Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 156- 160



Chương 156: Liên thủ 2

Lấy thế lực của Hắc Ma lão quái, hiệp khách hảo hán trên giang hồ dám đến Ma Thiên nhai vốn đã ít, lại thêm những trở ngại này, những người còn lại đều bị ngăn dưới dốc núi.

Chỉ có ba người Mã Thiên Vũ lên được đỉnh.

So với trùng trùng chướng ngại dưới chân núi có rất nhiều bang chúng, Hắc Ma cung lại có vẻ yên lặng dị thường.

Cửa chính màu đen khép kín.

Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ cảnh giác tiến lên phía trước.

Nhẹ nhàng đẩy, cửa chính thế mà lại thuận lợi mở ra.

Hai người luôn coi nhau như kẻ thù, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Tình hình này thật cổ quái.

Hắc Ma lão quái không những không thiết hạ cơ quan chướng ngại, còn rộng cửa nghênh đón bọn họ, rất cổ quái.

Trần Vỹ Đình vươn tay về phía Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ do dự một chút, đặt tay mình lên tay hắn.

"Đại địch trước mặt, ân oán cá nhân trước hết hãy bỏ sang một bên."

"Được, ta và cậu vượt qua chỗ này rồi tính sau."

Mã Thiên Vũ bất mãn chen vào nói: "Còn có ta nữa? Hai người quên rồi à?"

Cũng đưa tay tới, muốn nắm cùng một chỗ với hai người bọn họ.

Bị Trần Vỹ Đình kịp thời bắt lấy tay cậu, đặt vào dưới cùng.

Bởi vậy, tay Mã Thiên Vũ chỉ nắm được tay Trần Vỹ Đình, đến cả Lãnh Dạ bên cạnh cũng không chạm tới.

Lãnh Dạ cười lạnh một Tiếng.

"Y là sư bá của ta, cho dù nắm tay cũng không phải chuyện gì đáng ngại."

Mã Thiên Vũ ngây ngốc một chút, Lãnh Dạ thật sự thừa nhận thân phận sư bá của cậu?

Thật ra cậu không hề muốn chiếm tiện nghi Lãnh Dạ, chỉ hi vọng với thân phận này, y sẽ không so đo chuyện cậu học được vô ảnh phiêu miểu chưởng nữa.

Còn có thể lệnh cho y giao giải dược.

Trần Vỹ Đình cũng ngây ngốc một chút, lạnh nhạt nói: "Tốt nhất ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của ngươi."

Lãnh Dạ nhếch môi.

Mã Thiên Vũ vội vã hòa giải.

"Hai người làm sao thế? Đã nói cùng hợp tác đối phó địch nhân, tại sao lại tiếp tục đấu khẩu?"

Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ đồng thời biến sắc.

Nói: "Thiên Vũ nói đúng, là chúng ta sai rồi."

Buông tay ra, rút trường kiếm, chậm rãi đi vào trong Hắc Ma cung.

Hắc Ma cung tổng cộng có bảy tầng, ngự trị ở đỉnh núi.

Hắc Ma lão quái rốt cuộc cũng không mở cửa nghênh đón bọn họ, mỗi một tầng đều thiết hạ cơ quan trùng trùng.

Có điều, những cơ quan này so với Liễu Thúy Yên, thật sự là kém quá xa.

Lãnh Dạ và Trần Vỹ Đình đều là cao thủ phá giải cơ quan, những cơ quan này tự nhiên sẽ không ngăn được bọn họ.

Bốn năm trước, bọn họ đã từng nếm qua gian khổ của những cơ quan trong này.

Hai người nén sức lực, khổ luyện bốn năm, hiện giờ thừa sức phá giải.

Cơ quan không ngăn được bọn họ, nhưng cũng tiêu hao không ít khí lực.

Bởi vậy, khi đến tầng cao nhất, cả ba đều thở hổn hền.

Quần áo đều ướt đẫm.

Mã Thiên Vũ ảo não nói: "Lão ta nhất định muốn tiêu hao hết khí lực của chúng ta, sau đó dễ dàng chiếm tiện nghi."

Trần Vỹ Đình lạnh nhạt nói: "Đây cũng là hợp lý, nếu là ta, ta cũng phải làm như vậy."

Lãnh Dạ lạnh giọng nói: "Chúng ta thừa dịp pháp lực lão mất đi để tấn công, lão thiết lập cơ quan ngăn cản chúng ta, công bằng, không phải là chiếm tiện nghi."

Mã Thiên Vũ không nói được gì.

Hai người kia nói đúng là có đạo lý.

Trong cung đột nhiên vang lên Tiếng cười khằng khặc quái dị.

Tiếng cười theo bốn phương tám hướng truyền đến, không biết đến từ phương nào.

Trong Tiếng cười, một giọng cổ quái nói ra: "Không sai, hai tên hậu sinh tiểu tử, tuổi không lớn, ý chí khí phách lại quả thực làm lão tiên bội phục."

"Hắc Ma lão quái."

Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ đồng thanh.

"Nói bậy, là lão tiên. Hậu sinh tiểu tử, mục vô tôn trưởng."

Hắc Ma lão quái quát lớn.

Mã Thiên Vũ đã nghe Trần Vỹ Đình giải thích qua với cậu.

Hắc Ma lão quái xưng hô thế này, là người trên giang hồ chế nhạo lão.

Mà chính lão và thủ hạ của lão, đều gọi lão là Hắc Ma lão tiên.

Lại là một tràng cười khằng khặc quái dị.

Tiếng cười quái dị vừa ngừng, một cái bóng màu đen quanh quẩn trên nóc trần, sau đó từ từ rơi vào trên ghế lưng cao giữa đại sảnh.

Người nọ thân khoác áo tơi đen, trên áo tơi có thêu hoa văn mây trắng.

Nhìn qua có chút quỷ dị.

Râu tóc lão bạc trắng, phỏng chừng tuổi không nhỏ.

"Ba vị, có thể xông vào đây, không tồi. Các cậu đi đi, lão tiên ta không so đo với các cậu."

Trần Vỹ Đình lạnh nhạt nói: "Đã đến đây, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi."

Lãnh Dạ lạnh giọng nói: "Hắc Ma lão quái, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu."

Trường kiếm trên tay hai người, đồng loạt công kích về phía Hắc Ma lão quái.

Mã Thiên Vũ cũng không chịu yếu thế, múa trường tiên Liễu Thúy Yên tặng cậu, gia nhập chiến đoàn.

Trước đó vài ngày, cậu đã rèn luyện dọc đường, đã có tương đối kinh nghiệm phong phú để lâm trận.

Hôm nay, ngoại trừ Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ ở đây, người trên giang hồ căn bản không phải đối thủ của cậu.

Hắc Ma lão quái cũng rất cao tay.

Vung ra Huyết tích tử thiết liên, lấy một địch ba, vẫn có thể khổ sở chống đỡ hơn mười chiêu.

Về sau, mắt thấy không chống đỡ nổi, cuối cùng dùng cách đồng quy vu tận.

Hét to một Tiếng, Huyết Tích Tử xoáy tròn, bay về phía ngực Mã Thiên Vũ.

Đồng thời, người lão cũng phi thân nhào tới.

Trong ba người, công lực Mã Thiên Vũ yếu nhất.

Nội lực của cậu tuy thâm hậu nhất, nhưng dù sao kinh nghiệm lâm trận cũng không bằng Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ.

Chiêu thức cũng chưa đủ linh hoạt biến báo.

Uy lực giảm bớt.

Mà Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ hiển nhiên đều rất để ý Mã Thiên Vũ, mọi nơi đều che chở cho cậu, không để cậu gặp nạn.

Bởi vậy, Hắc Ma lão quái giảo hoạt chọn cậu để đột phá khẩu.

Mã Thiên Vũ trông thấy Huyết Tích Tử lượn vòng bay về phía chính mình, tốc độ nhanh đến mức cơ hồ không thấy rõ.

Lại nhìn thấy tướng mạo dữ tợn của Hắc Ma lão quái, trong lòng kinh hoảng.

May mà khi ở trên đường, cậu lớn lớn nhỏ nhỏ cũng đã đánh qua hơn mười trận, trong lòng sợ thì sợ, nhưng không hề loạn.

Lách mình tránh sang một bên, roi trong tay vung lên, mang theo nội lực hùng hậu, đánh lên Huyết tích tử.

Trong lòng khẩn trương, toàn bộ nội lực đều bạo phát ra ngoài.

Uy lực so với vừa rồi khác nhau rất lớn.

Roi thép phá tan Huyết tích tử thành hai nửa.

Ánh mắt Hắc Ma lão quái lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, trở tay chộp về phía đỉnh đầu Mã Thiên Vũ.

Có lẽ muốn bắt cậu làm con tin, bức lui Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ.

Roi thép trong tay Mã Thiên Vũ nhất thời chưa thu lại được, định dùng tay kia ngăn lại móng sắc của Hắc Ma lão quái.

Nhưng thấy trên móng vuốt của lão, móng tay sắc nhọn dài nghều, giống như ưng trảo.

Hơn nữa màu sắc đen kịt, như đã được tẩm thuốc độc.

Mã Thiên Vũ nhất thời không dám đón đỡ.

Mắt thấy móng vuốt Hắc Ma lão quái sắp chộp tới đỉnh đầu.

Mã Thiên Vũ rụt tay vào trong áo, định dùng tay áo đỡ tay lão.

Cũng không biết qua lớp lụa tay áo, có chắn đỡ được không.

Đúng lúc này, đột nhiên Hắc Ma lão quái kêu thảm một Tiếng, tay yếu ớt rũ xuống.

Hóa ra là trường kiếm của Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ kịp thời đâm sau lưng lão.

Trên mặt Hắc Ma lão quái hiện ra tiến sắc cực kỳ thống khổ, sau đó nhào đầu ngã vật ra đất.

Mã Thiên Vũ sợ tới mức vội lui về sau một bước.

Trần Vỹ Đình phi thân Tiến lên, ôm cậu.

An ủi bên tai cậu: "Thiên Vũ, đừng sợ, không sao rồi."

Lãnh Dạ ngồi xổm xuống bên người Hắc Ma lão quái, đưa ngón tay qua mũi lão, sau đó lại lật mí mắt lão lên.

Đứng lên.

Lạnh lùng nói: "Đã chết."

Lãnh Dạ nói đã chết, vậy tuyệt đối là chết.

Y nhất định sẽ không tính sai, nói người sống thành người chết.

Nhưng không khí trong sảnh vô cùng quái dị.

Trận chiến này dường như đánh quá dễ dàng.

Thử nghĩ bốn năm trước, tuy Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ không liên thủ, đơn độc một mình tìm đến Hắc Ma lão quái.

Nhưng hai người bọn họ lần đó đều tử lý đào sinh.

(tử lý đào sinh: tìm đường sống trong chỗ chết)

Có thể giữ được mạng là tốt rồi, căn bản chưa từng làm thương tổn đến điểm yếu của Hắc Ma lão quái.

Bốn năm qua, cho dù công lực của hai người tăng thêm nhiều, cho dù ba người bọn họ hợp lực, cũng tuyệt không có khả năng mười chiêu đã giết được Hắc Ma lão quái.

Mã Thiên Vũ nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hai người, bất an hỏi.

"Sao vậy? Có gì không đúng sao?"

Trần Vỹ Đình lắc đầu, giương mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Gian đại sảnh này kiểu dáng rất kỳ quái, trống không, ngoại trừ ở giữa có ghế lưng cao, còn lại không có gì cả.

Lãnh Dạ thì cúi người, kiểm tra thi thể Hắc Ma lão quái.

Đột nhiên, y mò mẫm một lúc trên mặt Hắc Ma lão quái.

Theo động tác của y, một tấm mặt nạ mỏng từ trên mặt Hắc Ma lão quái rơi xuống.

Dưới mặt nạ, là một dung mạo khá trẻ.

Nhìn qua, chừng ba mươi tuổi.

Mã Thiên Vũ ngạc nhiên nói: "Hóa ra, Hắc Ma lão quái cũng không già."

Trần Vỹ Đình trầm giọng nói: "Thiên Vũ, cậu lầm rồi, đây không phải Hắc Ma lão quái."

"Cái gì? Không phải?"

Mã Thiên Vũ nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ.

"A, ta biết rồi, Hắc Ma lão quái tự biết hôm nay sẽ có người tới tìm lão tính sổ, nên tự mình đào tẩu, sau đó tìm một thế thân ở đây giả mạo lão."

Chương 157: Sinh tử tương bác

Trần Vỹ Đình lại lắc đầu.

"Ta đã đề phòng chiêu này của lão, liên tục phái người điều tra tung tích lão ở Ma Thiên Nhai. Nếu như lão rời khỏi Ma Thiên nhai, bọn họ không thể không biết."

Lãnh Dạ cũng tiếp lời nói: "Ta cũng đã phái người giám thị. Hắc Ma lão quái khẳng định chưa hề đào tẩu."

Mã Thiên Vũ thật muốn nghi ngờ.

Nếu Hắc Ma lão quái thật sự lợi hại như lời bọn hắn, thủ hạ của bọn hắn làm sao mà biết thực hư?

Nói không chừng Hắc Ma lão quái thổi qua mí mắt bọn họ, bọn họ cũng không biết.

Trần Vỹ Đình nhìn ra nghi ngờ của cậu.

Giải thích nói: "Mỗi người đều có một ưu điểm. Người ta phái có sở trường này, lại trải qua huấn luyện đặc thù, bọn họ đương nhiên đánh không lại Hắc Ma lão quái, nhưng giám thị lão ta nhất định không có vấn đề."

Lãnh Dạ lạnh lùng nói tiếp: "Ta tin, tuyệt đối tin tưởng."

Trần Vỹ Đình đã từng mai phục xung quanh Cậu Hồng bảo, những người chặt đứt đường lương thực khi đó, y đã được chứng kiến .

Y nghĩ hết biện pháp, cũng không thể bắt được bọn họ.

Trần Vỹ Đình phái người đến Ma Thiên nhai, đương nhiên càng không thể tầm thường.

Trần Vỹ Đình biết y đang căm giận hành động của mình, cũng không tức giận, mỉm cười.

"Lãnh Dạ, người cậu phái cũng sẽ không kém đi?"

Lãnh Dạ ngạo nghễ đáp: "Đó là đương nhiên."

Mã Thiên Vũ phân tích.

"Thế thì, Hắc Ma lão quái tuyệt đối chưa rời khỏi Ma Thiên Nhai, lão ta nhất định vẫn còn ở đây."

"Đúng vậy."

Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ đồng thanh trả lời.

Lời của bọn hắn vừa nói ra, trong sảnh lại vang lên Tiếng cười khằng khặc quái dị.

Giống y hệt Tiếng cười khi trước.

"Vốn định tìm đồ giả mạo để lừa các cậu, nhưng chẳng lừa được. Đúng là hậu sinh khả uý."

Tiếng cười quái dị vẫn theo bốn phương tám hướng truyền đến, không phân biệt được phương hướng.

Tiếng cười quái dị dần dần nhỏ đi, cuối cùng ngừng lại.

Sau đó giữa im lặng đột nhiên vang lên một Tiếng đùng đoàng.

Trần Vỹ Đình kêu lên: "Không ổn, có thuốc nổ."

Lãnh Dạ cũng kêu: "Nhanh, chạy đi."

Nhưng theo một Tiếng vang thật lớn, cửa thông xuống bậc thang vững vàng đóng lại.

Cửa sổ vốn đã bị đóng đinh, đường trốn hoàn toàn bị ngăn chặn.

Hắc Ma lão quái thấy thế thân bị hạ gục, còn muốn hủy diệt tầng lầu này, nhằm đưa ba người bọn họ vào chỗ chết.

Quá độc ác.

Trần Vỹ Đình ngưng tiến vận công, nghe ngóng âm thanh nơi phát ra ngòi nổ.

Lãnh Dạ thì duỗi ra một ngón tay, chấm vào nước mang theo, nâng lên không trung.

Sau đó, hai người nhìn nhau, đồng thời chỉ một vị trí trên nóc trần.

"Bên kia."

Mã Thiên Vũ đã hiểu rõ ý của bọn hắn.

Bọn hắn đang tìm đột phá khẩu.

(đột phá khẩu: nơi vị trí phòng ngự của đối phương bị chọc thủng)

Trần Vỹ Đình lắng nghe Tiếng động, là để tìm nơi không có đặt thuốc nổ.

Lãnh Dạ thì dò hướng gió, để tìm ra ống thông gió.

Bọn họ đã chỉ vào cùng một nơi, như vậy, chỗ ấy chính là đột phá khẩu.

Mã Thiên Vũ cầm huyết tích tử vỡ thành hai mảnh trên mặt đất, ném về phía hai người ấy chỉ.

Chỉ nghe thấy truyền đến một Tiếng va chạm mãnh liệt.

Âm thanh ấy như truyền đến từ bốn phương tám hướng, không nhận ra phương hướng.

"Là nơi Hắc Ma lão quái ở đó vừa rồi."

Ba người đồng thời nói.

Cấu trúc nơi ấy hiển nhiên đã được thiết kế đặc biệt, cho nên Hắc Ma lão quái đứng ở nơi đó nói chuyện, bọn họ không tìm ra được hướng giọng nói truyền đến.

"Nhanh, chúng ta cùng phát lực vào chỗ ấy, nói không chừng có thể mở ra một lỗ hổng."

Lực lượng ba người gộp lại tương đối khả quan, mà lại dưới tình thế nguy cấp, uy lực so với bình thường càng thêm lớn.

Chỉ nghe vang một Tiếng thật lớn, thoáng chốc long trời lở đất.

Đá vụn trên nóc bay tán loạn, phá ra một lỗ hổng đủ một người ra ngoài.

"Thiên Vũ, cậu lên trước đi." Lãnh Dạ nói.

Trần Vỹ Đình lại phản đối.

"Không, Lãnh Dạ, cậu đi trước. Cẩn thận Hắc Ma lão quái."

Lãnh Dạ hiểu ý hắn, là sợ Hắc Ma lão quái mai phục bên ngoài, Mã Thiên Vũ dẫn đầu ra trước sẽ gặp độc thủ của lão.

Cho nên, để Lãnh Dạ mở đường.

Mà chính hắn, hiển nhiên muốn áp phía sau.

Chuyện quá khẩn cấp, Lãnh Dạ không có thời gian khiêm nhường cùng hắn.

Vận một lực, phóng lên trên, xông ra khỏi nóc nhà.

Kêu lên: "Thiên Vũ, lên nhanh một chút."

Mã Thiên Vũ cũng không khiêm nhường.

Cậu biết rõ, Trần Vỹ Đình tuyệt đối sẽ không chạy đi trước cậu.

Giờ khắc này, thuốc nổ bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung, khiêm nhường chỉ lãng phí vô ích thời gian lánh nạn.

Như lúc hỏa hoạn, rất nhiều người tranh nhau giành giật muốn chạy trốn, kết quả ngược lại chen chúc ở cửa ra, không có ai ra được.

Sau đó, đương nhiên bị chết cháy.

Nếu từng người một đi ra, thì nhiều người có thể thoát được.

Mã Thiên Vũ thi triển khinh công, lại được Trần Vỹ Đình cộng lực, thuận lợi mà lên trên nóc nhà.

"Trần Vỹ Đình, nhanh lên."

Còn chưa ổn định, Mã Thiên Vũ đã gọi.

Lãnh Dạ chờ ở trên bắt lấy cánh tay Mã Thiên Vũ, giúp cậu ổn định thân hình.

Mắt thấy ánh lửa đã phóng lên cao, Lãnh Dạ vội kéo Mã Thiên Vũ, nhảy xuống Hắc Ma cung.

Trên đỉnh đầu, Tiếng nổ mạnh phá vỡ không gian.

Chấn động khiến màng nhĩ run rẩy.

Mã Thiên Vũ hoảng sợ gọi: "Còn Trần Vỹ Đình, hắn chưa đi ra."

Lãnh Dạ đã mang theo Mã Thiên Vũ vọt vào không trung.

Nghe vậy đáp: "Đừng lo, hắn sẽ ra được."

Thật ra, Trần Vỹ Đình có ra được hay không, Lãnh Dạ không chắc chắn.

Nhưng trong lúc này, y còn có thể nói thế nào?

Phía dưới có bóng đen chớp động, một thân ảnh như quỷ mị di chuyển về phía bọn họ.

Trong tay lão, Huyết Tích Tử đang xoay nhanh như gió.

Là Hắc Ma lão quái thật sự, lão canh giữ phía dưới chờ bọn họ sa lưới.

Huyết Tích Tử xoáy như lốc, xoáy về phía hai người trên không trung.

Khinh công Lãnh Dạ vốn không bằng Trần Vỹ Đình, lại thêm tay đang kéo Mã Thiên Vũ, không cách nào nghiêng người.

Khinh công Mã Thiên Vũ lại càng không thuần thục.

Hai người chỉ có thể cứng đối cứng, tiếp một chiêu này của Hắc Ma lão quái.

Có điều, từ trên không tiếp xuống, cũng không phải không có chỗ tốt.

Không đủ linh hoạt ứng biến, nhưng uy thế trên binh khí đánh xuống, lực đạo lại cực kỳ uy mãnh.

Kiếm Lãnh Dạ chém về phía Huyết Tích Tử, trường tiên Mã Thiên Vũ liền quấn vào xích sắt của nó.

Hai người hợp lực, cuối cùng may mắn quấn trụ Huyết tích tử, vững vàng chạm đất.

Hắc Ma lão quái vốn định thừa dịp hai người đang ở trên không, chưa kịp chạm đất mà thừa cơ đánh lén.

Không ngờ hai người này có thể thi triển binh khí quấn lấy Huyết tích tử của lão ở trên không.

Một chiêu thất bại, tức giận không thôi.

Vội vã muốn thu hồi Huyết Tích Tử, vừa dùng lực, Huyết Tích Tử lại không nhúc nhích tí nào.

Khí lực hai người trước mắt to lớn như vậy, lão vốn không ngờ được.

Mấy năm nay, lão vẫn luôn chú ý tới tình hình hai vị công tử này.

Có thực lực chống lại lão, hiện trên đời này, chỉ có Tam công tử trên giang hồ.

Nhiễm Sương công tử tính khí dị thường, quanh năm chỉ ở Thu Diệp sơn trang, không can dự đến chuyện bên ngoài.

Không cần quá lo lắng.

Lão chỉ lo Đạp Tuyết công tử và Lãnh Dạ công tử.

Bốn năm trước hai người bọn họ từng tìm đến lão gây rối, lần này khỏi nghĩ cũng biết, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha lão.

Đạp Tuyết công tử xuất quỷ nhập tiến, không ai biết tung tích của hắn, cũng không có ai biết thực lực của hắn.

Thẳng đến hơn một tháng trước, mới có người truyền ra, Đạp Tuyết công tử hóa ra lại là đương kim hoàng thượng.

Tin tức này quả thực làm người ta giật mình.

Rất nhiều người tỏ ra nghi ngờ với tin này.

Về phần Lãnh Dạ công tử, Hắc Ma lão quái hiểu được không ít.

Biết rõ bốn năm nay võ công y bỗng nhiên tăng vượt bậc, là đối thủ khá mạnh của mình.

Lão thậm chí đã từng định chủ động xuất kích, xử lý Lãnh Dạ.

Nhưng Lãnh Dạ phòng bị rất khá, lão thủy chung không thể đắc thủ.

Có điều, lão cũng không cần quá lo lắng.

Bởi vì, lão biết cho dù Đạp Tuyết hay Lãnh Dạ, từng người đấu một cũng không phải đối thủ của lão.

Nhưng lão vạn lần không ngờ, hai người bọn họ lại liên thủ để đối phó lão.

Chẳng những liên thủ, còn mang theo một người.

Một tiểu tử không biết từ đâu tới.

Trên giang hồ, chưa từng nghe qua lai lịch của tiểu tử này.

Nội lực của cậu đúng là kinh người.

Hắc Ma lão quái nhất thời không thu được Huyết Tích Tử trở về, tay kia lặng lẽ lấy ra ám khí, định đánh lén về phía hai người.

Lãnh Dạ thừa hiểu Hắc Ma lão quái, biết lão trời sinh tính gian trá.

Bởi vậy, ánh mắt không rời khỏi người lão phút nào.

Thấy lão không bắt lấy Huyết Tích tử mà lặng lẽ thu tay trái vào trong áo, trong lòng biết khác thường.

Đang muốn nhắc nhở Mã Thiên Vũ, chợt trên đỉnh đầu truyền đến Tiếng nổ cực lớn.

Mã Thiên Vũ gan mật cũng vỡ ngẩng đầu nhìn lên.

Trong lòng không nén nổi một ý nghĩ đáng sợ.

TRần Vỹ Đình đến bây giờ còn không chưa xuống đây, có phải hắn đã gặp chuyện chẳng lành không?

Trên đỉnh đầu, khói đặc mù mịt bay lên trời.

Vô số vụn đá vụn gỗ lẫn lộn rơi xuống dưới.

Nhưng không hề thấy Trần Vỹ Đình.

Mã Thiên Vũ hoảng hốt, trường tiên trên tay cũng mất đi lực đạo.

Hắc Ma lão quái nhân cơ hội vận lực, thu hồi trường tiên.

Đồng thời, tay trái giương lên, vài mũi ám khí mạnh mẽ bắn về phía Lãnh Dạ cùng Mã Thiên Vũ.

Chương 158: Sinh tử tương bác 2

Lãnh Dạ hét lớn: "Thiên Vũ, cẩn thận."

Vừa vung kiếm đánh rơi ám khí trước mặt, tay vừa kéo Mã Thiên Vũ nghiêng trượt sang bên cạnh một bước dài.

Thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là trúng ám khí của Hắc Ma lão quái.

Hắc Ma lão quái khen ngợi: "Tiểu tử, không tồi, Tiến bộ nhiều đấy."

Đáng tiếc hôm nay lão không thi triển nhiếp hồn đại pháp được, không dám để bang chúng cùng giúp lão kháng địch.

Bởi lão sợ không có nhiếp hồn đại pháp khống chế, vạn nhất Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ làm bọn chúng tỉnh lại thì thật phiền toái.

Nếu bọn chúng tỉnh táo lại, nói không chừng không bán mạng cho lão, ngược lại còn trợ giúp Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ.

Mã Thiên Vũ tránh khỏi Lãnh Dạ.

Hoảng hốt kêu: "Ta muốn đi tìm Trần Vỹ Đình."

Lãnh Dạ khuyên nhủ: "Đại địch trước mắt, trước hết hãy xử lý Hắc Ma lão quái rồi tính."

Mã Thiên Vũ tinh tiến bất ổn, biết Lãnh Dạ nói đúng, nhưng vẫn không cách nào tập trung tinh lực để đối phó Hắc Ma lão quái.

Trước mắt chỉ hiện lên một cảnh tượng.

Trần Vỹ Đình bị thương đến huyết nhục lẫn lộn, đang nằm phía trên đợi cậu đến cứu.

Mã Thiên Vũ kêu to.

"Không được, ta nhất định phải lên đó xem."

Nói xong liền muốn nhảy người lên.

"Thiên Vũ, trên đó rất nguy hiểm."

Lãnh Dạ lớn Tiếng quát, định Tiến lên ngăn lại Mã Thiên Vũ.

Vừa đúng lúc này, Hắc Ma lão quái thấy có sơ hở để lợi dụng, muốn tiêu diệt từng bộ phận, Huyết Tích Tử trong tay bay tới Lãnh Dạ.

Lão đã nhìn ra, Mã Thiên Vũ tạm thời sẽ không địch được lão.

Lão phải nhân dịp Lãnh Dạ sơ hở, đánh bại y trước rồi nói sau.

Thiếu một kẻ địch bớt được một phần.

Lãnh Dạ bất chấp ngăn cản Mã Thiên Vũ, lúng túng chắn lại Hắc Ma lão quái.

Chỉ có một mình y, lập tức rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể tận lực chống đỡ.

Mã Thiên Vũ đã vọt lên cửa sổ lầu một, vì hoảng loạn mà trượt chân, vội vàng bắt lấy song cửa để đứng vững cơ thể.

Cúi mắt nhìn, trùng hợp trông thấy Lãnh Dạ đang cực kỳ nguy hiểm dưới sự bức bách của Hắc Ma lão quái.

Cậu không nghĩ nhiều, trường tiên trong tay vung lên, lại quấn lấy Huyết Tích Tử.

Hắc Ma lão quái mắt thấy sắp đả thương Lãnh Dạ, không ngờ Mã Thiên Vũ lại đánh về.

Hai bên lại trong tình trạng giằng co.

Mã Thiên Vũ dày vò trong lòng, muốn đi lên cứu Trần Vỹ Đình, lại không đành lòng bỏ Lãnh Dạ ở dưới.

Nhất thời đấu không lại Hắc Ma lão quái, cực kỳ lo lắng.

Hắc Ma lão quái nhìn thấy sắc trời sắp sáng, nhiếp hồn đại pháp của lão sắp được khôi phục, cũng không vội thủ thắng.

Chỉ nhẫn nại triền đấu với hai người trước mặt.

Lãnh Dạ nhìn thấy chân trời hé ra một vài tia sáng, biết nhiếp hồn đại pháp của Hắc Ma lão quái sắp khôi phục, cảm thấy không ổn.

Lo lắng gọi: "Thiên Vũ, nhiếp hồn đại pháp của lão sắp khôi phục, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng."

"Được."

Mã Thiên Vũ máy móc đáp ứng, nhảy khỏi cửa sổ, tập trung chiến đấu.

Vừa rồi suy nghĩ chung quy vẫn để ở Trần Vỹ Đình, không phát ra toàn lực.

Chợt trên đỉnh đầu lại nổ ra một Tiếng, còn mãnh liệt hơn hồi nãy.

Đồ vật trang trí vỡ vụn ào ào rơi xuống, thậm chí có không ít rơi xuống đầu bọn họ.

Tâm tình Mã Thiên Vũ hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn.

Hắc Ma lão quái thừa cơ, vung tay một cái, Huyết Tích Tử bay về phía Mã Thiên Vũ.

Lãnh Dạ sợ tới mức tay cơ hồ không cầm được trường kiếm, mồ hôi lạnh thoáng chốc toát trên lưng.

Vội dùng hết khí lực chém ra trường kiếm.

Trường kiếm rời tay, chém về phía xích sắt nối huyết tích tử.

Đồng thời miệng kêu to: "Thiên Vũ, mau tránh."

Trường kiếm chém trên khóa sắt, khóa sắt lệch sang bên, lần này không đánh trúng Mã Thiên Vũ.

Hắc Ma lão quái thuận thế kéo lại, Huyết Tích Tử tiếp tục bay về phía cổ của Mã Thiên Vũ.

Tất cả tâm tư cậu đều đặt lên đỉnh đầu, trong ánh trăng mờ nghe thấy Tiếng kêu của Lãnh Dạ, máy móc quay đầu lại.

Nhìn thấy Huyết tích tử bay về phía mình, máy móc vũ động trường tiên chống đỡ.

Có điều, tinh tiến cậu bất ổn, nội lực không phát được ra , một roi này yếu ớt vô lực.

Mắt thấy Huyết Tích Tử sắp va vào cái cổ trắng ngần của cậu.

Lãnh Dạ nghiêng đầu, không dám nhìn tiếp.

Trong tay y không có kiếm, không có cách nào cứu Mã Thiên Vũ.

Vừa đúng lúc này, chợt nghe một Tiếng quát mạnh từ trên cao, trong ánh lửa ngút trời, một bóng người như thiên tiến giáng xuống.

Kiếm trong tay hắn kịp thời đỡ lấy Huyết Tích Tử.

Trường tiên trong tay Mã Thiên Vũ cũng kịp thời buộc chặt xích sắt của Huyết tích tử.

Thật nguy hiểm, chỉ xém chút nữa, Mã Thiên Vũ đã mất mạng rồi.

Lãnh Dạ nhanh chóng nhặt kiếm rơi trên đất.

Mã Thiên Vũ thấy rõ người trước mắt, thoáng chốc lệ đã lưng tròng.

Người cứu cậu, là Trần Vỹ Đình.

Trần Vỹ Đình còn sống, hắn chưa chết, thật sự quá tốt.

Bạch y trên người hắn có chỗ bị lửa đốt cháy xém, mảng trắng mảng đen, trên mặt cũng phủ một tầng tro bụi đen sẫm.

Nhưng Mã Thiên Vũ vẫn cảm thấy, hắn đẹp hơn so với bất cứ lúc nào.

Huyết Tích Tử của Hắc Ma lão quái bị Trần Vỹ Đình và Mã Thiên Vũ chế trụ, nhất thời không thu lại được.

Lãnh Dạ nhân cơ hội đâm kiếm về phía lão.

Hắc Ma lão quái không còn cách nào, đành phải bỏ lại Huyết tích tử để tránh.

Hắc Ma lão quái mất đi vũ khí tuyệt không phải đối thủ của ba người họ.

Ba người tinh tiến đại chấn, nắm chặt trường kiếm trong tay, chuẩn bị buông tay đánh cược một lần.

Lãnh Dạ lạnh giọng nói: "Hắc Ma lão quái, ngày chết của cậu đến rồi."

Ánh mắt Hắc Ma lão quái lộ ra vẻ sợ hãi.

Vừa đúng lúc này, một tia nắng sớm chiếu lên mặt lão.

Ý sợ trong mắt lão thoáng chốc nhạt dần, trở thành, ánh sáng kì dị.

Trong mắt lão, như lập lòe ánh sáng ngũ sắc.

Hào quang đang xoáy chuyển, tựa như một vòng xoáy lớn đang cấp tốc xoay tròn, một mực muốn hấp dẫn người ta đi vào.

Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ sắc mặt đại biến.

Đồng thanh kêu lên: "Thiên Vũ, mau vận công, chống cự nhiếp hồn đại pháp của lão."

Hai người đồng thời vận công, không dám nhìn vào mắt Hắc Ma lão quái.

Nhiếp hồn đại pháp cùng với người có nội lực thâm hậu có quan hệ chặt chẽ.

Lão đào tạo không ít thủ hạ, thi triển pháp thuật đó để mê hoặc dân chúng thông thường, để lão sử dụng.

Nhưng chút thủ hạ này không mê hoặc được cao thủ như Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ.

Bản thân Hắc Ma lão quái nội lực hùng hậu, nhưng lão cũng không dám chắc nhiếp hồn đại pháp hữu hiệu với ba cao thủ trước mặt.

Nếu không mê hoặc được bọn họ, pháp lực phản phệ, chính lão sẽ chịu nội thương cực nặng.

Nhưng dưới tình thế này, lão không thể không tử chiến đến cùng, sử dụng nhiếp hồn đại pháp.

Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ vận công, tránh khỏi ánh mắt của Hắc Ma lão quái, có thể kháng cự nhiếp hồn đại pháp của lão, duy trì tiến trí thanh minh.

Chỉ có điều, nếu muốn Tiến lên giết lão, tạm thời phải hữu tâm vô lực.

Mã Thiên Vũ biết quá ít về Hắc Ma lão quái, không hề phòng bị.

Nhất thời vô ý, nhìn vào ánh mắt Hắc Ma lão quái.

Chỉ cảm thấy ánh mắt lão vô cùng hấp dẫn, khiến cậu không tự chủ mà muốn thăm dò.

Trần Vỹ Đình thấy ánh mắt Mã Thiên Vũ nhìn chằm chằm Hắc Ma lão quái, tiến thái mê mông, thầm nghĩ không ổn.

Mã Thiên Vũ đã trúng kế của lão.

Nếu không kịp thời đánh thức cậu, cậu sẽ trở thành con rối của lão ta.

"Thiên Vũ" Trần Vỹ Đình lo lắng gọi, "Tỉnh lại đi."

Mã Thiên Vũ lơ đãng.

Hắc Ma lão quái đắc ý.

Lão đã thôi miên Mã Thiên Vũ, lần này, lão chẳng những thiếu đi kẻ địch, còn thêm một bang thủ.

(bang thủ: người giúp đỡ, giống kiểu hầu)

Một bang thủ rất mạnh.

Lão đã nhìn ra, Lãnh Dạ và Trần Vỹ Đình để ý Mã Thiên Vũ, cho dù cậu ám sát bọn họ, chỉ sợ bọn họ cũng chỉ có thể tránh né, sẽ không thưởng tổn đến cậu.

Hôm nay, lão thắng chắc rồi.

Song, Hắc Ma lão quái không dám tùy tiện thúc giục Mã Thiên Vũ.

Lão biết rõ Mã Thiên Vũ nội lực thâm hậu, sợ khống chế quá mong manh, khiến cậu tỉnh lại.

Lão phải tăng cường khống chế với cậu.

Hắc Ma lão quái dịu giọng kêu: "Thiên Vũ, đến đây, đến bên cạnh ta."

Mã Thiên Vũ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy giọng nói của lão vô cùng êm tai, có sức hấp dẫn trí mạng.

Khiến cậu không tự chủ được mà muốn nghe theo.

Mã Thiên Vũ ngoan ngoãn đi về phía Hắc Ma lão quái.

Bước chân cậu rất thong thả.

Trần Vỹ Đình kêu: "Thiên Vũ, không được qua đó, mau trở lại."

Định Tiến lên kéo Mã Thiên Vũ, lại vì phải vận lực kháng cự Hắc Ma lão quái, nhất thời không di chuyển được bước chân.

Lãnh Dạ cũng nhìn ra không thích hợp.

Quát: "Thiên Vũ, tỉnh lại, lão ta là Hắc Ma lão quái, là địch nhân của ngươi"

Mã Thiên Vũ dừng lại một chút.

Hắc Ma lão quái vội dùng giọng nói nhẹ nhàng cực êm tai gọi cậu.

"Thiên Vũ, đến đây, mau đến đây, đến bên cạnh ta."

Mã Thiên Vũ lại chậm rãi đi về phía Hắc Ma lão quái.

Hắc Ma lão quái cách cậu vốn chỉ vài bước chân, mắt thấy Mã Thiên Vũ chuẩn bị đến trước mặt mình.

Dị quang trong mắt lão càng nồng hơn, nhằm vào Mã Thiên Vũ.

Trần Vỹ Đình thấy tình thế không ổn, bất chấp bản thân, nhảy người lên, thi triển công phu sư tử hống.

Quát: "Thiên Vũ, ngươi muốn phản bội ta sao?"

Âm thanh như sấm rền.

Mã Thiên Vũ chấn động đến sững sờ, bên tai nghe thấy câu nói kia của Trần Vỹ Đình vô cùng rõ ràng


Chương 159: Sống hay chết nhất định phải tìm được ngươi


Thì thầm nói trong miệng: "Trần Vỹ Đình, ta không muốn phản bội ngươi, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi."

Tiến trí cậu còn chưa rõ ràng lắm, nghĩ gì nói nấy.

"Trần Vỹ Đình, bất luận ngươi là Trần Vỹ Đình hay Đạp Tuyết công tử, ta vẫn yêu ngươi. Ta từng nghĩ, từng cho rằng trong lòng ta đồng thời yêu hai người, cho rằng ta tình yêu ta dành cho ngươi không chân thành. Hiện giờ mới biết được, hóa ra đó chính là duyên phận, bất luận yêu thế nào, chỉ yêu mình ngươi."

Hắc Ma lão quái tức giận.

Mắt thấy Mã Thiên Vũ sắp nằm trong tay lão, không ngờ lại bị Trần Vỹ Đình đánh thức.

Tại thời điểm nguy cấp, còn tâm sự cái gì chứ.

Một tên đoạn tụ, không cảm thấy thẹn sao?

Vội vàng vận công, tăng thêm uy lực nhiếp hồn đại pháp.

Muốn tiếp tục mê trụ Mã Thiên Vũ.

Trần Vỹ Đình run rẩy.

Dịu dàng gọi: "Thiên Vũ, yêu ta, thì trở về bên cạnh ta."

Hắc Ma lão quái cũng gọi: "Thiên Vũ, đến đây, đến đây với ta."

Mã Thiên Vũ mê mông, cảm thấy hai dòng lực vô hình đang kéo ngươi.

Khiến ngươi không biết theo ai.

Cuối cùng, trong ánh ban mai mê người, dung mạo của Trần Vỹ Đình càng ngày càng rõ ràng.

Mã Thiên Vũ hoàn toàn thanh tỉnh lại.

Ngươi vốn là người cực kỳ thông minh và lý trí.

Chỉ trong chớp mắt, đã thấy rõ tình thế trước mặt.

Nhiếp hồn đại pháp của Hắc Ma lão quái được khôi phục, ba người bọn họ nếu vận công, là có thể kháng cự pháp thuật của lão.

Nhưng nếu muốn giết lão, lại có vẻ có chút vô lực.

Nếu tiếp tục trì hoãn, thủ hạ của lão xông lên, bọn họ chỉ còn nước khoanh tay chịu chết.

Không bằng, tương kế tựu kế, xử lý luôn Hắc Ma lão quái.

Những ý nghĩ phức tạp rối ren này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Mã Thiên Vũ liền đưa ra quyết định.

Ngươi âm thầm vận công, kháng cự nhiếp hồn đại pháp của Hắc Ma lão quái.

Trên mặt hiện ra vẻ mơ màng như cũ, chậm rãi đi về phía Hắc Ma lão quái.

Nội lực của ngươi vốn thâm hậu hơn Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ, cho nên dưới việc kháng cự nhiếp hồn đại pháp còn có thể cử động thoải mái.

Trần Vỹ Đình không biết ý tưởng của ngươi, cho rằng ngươi vẫn bị Hắc Ma lão quái thôi miên.

Buồn bã kêu lên: "Thiên Vũ, ngươi mau tỉnh lại, ngàn vạn lần đừng qua bên đó."

Hắn ở trên đỉnh Hắc Ma cung, không thể kịp thời chạy ra ngoài.

Thuốc nổ phá tung, bị một vết thương nhẹ.

Vừa rồi hắn lại không để ý an nguy của bản thân, thi triển sư tử hống, dùng sức quá độ.

Lại thêm giờ phút này không ngừng vận công kháng cự nhiếp hồn đại pháp, ngực đau buốt, phun ra một ngụm máu tươi.

Lãnh Dạ kêu lên: "Thiên Vũ, Trần Vỹ Đình bị thương, ngươi mau quay lại nhìn hắn."

Y cũng không nhận ra Mã Thiên Vũ đang giả vờ bị thôi miên.

Biết trong lòng ngươi chỉ có Trần Vỹ Đình, hiện giờ, chỉ còn cách mang Trần Vỹ Đình ra, mới có thể đánh thức ngươi.

Mã Thiên Vũ nghe thấy lời y, trong lòng đau đớn, nhưng ngươi không dám quay đầu lại.

Ngươi sợ bại lộ thân phận.

Hắc Ma lão quái ở ngay trước mặt, ngươi không thể thất bại trong gang tấc.

"Trần Vỹ Đình, ngươi cố nhẫn nhịn, ta lập tức sẽ về bên ngươi."

Mã Thiên Vũ lặng lẽ nói trong lòng.

Trong tích tắc này, bỗng thấy rõ lòng mình hơn hết, chợt nhận ra mình yêu Trần Vỹ Đình sâu đậm đến thế nào.

Không biết từ khi nào, hắn đã chiếm giữ toàn bộ trái tim ngươi.

Chiếm tất cả trong ngươi.

Hắc Ma lão quái ôn nhu gọi.

"Thiên Vũ, mau đến đây, đến bên cạnh ta ."

Mã Thiên Vũ ngoan ngoãn đi về phía lão, bước hai bước, đi đến trước mặt lão.

Hai bước ngắn ngửi này, tựa như đi suốt cả một đời vậy.

Hắc Ma lão quái phân phó: "Thiên Vũ, ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó."

"Vâng."

Mã Thiên Vũ ngoan ngoãn trả lời.

"Tốt lắm, " Hắc Ma lão quái hài lòng nói, "Bây giờ ngươi giết hắn đi."

Ngón tay chỉ vào Lãnh Dạ.

Lão không dám để Mã Thiên Vũ giết Trần Vỹ Đình, sợ ngươi bị Trần Vỹ Đình đánh thức.

Dù sao, chỉ cần có thể giết chết Lãnh Dạ, một mình lão đủ đối phó với Trần Vỹ Đình.

Lão có tự tin này.

Mã Thiên Vũ tiếp tục ngoan ngoãn trả lời: "Vâng."

Hơi hơi nghiêng người, đi hai bước về phía Lãnh Dạ, nâng roi thép trong tay.

Lãnh Dạ vốn không sợ trời không sợ đất trong đầu dần hiện lên một nỗi sợ hãi.

Y không sợ chết, nhưng y không muốn chết trong tay Mã Thiên Vũ.

Không muốn chết hèn nhát như vậy.

"Thiên Vũ, ta là Lãnh Dạ, ngươi không thể giết ta."

Trần Vỹ Đình cũng kêu: "Thiên Vũ, ngươi không thể giết y, y không phải địch nhân."

Muốn tiếp tục thi triển sư tử hống, nhưng lại hữu tâm vô lực.

Mã Thiên Vũ chậm rãi vung roi thép trong tay, vừa dùng lực, roi thép nhanh như gió bay ra ngoài.

Roi thép thế nhưng không đánh về phía Lãnh Dạ, mà vụt về phía Hắc Ma lão quái bên cạnh ngươi.

Hắc Ma lão quái đứng bên phải ngươi, cách khoảng ba bước.

Ở trong phạm phi tập kích hữu hiệu nhất của roi thép.

Hắc Ma lão quái nằm mơ cũng không nghĩ đến, Mã Thiên Vũ bị lão thôi miên lại đột nhiên tập kích lão.

Trong tay lão không có vũ khí, muốn lách mình tránh cũng không kịp nữa rồi.

Chỉ còn cách động thân Tiến lên, tay không đấu lại, bắt lấy trường tiên của Mã Thiên Vũ.

Mã Thiên Vũ kêu to: "Nhanh, giết lão."

Nghiêng mình sang một bên Hắc Ma lão quái.

Trường tiên trong tay kéo theo Hắc Ma lão quái, kéo lão nghiêng người, lưng quay về phía Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ.

Không đợi ngươi nói tiếp, Trần Vỹ Đình cùng Lãnh Dạ đã xuất kiếm trên tay, đâm về phía lưng Hắc Ma lão quái.

Hắc Ma lão quái cực kỳ thống giận, tay bắt trường tiên vận lực, quăng Mã Thiên Vũ về phía trước.

Cùng lúc đó, trường kiếm của Trần Vỹ Đình và Lãnh Dạ đồng thời đâm vào chỗ hiểm trên lưng lão.

Mã Thiên Vũ đang đứng bên vách núi.

Một phát quăng này của Hắc Ma lão quái, ngươi không khống chế nổi bản thân, thân bất do kỷ văng ra khỏi vách núi.

Hắc Ma lão quái tức giận ngươi đã gạt mình, mắt thấy tính mạng bản thân khó giữ, dồn nội lực, dọc theo trường tiên truyền lên người Mã Thiên Vũ.

Lão dồn toàn bộ nội lực, lực đạo vô cùng lớn.

Mã Thiên Vũ không kịp buông trường tiên, chỉ cảm thấy trên cánh tay đánh tới một dòng lực cực lớn.

Đánh thẳng tới ngực.

Trước mắt ngươi tối sầm, mọi sự đều không biết.

Trần Vỹ Đình thấy Mã Thiên Vũ bị Hắc Ma lão quái đánh văng ra, ném trường kiếm trong tay, nhào tới bên cạnh vách núi cao ngút, muốn ngươi kéo trở về.

Nhưng đã không kịp, hắn chỉ bắt được trường tiên.

Mà Mã Thiên Vũ bên kia trường tiên, tựa như lá rụng trong gió, bồng bềnh lung lay rơi xuống dưới.

Rất nhanh đã rơi xuống phía dưới mây mù, biến mất.

"Thiên Vũ."

Trần Vỹ Đình khàn giọng hét dài.

Lãnh Dạ đâm trúng Hắc Ma lão quái, sợ lão không chết, đâm thêm vài kiếm trên người lão.

Xác định lão đã chết hẳn, mới thu hồi trường kiếm.

Nghe thấy Tiếng kêu của Trần Vỹ Đình, vội lao đến bên vách núi, trông xuống phía dưới.

Giữa núi chỉ có mây mù lững lờ, không còn bóng dáng Mã Thiên Vũ.

Trần Vỹ Đình cực kỳ dữ tợn, muốn nhảy xuống.

Lãnh Dạ vội vàng kéo hắn.

"Ngươi không muốn sống nữa à?"

"Thiên Vũ rơi xuống đó, ta phải đi tìm y."

"Chúng ta có thể đi xuống bằng sơn đạo bên cạnh. Ngươi làm như vậy, quá mạo hiểm."

"Không được."

Trần Vỹ Đình nóng đến đỏ mắt.

"Ta phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Thiên Vũ, vạn nhất làm lỡ thời gian, không kịp cứu y thì phải làm sao?"

Đẩy Lãnh Dạ ra, nhảy xuống dưới vách núi.

Trong tay hắn cầm trường tiên của Mã Thiên Vũ, tốc độ xuống quá nhanh, liền dùng trường tiên quấn lấy mỏm đá nhô ra bên dốc, hoặc là vắt qua cây tùng vươn dài bên cạnh.

Thoáng chậm lại thế đạo, tiếp tục rơi xuống lần nữa.

Lãnh Dạ nhào lên vách núi, nhìn thấy Trần Vỹ Đình rất nhanh đã biến mất trong mây mù.

Từ trước đến nay vốn đã lãnh tâm lãnh tràng, vốn đã quên tình cảm là thứ gì, trong lồng ngực y chợt rung động một chân tình không rõ.

Tình cảm kia dữ dội như thế, khiến cho nhiệt huyết của y sôi trào.

Hóa ra, thế gian này còn có tình yêu như vậy.

Hóa ra, thế gian này vẫn tồn tại một chữ tình.

Mã Thiên Vũ đã chọn đúng, Trần Vỹ Đình đáng để ngươi yêu.

"Thiên Vũ,ngươi đừng xảy ra chuyện gì."

Lãnh Dạ thầm thì nói, đưa trường kiếm trong tay, cũng nhảy xuống vách núi.

Sở trường của y là kiếm chiêu tiến tốc đánh vào trí mạng người khác, am hiểu các loại công phu ám khí, nhưng khinh công lại kém Trần Vỹ Đình rất nhiều.

Thêm cả trong tay y chỉ có một thanh trường kiếm, không có trường tiên, bởi vậy xuống dưới phải thật cẩn thận.

Cũng may dốc núi không hề bằng phẳng, có rất nhiều mỏm đá và cây tùng để mượn lực.

Lãnh Dạ đi một chút ngừng một chút, khó khăn mới xuống dưới dốc núi, lại phát hiện dưới dốc chỉ có một mình Trần Vỹ Đình.

Dưới này có một con sông, ven sông trải dài bụi cây xanh ngắt.

Trần Vỹ Đình đang tìm kiếm giữa bụi cây, mỗi nơi mỗi chỗ đều không bỏ qua.

Cuối cùng, hắn suy sụp dừng lại bên bờ sông.

Đứng ở bờ sông, ngẩn người nhìn nước sông đang chảy róc rách.

"Không tìm được Thiên Vũ?"

Lãnh Dạ hỏi.

Trần Vỹ Đình buồn bã lắc đầu.

"Không tìm được y. Cũng không phát hiện tung tích người lạ hay dã thú. Thiên Vũ đang hôn mê, nhất định sẽ không tự mình bỏ đi."

Lãnh Dạ nhìn nước sông, hiểu ra được.

Chương 160: Hoàn thành nhiệm vụ

Mã Thiên Vũ nhất định đã rơi xuống sông, bị nước sông cuốn đi.

"Chúng ta theo nước sông tìm xuống dưới, nhất định có thể tìm được ngươi."

Lãnh Dạ nói đến lời này, bỗng ngừng lại.

Bởi y phát hiện ra một vấn đề.

Nước sông vốn lộ trên mặt đất, nhưng đi về phía trước, lại thông vào một vách núi, đi vào giữa khe đá.

Rồi trở thành một mạch nước ngầm.

Nếu muốn tìm Mã Thiên Vũ, tất phải Tiến vào mạch nước ngầm.

Khe đá cũng không lớn, bên trong đen kịt, không thấy rõ được gì.

Trong nham thạch sẽ gặp phải tình huống gì, không ai nói rõ được.

Trần Vỹ Đình hai mắt nhìn thẳng vào trong khe đá, trong đầu thoáng nghĩ đến tình huống Mã Thiên Vũ bị mắc kẹt trong đá vụn.

Tâm tình cũng tựa như đá vụn, vỡ thành từng mảnh từng mảnh.

Đau đớn khó chịu, đứng dậy đi đến bên khe đá, muốn nhảy vào trong.

Lãnh Dạ ra sức giữ chặt hắn.

"Ngươi muốn vào đó? Bên trong rất nguy hiểm."

"Ngươi cũng biết nguy hiểm? Thiên Vũ ở bên trong, y sẽ không nguy hiểm sao?"

Trần Vỹ Đình như nổi điên gầm với Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ bình tĩnh khuyên bảo.

"Ta biết là nguy hiểm, nhưng ngươi mù quáng nhảy vào trong như vậy, cũng chẳng có ích gì. Có thể chẳng những không cứu được Thiên Vũ, chính ngươi cũng gặp phải bất trắc."

Trần Vỹ Đình trầm tĩnh lại.

Rất tỉnh táo nói: "Ta biết trong đó nguy hiểm, nhưng Thiên Vũ ở bên trong, ta không thể không đi vào. Nếu như, nếu như y gặp bất trắc, ta cũng muốn đi theo y. Ta không thể để y lẻ loi một mình ở nơi tối tăm ấy."

Lãnh Dạ ngẩn ngơ, cơ hồ định buông Trần Vỹ Đình.

Nhưng y kịp thời giữ chặt tay hắn.

"Trần Vỹ Đình, ta biết ngươi lo cho Thiên Vũ. Nhưng chúng ta có thể lựa chọn biện pháp khác không? Vạn nhất ngươi đi vào tìm được y, nhưng cả hai đều không ra được, uổng công chết ở đó, chẳng phải là rất oan uổng sao.

Lời này của y rất có đạo lý.

Trần Vỹ Đình trầm mặc một lát.

Đáp: "Ngươi nói có lý, ta đến đó xem sao."

Thi triển khinh công, nhanh như gió rời đi.

Lãnh Dạ đứng ở bờ sông, nhìn dòng nước chảy vào khe đá đen kịt.

Đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, y có nên nhảy xuống ngay tức khắc, cứu Mã Thiên Vũ?

Có điều, ý nghĩ này nhanh chóng bị y bác bỏ.

Quyết tâm tìm Mã Thiên Vũ của y không lớn như Trần Vỹ Đình, có phần sợ bóng sợ gió.

Hiệu suất tìm người đương nhiên cũng không bằng Trần Vỹ Đình.

Mà chỉ sợ người Mã Thiên Vũ mong đợi ở bên cạnh là Trần Vỹ Đình đi.

Trần Vỹ Đình mới là người thật sự yêu Mã Thiên Vũ, tình cảm của y so với hắn vẫn kém hơn.

Mà Lãnh Dạ y, tình cảm đối với Mã Thiên Vũ là như thế nào, y cũng không nói lên được.

Mã Thiên Vũ đánh thức nơi yếu ớt trong lòng y, đánh thức nhân tính cùng tình cảm đang ngủ say trong y.

Y muốn che chở cậu, không muốn cậu bị thương tổn.

Thậm chí, đã từng nghĩ muốn ở cùng cậu cả đời.

Nhưng là, y không có loại tình cảm khắc cốt ghi tâm với cậu, không có loại tình cảm thề nguyền sống chết.

Có lẽ, tình cảm y dành cho Mã Thiên Vũ, là ở giữa hai loại tình bạn và tình yêu.

Rất nhanh, Trần Vỹ Đình mang theo một cái bọc lớn trở lại.

Đều là những vật dụng để vào trong sơn động thám hiểm.

May mà hắn đã phái người ẩn núp ở nơi này, âm thầm giám sát tin tức Hắc Ma lão quái, mang theo những vật phẩm thiết yếu sử dụng giữa núi rừng.

Bởi vậy, chuẩn bị những đồ dùng này cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Trần Vỹ Đình lấy từ trong bọc một cuộn dây thừng thật dài, đưa một đầu cho Lãnh Dạ.

Đầu kia buộc lên lưng mình.

Sau đó buộc cái bọc lên lưng.

Nói với Lãnh Dạ: "Nếu như, ngươi hi vọng Thiên Vũ còn sống, mong ngươi tạm thời quên hiềm khích giữa ngươi và ta."

Lãnh Dạ lạnh giọng trả lời.

"Tuy ta và ngươi có nhiều hiềm khích, nhưng chút ít này không đến mức để ta giết ngươi. Ngươi giúp ta cùng giết Hắc Ma lão quái, lại yêu Mã Thiên Vũ sâu đậm, cho nên, ân oán lúc trước bỏ đi. Ta sẽ không tìm ngươi gây rối nữa."

"Không, còn một việc ân oán chưa xong."

Trần Vỹ Đình xòe tay, vươn lên trước mặt Lãnh Dạ.

"Giao giải dược tiêu hồn tán ra đây."

Việc đã đến nước này, Lãnh Dạ không thể tiếp tục nói dối.

"Thật ra, Thiên Vũ không hề trúng độc. Trên đời này, không hề có vật nào tên là tiêu hồn tán, ta đưa Mã Thiên Vũ uống, là Ngọc lộ kim phong đan, chỉ tốt cho cậu, không hề nguy hiểm."

Đáp án này thật ngoài ý muốn, Trần Vỹ Đình ngẩn người.

Một lúc lâu, mới hỏi tiếp.

"Vậy nửa viên giải dược lần trước thì sao? Đó là cái gì?"

Lãnh Dạ xấu hổ đáp: "Là một loại dược bổ khí ích thần, chỉ có lợi cho thân thể chứ không có hại."

"Thật sự?"

"Thật sự. Ta đã lừa Mã Thiên Vũ, lừa cả ngươi."

"Đồ khốn."

Trần Vỹ Đình hung hăng đánh một quyền lên ngực Lãnh Dạ.

Không thèm nhìn y, nhảy vào trong nước, tiến vào khe đá, rất nhanh đã không thấy.

Lãnh Dạ xoa ngực đau buốt, chỉ có thể cười khổ.

Trêu đùa Trần Vỹ Đình lâu như vậy, hắn chỉ tặng y một quyền, xem như là nhẹ rồi.

Y tuyệt đối tin tưởng, nếu không phải vội vã đi cứu Mã Thiên Vũ, Trần Vỹ Đình nhất định sẽ đánh với y một trận.

Dây thừng dưới chân nhanh chóng di chuyển trong nước, Lãnh Dạ vội nắm lấy dây thừng, để nó di chuyển chậm hơn, ổn định một chút.

Thủ hạ của Trần Vỹ Đình nghe tin chạy tới.

Không thấy Trần Vỹ Đình, đầu lĩnh Cao An hỏi rõ tình hình, rồi không nói lời nào, lặng yên giúp Lãnh Dạ kéo chặt dây.

Thủ hạ còn lại cũng không nói năng gì, lặng yên nắm lấy dây thừng.

Dây thừng từng chút một di chuyển vào trong nước.

Đây là một cuộn dây thừng rất dài rất dài.

Nhưng độ dài của dây thừng cũng có hạn, cho đến khi toàn bộ dây thừng đã vào trong nước, Trần Vỹ Đình vẫn chưa có dấu hiệu quay về.

"Lãnh Dạ công tử, bây giờ nên làm gì?"

Cao An lo lắng hỏi.

Hoàng thượng nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thiên hạ này có lẽ đại loạn.

Lãnh Dạ nghĩ nghĩ, quyết đoán nói: "Kéo về hắn."

Đoàn người vừa dùng lực, bắt lấy dây thừng kéo trở về.

Bọn họ kéo hết sức, hiển nhiên, Trần Vỹ Đình không hề đồng ý với cách làm này, kháng nghị trong nước.

Lãnh Dạ mặc kệ hắn, vẫn tiếp tục kéo lại.

Một cuộn dây thừng dài như vậy đều dùng hết, khiến y lo lắng.

Trần Vỹ Đình hiển nhiên không đấu lại được nhiều người như vậy, dây thừng cứ từng chút từng chút thu trở về.

Thế nhưng, mới kéo không bao lâu, dây thừng bỗng trở nên nhẹ bẫng.

Lãnh Dạ cùng bọn Cao An không phòng bị, dùng sức quá mạnh, ngã nhào trên đất.

Lãnh Dạ thấy không ổn, ngoảnh về phía trong hang kêu to.

"Trần Vỹ Đình, ngươi không thể tùy hứng, phải chú ý an toàn."

Nhưng trong động chỉ có tiếng nước chảy, tuyệt nhiên không nghe thấy Trần Vỹ Đình đáp lại.

Dây thừng nằm trong làn nước, đong đưa theo dòng nước chảy.

Lãnh Dạ bắt lấy dây thừng kéo trở về.

Dây thừng rốt cuộc bị kéo về, nhưng đầu bên kia không còn buộc Trần Vỹ Đình.

Vết đứt của dây rất đều, không giống lúc trước, giống như bị lưỡi dao hoặc lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt.

Điều này chứng tỏ, dây thừng nhất định đã bị Trần Vỹ Đình cắt đứt, không phải bị kéo mạnh mới đứt ra.

Trần Vỹ Đình nhất định không muốn bị kéo lại, ở trong nước nhất thời không tháo được dây thừng, dưới tình thế cấp bách, mới cắt đứt nó.

Lãnh Dạ nhìn vết cắt trên dây, trong lòng xúc động cực điểm.

Nghề của y là giết người, sinh tử với y mà nói, tựa như việc ăn cơm ngủ nghỉ thường ngày.

Mà bây giờ, y chợt nghĩ tới ý nghĩa của sinh và tử.

Cao An đang khẩn cấp bố trí nhân thủ vào động tìm Trần Vỹ Đình.

Lãnh Dạ không nói lời nào, ùm một tiếng nhảy xuống nước, bơi vào trong động.

Sợ hãi quay đầu chưa bao giờ là phong cách của y.

Trong động cực kỳ tối tăm, chỉ có vài tia sáng yếu ớt.

Lãnh Dạ Thần vào trong động một lúc, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, có thể mơ hồ trông thấy tình hình trong động.

Sơn động rất hẹp, có nhiều chỗ thậm chí chỉ có thể miễn cưỡng qua được một người.

Nhiều chỗ, nước gần như tràn lên chóp động, người ở dưới nước phải bơi lên một đoạn mới ló đầu lên được.

Lãnh Dạ càng bơi càng khâm phục Trần Vỹ Đình, địa hình phức tạp như vậy, hắn vẫn còn kiên trì đi tiếp.

Lại bơi qua một đoạn đường, giữa động rộng mở trong sáng.

Y tiến vào một hang động đá vôi rộng lớn.

Trên tảng đá trong đó có một đoạn dây thừng treo thõng một bên.

Lãnh Dạ đi qua, cầm dây thừng lên, y nhận ra, đây chính là đoạn dây thừng vừa mới buộc lên lưng Trần Vỹ Đình.

Nói như vậy, vừa rồi Trần Vỹ Đình đã bơi đến vị trí này, sau đó cắt dây thừng tiếp tục tìm Mã Thiên Vũ.

Như vậy, hắn bây giờ đang ở đâu?

Lãnh Dạ dò xét xung quanh.

Trong động đá vôi không có ai, chỉ chia thành hai nhánh sơn động.

Trong đó một sơn động có mặt nước yên ả, đại khái bên trong chỉ là đường cùng.

Lãnh Dạ lo lắng, vẫn bơi một vòng vào trong sơn động đó.

Quả nhiên là một sơn động phong kín.

Khi Lãnh Dạ trở lại động đá vôi, Cao An dẫn theo mấy tên thủ hạ đã ở đó.

"Thấy Trần Vỹ Đình chưa?" Lãnh Dạ hỏi.

Cao An lắc đầu.

"Chưa, chưa tìm được."

"Ừ, chúng ta sang bên kia đi tìm thử xem."

Lãnh Dạ dẫn theo đám người Cao An, dọc theo nước chảy khá xiết là một lối bơi được ra ngoài.

Lúc này sơn động hết sức rộng rãi bằng phẳng, không bao lâu, bọn họ đã bơi ra bên ngoài sơn động.

Hóa ra, đây là một đường tắt ngang qua sơn động.

Ngoài động là bên kia mặt núi.

Nước sông chảy dọc theo hà đạo, rót vào trong một hồ nước thật lớn.

Xa xa, bọn họ đã nhìn thấy Trần Vỹ Đình đang tìm kiếm bên hồ.

Đám người Lãnh Dạ vội đuổi theo hắn.

Hỏi: "Chưa tìm được Thiên Vũ?"

Trần Vỹ Đình không trả lời, liếc qua Cao An.

Phân phó nói: "Tập trung toàn bộ mọi người ở Ma thiên nhai đến đây, tìm kiếm nương nương. Phái một người đi báo cho châu phủ cùng quân doanh gần đây, yêu cầu bọn họ phái người qua đây."

"Vâng."

Cao An đáp lại.

Vừa mới xoay người, lại nghe thấy Trần Vỹ Đình bổ sung một câu.

"Có thể điều động thì điều động hết toàn bộ đến đây."

"Vâng."

Cao An không dám chậm trễ, đi bằng tốc độ nhanh nhất.

Hắn là một trong những người Trần Vỹ Đình bí mật huấn luyện, đảm đương sứ mệnh đặc biệt.

Từ trước đến nay đều hiểu tính cách Trần Vỹ Đình không muốn làm quá.

Hôm nay, vì tìm kiếm nương nương, hoàng thượng lại muốn làm to chuyện, kinh động toàn bộ nơi này.

Thật sự quá bất thường.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai Trần Vỹ Đình.

"Thủ hạ của Hắc Ma lão quái cứ để ta xử lý, ngươi không cần quan tâm."

Trần Vỹ Đình gật gật đầu.

Thần sắc đau đớn nhìn hồ nước trước mặt.

Hồ nước rất lớn, nếu như Mã Thiên Vũ thật sự ở trong hồ, chỉ bằng sức lực của hắn, tuyệt đối không thể tìm được cậu.

Hồ nước rất yên ả, nhưng ai biết dưới vẻ yên ả này, đã nuốt vào bao nhiêu thứ.

Trần Vỹ Đình phảng phất nhìn thấy cảnh Mã Thiên Vũ cùng hắn bơi thuyền trên Kính Hồ trong hoàng cung hai tháng trước.

Nụ cười của cậu cứ dập dờn trong hồ nước, hồ nước dần dần thay đổi.

Biến thành hồ nước trước mặt.

Mà Thiên Vũ ngươi dường như nằm ở đáy nước giá lạnh.

Gương mặt trắng bệch, bất lực nhìn hắn.

"Thiên Vũ."

Trần Vỹ Đình cúi đầu gọi.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân vô dụng như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro