nha. Tiểu công của chị~~~ Mạc Hàn vô tư ngắt mũi Đới Manh một cái, leo xuống sofa, cài lại nút áo cho mình và trên môi luôn là một nụ cười hạnh phúc xen lẫn mãn nguyện từ cô. Đới Manh và Mạc Hàn lại tiếp tục quá trình hờn dỗi và lại làm lành với nhau chưa đầy 1 tiếng. Tất cả có lẽ vì do một chút nhu nhược cũng như là sự nuông chiều vô điều kiện của Đới Manh dành cho Mạc Hàn. Và chính Đới Manh đã nhận ra điều này, nó chỉ còn biết tự bất lực với bản thân bằng một tràng thở dài đầy ngao ngán.
Trụ sở cảnh sát~
-Này! Cái tên Đới Lưu Manh kia. Lúc cần chị đi làm thì chị biến đi đâu mất dạng. Lúc cần chị biến khỏi đây thì chị lại ngồi sừng sững ở đây với bả vai thì băng bó, đầu cũng được băng nốt luôn. Biết hôm qua, xém chút nữa cái bệnh viện Thượng Hải bị đốt cho cháy rụi vì lửa giận trong lòng giáo sư Ngô không hả? – Kiki ngán ngẩm nói khi kỳ lạ là Đới Manh lại đi làm. Nó ngại ngùng gãi gãi đầu mình, lếch cái thân thể vẫn còn đang bị thương đến chỗ Ngũ Triết mà mè nheo với cô "Em~~~ Cho chị xin lỗi mà~~~ em là huyền thoại trong giới y học thì làm sao chị có mệnh hệ gì nếu được chị phẫu thuật cho được. Tại chị ghét cái mùi bệnh viện quá nên mới bỏ trốn về căn nhà thân yêu của mình thôi. Tha lỗi cho chị đi mà~~~ Nha! Nha! Nha!" – Ngũ Triết cười mỉm chi ngay khi thấy đứa trẻ này mãi không chịu lớn. Thế nhưng, bên ngoài phòng họp chung này của SII lại đang rộn ràng hơn bao giờ hết, khiến họ phải chú ý
-Cho hỏi. Đặc vụ tên D6 làm việc ở đây đúng không?
-Ơ...ơ...đúng rồi
-Tôi muốn gặp cô ấy. Cảm phiền anh dẫn đường – Anh cảnh sát lập tức đi cạnh một cô gái tận tình chỉ đường, và trong đám đông cảnh sát đang đứng tại đây những lời xì xầm với nhau cứ thay phiên vang lên "Này! Người đó là Đường Thẩm, con gái độc nhất của Đường Chính đấy", "Thiên kim đại tiểu thư của giới tài phiệt đích thân đến tìm cô D6 của chúng ta sao?", "Mà có chuyện gì thế nhỉ?", "Công nhận cô ấy đẹp thật luôn nha. Bước vào một cái là sáng bừng luôn cái trụ sở của mình", Bla...bla...bla
Mấy âm thanh rộn ràng này đã khiến SII cũng tò mò, muốn ra ngoài xem thì Takoq liền quay lại rủ nó "D6! Ra ngoài xem thử có chuyện gì đi. Không biết chừng là anh diễn viên nào đến thì sao?". Nó thở dài, "Không quan tâm đâu. Chừng nào M1 đến chị mới đi ra. Giờ có Hồ Ca đến đây đi chăng nữa thì chị cũng nằm lại đây thôi". Nó nói xong liền nằm gục xuống bàn, ngủ ngon lành. Nhưng chẳng được bao lâu, bỗng Tako mở cửa ra một lần nữa và lần này là đi kèm một nụ cười vô cùng gian manh "Eh! Có gái đẹp đến tìm em kìa. Đàn ông con trai nên ga lăng đừng để người ta đợi chứ!"
Nó tiếp tục thở dài đầy ngán ngẩm, khó chịu bước ra, hỏi ngay với Tako "Là ai tìm chị thế?". Thế nhưng, Tako chưa kịp trả lời, Đới Manh chưa tỉnh ngủ hẳn thì đã bị làm cho hồn phách thất kinh cả lên vì Đường Thẩm vừa thấy nó bước ra thì liền chạy nhanh lại phía nó, ôm chầm lại, cùng vài ba tiếng hét lớn, nghe đầy mùi mẫn "A!!! OPPAAAAAAA!!!"
Đới Manh ngỡ ngàng và hiện tại cũng có một cô gái mở to mắt ngạc nhiên nhìn cảnh này ngay khi chỉ vừa mới từ cổng đi vào.  

=======================

Hết Chương 53

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro