Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Manh mối quan trọng

Mạc Hàn đột nhiên choàng tay qua cổ Đới Manh , kéo thụp đầu nó xuống và kê miệng mình ngay tai nó mà thì thầm. Đới Manh đơ cả người, Mạc Hàn thấy vậy thì cũng chuẩn bị hôn nó lần 2 thì bỗng bị nó đẩy ra và nhìn với ánh mắt đầy ngờ vực. Mạc Hàn cười khì một cái, vô tư hỏi "Sao vậy? Em không muốn à?". Đới Manh im lặng, và chính sự im lặng của nó đã khiến Mạc Hàn hơi bực bội. Cô thở ra một cái, đi ra phía đằng sau nó, ôm chầm lấy nó, đưa mặt mình ra phía trước và dịu dàng nói

-Cho chị 3 tháng. Nếu sau 3 tháng, em vẫn khẳng định là mình mãi mãi sẽ yêu say đắm người con gái này và chị chắc chắn đây không phải là loại cảm xúc nhất thời của bản thân mình thì chị sẽ để cho tất cả mọi người trên thế giới này sẽ biết được: Đới Manh chính là bạn trai của Mạc Hàn . Còn hiện tại, chúng ta cứ như vậy thôi. Là đồng nghiệp, là chị em thân thiết, là...

Mạc Hàn đang nói bỗng nhiên dừng lại làm Đới Manh hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi, nó cũng cảm nhận được cô đang từ từ vén tóc mình sang một bên, hôn nhẹ một cái vào tai và liền sau đó là phà hơi cực kỳ quyến rũ vào tai của nó "Bạn tình". Đới Manh mặt trắng bệch đi trước những hành động này của Mạc Hàn và nó cũng đã nhận ra rằng cô chỉ là đang nói lại câu nói lúc trước của mình như lại theo một cách hoàn toàn khác. Vì thế, nó chỉ còn biết đứng im như một khúc gỗ trong vòng tay của cô. Được một lúc thì nó cũng lên tiếng khi môi cô đang đặt ngay cổ của nó và cứ chầm chậm hôn lên ấy làm nó không chịu nổi nữa "Thật sao?" – Đới Manh nhẹ nhàng hỏi, Mạc Hàn rời khỏi cổ của nó ngay, vui vẻ xoa đầu nó vài cái, đáp lại

-Thật! Chị hứa với em, nhưng đồng thời em cũng phải hứa với chị sau này đừng làm mấy hành động quá lộ liễu ở trụ sở cũng nhưng như là ở chốn đông người. 3 tháng này, xem như là phép thử cho tình yêu này đi. Không phải chị đã nói với em rồi sao? Chuyện không công khai với em không phải vì muốn đá em đi mà vì muốn để cho 2 chúng ta chuẩn bị tâm lý thật sẵn sàng trước khi đương đầu với bão tố. Nếu em còn hờn dỗi về vấn đề này nữa thì chị sẽ giận thật đó.

Mạc Hàn nói xong thì cũng quay lại nơi yêu thích của cô, còn Đới Manh ở đằng trước cứ liên tục hít vào, thở ra, tự nhủ với bản thân mình "Không được Đới Manh ! Không được để chị ấy làm lung lay ý định của mày. Mạnh mẽ lên nào. Đúng! Mình là "chuẩn công" trong truyền thuyết mà dễ dàng bị "thụ" của mình điều khiển vậy sao? Bla...bla...bla". Và với sự quyết tâm đó, Đới Manh đã quay người lại, hùng hồn nói "Em không th...Ưm~~~". Thế nhưng, Đới Manh chưa kịp nói gì thì đã bị Mạc Hàn bá cổ lại và nồng nàn hôn lên môi mình nên đã im bặt lại ngay. Trái với nụ hôn lúc nãy thì lần này Đới Manh không còn buông xuôi nữa mà thay vào đó đã phối hợp với Mạc Hàn một cách cực kỳ điêu luyện.

Đới Manh đang hôn thì cũng bế xốc Mạc Hàn lên một cái và đỡ lấy toàn bộ thân người của cô. Chân nó bước lùi trong vô thức, chầm chậm đưa cả thân thể về phía giường của Mạc Hàn trong khi cô ở bên trên thì càng hôn càng sâu nên chẳng còn biết trời đất gì nữa. Bịch~~~ Nó ngồi xuống giường, để cô lên đùi của mình và lấy lại thế chủ động trong nụ hôn lúc này. Nó và cô hôn nhau mãi một lúc lâu thì Mạc Hàn cũng chịu rời khỏi, nở nụ cười, hỏi Đới Manh "Em không gì?". Đới Manh lắc đầu liên túc ngay "Không có gì quan trọng đâu. Chị đừng bận tâm". Mạc Hàn khẽ cười, lấy tay sửa lại mái tóc bị rối của Đới Manh do cô làm ra lúc nãy một chút, dịu dàng lên tiếng

-Vậy có nghĩa là em đã đồng ý với điều chị nói lúc nãy rồi phải không? – Đới Manh hơi miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng nó đang đầy sự oán trách "Đới Manh ơi~ Sao mày trở nên nhu nhược thế này? "Thụ" của mày chỉ mới tung có mấy chiêu mà mày đã mềm nhũng ra rồi, không những vậy lại còn đi đồng ý cái điều kiện vô lý đó nữa. Aishhhhhh!!! Còn đâu là thần tượng trong lòng của mấy em "thụ" khác nữa chứ. Bla...bla...bla". Và trong khi nó vẫn còn bị xoay vòng vòng trong cái đống suy nghĩ đó thì Mạc Hàn cũng nói tiếp

-Em như thế này thì chị mới thích chứ. Là một người hiểu chuyện, ân cần, chu đáo không nên là loại con nít choi choi, vắt mũi còn chưa sạch. Nếu như chị nhớ không lầm thì đây mới chính là con người lúc trước của Mạc Hàn. Người con gái cần sự che chở, bảo vệ của người mình yêu, chứ không phải là suốt ngày đi dỗ dành cô ấy, nghe chưa? Với lại, không phải MoMo là người hành động không theo lý trí, thích làm gì là làm không nghĩ tới hậu quả đâu. Cô ấy đã có sự tính toán hết đấy!

Mạc Hàn nói xong bỗng nở một nụ cười cực kỳ gian manh trước khuôn mặt ngờ nghệch ra của Đới Manh . Được một lúc, cô bỗng cúi đầu mình xuống, ngay tai nó mà nói khẽ vào đó "Hôm nay em mệt thì còn sức mà "quan hệ" với chị không đây?". Và đi kèm với câu nói đó là một cái liếm thật nhẹ nhàng lên tai của Đới Manh từ miệng Mạc Hàn làm nó hoảng hồn kéo cô ra ngay, nhưng vẫn để cô ngồi trên đùi của mình, cố giữ bình tĩnh nói "Em không mệt nhưng em không muốn "ngủ" với chị. Chừng nào cả thế giới biết được Đới Manh chính là bạn trai của Mạc Hàn thì khi ấy Đới Manh mới thực sự chiếm Mạc Hàn làm của riêng. Nếu bây giờ, em và chị "ngủ" với nhau thì chắc chắn sẽ có lần 3, lần 4,...và lỡ may, chúng ta chia tay nhau thì em sẽ phải mang tiếng "sở khanh", còn chị sẽ bị chồng tương lai mắng nhiếc là "gái lăng loàn". Bởi vậy, 3 tháng sau rồi hãy nói tới vấn đề này" 

Đới Manh vừa dứt lời thì cũng thấy được nụ cười vạn phần hài lòng từ Mạc Hàn , cô tình cảm hôn nhẹ lên môi nó một cái "Quả nhiên là "công" trong truyền thuyết của giới LGBT nhỉ? Đẹp trai, soái, dịu dàng, tinh tế,...Hèn gì, em mới dễ dàng qua mặt được bà trùm trong vụ án ma túy lần đó. Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Bàn về vụ án mới sẽ hay hơn". Nói rồi, cô cũng leo xuống, nhưng liền bị nó giữ tay lại, ngờ vực hỏi "Chị lén điều tra em sao?". Mạc Hàn nhoẻn miệng cười, đưa tay ngắt má Đới Manh một cái "Không hề. Ai kêu bạn trai của chị nổi quá làm chi. Một đống nhóc "thụ" còn nói gì mà: Chừng nào anh chia tay bạn gái mình thì hãy tìm tới em nha; Cô ấy không xứng với anh đâu; Anh ơi~ Em đẹp hơn và trẻ hơn bạn gái của anh này. Bla...bla...bla. À, nếu có trách thì em hãy đi trách Kiki đi"

Mạc Hàn vừa nói xong thì cũng đi lại cái túi xách của mình cầm lên nguyên một xấp hồ sơ, trong khi Đới Manh cứ liên tục cau mày lại vì không hiểu nãy giờ cô đang nói gì nữa. Chẳng mấy chốc thì cô cũng đưa đến trước mặt nó, vui vẻ nói "Đây! Tất cả những phát hiện của chị và các chị còn lại trong buổi họp hôm nay. Có cả biên bản pháp y của Ngũ Triết trong đây luôn rồi đấy. Em xem đi, để ngày mai còn biết đường mà thảo luận tiếp". Đới Manh nhận lấy, rồi bỗng kéo mạnh tay Mạc Hàn một cái làm cô mất thăng bằng và nằm ngã toàn bộ thân người mình lên người Đới Manh ngay. Mạc Hàn ngồi ngay dậy, chưa kịp hỏi Đới Manh làm gì vậy thì đã bị nó kéo cho nằm xuống một lần nữa, và ôn nhu lên tiếng

-Em thích đọc hồ sơ vụ án trong tư thế này hơn. Có bạn gái đẹp nằm bên trên mình dễ tiếp thu mấy chữ ngoài hành tinh này, chứ nếu không cũng như người mù đọc chữ thôi.

Liền sau câu nói của Đới Manh là một cái đánh yêu từ Mạc Hàn "Ghét ghê vậy đó!", nhưng rồi cô cũng sửa tư thế mình lại một chút. Không còn nằm hẳn toàn bộ người mình lên người Đới Manh mà chỉ đơn giản là đặt đầu mình ngay bụng nó, và nằm sang bên cạnh. Lâu lâu, lại khẽ kéo cánh tay nó choàng qua cổ của mình. Đới Manh vừa cầm lên đọc, tay vừa đưa vào miệng Mạc Hàn một vài cái bánh snack mà nó lấy được ở ngăn tủ đầu giường cô, còn Mạc Hàn chỉ việc nằm đó và rung đùi hưởng thụ hạnh phúc

-Lực tra tấn lên người nạn nhân thứ 2 không đều sao? – Đới Manh hỏi, Mạc Hàn trả lời ngay nhưng là sau khi nuốt xong cái bánh mà nó vừa mới đưa vào miệng mình "Ừm! Đệ Ngũ khám nghiệm ra được. Trên người của Đăng Hiển có khoảng 10 vết đánh được gây ra bởi thắt lưng nhưng nó lại không có độ hằn giống nhau. Có 4 cái hằn sâu, gây trầy xước da, nhưng kỳ lạ là 6 cái còn lại cực kỳ...nhẹ nhàng. Nếu Ngũ Triết không phải là pháp y hàng đầu thì không tài nào phát hiện ra được" 

-Vậy chị nghĩ sao về điều này? – Đới Manh tình cảm hỏi tiếp, Mạc Hàn đáp lại "Không biết nữa! Nhưng thông thường, nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này có 2 nguyên nhân: Một, vì hung thủ là nữ giới nên có thể vì mệt mà lực đánh đã có phần suy yếu. Nhưng điều này rất hiếm, vì khi đã căm ghét một ai đó rồi thì chứng kiến tình địch của mình bị thương càng nặng mới khiến mình vui vẻ được. Hai, có 2 hung thủ ở hiện trường. Người thứ nhất là người vợ, còn người bên cạnh chỉ là đi theo. Người vợ đánh trước, sau đó chuyền sang người kế bên nhưng có lẽ người đi theo đó không nỡ xuống tay với nạn nhân nên mới làm cho qua loa hòng qua mặt người vợ. Hoặc là,...

Mạc Hàn đang rất vui vẻ nói bỗng nhiên ngồi bật dậy, khuôn mặt bàng hoàng như vừa mới nhận ra gì đó. Cô vội vã lấy điện thoại mình lên và gọi cho Ngũ Triết "Trên người nạn nhân thứ 2 ngoài vết thương do thắt lưng gây ra còn vết thương nào khác không?". Ngũ Triết nghe thấy sự gấp rút trong cách hỏi của Mạc Hàn thì cũng lật lại mấy cái khám nghiệm của mình liên tục, nói ngay vào điện thoại "Không! Sau khi bị đánh xong là bị đâm một nhát chí mạng vào bụng ngay. Không xảy ra hiện tượng tra tấn bằng nhiều loại dụng cụ khác nhau như ở nạn nhân thứ 1"

-Vậy...tay chân của Đăng Hiển có dấu vết bị dây thừng hay băng keo trói lại không? – Mạc Hàn ngờ ngợ hỏi tiếp, Ngũ Triết không chần chừ nói vào điện thoại "Đây cũng là điều mà em đang thắc mắc đây. Trên người không hề có dấu tích bị trói như ở nạn nhân khác, cơ thể không phát hiện có thành phần thuốc ngủ hay thuốc mê. Chứng tỏ, em ấy hoàn toàn tỉnh táo nhưng vẫn để cho hung thủ mặc nhiên tra tấn lên người mình mà không hề có ý định bỏ chạy"

Nghe được 5 nói vậy thì Mạc Hàn bỗng ngồi phịch xuống giường, khuôn mặt thẫn thờ cả đi. Đới Manh thấy vậy cũng bò lại phía Mạc Hàn , lo lắng hỏi "Chị sao vậy? Phát hiện được điều gì à?". Mạc Hàn vẫn giữ cái khuôn mặt đó, lấp bấp hỏi Đới Manh"Em...đến trường của nạn nhân điều tra thì...thì...có nghe bạn bè nói gì về gia cảnh hay ba mẹ của em ấy không?". Đới Manh hơi cau mày, suy nghĩ chút rồi cũng nói "Có. Gia đình của Đăng Hiển đang ở dưới quê và khá nghèo. Em ấy vừa đi học, vừa đi làm. Hình như là mẹ của em ấy bị bệnh tim cần một số tiền lớn để phẫu thuật nếu không có thể chết bất kỳ lúc nào. Vì vậy mà em ấy đang cực lực đi làm để tích góp một số tiền lớn gửi về cho mẹ của mình. Em nghe bạn bè của Đăng Hiển nói như vậy đấy!"

Đới Manh vừa nói xong thì Mạc Hàn bỗng run rẩy cầm điện thoại lên và gọi tiếp cho Tako "Alo! Tako . Hiện giờ mấy chị còn ở trụ sở không? chị có chuyện muốn nói về vụ án". Và Tako đã đáp lại thật vui vẻ với Mạc Hàn"Tất nhiên rồi. Tụi em tăng ca mà. Vốn dĩ lúc nãy định rủ chị ở lại chung mà tự dưng chị hối hả chạy đi đâu đó. Mà chị định nói gì về 2 vụ án này vậy?". Tako hỏi ngược lại Mạc Hàn làm cô thở dài một tiếng, cố giữ bình tĩnh nói

- Ngay từ đầu tất cả chúng ta đều sai hết rồi. Hung thủ của 2 vụ án này vốn không tồn tại
-HẢAAAAAAAA??? chị  nói cái gì vậy M1? Hung thủ không có thì ai là người giết 2 người? – Tako vì bất ngờ nên hét toáng lên và cả những cô gái trong SII cũng vậy, vì họ đang tụ tập trung một chỗ với nhau
-Hung thủ có nhưng không phải thực. Phác họa, hướng đi,...từ trước đến giờ của chúng ta đều là sai lầm. Vốn dĩ, không có một bà vợ nào ở đây vì ghen tuông mà giết người cả. Mà chính tay người đàn ông đó đã làm tất cả
-chị nói vậy nghĩa là sao M1? – Đến lượt Lạc hỏi cô, Mạc Hàn thoáng chút bất ngờ nhưng rồi cũng tiếp tục câu nói của mình
-Mượn tay giết người, mượn xác để trú ngụ. Phải, Ilys chính là hung thủ của 2 vụ án lần này. Nhưng...người chúng ta sẽ bắt là...Lưu Bá Hùng
Mạc Hàn vừa dứt lời thì ai ai cũng há hốc mồm cả ra. SII và cả Đới Manh 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro