Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Giải Cứu Con Tin

*Flashback*

SII ngồi trong xe ai cũng bận việc riêng của mình, duy chỉ có Đới Manh và Lạc là vẫn chăm chú theo dõi mọi hành động từ cái màn hình. Được một lát, Đới Manh bỗng quay sang hỏi khẽ Lạc"em cho chị hỏi cái này. Ví dụ như mình đang đứng bên trong cái toa tàu hỏa này, rồi muốn nhảy ra ngoài, đáp xuống đất thì mất khoảng bao nhiêu thời gian? Trong trường hợp là người đó dùng hết sức để chạy cũng như là nhảy". Lạc dù đang cực kỳ lo lắng cho mẹ mình nhưng khi nghe Đới Manh hỏi vậy thì cũng hơi nhìn nó bằng cặp mắt nghi ngờ, rồi cũng trả lời "Theo như những thông số của TQ6 thì chiều rộng thùng xe đến mặt ngoài là 2744mm, chiều cao từ toa đến mặt đất là 3507mm. Gộp chung lại quãng đường của em sẽ là 6,251m. Vận tốc nhanh nhất của một vận động viên điền kinh mà thế giới ghi nhận được là là 41km/h. Thời gian để chị nhảy ra bên ngoài sẽ bằng quãng đường chia cho vận tốc. Vì thế, thời gian tối thiểu nhất mà em có thể đáp xuống đất là 0,5s. Mà chị hỏi chuyện này có gì không?" – Lạc hỏi ngược lại Đới Manh thì nó liền cười sượng một cái, thật vô tư mà đáp lại "Đâu có gì đâu em ! Tại chị thấy hơi chán với lại cũng muốn chị bớt phân tâm hơn trong việc lo lắng cho mẹ mình nên mới hỏi bừa đó mà"
-Xì! Cái tên lưu manh này. Trong lúc này, mà vẫn còn thời gian quan tâm đến em à? Lo chuyện của chị đi. em thấy kế hoạch của M1 hơi nguy hiểm nhưng có lẽ đây đã là cách tốt nhất để cứu được mọi người ở trong đó ra ngoài – Lạc nghiêm túc nhìn lại vào màn hình không thèm quan tâm Đới Manh nữa và lần này nó đã lếch cái thân mình đến chỗ Ngũ Triết , hỏi cô "em có đem thuốc mê hay thứ gì đại loại như thế có thể khiến người khác bị bất tỉnh khoảng 5ph không?". Ngũ Triết đang bận nói chuyện với đội trưởng đội C thì bỗng bị Đới Manh làm cho giật bắn cả mình vì câu hỏi của nó. Cô quay lại nhìn nó ngay, đăm chiêu hỏi "chị cần làm gì?". Đới Manh đáp tức khắc "Tại lát nữa, chị nghĩ thế nào mình cũng đánh nhau với anh ta thôi. Mà em cũng biết rồi đó, bên trong còn có một cô bé chỉ mới lên 7.Chị không muốn để cô bé chứng kiến cảnh cục trưởng cục cảnh sát đánh cho hung thủ thừa sống thiếu chết. Chị đai đen Teakwondo mà. Vì thế, sau 5ph sẽ là hình ảnh của một nữ cảnh sát vô cùng tuyệt vời trong mắt con bé"
Ngũ Triết mỉm cười khi nghe được câu trả lời từ Đới Manh, lấy từ túi áo khoác của mình ra một thứ và để vào lòng bàn tay của nó "Đây không phải là hộp phấn trang điểm thông thường đâu, mà là phấn gây mê. Em mới điều chế ra được. Chị chỉ cần thổi lớp phấn này vào mặt của người mà chị muốn gây mê thì họ sẽ bất tỉnh ngay trong vòng 5ph" – Đới Manh liền vui vẻ nhận lấy, cho ngay vào túi quần của mình "chị cảm ơn em nha!" – Nó vô tư nói thì bỗng bị Ngũ Triết giữ chặt lấy cổ tay, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Đới Manh, "chị...thật sư cần thuốc mê vì lý do mà mình nói lúc nãy sao?" – Đới Manh gật đầu lia lịa và cũng nghe thấy Tako bảo đã chuẩn bị xong thì cũng thật nhanh chóng rời đi.
Và khi Đới Manh đã bước lên toa tàu hỏa này thì liền thấy mẹ Lạc há hốc mồm cả ra vì đã nhận ra nó. Ngay lập tức, Đới Manh khẽ nháy mắt một cái và mẹ Lạc liền hiểu chuyện gì đang xảy ra nên thôi không có vẻ mặt đó nữa. "Cô...là cục trưởng cục cảnh sát thật sao?" – Viễn Từ nhìn chằm chằm vào nó mà hỏi. Đới Manh nhếch môi cười, không vội trả lời ngay mà lại tắt hết nào là tai nghe, máy ghi hình, máy ghi âm trên người mình. Nó bình tĩnh tiến thật chậm lại hắn ta vẫn còn đang kề dao trên cô Đường Thẩm mà không chút sợ hãi. Ngược lại hắn ta mới là người sợ khi cứ bước lùi dần về phía. "Sao? Tôi còn quá trẻ nên anh không tin à? Có cần gọi xác nhận không? Chưa nghe đến câu tuổi trẻ tài cao à, tên đần kia!" – Nó lạnh lùng nói không chút cảm xúc và mặt anh ta lập tức chuyển sang giận dữ ngay "Cô nói ai ngốc hả?" – Anh ta nói lớn, đồng thời một lần nữa cứ quơ bừa con dao mình, làm tất cả mọi người đều ôm chầm lấy nhau sợ hãi
-Không phải sao? Anh có biết người mà anh đang kề dao vào cổ là ai không? – Nó hỏi nhưng lần này không còn ngữ điệu lạnh lùng nữa mà đã thay vào đó là ngữ điệu vô cùng khiêu khích. Thế nhưng, anh ta đã trả lời ngay mà không cần suy nghĩ "Không biết!". Đới Manh liền nhếch môi khinh bỉ "Ra là biết! Sao, muốn gặp tôi để nói chuyện gì?". Tuy Đới Manh bên ngoài là thế nhưng trong lòng nó lại đang lo lắng hơn bao giờ hết "Quả bom trong cái túi đằng kia là loại nào mới được đây? Là loại hẹn giờ hay loại điều khiển từ xa? Còn nữa, ai mới là người đứng đằng sau anh ta? Không phải là bắt bừa Đường Thẩm  mà đã cố tình chọn cô ta sao?" Và trong khi nó vẫn còn đang bận tâm thì đã nghe thấy anh ta lên tiếng hỏi
-Cô là cục trưởng cục cảnh sát thì có thể hô mưa gọi gió trong ngành cảnh sát đúng không?
-Ờ - Đới Manh hờ hững đáp lại vì đang bận quan sát một lượt hành khách đang ngồi tại đây. "Vậy cô hãy mau cho người đi bắt Đường Chính lại cho tôi. Ông ta tham nhũng, mòn rút tiền của công ty, làm ăn phi pháp nên mới có thể giàu như vậy. Cô mau cho người đi làm. Nếu 5ph sau tôi không thấy ông ta bị bắt thì tôi sẽ lập tức giết bà cô ngồi đằng kia" – Hắn ta nói xong liền hùng hồn chĩa mũi dao về phía mẹ Boram, trong khi cô tiểu thư thì vội hét lớn "Cha tôi không có", thì liền bị hắn ta kề sát dao vào cổ sâu hơn "Câm miệng lại". Đới Manh thoáng chút bất ngờ nên tay bất giác làm hành động hãy bình tĩnh lại với Viễn Tứ "Ok! Ok! Anh Viễn, tôi sẽ bảo cảnh sát kinh tế làm theo yêu cầu của anh ngay đây. À mà này, tôi thấy anh thật sự hơi ngốc đấy. Cô gái mà anh đang bắt là Đường Thẩm , con gái độc nhất của Đường Chính, vậy mà anh không cần tiền chuộc sao? Bảo đảm anh cần bao nhiêu là có bấy nhiêu luôn. Vậy giả sử Đường Chính bị bắt đi rồi anh có được lợi gì không? Anh sẽ bị cảnh sát bỏ tù vì vụ bắt cóc con tin này, còn ông ta thì chỉ ngồi trong nhà lao chừng 2-3 ngày là đã có luật sư siêu giỏi chuyên làm việc cho mấy kẻ nhà giàu bảo lãnh ra ngoài. Anh thấy như thế có xứng đáng không?"
Và đúng như những gì Đới Manh tính trước thì sau khi Viễn Tứ nghe được nó nói cơ mặt có chút thay đổi ngay, hơi buông lỏng con dao đang kề ngay cổ Đường Thẩm ra. Đới Manh thấy liền khẽ cười ở trong lòng "Lộ mặt rồi hả, con chuột nhắt kia!". Vì từ nãy đến giờ, nó hoàn toàn một chút cũng không quan tâm đến Viễn Tứ mà lại chú ý và đám hành khách đang ngồi chung toa hơn. Trong khi đó, ở ngoài xe thì SII gần như chẳng biết được động thái gì ở bên trong vì không hiểu tại sao Đới Manh không chỉ tắt hết thiết bị trên người mình, khi vừa mới bước vào còn bắn bể luôn cái camera có trong cái toa này. "Aishhhhh!!! Cái thằng chó này mày dám đùa với bà à?" – Kiki bỗng tức giận nói sau khi cứ mãi làm việc trên máy tính của mình, Mạc Hàn ngồi bên cạnh quay sang hỏi ngay "Có chuyện gì thế, Kiki?"
-Đoạn clip đang được phát trên mạng là do một trong chính 7 người đang có mặt trên cái toa đó quay và truyền về cho ai đó. Trừ mẹ Lạc ra thì còn 6 người. Vừa nãy, chị đã xóa được, thì hắn lại lập tức đăng lên một cái khác ở một kênh khác nữa
Kiki trả lời xong với Mạc Hàn thì bỗng làm động tác khởi động cổ và bàn tay một chút, nở nụ cười vô cùng sắc lạnh, tự nói với chính mình "Tao lần này không khiến mày tan xác thì tao không làm hacker Kiki nữa". Mạc Hàn hơi ngạc nhiên trước hình ảnh này của Kiki, còn Ngũ Triết ngồi đối diện với cô chỉ còn biết thở dài, bất lực nói "Con người thật của Kiki là như vậy đấy,chị đừng bất ngờ. Hễ bị ai đó khiêu khích một chút thôi là sẽ y như rằng muốn nuốt chửng luôn người đó luôn vậy. Em đang cảm thấy tội cho cái tên mà trực tiếp đoạn clip này lên mạng rồi đó.Chị chờ xem đi, xem Kiki sẽ làm gì hắn ta"
-Ha!Ha!Ha! – Kiki bỗng cười lớn làm tất cả đều quay lại nhìn về phía cô ngay. Kiki liền ngồi tựa hẳn vào ghế, khuôn mặt tự đắc nói "Thằng ranh con! Mày nghĩ mày là ai mà dám đấu với bà hả?". Mạc Hàn không hiểu chuyện gì xảy ra nên đành nhỏ nhẹ hỏi "em đã ngăn được đoạn clip trên mạng rồi sao?". Kiki nở nụ cười "Xóa clip, ngăn phát tán, phá banh máy tính của hắn ta cùng một dòng thông điệp "You lose, I win – đi kèm là hình ảnh ngón tay thối", cúp điện toàn diện ở nhà hắn. Hết rồi, chị mới làm được có nhiêu đó thôi". Mạc Hàn há hốc mồm cả ra và cũng nghe thấy giọng nói đầy bất lực của Ngũ Triết "chị thấy chưa?"
-Vậy giờ làm sao theo dõi tình hình bên trong đây? – Lạc mệt mỏi hỏi khi cô đang xem thì bỗng dưng màn hình tắt ngụm đi, chỉ còn lại một màu đen. "Yên tâm! Còn CCTV trong đó mà. Mình hack vào để em xem tiếp" – Kiki vô tư trả lời nhưng khi cô chuẩn bị làm thì Lạc liền quay đầu nhìn lại, nói ngay "D6 bắn bể từ lâu rồi!". Kiki kinh hãi hét lớn ngay "CÁI GÌ???", và đã ngồi bệch ra ghế, khuôn mặt đầy tự trách "Xin lỗi mọi người nhiều. Mình không tính đến trường hợp D6 phá CCTV ở trong đó nên chưa kịp rẻ nhánh đường truyền vào máy tính. Vì vậy, giờ chúng ta chỉ có thể ngồi đây và chờ thôi"
-Yên tâm đi chị. D6 đủ giỏi để cứu tất cả mọi người ở trong đó ra ngoài mà – Mạc Hàn cổ vũ Kiki và lần này tất cả đều đã bước xuống xe, đứng khoanh tay lại chăm chăm theo dõi cái tàu hỏa này từ bên ngoài. Còn ở bên trong, cuộc đối thoại giữa nó và hắn ta vẫn tiếp tục diễn ra. Đới Manh nói trước "Sao? Anh thấy tôi nói có đúng không? Nhưng tôi có cách này có thể khiến anh không bị ngồi tù. Bây giờ anh hãy thả tất cả con tin ra, sau đó là đi cùng tôi ra bên ngoài. Tôi sẽ nói với bên viện Kiểm sát là anh do bị căng thẳng quá độ nên mới làm ra cái hành động xốc nổi này. Anh đang bị stress rất nặng đúng không?"

-Sao cô lại biết? – Anh ta bỗng nhẹ nhàng lại chứ không còn vẻ mặt dữ tợn nữa. Đới Manh mỉm cười, đi thật nhẹ lại chỗ Viễn Từ đưa tay mình ra ý bảo anh ta hãy để con dao vào tay mình "Tất nhiên là biết. Tôi là ai chứ? Là cục trưởng cục cảnh sát đấy. Tôi vừa nhìn anh là biết ngay anh đang gặp rắc rối với stress rồi. Nào, hãy đưa dao cho tôi. Chơi với dao dễ bị đứt tay lắm!" – Đới Manh cất cái giọng dụ dỗ của mình lên, nhưng khi Viễn Từ chuẩn bị đưa dao cho nó thì bỗng anh ta nhìn thấy ám hiệu từ ai đó thì lại điên lên một lần nữa "Tránh ra! Tôi chỉ muốn nhìn thấy Đường Chính bị ngồi tù" – Viễn Từ lại hét lên và quơ dao đi khắp nơi một lần nữa. Nhận thấy tình hình lần này không còn khống chế được nữa rồi thì Đới Manh đành dùng cách khác
Nó nhanh gọn kéo tay cô tiểu thư đó ra khỏi người Viễn Từ, khiến cô ta vì không phòng bị mà ôm chầm lấy nó. Thế nhưng, khi Đường Thẩm vẫn còn đang đơ cả người thì liền bị Đới Manh vứt sang một bên y hệt như vứt mấy bao rác. Không biết tại sao, Viễn Từ lại trở nên điên loạn làm hành khách sợ càng thêm sợ, còn Đới Manh thì sau khi kéo Đường Thẩm ra ngoài liền đá ngay vào bụng hắn làm hắn đau quá nên đã buông con dao xuống ngay. Nhưng chỉ vừa có ý định cúi xuống nhặt dao thì Đới Manh liền...Phù~~~ nó thổi toàn bộ lớp phấn có trong cái hộp trang điểm mà Ngũ Triết đưa ban nãy lên mặt Viễn Từ và hắn ta ngay tức khắc ngã lăn đùng ra sàn bất tỉnh. Tất cả những hành động nãy giờ chỉ mất của nó chưa đầy 5s. Nhận thấy đã yên ổn thì Đới Manh liền phóng nhanh đến chỗ mẹ Lạc mà hỏi thăm "Bác ơi! Bác không sao chứ ạ? Chị Rambo với mọi người đang ở bên ngoài"
-Ờ! Bác không sao – Mẹ Lạc bình tĩnh nói và lần này Đới Manh đã đứng giữa toa tàu mà nói lớn "Mọi người, mọi người có thể đồng loạt quay mặt nhìn sang phía cửa sổ được không?". Tuy ai cũng không hiểu nhưng tất cả đều làm theo lời nó. Thấy thế, Đới Manh liền đi lại phía có một cái túi màu đen được đặt ở góc tường, mở ra thì không khỏi hốt hoảng. Nhưng nó chưa kịp hoàn hồn lại thì lại nghe Chí Vũ nói sau lưng mình "Chị ơi~ Hình như quả bom này vô tình bị kích hoạt rồi. Chỉ còn 2ph thôi". Ngay lập tức, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái hoảng loạn làm nó không khống chế được nữa nên đã hét lớn đầy tức giận "IM LẶNG! TÔI SẼ CỨU MỌI NGƯỜI RA KHỎI ĐÂY HẾT". Mọi người liền im thin thít, Đới Manh đành hít vào một hơi nói tiếp "Cửa buồng của toa tàu hỏa này rất hẹp, chỉ đủ cho một người bước ra trong mỗi lần. Vì thế, từng người một bước ra. Không chen lấn, nếu không chết hết cả đám thì đừng trách tôi"
-Cô ơi, cô ra trước đi ạ! Nhớ hãy đi nhanh nhanh nha cô – Nó dịu dàng ngồi xuống nói với cô ngồi kế mẹ Boram thì bỗng cô tiểu thư Đường Thẩm lãi nhãi lên "Không được! Tôi phải ra trước. Sau này tôi sẽ hậu tạ hậu hĩnh cho cô". Lửa giận trong người Đới Manh chưa tắt thì nay lại bị làm cho bùng lên một lần nữa "CÂM CÁI MIỆNG CHÓ CÔ LẠI CHO TÔI!. CÔ LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ DÁM Ở ĐÂY RA LỆNH CHO TÔI. NGƯỜI RA CUỐI CÙNG SẼ LÀ CÔ ĐẤY". Nó quát lớn xong liền nói tiếp "Mau lên cô! Không còn thời gian". Và cô ấy đã nhanh chóng chạy đi. Nó thấy vậy thì tiếp tục "Bác ơi! Bác thuộc dạng người gầy nên có lẽ bác sẽ ra cùng với Chí Hậu được. Hai người mau rời đi đi ạ. Lạc ở bên ngoài đang lo lắng lắm"
-Còn cháu thì sao, D6? – Mẹ Lạc lo lắng hỏi lại Đới Manh. Nó cười khì "Không sao đâu ạ! Cháu là đặc vụ của cảnh sát Trung Quốc mà". Mẹ Lạc khẽ cười khi thấy khuôn mặt trẻ con của Đới Manh nhưng ngay lập tức đã đi lại chỗ Chí Hậu nắm tay con bé và chạy nhanh ra khỏi đây. Đới Manh gấp rút lên tiếng "Ok! Bây giờ thứ tự sẽ như thế này. Chú, Chí Hậu và cô ta sẽ lần lượt đi ra khỏi đây". Họ liền làm theo, nhưng bỗng nó nhặt lấy chiếc nhẫn của Lâm Thao đưa vào tay ông ta "Chú ơi~ Chú làm rớt nhẫn này". Ông ta nhận lấy, nói ngay "Cảm ơn cháu". Và họ cũng rời đi. Thấy đã xong xuôi thì Đới Manh ngay tức khắc quay đầu nhìn lại quả bom. Và...Đoàng~~~

*Hiện tại*

"Chuyện gì vậy?", "Mới nổ bom sao?", bla...bla...bla – Cái đám đông bên ngoài cứ xì xầm bàn tán với nhau duy chỉ có SII là có vẻ mặt kinh hãi. Mãi một lúc sau, họ mới có thể bình tĩnh lại một chút, lập tức chạy đến chỗ cảnh sát cơ động mà nhanh chóng ra lệnh "Mau đi vào bên trong. Nhanh lên!" –Tako nói, cảnh sát liền làm theo. Và khi họ đã vào bên trong liền nói vọng ra phía ngoài "Bên trong bị nổ tan tành. Phát hiện 2 cái xác. Một nam, một nữ". SII bàng hoàng, duy trong cái đám đông hỗn loạn trước tàu hỏa thì chỉ có duy nhất một cô gái đứng chôn chân lại một chỗ, bàn tay thì nắm chặt với nhau. Cô ấy hướng ánh mắt về phía toa tàu, trong đầu là một vài câu nói cứ chạy qua chạy lại liên tục
"Nếu cô còn bị nỗi sợ trong lòng khống chế thì một ngày nào đó Đới Manh sẽ rời xa cô mãi mãi. Đến lúc đó, cô sẽ biết được đâu mới chính là tận cùng của sự sợ hãi. Không phải đơn thuần là nỗi sợ bị người khác bắt gặp mình hôn người đồng giới hay nỗi sợ mình sẽ mất tất cả mọi thứ mình đã gầy dựng bao nhiêu năm nếu mình tay trong tay cùng một đứa con gái"...
"Đới Manh là yêu chị thật lòng đấy! Trong tình yêu, tuyệt đối không được xuất hiện 2 từ "Mềm yếu" và "Do dự", nếu chị không muốn thấy bi kịch tiếp tục bị tái diễn. Cuộc sống này là vô vàn từ "nếu"...
"Chúng em đều là người từng trải nên hiểu rất rõ một thứ cảm giác vô cùng đau đớn: Muốn bắt đầu lại nhưng lại không thấy xuất phát điểm ở đâu"...
"Có không biết giữ thì mất đừng tìm lại nhé!"
"Cô Mạc Hàn~"
Tất cả...tất cả đều đang hiện diện lên rất rõ trong đầu...Mạc Hàn

===========================

Hết Chương 51  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro