Chương 35: Nghi Ngờ
*Flashback*
-Ta...Tako..chị...đi...đâu...vậy? – Lạc mắt nhắm mắt mở hỏi Tako khi thấy cô loạng choạng rời khỏi căn phòng ngủ chung này. Tako gãi gãi cổ mình, ngáp vài cái và rồi cũng nói "Chị...mắc quá...chị đi vệ sinh chút. Ủa mà Mạc Hàn đâu rồi?". Lạc gương mặt khó chịu ngay, kéo chăn che kín đầu mình lại, bực bội đáp "Ai biết đâu. Chắc chị ấy đi vệ sinh giống chị đấy. Đi nhanh rồi về. Đừng đánh thức Kiki với Ngũ Triết. Mà thật tình! Sao cứ hễ lần nào ngủ chung là y như rằng 2 người bọn họ cứ dính lấy nhau và ôm nhau ngủ vậy trời". Tako nghe được bất giác đưa mắt nhìn về phía 2 người con gái đang ôm chặt nhau ngủ mà không khỏi cười gượng một cái
Tako sau đó cũng rời đi, nhưng là dáng đi của mấy con sâu ngủ. Mò mẫm mãi mới tìm được đến nhà vệ sinh, xong xuôi thì tùy ý rót bừa một cốc nước, lê chân bước về phòng, lâu lâu lại hớp vài ngụm nước. Thế nhưng, khi cô đang đi thì 60% tỉnh táo trong người được hồi phục khi tai nghe được một số âm thanh "Ưm~~~ Ưm~~~". Tako liền chặc chặc lưỡi mình ngay, "Thật tình! Coi gì mà bật loa lớn quá vậy? Bộ muốn để cho người ta biết mình đang coi clip XXX hả Đới Manh?"
Và Tako đã cực kỳ khó chịu bước dần về căn phòng Điều khiển này. Thế nhưng...Bịch~~~ Cô bàng hoàng làm rơi cốc nước trên tay mình xuống khi vừa đứng trước cánh cửa chỉ được khép hờ nhìn vào thì đã thấy ngay cảnh Đới Manh và Mạc Hàn đang say đắm hôn nhau, bất kể mọi thứ xung quanh.
*Hiện tại*
-Mình...mình...lại...bị...mộng du nữa rồi. Đi...về ngủ thôi – Tako lấp bấp nói không thành câu khi hai người con gái bên trong đang dần mất kiểm soát hơn. Đới Manh hôn được một lúc thì cũng dần đưa môi mình xuống ngay cổ Mạc Hàn, kéo trệt cái áo sơ mi của cô sang một bên để nó có thể hôn lên xương quai xanh của cô. Mạc Hàn trước những hành động này của Đới Manh chỉ còn biết chưng cái bộ mặt hưởng thụ của mình lên, lâu lâu lại luồn tay mình vào bên dưới tóc nó, làm rối vài lọn tóc chỉ nhằm muốn ấn môi Đới Manh vào ngay cổ của mình. Nhưng hình như cô gái bên ngoài không còn có thể xem được nữa nên đã lầm lũi đi về phòng, chui tọt vào chăn ngủ ngon lành như thể mình chưa từng thấy gì vậy.
Trong khi đó, sau khi để lại ấn ký riêng của mình thì Đới Manh mới chịu rời khỏi cổ Mạc Hàn, lú đầu mình ra, mỉm cười hỏi cô "Chị rất thích một tình yêu trong bóng tối sao?". Mạc Hàn nghe được câu hỏi, tinh quái ngắt mũi Đới Manh, vô tư đáp lại "Không phải như thế sẽ tuyệt hơn à? Yêu trong âm thầm, làm tình trong lén lút. Kích thích hơn nhiều đúng không?". Đới Manh mỉm cười trước câu trả lời này, chồm lên để mũi mình chạm vào mũi Mạc Hàn một cái "Chị sống thoáng thật luôn đó. Ok! Nếu đó là điều chị muốn thì em sẽ làm. Nhưng em nói trước, em không thích tình hình nãy diễn ra hoài đâu. Cảm giác giống như mình không được công nhận, sẽ bị đá đi lúc nào không hay biết vậy?"
Chụt~~~ Mạc Hàn giữ mặt Đới Manh trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng tặng nó một nụ hôn vào môi, dịu dàng lên tiếng "Hai nhà tâm thần học nổi tiếng Sullivan và Roughton đã từng tuyên bố như thế này: Việc cố ngăn những suy nghĩ về cảm xúc với người cùng giới sẽ khiến bạn rơi vào trạng thái lo lắng. Chính điều này, buộc người đồng tính phải sống cuộc sống hai mặt, mà thường chính bản thân họ cũng không nhận thức được. Dần dần, sẽ hình thành nên căn bệnh rối loạn đa nhân cách. Nãy giờ em có hiểu gì không?" – Mạc Hàn đang nói thì cũng dừng lại mà hỏi Đới Mạn. Vì giờ đây, nó còn chẳng thèm nghe cô nói gì nữa, cứ vùi đầu vào sâu trong ngực cô, vì một vài cái nút áo của cô đã bị Đới Mạn cởi ra trong khi Mạ Hàn cứ luyên thuyên mãi. Cô nhìn thấy, đành thở dài đầy ngao ngán nhưng rồi cũng nói tiếp
-Những người này cho rằng ham muốn của họ với người cùng giới, là một thứ không thể chấp nhận được. Họ không cho nó bước vào tâm thức của mình, cố gắng tách nó ra khỏi tâm thức của họ. Và chị cũng đã từng như thế
- Đới Manh đang hôn lên ngực Mạc Hàn bỗng dừng lại ngay khi nghe cô vừa nói lên câu cuối. Khi thấy Đới Manh đã thôi không hít hà mùi hương ngay ngực mình thì Mạc Hàn cũng nở nụ cười, lên tiếng tiếp "Khoảng thời gian đó thật sự rất kinh khủng. Chị chẳng thể suy nghĩ được gì nếu như em đang đứng bên cạnh chị. Hàng trăm, hàng ngàn lần chị tự nhủ với bản thân mình rằng: Không phải đâu, người đó không thể nào là anh Đới Manh được; Mày không thể nào thích một cô gái; Mày không phải là loại người đó mà,...Em có biết, cái đêm mà chị phát hiện ra được em chính là Đới Manh, người chị đã yêu trong suốt 16 năm thì chị đã có những cảm xúc gì không?"
Đới Manh im lặng, không lên tiếng trả lời câu hỏi này của Mạc Hàn, rồi cũng thấy mặt mình bị kéo ra khỏi ngực cô nên hơi tiếc nuối một chút. Chụt~~~ Mạc Hàn vừa tặng tiếp vào môi Đới Manh một nụ hôn nhẹ, mỉm cười nói "Là cảm giác bàng hoàng khi biết được sự thật". Chụt~~~ Mạc Hàn hôn tiếp, còn Đới Manh chỉ biết ngồi im ở đó, lắng tai nghe từng câu, từng chữ "Là cảm giác tức giận khi biết mình đã bị em qua mặt ngần ấy năm". Ưm~~~ Lần này, đến lượt Đới Manh phát ra âm thanh khi Mạc Hàn bỗng nhiên hôn sâu lên môi nó, chứ không còn là 2 nụ hôn phớt như lúc nãy nữa. Cô hôn xong thì đột nhiên ngồi xoay người lại với nó. Đới Manh hơi sợ, nên chỉ còn biết lí nhí nói sau lưng của Mạc Hàn "Chị...chị...vẫn còn hận em sao? Năm đó, em quả thực không cố ý mà. Ban đầu, chỉ vì muốn làm bạn nên mới nói dối cái tuổi để chị đồng ý chơi với em. Ai ngờ đâu, thời gian càng trôi qua thì em càng lún sâu vào nhân vật do chính em tạo ra, "Anh Đới Manh", đến nỗi không biết khi nào mình có thể thoát ra được nữa. Chị cứ mắng, cứ đánh, cứ chửi, muốn làm gì em cũng được. Nhưng đừng lạnh lùng với em như vậy mà~"
Đới Manh ngày càng nói trong thương tâm hơn, mặc kệ Mạc Hàn đang có những cảm xúc gì. Đới Manh thấy Mạc Hàn lâu quá không có phản ứng lại với những lời mình nói, chỉ chăm chăm nhìn vào mấy đoạn clip được phát trên laptop thì bèn đánh liều một phen. Nó rón rén choàng tay qua eo cô, kéo cô một cái cho cô ngồi sát vào lòng mình hơn, dùng cả 2 tay mà siết chặt người cô lại. Nó dự định nói gì đó nữa với cô thì đã thấy ngay Mạc Hàn vừa đặt tay mình lên 2 bàn tay đang đan chặt của Jiyeon ở trước bụng mà nói
-Là người ta muốn em ôm người ta vào lòng. Vậy mà cũng phải mất kha khá thời gian mới biết mình nên làm điều này. Ngốc quá! Người ta đã nói là thích "đại cường công" rồi, mà sao tên "đầu gỗ công" cứ xuất hiện hoài vậy. Chẳng lẽ, giờ phải đi chuốc say em à? – Mạc Hàn hơi oán trách Đới Manh làm nó bỗng chốc ngạc nhiên, ngờ nghệch cả ra. Cô sau đó cũng hơi xoay đầu mình ra phía sau, nở nụ cười dịu dàng, tình cảm nói "Khi nãy, chị chưa nói xong mà. Thứ cảm xúc cuối cùng mà trong tim chị có vào đêm hôm đó, chính là "Hạnh phúc". Tuy biết là hơi bất bình thường, nhưng không biết tại sao chị lại cảm thấy vui mừng khi biết được: Người yêu giấu mặt trong 16 năm lại cũng chính là người mà mình đang thích ở hiện tại. Em đừng sợ mình sẽ bị đá đi. Không công khai em là bạn trai của Mạc Hàn không phải vì muốn vứt bỏ em lúc nào cũng được. Mà vì muốn cùng em nuôi dưỡng cây tình yêu này, để khi nó đủ mạnh mẽ, cứng cáp rồi thì hãy mang ra bên ngoài cho nó chống chọi với bão tố"
Mạc Hàn vừa dứt lời thì bỗng thấy Đới Manh cầm cốc café lên hớp vào một ngụm. Còn chưa kịp hỏi nó đang làm gì thì đã bị nó lấy tay ấn đầu mình xuống, cho môi tiếp xúc môi. Và Đới Manh đã đưa hết số café ban nãy vào miệng của Mạc Hàn. Khi chắc chắn cô đã nuốt hết thì nó mới chịu buông ra, lấy tay quẹt một đường lên môi cô nhằm lau đi mấy dấu café còn đang đọng lại. Mạc Hàn mở to mắt ngạc nhiên nhìn Đới Manh, còn nó chỉ nhoẻn miệng cười mà hỏi "Đắng không?". Mạc Hàn đáp lại hờ hững "Ờ", vì nãy giờ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa. Đới Manh mỉm cười, ôn nhu nói tiếp
-Tình yêu, chưa bao giờ là một cái bánh kem béo ngậy, thơm phức, ngọt ngào được làm bởi kem, bơ, trứng và sữa. Mà tình yêu là một tách café, ngọt đắng đan xen, thơm nồng, bùi bùi, gây nghiện. Người ta vẫn thường mặc định rằng: Café thì đắng, còn lớp bọt sữa thì ngọt. Nhưng chỉ cần ta khuấy đều hai thứ đó lại với nhau, thì dù ta vẫn còn cảm nhận được vị đắng nhưng đã bị lấn át bởi vị ngọt. Café đã không thích thì tốt nhất đừng uống, tình yêu đã không yêu hết lòng thì tốt nhất nên quên đi. Tôi nói đúng không, cô Mạc Hàn?
Câu hỏi đầy ngang tàng của Đới Manh đã khiến Mạc Hàn chỉ còn biết cúi đầu xuống, mặt đỏ dần lên, đánh yêu vào người nó một cái và quay phắt lên ngay. Đới Manh khẽ cười, điều chỉnh lực ôm của mình một chút, rúc đầu mình vào hõm cổ của mạc Hàn mà nói "Chị tự xem một mình đi nha. Em buồn ngủ quá rồi". Mạc Hàn sau đó chỉ còn cách ngồi im như vậy cho đến tận sáng hôm sau do người phía sau lưng mình đã ngủ tự bao giờ, lâu lâu lại thở khì khì vào sau gáy cô làm cô vừa nhột, vừa đau lưng, vừa khó chịu, nhưng cũng vừa...hạnh phúc.
Sáng hôm sau, khi các thành viên trong SII vừa mới mở mắt dậy đã thấy ngay Tako ngồi một đống ở góc tường, mắt thâm quầng cả đi. Họ thấy hơi lạ, nên đành đi lại chỗ cô. Ngũ Triết lên tiếng hỏi trước "Sao vậy? Tối qua, chất Dopamine trong cơ thể em hoạt động mạnh mẽ quá khiến đầu óc em tỉnh táo dẫn đến mất ngủ à?". Tako nghe được Ngũ Triết hỏi thì cũng nói khẽ với các cô gái đang quay quần bên cô lúc này "Mấy chị. Em nói cái này. Nhưng mấy chị tuyệt đối không được nói em là một kẻ điên đó. Vì em cũng không nhớ chính xác là có phải tối qua mình thật sự thấy được cái đó không?". Và khi thấy họ đang chăm chú lắng nghe, thì Tako đành thở ra đầy quyết tâm, bình tĩnh nói
-Đêm qua lúc em đi vệ sinh, em thấy Đới Manh và Mạc Hàn, hai chị ấy...hôn nhau ở phòng Điều khiển
-HẢAAAAAAAAAAA??? – SII đồng loạt hét lớn, nhưng sau đó họ bỗng nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười an ủi dành cho Tako. Ngũ Triết sau đó nhẹ nhàng vuốt vài cái lên tóc của Tako, trấn an cô "Tako à~ Hôm qua em bị mộng du nữa rồi. Là một biểu hiện của chứng Parasomnias (Rối loạn giấc ngủ) đấy. Em quá chú tâm vào việc giải quyết vụ án, nhìn những hình ảnh 18+ có ở nhà của nạn nhân nên não bộ bất giác lưu lại những hình đó, những stress của em,...để khi em đi vào giấc ngủ thì não bộ em vẫn còn "thức". Và chính nó đã tạo ra một hình ảnh không có thực từ những tưởng tượng của em. Để chị kê cho em một số thuốc an thần, uống vào sẽ không còn tình trạng này nữa"
-Thật...thật...vậy sao? – Tako lấp bấp hỏi, Kiki liền mỉm cười, nói tiếp Ngũ Triết "Đúng là như vậy đấy. Em không thấy Đới Manh và Mạc Hàn ghét nhau như chó với mèo à? Vậy thì làm sao mà hai chị ấy hôn nhau được. Cả 2 người bọn họ đều có ý trung nhân của đời mình hết rồi. Nên cảnh tượng em thấy tuyệt đối không thể nào xảy ra được". Câu nói chắc nịch của Kiki vừa vang lên thì cũng đồng thời tiếng chuông điện thoại của 4 người cùng reo. Họ nghiêm túc nhìn nhau, và nói "Có vụ án rồi. Mau đi thôi"
Loay hoay một hồi thì họ cũng chuẩn bị xong, Kiki gấp rút nói ngay "Mau đến phòng Điều khiển gọi Đới Manh dậy. Mà Mạc Hàn đi đâu mất rồi?". Họ lập tức lắc đầu, nhưng rồi cũng phóng nhanh đến phòng Điều khiển, mở toang cánh cửa ra và ngay lập tức chùn chân lại với hình ảnh mà mình đang nhìn thấy. Đới Manh ngồi dựa hẳn ra sau của chiếc ghế xoay còn Mạc Hàn vô cùng thoải mái nằm hẳn vào trong lòng nó. Đầu thì tựa vào ngực Mạc Hàn, hai tay thì ôm chặt eo nó lại, và trên lưng cô là một cái chăn mỏng đắp hờ
SII lặng người nhìn cảnh này, nhưng điện thoại của họ cùng reng lên một lần nữa, và tất nhiên hai cô gái trong phòng cũng vậy, nhưng họ chẳng mấy quan tâm mà cứ mải mê chìm vào thế giới của riêng mình. SII sau khi hết shock thì Kiki bỗng hét lớn "D6! M1! CÓ VỤ ÁN MỚI", làm cô và nó giật bắn cả mình. Mạc Hàn leo phắt xuống ghế ngay, còn Đới Manh cũng ngại ngùng đứng dậy sửa lại mái tóc mình một chút. SII không nói gì, chỉ hấc mặt một cái tỏ ý là mau đi thôi. Và rồi, sau một vài cú shock buổi sáng thì SII cũng tập trung đông đủ tại hiện trường xảy ra vụ án
Vừa bước vào hiện trường, cũng như là nhìn thấy xác nạn nhân thì Mạc Hàn bỗng đăm chiêu lại, cau mày, nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm sóng soài ở giữa sàn nhà, bên cạnh là một vũng máu đỏ tươi mà khẽ nói
-Lại là gái mại dâm sao?
======≈========
Hết chương 35
===============
Toàn Hát thế này.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro