Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27: Phủ Nhận

*Flashback*

Mạc Hàn ngồi trong phòng D6 chờ nó đến thì thấy chán quá nên đành đứng lên đi tới đi lui căn phòng của nó mà nhìn ngắm "Phòng của con gái gì mà ngay cả dụng cụ làm đẹp cũng không có. Tôi biết đây là phòng làm việc của cô nhưng ít nhất phải có cây son hay hộp phấn để trang điểm lại mình chứ" – Mạc Hàn chắp tay sau lưng, đánh giá một lượt và rồi cô bỗng chú ý đến thứ gì đó đang được đặt ngay ngắn trên bàn

-Cái gì đây? Không phải là vòng tay mà D6 thường đeo à? Ồ, hình như bị đứt dây rồi thì phải. Hèn chi em ấy mới cởi ra để ở đây. Chứ đời nào... - Mạc Hàn đang vừa xoay xoay cái vòng tay của nó để nhìn ngắm, vừa tự nói nhưng rồi cô bỗng kinh hãi khi thấy được mặt trong của chiếc vòng là một phiến đá nhỏ được đục khá tinh tế và gọn gàng với một số dòng chữ ở trên đó "Anh Đới Manh. Món quà đầu tiên Hàn tặng anh.  08/02 & 07/01 . Mong anh Đới Manh hãy luôn ở bên cạnh em như lúc này"

Và Mạc Hàn đã bàng hoàng trước những gì mình vừa thấy được đến độ chân run rẩy cả đi, tay phải bám chặt vào thành bàn và khuôn mặt trắng bệch đi. Nhưng rồi cô thấy cửa phòng được mở ra thì vội vã nhét cái vòng đó vào túi áo khoác của mình, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại trước những việc vừa xảy ra. Và sau đó, Mạc Hàn bỗng làm những hành động mang ý nghĩa là muốn quyến rũ D6 nhưng thực ra cô đang muốn xác minh một chuyện khác. Cô hôn vào tai nó, tay trái thì lại sờ lên cổ của nó và Mạc Hàn đã thấy được D6 đang đóng băng lại nên lặng lẽ dùng bàn tay phải của mình sờ dọc theo cánh tay phải của nó. Đương nhiên D6 một chút phòng bị cũng không có vì nó đã mặc định hành động này của Mạc Hàn chỉ nhằm muốn câu dẫn nó hơn.

Thế nhưng D6 đâu biết rằng, khi Mạc Hàn lướt nhẹ nhàng tay cô lên tay phải của mình thì cô đã sờ trúng vào một cái gì đó và ngay lập tức khuôn mặt cô đã trở nên đau đớn hơn. Nhưng cô đã kịp giấu vẻ mặt đó đi và làm hành động khác với nó để tránh bị nghi ngờ. Kéo mặt nó sang một bên, chuẩn bị hôn nó thì đúng như cô dự đoán, cô đã bị nó ép chặt vào cửa và băng lãnh nói. Ấy vậy mà, Mạc Hàn chỉ còn cách im lặng, tự nhủ với chính mình "Mạc Hàn ! Bình tĩnh lại nào. Chỉ mới có nhiêu đó thôi chưa xác minh được gì đâu. Đừng khiến em ấy phải đề phòng mày". Và với cái ý nghĩ đó, Mạc Hàn đã trở nên vô cùng vô tư làm ra những hành động ôm, hôn má, trò chuyện với nó mà nó một chút nghi ngờ cô cũng không có.

Nó và cô cùng đến nhà hàng để điều tra thì trong khi D6 đi sang chỗ khác Mạc Hàn khẽ đưa tay vào túi áo khoác của mình, nắm chặt lại cái vòng đang yên vị ở trong đó, nhìn về hướng của nó đầy chua xót. Và khi được tan làm thì Mạc Hàn đã không chịu nổi được nữa nên đã lục tung hết mọi ngóc ngách trong vali của mình lên ngay khi vừa được nó chở về DM. Cô lục một hồi thì cũng thấy vật mà mình muốn tìm. Đó là một cái vòng giống y hệt của nó nhưng còn khá mới chứng tỏ chủ nhân của nó hiếm khi đeo, nhưng được bảo quản rất kỹ lưỡng. Vội vã xem phía bên trong thì nỗi sợ hãi bên trong cô càng lớn hơn "Mạc Hàn . Món quà đầu tiên tặng cho anh Đới Manh. 08/02 & 07/01. Cảm ơn anh Đới Manh vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em"
Mạc Hàn đau đớn. Một lần nữa, Mạc Hàn đã không còn có thể tin vào những gì mình thấy, lấy tay bịt chặt miệng mình lại, cố ngăn không cho nước mắt rơi ra. Được một lát thì cũng lặng lẽ lấy điện thoại lên và gọi cho sở trưởng. Cô đau xót cố hỏi những chữ trong khó khăn, và khi nghe đến sở trưởng nói lên câu "Đương nhiên là biết rồi. Chính ta là người đem em ấy vào SII  mà. Tên của em ấy là Đới Manh", thì Mạc Hàn đã không còn gắng gượng được nổi nữa mà gục mặt xuống khóc nức nở. Và trên tay cô lúc này chính là chiếc khăn tay của nó.

Khóc một hồi thì Mạc Hàn cũng cố nuốt nước mắt vào trong và lại lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó khác "Kiki, em có thể tra giúp chị địa chỉ nhà của D6 không?". Thế nhưng, trái ngược với chất giọng bi thương đó của Mạc Hàn thì Kiki lại vô cùng vui vẻ mà trả lời cô "A~ Chị cũng biết hôm nay là sinh nhật D6 hả? Địa chỉ nhà của D6 là xxx. Chị đến thì thêm một niềm vui thôi. Đúng rồi, chị khỏi mang quà đến. Tên sói già đó giàu lắm không thiếu thứ gì đâu". Khi nghe được Kiki nói vậy thì Mạc Hàn cũng bất giác lấy điện thoại mình xuống, nhìn vào cái ngày đang hiển thị là 08/02/2018 thì một lần nữa siết chặt bàn tay mình lại, đau lòng hỏi tiếp "em...có thể...cho chị biết tên thật của D6 được không?"

-Trời, tưởng gì to tát. Ủa mà đến tận bây giờ chị cũng không biết tên thật của D6 sao? Tên của chị ấy là Đới Manh – Kiki vô tư nói nhưng Kiki không biết rằng khoảnh khắc cô nói lên cái tên đó thì Mạc Hàn đã vội vã quăng điện thoại mình ra giường, chạy vụt đi ngay tức khắc

*Hiện tại*

-Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy? M1sao lại có phản ứng như thế? – SII xì xầm bàn tán lẫn nhau trước cảnh mà họ đang nhìn thấy lúc này. Còn nó và cô thì vẫn giữ cái khuôn mặt bàng hoàng đó đứng đối diện với nhau. Được một lúc thì nó cũng lên tiếng "Nói cái gì thế, tôi không hiểu". Và vẫn là cách nói chuyện lạnh lùng quen thuộc bất kể nước mắt của Mạc Hàn đang rơi ngày một nhiều hơn. Đến lúc này thì Mạc Hàn mới run rẩy cầm thả xuống chiếc vòng tay của nó ngay trước mặt nó và lập tức bị nó giật lại ngay tức khắc "Trả cho tôi. Ai cho phép cô động vào đồ của tôi"
Nhưng Mạc Hàn đã nhanh tay hơn nên nó chưa kịp lấy lại cái vòng thì đã thấy bên tay còn lại của cô lặng lẽ buông xuống một cái vòng khác với mẫu mã y hệt. D6 sợ hãi bước lùi ra phía sau và cũng loáng thoáng nghe thấy được SII đang bàn tán ngày một sôi nổi hơn "Kiki, M1 khóc rồi kìa", "Sinh nhật của D6 mà sao chị ấy buồn quá vậy?", Bla...bla...bla. Thế nhưng khi nó chưa biết làm gì tiếp theo thì bỗng bị Mạc Hàn kéo mạnh một cái, lạnh lùng kéo soạt tay áo của mình lên, nhìn chằm chằm vào thứ đang hiện diện trên cánh tay mà lạnh lùng hỏi "Tại sao cô lại có vết sẹo này?". D6 rút tay lại ngay, khó chịu đáp lại "Không liên quan đến cô"
Chát~~~ Mạc Hàn thẳng tay tát vào mặt D6 trong sự kinh hãi của SII. Họ đồng loạt hét lên "Hàn!!!", đồng thời làm rơi cả cái bánh kem trên tay xuống đất. Đến lúc này, nó bỗng lấy từ trong người mình ra một cái điều khiển, bình tĩnh ấn vào thì lập tức các thiết bị điện tử trong nhà đều bị tắt hết, ngay cả đèn trong phòng khách lúc này cũng vậy, chỉ còn le lói một bóng đèn nhỏ màu vàng được treo hờ trên tường. Và hành động này của nó càng khiến SII sợ hãi hơn, "Kiki sao vậy? Sao màn hình tối thui vậy?" – Tako gấp rút hỏi và Kiki cũng nhanh chóng gõ liên tục trên máy tính của mình "D6 ngắt hết đường truyền và tắt thiết bị theo dõi luôn rồi. Ở trong nhà của chị ấy có một hệ thống tự động sẽ tự đóng nếu chủ nhân nó ấn vào điều khiển". Lúc này, Ngũ Triết cũng nói ngay "Mà M1và D6 có chuyện gì vậy? Em tưởng D6 không còn dám bắt nạt M1 nữa rồi chứ?", Bla...bla...bla

Thế nhưng, trái với sự hối hả của SII thì ở dưới ánh đèn vàng lại có 2 cô gái đứng lặng im với nhau trong bóng tối. Và chính nó đã phá vỡ cái bầu không khí này trước "Cô bị điên rồi hả? Dám tát vào cả mặt tôi" – Nó tức giận hầm hầm nói với cô, nhưng...Chát~~~ Âm thanh đó lại vang lên một lần nữa trong bóng tối tĩnh mịch, và lần này D6 đã không nhẫn nhịn được nữa nên đã đẩy mạnh Mạc Hàn vào bức tường gần đó, ép chặt 2 tay cô lại, mà gằng giọng "Trên đời này tôi ghét nhất là loại người dám tát vào mặt tôi mà không có lý do. Giống như cô"

-Tại sao lại nói dối? – Mạc Hàn lúc này mới mở miệng ra hỏi D6 sau khi tặng cho nó 2 cú tát trời giáng, nhưng cô hỏi mà nghe sao quá đỗi bi thương. Nó khẽ cau mày lại, và rồi cũng trả lời "Hừ! Tôi nhớ là mình chưa từng hứa hẹn cũng như là nói điều gì sai sự thật với cô cả". Mạc Hàn nhận được câu trả lời không theo mong muốn của mình thì đã không còn giữ được bình tĩnh nữa nên đã hét lên đầy đau đớn "TẠI SAO LẠI NÓI DỐI HẢ, ĐỚI MANH?"
D6 thoáng chút bất ngờ trước hành động này của Mạc Hàn nên hơi buông bàn tay cô ra. Đứng lặng người nhìn cô một chút rồi cũng lạnh lùng quay người, bình tĩnh đi đến bên cánh cửa nhà mình mở ra và nói "Cô Mạc Hàn, mời! Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi không muốn vì cô mà phá hỏng không khí vui vẻ của tôi và SII". Và trong khi nó còn đang bình thản đưa tay mời cô bước ra khỏi nhà của mình thì đã thấy Mạc Hàn chầm chậm đi lại phía mình, vừa đi, vừa nói trong chua xót
-Mạc Hàn , sinh ngày 07/01/1992, con gái của trung tướng Mạc, đội trưởng đội phòng chống ma túy thuộc sở cảnh sát Thượng Hải. Vừa mới sinh ra, vì mắc phải một căn bệnh quái ác nên dẫn đến mù bẩm sinh. Ngày 07/01 năm 2005 vào sinh nhật lần thứ 13 của cô ấy, bạn thân của cha mình là đặc vụ Từ Thần Thần đã dẫn theo con trai mình đến chơi với cô ấy. Ngày 30-05-2008, hai người bọn họ trốn gia đình đến một cánh đồng hoang gần đó để chơi đùa và chẳng may gặp một con chó dữ. Người con trai đó đã đưa tay phải mình ra để đỡ lấy vết cắn của con chó, khi nó có ý định tấn công vào cô gái mù kia. Và cô gái đã trao chàng trai nụ hôn đầu của cô ấy thay cho lời cảm ơn. Ngày 29-07-2009, chàng trai dẫn cô gái đến cánh đồng hoa Lavender và đã cho cô ấy biết loài hoa này có ý nghĩa đặc biệt như thế nào. Để đến tận bây giờ, khi ở bất kỳ đâu thì cô ấy một phải có một nhánh hoa Lavender để trong phòng

Và bây giờ, Mạc Hàn đang đứng trước khuôn mặt đã trắng bệch ra tự lúc nào của D6 mà bình tĩnh khóa trái cửa nhà nó lại. "Cô..." – Nó kinh sợ tính nói gì đó thì bỗng thấy Mạc Hàn đưa tay lên, đặt ngay môi mình, cất tiếng trong bi thương "Im lặng! Tuyệt đối đừng nói gì cả. Chỉ cần đứng im như thế thôi". Và D6 đã làm theo lời Mạc Hàn. Cô sau đó khẽ nhắm mắt mình lại, run rẩy lấy tay sờ lên từng nơi trên mặt nó. Vừa sờ, vừa cố gượng cười, nói trong vô thức "Phải rồi. Chính là đôi mắt này. Cái mũi cao vút này. Làn da mịn màng giống hệt con gái. Và...và...đôi môi này"

-Mạc Hàn! – D6 bỗng gọi khẽ khi thấy Mạc Hàn cứ sờ tới sờ lui lên môi mình, với gương mặt ngày càng đau xót hơn. Cô nghe được thì hơi ngẩng mặt dậy, nói với nó "Có thể gọi lại cái tên đó một lần nữa không?". Và lúc này, đến lượt nó là người đang cố kiềm chế lại những giọt nước mắt của mình bằng việc bàn tay đã được nắm chặt lại hơn bao giờ hết, nói tiếp "Chị  Mạc Hàn!"
-Một lần nữa – Mạc Hàn đau đớn yêu cầu D6 khi mắt cô đã nhắm tịt lại. Nó hít vào một hơi "Hàn Hàn à!". D6 vừa dứt lời thì Mạc Hàn lập tức ngã khuỵ ra sàn, nước mắt tuôn ra nhiều hơn bao giờ hết. Lúc này, khi đã lấy lại được bình tĩnh thì D6 vội vã ngồi ngay xuống, ôm lấy Mạc Hàn vào lòng, lên tiếng ngay "Chị Mạc Hàn! Chị còn sống sao? Em...
Bịch~~~ Nó chưa kịp nói tiếp thì đã bị Mạc Hàn đẩy mạnh ra đến nỗi phải té ra sàn nhà của mình. Nó bàng hoàng, còn cô đã cố lấy lại chút sức lực còn lại của mình đứng thẳng dậy, nói với nó "Tôi xin lỗi. Tôi tìm nhầm người". Và cô đã bước đi, nhưng liền bị nó vẫn còn đang ngồi bệch ở dưới sàn nắm lấy cổ tay lại ngay, mà hỏi "Tại sao em lại trốn tránh?". Mạc Hàn im lặng, được một lát thì cũng trả lời vô cùng lạnh lùng
-Xin lỗi. Anh Đới Manh mà tôi tìm kiếm suốt 10 năm nay hình như đã chết rồi. Lần cuối xin lỗi cô vì sự nhầm lẫn. Điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Vì...người tôi yêu là một chàng trai...và...và...cô D6 đây không phải là Đới Manh mà tôi đã từng yêu
Câu nói Mạc Hàn vừa vang lên thì cả 2 đều cùng nhau rơi những giọt nước mắt đau đớn trong tim mình ở giữa một màn đêm tĩnh mịch chỉ có le lói một ngọn đèn vàng  

==========================

chuẩn bị tinh thần cho cú ngược ngoạn mục chưa nè?

==========================

Hết Chương 27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro