Chương 50: Chuyến Tàu TQ6
SII vẫn còn chưa hết bàng hoàng thì khi nhìn lên màn hình thấy tên hung thủ bỗng dưng quơ con dao sắc lẽm của hắn đi khắp nơi xung quanh tất cả hành khách đang bị bắt ngồi tại đây thì lập tức không ai bảo ai câu nào, Đới Manh đã lấy ngay điện thoại của mình ra, lạnh lùng gọi đi một cuộc. "Này! Ai là người đang phụ trách vụ án giam giữ con tin trên tàu hỏa mang số hiệu TQ6?". Người nhận điện thoại của nó phút chốc sợ hãi nên chỉ dám nhỏ nhẹ trả lời "Là cảnh sát của đội C, thưa cô D6". Nó nghe được câu trả lời thì liền nói ngay vào điện thoại "Mau bảo tất cả cút hết. SII sẽ đích thân giải quyết vụ này". Nó nói xong thì cũng thấy được ánh mắt hài lòng xen lẫn là sẵn sàng làm theo điều Đới Manh nói mặc dù nó vẫn chưa hề hỏi ý kiến ai
-Nhưng... - Anh cảnh sát ái ngại nói và lập tức bị nhận ngay một tràng hét lớn đầy tức giận từ Đới Manh"TÔI NÓI CÚT. KHÔNG NGHE HẢ? 15PH SAU TÔI CÒN THẤY CẢNH SÁT NÀO KHÔNG PHẢI ĐƯỢC ĐIỀU ĐỘNG BỞI SII THÌ ĐỪNG TRÁCH SAO TÔI CHO CÁI TRỤ SỞ CẢNH SÁT NÀY BIẾN MẤT KHÔNG MỘT DẤU VẾT. MAU THỰC HIỆN" – Nó nổi giận đùng đùng và anh cảnh sát tội nghiệp chỉ còn biết đồng ý "Vâng! Vâng ạ! Tôi sẽ làm ngay đây"
-Chúng ta mau đi thôi. chị đã chuẩn bị xe xong hết rồi. Còn Lạc... - Tako gấp rút nói với các thành viên thì bỗng đưa mắt nhìn sang Lạc vẫn còn chăm chăm vào cái màn hình. Lạc hít vào một hơi, cố giữ bình tĩnh lên tiếng "Mau đi thôi". SII sau đó nhanh chóng lên xe chung của sở cảnh sát, đến hiện trường thì đã thấy cảnh tượng chiếc tàu hỏa nằm bơ vơ giữa đường ray, xung quanh là chật kín phóng viên, nhà báo cũng như là ba, mẹ của cô tiểu thư Đường Thẩm kia. Họ không vội bước xuống xe mà bình tĩnh cùng nhau xem tiếp diễn biến bên trong thông qua đoạn clip. "Có thể tra được thông tin của từng người đang bị bắt làm con tin trong đó không, Kiki?" – Đới Manh nghiêm túc hỏi và Kiki ngay tức khắc vừa chỉ cho nó, vừa đọc lên một vài thông tin của từng người
-Người này tên là Đường Thẩm, con gái độc nhất Đường Chính, chủ tịch tập đoàn Z. Nói chung là con nhà giàu.
-Người thanh niên tên Chí Vũ, là sinh viên năm cuối trường Đại học Nam Kinh. Bản thân không có tiền án, tiền sự
-Người phụ nữ ngồi cạnh mẹ của Lạc là Giao Tử, nội trợ. Năm nay 40 tuổi, đang sống cùng chồng và 2 con trai. Hiện đang mang thai ở những tuần đầu
-Người đàn ông trung niên ngồi kế Chí Vũ là công nhân của một xưởng cơ khí đã nghỉ hưu, năm nay 50 tuổi. Tên là Lâm Thao. Đang sống cùng con trai, không có ghi nhận phạm tội
-Còn cô bé ngồi đằng kia là em gái của Chí Vũ, tên Chí Hậu. Năm nay mới lên 7, học tại trường Trung Hòa
-Cuối cùng là tên hung thủ. Tên, Viễn Tứ. Năm nay 32 tuổi, hiện đang là nhân viên của một công ty sản xuất các linh kiện điện thoại. Vẫn còn độc thân và bản thân lúc trước chỉ bị cảnh sát giao thông tóm một lần do lái xe quá tốc độ. Ngoài ra, không còn tội nào khác
Kiki chỉ vừa mới nói xong là Ngũ Triết đã tiếp câu chuyện ngay "Có điều tra được là họ đến Quảng Đông để làm gì không? Chuyến tàu này chạy đến Quảng Đông, mà nếu ta không tìm ra được nguyên nhân vì sao hung thủ lại chọn chuyến TQ6 này thì không thể nào cứu mẹ của Lạc được". Ngũ Triết lo lắng hỏi Kiki và Kiki liền lắc đầu đầy tự trách với chính bản thân mình vì không thể tra được. Thế nhưng, Mạc Hàn ngồi bên cạnh đã đặt tay mình lên vai Kiki cổ vũ cô, sau đó cũng thật bình thản mà nói "Tiểu thư Đường là do giận dỗi với cha, mẹ nên đã bỏ nhà đi bụi. Bằng chứng là cô ấy tuy bị bắt làm con tin nhưng cứ liên tục nói với hung thủ là gia đình mình rất giàu, chỉ cần thả ra là sẽ có tiền, chứ không hề sợ hãi. Nhưng cô ấy nói xong thì hơi nhăn mặt lại, liếm môi một cái, những hành động này mang ý nghĩa là: Mình đã nói sai rồi. Điều này chứng tỏ cô ấy đã bị cha, mẹ khóa hết thẻ, tịch thu tiền nên cô ấy không biết gia đình có thực sự sẽ chuộc lại mình không"
-Còn anh em Chí Vũ - Chí Hậu là về quê thăm cha, mẹ mình. Cô bé Chí Hậu rất háo hức được thể hiện rất rõ trên khuôn mặt của con bé trước khi có vụ việc xảy ra. Còn về người anh thì chắc là đã về một số lần nên đã không còn háo hức nữa. Còn việc tại sao anh em họ lại ngồi riêng với nhau thì theo suy đoán của em, có lẽ người anh này là một người rất đam mê với máy móc, cơ khí mà trùng hợp là Lâm Thao đã từng là công nhân của xưởng cơ khí nên thằng bé đã mon men đến bắt chuyện và làm quen. Có thể thấy, khi thằng bé đang vui vẻ trò chuyện, bàn tay lại làm động tác giống như là lắp ráp máy móc lại với nhau thì hung thủ đã đi từ toa khác sang, bắt bừa một người và kề dao vào cổ.
-Cô đang ngồi kế mẹ Lạc hình như chỉ đơn thuần là đến Quảng Đông du lịch. Và mẹ của Lạc cũng đến Quảng Đông với cùng lý do đó. Quần áo, túi đặt dưới chân, cách trò chuyện với mẹ Lạc đã thể hiện lên hết. Là một người nói nhiều và đây là lần đầu tiên cô ấy đi du lịch xa như vậy nên muốn tìm người trò chuyện cùng trên suốt quãng đường đi. Không có động cơ gì đặc biệt
-Lâm Thao là đi thăm mộ của vợ. Tuy ngồi nói chuyện với Chí Vũ , nhưng anh ta cứ đan tay lại với nhau, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út mình thường xuyên. Chứng tỏ vợ anh ta mất cách đây không lâu. Quần áo màu đen, đôi mắt đượm buồn, vô định, tuy thấy mình bị bắt làm con tin chung với Đường Thẩm nhưng lại vô cùng bình thản, như thể dù mình có chết cũng không hối hận. Những người giống như thế này chỉ có thể là do một người mà họ yêu nhất vừa mới qua đời. Đang sống cùng con trai nên loại trừ người con trai, vậy chỉ có thể là vợ của ông ta
Mạc Hàn nói một hơi và liền nhận được những khuôn mặt bất ngờ từ SII, cô hơi cười sượng, nói tiếp "Mấy em làm gì mà nhìn chị ghê vậy? Điểm quan trọng nhất của vụ này chị vẫn chưa tìm ra được mà. Vì sao Viễn Từ lại chọn TQ6? Là ngẫu nhiên nếu thế thì tại sao anh ta phải làm vậy? Bị sai khiến, ai là người đứng sau anh ta?" – Mạc Hàn nghiêm túc đánh giá tình hình thì khi nghe tiếng gõ cửa xe liền quay lại nhìn về phía Ngũ Triết vừa lạnh lùng mở cửa xe ra. Tako bên ngoài nói ngay "Người này là đội trưởng đội C, người đầu tiên nhận được điện thoại báo án của gia đình Đường Thẩm". Ngũ Triết theo đó cũng bắt tay với một người đàn ông đứng tuổi, đã trang bị đầy đủ nào là súng, áo chống đạn,...Thế nhưng, khi ông ta chưa kịp nói gì thì Mạc Hàn đã nói leo vào "Mục đích của hung thủ là đòi tiền chuộc sao?"
Đội trưởng hơi im lặng một chút nhưng rồi cũng trả lời "Không phải. Anh ta muốn gặp người có chức vụ cao nhất ở sở cảnh sát. Anh ta bảo chỉ cần chậm 1ph thì sẽ giết một người". Đến lượt Ngũ Triết ngắt lời "Nãy giờ đã mất bao nhiêu thời gian rồi?". Đội trưởng đáp tức khắc "Còn 5ph nữa". Tako đứng bên cạnh nãy giờ bỗng bàng hoàng khi nghe được "Chết rồi! Sở trưởng đang công tác ở Cơ Long. Từ Cơ Long bay đến Quảng Đông sớm nhất thì cũng mất 1 tiếng. Nhìn vào tình hình hiện tại thì không biết tên điên đó sẽ làm gì nếu bên ta trễ hẹn nữa". SII phút chốc đồng loạt yên lặng khi nghe lời Tako vừa mới nói, được một lát thì Mạc Hàn lên tiếng làm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ngay
-chị cần các em giúp chị một số chuyện sau. Đầu tiên, Kiki, hãy dùng mọi cách để cho đoạn clip đang được tường thuật trên mạng phải dừng lại, cũng như là xóa nó đi ngay. Được không? (Kiki lập tức giơ tay kiểu Ok). Tiếp đến, Tako hãy liên hệ với đám phóng viên đang tác nghiệp ngoài kia giúp em làm một chuyện trong kế hoạch mà em sắp nói đây.
-Lát nữa, D6 sẽ đi cùng chị đến TQ6, chị cần một phát thanh viên hãy nói to như thế này "Mọi người! Như chúng ta đã thấy ở đây thì cục trưởng cục cảnh sát Trung Quốc đã xuất hiện theo như yêu cầu của tên bắt cóc. Và đi bên cạnh cô ấy chính là phó cục trưởng. Chứng tỏ cảnh sát Trung Quốc đang hết sức quan tâm đến vụ việc lần này". D6 sẽ là cục trưởng, còn em là phó cục trưởng. Hãy bảo phóng viên chĩa hết máy ảnh vào em ấy, chụp càng nhiều càng tốt. Khi D6 đã vào được bên trong thì chị sẽ hướng dẫn em ấy tiếp qua tai nghe
-Ngũ Triết! chị có chuyện muốn hỏi riêng với em tại đây. Mấy em thấy như thế được không? – Mạc Hàn hỏi và không một ai trả lời cô vì họ đã làm theo lời cô nói mà không hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa. Lúc này, Mạc Hàn nói ngay với Ngũ Triết"Nãy giờ chị để ý thì tên hung thủ lần này có gì đó rất kỳ lạ. Hắn kề dao vào cổ Đường Thẩm mà tay hắn lại run lên bần bật. Cứ cách 1ph thì hắn sẽ buông tay ra khỏi cổ của cô ấy, nắm chặt lấy bàn tay, thư giãn cho bàn tay và rồi lại tiếp tục lấy dao đe dọa như thể chưa từng có gì xảy ra. Theo em, thì hắn ta đang bị gì?". Ngũ Triết nghe được liền nhìn chằm chằm vào màn hình thì thấy đúng như những gì Mạc Hàn nói thật. Khẽ cau mày suy nghĩ, rồi cũng trả lời "Là chứng run tay"
-Nguyên nhân căn bệnh thì sao? – Mạc Hàn nghiêm túc hỏi tiếp
-Bệnh này được gây ra bởi nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng thông thường là do 2 nguyên nhân chính: Bệnh Parkinson và rối loạn thần kinh thực vật. Hung thủ Viễn Từ năm nay chỉ mới có 32 tuổi nên xác suất anh ta mắc Parkinson chỉ 10%. Vì thế, chắc chắn anh ta đã mắc phải chứng rối loạn thần kinh thực vật mới dẫn đến hội chứng run tay này – Ngũ Triết khẳng định với Mạc Hàn thì cô liền cau mày khó chịu lại ngay "Rối loạn thần kinh thực vật sao? Vậy thì vụ lần này hơi kỳ lạ rồi"
-Có gì kỳ lạ hả, M1? – Kiki hỏi trong khi tay cô đang chuẩn bị một số thứ cần thiết cho Đới Manh. Và lần này, Mạc Hàn cùng Ngũ Triết đã thay phiên nhau trả lời, chứ không còn một mình Mạc Hàn nói nữa. Ngũ Triết bắt đầu trước "Rối loạn thần kinh thực vật xảy ra khi hệ thần kinh giao cảm hoạt động mạnh hơn trong hầu hết thời gian, nhưng hệ thần kinh phó giao cảm lại giảm hoạt động". Mạc Hàn tiếp lời "Hệ thần kinh giao cảm được biết đến như một hệ thống đáp ứng với stress, và nó được hoạt hóa khi chúng ta trải nghiệm stress. Còn hoạt động của hệ thần kinh phó giao cảm trái ngược với hoạt động của hệ thần kinh giao cảm. Một khi những sự kiện stress xuất hiện quá mức, hệ thần kinh phó giao cảm sẽ làm cho nhịp tim và huyết áp trở về bình thường, đưa chúng ta trở về trạng thái nghỉ ngơi và thư giãn. Nếu hung thủ đang xảy ra rối loạn thần kinh thực vật thì điều đó có nghĩa anh ta đang gặp stress rất nặng.
Không lý nào một người như thế lại đủ bình tĩnh đòi gặp người giữ chức cao nhất của sở cảnh sát, cũng như là đi khống chế một cô gái tay yếu chân mềm. Thông thường, để giải tỏa stress thì anh ta sẽ giết người ngay chứ không có những hành động như từ nãy đến giờ"
Ngũ Triết cùng suy nghĩ lời Mạc Hàn nói thì Tako bỗng mở toang cánh cửa xe ra, gấp rút nói "Chuẩn bị xong hết rồi. Nhanh lên còn 2ph thôi". Và Tako đã leo vào xe, thay cho Mạc Hàn bước ra ngoài. Và khi Đới Manh chuẩn bị leo xuống thì liền thấy bàn tay của Lạc nắm chặt lấy cánh tay mình lại. Lạc nãy giờ hoàn toàn không tham gia cuộc bàn luận đến bây giờ mới có thể nói trong khó khăn "chị hãy cẩn thận nhé, D6!". Đới Manh nở nụ cười trìu mến, dịu dàng đáp lại "Mẹ của em cũng chính là mẹ của chị. Dám động đến một sợi tóc của mẹ chị thì chị sẽ khiến hắn sống không bằng chết". SII dù trong tình huống này vẫn còn cười được do lời động viên sặc mùi xã hội đen của Đới Manh
Đới Manh và Mạc Hàn sau đó cũng làm theo kế hoạch mà cô đã nói. Vừa bước xuống xe thì đã thấy mọi thứ đúng như những gì cô yêu cầu. Phát thanh viên, phóng viên đang diễn thật tốt vai của mình.Mạc Hàn nheo mắt nhìn một chút, nói khẽ vào tai Đới Manh"Mắc bẫy rồi. Hắn ta đã vén màn che ra xem khi vừa nghe có người nói lớn cục trưởng cục cảnh sát đã đến. Lát nữa, em hãy lấy loa mà dõng dạc nói như thế này: Tôi đã đến theo yêu cầu của anh, anh Viễn Từ. Anh muốn nói gì với tôi?". Vậy là được rồi!". Đới Manh nhoẻn miệng cười, đáp lại Mạc Hàn"Không thành vấn đề. Mà nếu ví dụ, em mới là con tin chứ không phải là mẹ của Lạc thì chị có lo lắng như thế này không?"
-Phí lời! Là ai thì chị cũng đều hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình thôi – Mạc Hàn hơi mắng Đới Manh dù rằng giờ đây cô và nó đang đứng giữa hàng trăm cái ống kính. Đới Manh gượng cười một cái, thì thầm tiếp với Mạc Hàn "Xong vụ này chúng ta đi Quảng Đông chơi luôn đi. Lâu rồi em chưa đi Quảng Đông. Với lại, em vẫn đang đợi đấy, chị Mạc Hàn. Chờ một ngày chị cho cả thế giới biết được câu trả lời từ chị. Mà không biết em có thể chờ đến ngày đó không nữa?"
-Đang nói bậy bạ cái gì đó. Tập trung vào công việc chút đi – Mạc Hàn tiếp tục mắng và Đới Manh lại mặt dày mà nói tiếp "Chị đang nghĩ đi đâu vậy? Ý em là nếu chị cứ mập mờ như thế này thì không biết chừng em sẽ chán chị và đi tìm người khác thì sao?". Mạc Hàn liền trừng mắt với Đới Manh, gằng giọng "Em dám sao?". Đới Manh nở nụ cười tươi ngay, vô tư xoa đầu cô vài cái, rồi nói "Không biết nữa"
Nó vừa dứt lời thì cũng nghiêm túc diễn theo cô nói và đúng như những tính toán của Hyomin thì hắn ta đã từ trong tàu hỏa nói vọng ra bên ngoài "Chỉ một mình cô được vào đây thôi. Bảo cảnh sát mau rút lui hết". Mạc Hàn thay mặt Đới Manh làm động tác bảo đám đông cảnh sát đi sang chỗ khác, còn Đới Manh cũng thật bình tĩnh đi vào bên trong. Thấy đã đâu vào đấy thì Mạc Hàn cũng quay trở ra xe, chuẩn bị hướng dẫn nó qua tai nghe thì bỗng thấy khuôn mặt bất ngờ của Kiki nên hơi kỳ lạ "D...D6...tắt hết thiết bị trên người em ấy rồi" – Kiki lấp bấp nói và Mạc Hàn đành thở dài "Haizzzz! Lại là cái tính tự cao, thích làm gì thì làm"
Mà như thế, họ đã bước xuống xe chăm chú quan sát chiếc tàu hỏa từ bên ngoài, được một khoảng thời gian thì liền vui vẻ ngay khi thấy những hành khách trên cái toa đó đang bước dần ra phía ngoài. Lạc cùng SII không chần chừ chạy nhanh đến chỗ mẹ Lạc , ôm chặt lại. "Mẹ! Mẹ không sao chứ?" – Lạc lo lắng, xen lẫn là nét mặt hạnh phúc, hỏi. Thế nhưng, mẹ Lạc lại không có vẻ mặt vui vẻ đó, sợ hãi nói không thành câu "B...bom...". Lạc hốt hoảng hỏi ngược lại ngay "Mẹ nói gì vậy ạ?". Và lần này, thì mẹ Lạc không nói được nữa mà cô bé Chí Hậu đang đứng tại đó đã tiếp lời "Chú hung thủ có gài bom trong cái toa tàu hỏa đó. Và...chị cảnh sát xinh đẹp vẫn còn ở bên trong với chú ấy"
-CÁI GÌ??? – SII đồng loạt hét toáng lên và trong khi họ vẫn còn chưa thể hoàn hồn lại được thì...Đòang~~~ Một âm thanh vang trời vang lên đủ khiến cho tất cả mọi người đứng tại đó đều nằm phịch xuống đất ngay.
Và bây giờ, cái toa giữ con tin lúc nãy đã nổ tung từ bên trong ngay trước mắt...Mạc Hàn
===========================
Ngước suốt ngược mãi ^^
===========================
Hết Chương 50
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro