Chương 146-150
Chương 146: Nam nhân cần phải khảo nghiệm 1
Mã Thiên Vũ hoàn toàn không phát hiện ra, tâm tư của cậu đều đặt lên vết thương của Trần Vỹ Đình.
Trần Vỹ Đình lấy thuốc trị thương từ trong ngực.
Bước chân vào giang hồ, sống trên mũi đao liếm máu, hắn luôn luôn chuẩn bị thuốc trị thương trong người.
"Thiên Vũ, để ta tự làm."
"Không được, ta bôi thuốc cho ngươi."
Mã Thiên Vũ đưa tay định lấy thuốc trị thương trên tay Trần Vỹ Đình.
Không ngờ tay cậu vừa mới duỗi ra, đã thấy một bóng đen cuốn tới chỗ cậu cùng Trần Vỹ Đình.
Lúc này Mã Thiên Vũ đã trấn định hơn nhiều.
Vừa rồi cậu chưa có kinh nghiệm lâm trận, hiện giờ đã có.
Trong lòng ảo não không thôi.
Lão thái bà này, lại làm gì nữa đây? Cậu chẳng qua chỉ muốn giúp Trần Vỹ Đình bôi thuốc thôi mà.
Trượng phu của bà ấy ở ngoài lạc lối, chẳng lẽ cũng không muốn thấy người khác thân mật sao?
Trong lòng hỏa lớn, vận khí một cái, vô ảnh phiêu miểu chưởng lại xuất ra.
Tâm địa cậu vốn thiện lương, không muốn đả thương người, bởi vậy, chưởng lực chỉ bắn về phía trường tiên của Liễu Thúy Yên.
Một tiếng "Ầm" vang lên, vô ảnh phiêu miểu chưởng uy lực vĩ đại cùng trường tiên va vào nhau, tiếng va chạm vang vọng cả gian thạch thất.
Liễu Thúy Yên sắc mặt đại biến, vội vàng thu hồi trường tiên xem xét kỹ càng.
"Tiểu tử, làm sao ngươi lại dùng được vô ảnh phiêu miểu chưởng?"
Mã Thiên Vũ nhún nhún vai.
"Con chính là biết."
"Ai dạy ngươi?"
"Lãnh bảo chủ chỉ điểm."
"Ngươi là đệ tử của nó?"
"Không phải."
Liễu Thúy Yên đau lòng nhìn trường tiên, trường tiên bị chưởng lực của Mã Thiên Vũ đánh trúng làm cho biến dạng.
Trường tiên này chính là căn mệnh của bà, đi theo bà phong vũ đã chục năm, hôm nay, lại bị hủy trên tay Mã Thiên Vũ.
"Tiểu tử, ngươi phải đền trường tiên cho ta."
"Là bà muốn đánh chúng con, con chỉ phòng vệ, dựa vào cái gì lại phải đền cho bà?"
Liễu Thúy Yên không nói gì, trường tiên trong tay tựa như rắn độc, lại đánh về phía Mã Thiên Vũ.
Mã Thiên Vũ vội vàng muốn ngăn lại, nhưng lúc này tâm tình không bị đè nén, vô ảnh phiêu miểu chưởng không phát ra được.
Trường kiếm của Trần Vỹ Đình đã rút ra, thấy thế vội giúp cậu chống đỡ.
Trường kiếm chưa kịp tiếp xúc với trường tiên, đã thấy trường tiên rụt trở về.
Hóa ra, Liễu Thúy Yên chỉ đang thử lai lịch của Mã Thiên Vũ.
Liễu Thúy Yên lúc này đã cân nhắc.
Thì ra tiểu tử này tuy nội lực thâm hậu, nhưng lại không thể điều khiển được vô ảnh phiêu miểu chưởng.
Ngạo nghễ nói: "Tiểu tử, ngươi tên là Thiên Vũ phải không? Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của Liễu Thúy Yên ta."
Mã Thiên Vũ nhất thời có chút ngơ ngác, thế này là thế nào?
Mới vừa rồi còn muốn đánh lén cậu, đảo mắt cậu đã thành đệ tử của bà ấy rồi?
Biến hóa này cũng quá nhanh đi.
"Nhưng mà, con không muốn làm đệ tử của bà."
Mã Thiên Vũ bất cam bất nguyện nói.
Nào có người chưa hỏi qua người ý kiến người khác, đã tự tiện quyết định chứ?
Cha mẹ cậu tuy luôn bức cậu học cái này học cái kia, nhưng tốt xấu gì trước đó vẫn dùng lý luận để thuyết phục cậu.
Đâu có ngang ngược giống như lão thái bà này.
Liễu Thúy Yên âm hiểm cười.
"Mấy thanh niên, các ngươi không phải do Lãnh Dạ phái tới, mà vì muốn trốn nó nên mới chạy đến sau núi, phải không?"
"Vì sao bà lại nói vậy?"
Mã Thiên Vũ hỏi.
Liễu Thúy Yên khinh thường cười cười.
"Rất đơn giản. Nếu các ngươi thật sự đến tế điển, tại sao không mang theo tế phẩm?"
"Tế phẩm đương nhiên phải để ở trước linh bài."
Mã Thiên Vũ không cam lòng biện luận.
Thật không nghĩ tới, lão thái bà này tuy đã già, nhưng tuyệt đối không hồ đồ.
Liễu Thúy Yên cũng vặn lại cậu, đùa giỡn xem xét Mã Thiên Vũ.
Hỏi: "Ngươi không phải đệ tử Lãnh Dạ thì chắc chỉ có thể là phu nhân của y, nhưng người ngươi lại đi cùng nam nhân khác, bởi vậy, ngươi cùng tình nhân của ngươi bỏ trốn phải không ?"
Mã Thiên Vũ suy nghĩ, bản thân bà ấy gặp tình biến, không biết có phải rất căm ghét người nào thay lòng đổi dạ không?
Nếu không, chẳng lẽ nói mình vốn là thê tử của Trần Vỹ Đình, bị Lãnh Dạ cường đoạt tới đây?
Cậu còn đang tính toán trong lòng, lại nghe thấy Trần Vỹ Đình thoải mái thừa nhận.
"Tiền bối nói không sai. Mong tiền bối thành toàn."
Mã Thiên Vũ kinh ngạc nhìn qua Trần Vỹ Đình, tại sao hắn lại nói như vậy?
Liễu Thúy Yên thấy mình đoán trúng, không khỏi đắc ý, cười ha ha.
"Được, được, được. Ngươi dám bỏ rơi bảo chủ Cô Hồng Bảo tuyệt không kém cỏi chút nào, có chí khí".
Mã Thiên Vũ không nói gì.
Hóa ra, Trần Vỹ Đình hiểu tính tình Liễu Thúy Yên, mới thừa nhận như vậy.
Liễu Thúy Yên cười mỉm nhìn hai người bọn họ.
"Các ngươi có muốn biết đường ra khỏi đây không?"
Đây chính là mong muốn của Mã Thiên Vũ và Trần Vỹ Đình, hai người nghe vậy không khỏi mừng rỡ.
Nếu từ Hồng Ảnh các xông ra ngoài, phỏng chừng sẽ rất khó khăn.
Lãnh Dạ chắc chắn đã bày ra cơ quan trùng điệp ở Hồng Ảnh các, nếu muốn không hao tổn một sợi lông mà ra ngoài, quả thực không thể nắm chắc.
Nếu không, bọn họ cũng sẽ không vào trong sơn động này tìm đường ra.
"Tiền bối, phía sau núi này đúng là có đường để ra ngoài sao?"
Thấy Liễu Thúy Yên chịu giúp bọn họ, khẩu khí Mã Thiên Vũ cũng trở nên ôn hòa.
"Đương nhiên, nếu không làm sao ta vào trong này được? Trên đời này, duy nhất chỉ có lão thái bà ta đây biết bí đạo này."
Liễu Thúy Yên đắc ý trả lời.
Vẫy tay với hai người bọn họ.
"Đi theo ta."
Dẫn đầu đi tới một đoạn trong thạch thất.
Trần Vỹ Đình nắm chặt tay Mã Thiên Vũ.
Sát bên tai cậu nói: "Cẩn thận bà ấy đánh lừa. Lúc nào cũng phải nắm chặt ta."
Mã Thiên Vũ gật gật đầu, nắm chặt Trần Vỹ Đình.
Liễu Thúy Yên đi đến trước mặt thạch bích, ở trên vách đá đông sờ tây vỗ, rất nhanh trên thạch bích liền xuất hiện một cánh cửa đá.
Giống hệt cửa đá bọn họ tiến vào trước kia.
Liễu Thúy Yên lách mình vào cửa đá.
Trần Vỹ Đình vội kéo Mã Thiên Vũ đi vào trong.
Phía sau cửa vẫn là một đường thông đạo .
Thông đạo không dài lắm, đi qua thông đạo, lại trải qua một cửa đá, mấy người đi đến giữa một thạch sảnh rộng lớn.
Hai bên thạch sảnh đều được xếp đặt rương gỗ thật to.
Có mấy nắp hòm bị xốc lên, bên trong tràn đầy châu báu cùng hoàng kim.
Mã Thiên Vũ nhìn mà líu cả lưỡi.
Khó trách Cô Hồng bảo này không cho phép người khác tùy tiện tiến vào sau núi.
Hóa ra nơi này không chỉ là nơi quy thiên của các thế hệ bảo chủ, lại còn là chỗ cất giấu bảo vật trong Cô Hồng bảo.
Trần Vỹ Đình đối với mấy thứ hoàng kim châu báu này coi như không thấy.
Cả thiên hạ đều là của hắn, hắn há có thể để chúng vào mắt?
Hắn vẫn thầm cân nhắc, xem ra, bên này hẳn là là có một lối ra khác.
Bởi vì, những kho báu này hiên nhiên là đồ dự bị của Cô Hồng bảo.
Tổ chức sát thủ, kẻ thù rất nhiều, nếu bảo vệ không tốt ngày nào đó sẽ bị công phá.
Bọn họ có thể dùng những tài vật này đợi thời cơ trở lại.
Cho nên, người lập ra bảo nhất định sẽ chuẩn bị một đường thông đạo, cũng xem như là đường lui của Cô Hồng bảo.
Liễu Thúy Yên nhìn thần sắc của hai người.
Thấy Trần Vỹ Đình vốn không xem trọng những tài phú khổng lồ này, không khỏi tán thưởng.
Bà đứng ở một chỗ trước thạch bích, vặn cơ quan.
Trên thạch bích lại hiện ra một cánh cửa đá, kẹt kẹt di chuyển sang hai bên, tiếp tục hiện ra một cánh cửa đá nữa.
Nhưng cánh cửa này hơi khác với lúc trước.
Nó rất hẹp, hẹp đến mức chỉ có thể chui qua một người.
Liễu Thúy Yên nhanh chóng luồn qua cửa đá, đứng ở ngoài cửa thúc giục.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau ra đây?"
Trần Vỹ Đình đối với cửa này rất băn khoăn.
Nếu để Mã Thiên Vũ đi trước, dựa vào tính tình của Liễu Thúy Yên, nói không chừng Thiên Vũ sẽ bị bà ấy bắt đi.
Còn nếu mình đi trước, trong thạch thất này không biết có gì nguy hiểm khác không?
Hắn sao có thể để Mã Thiên Vũ ở lại đây một mình?
Liễu Thúy Yên không kiên nhẫn thúc giục: "Các ngươi có muốn đi nữa không? Nhanh lên."
Mã Thiên Vũ nhìn ra tâm ý Trần Vỹ Đình, nói: "Chúng ta cùng đi ra. Nghiêng người một chút, chắc là có thể được."
Trần Vỹ Đình gật gật đầu, ôm chặt Mã Thiên Vũ, không hề vội vã.
Mã Thiên Vũ đương nhiên tưởng tượng ra một màu hồng.
Chẳng lẽ Trần Vỹ Đình nghiện ôm cậu rồi, ngay cả lúc rảnh rỗi cũng không buông tha.
Mới định nhắc nhở hắn, tình hình khẩn cấp, không thể chậm trễ, lại thấy TRần Vỹ Đình bỗng nhiên biến đổi.
Trở nên thấp hơn, bé hơn cậu.
Giống như tiểu đệ đệ của cậu.
Mã Thiên Vũ giống như đang xem phim viễn tưởng nhìn Trần Vỹ Đình.
Kinh hoàng hỏi: "Ngươi trúng độc sao?"
"Ta sử dụng Súc Cốt công, đi mau."
(Súc cốt: co rút xương)
Trần Vỹ Đình không dùng Súc cốt công, nghiêng người cũng miễn cưỡng cùng Mã Thiên Vũ chen ra được.
Hiện giờ dùng súc cốt công, ra ngoài càng dễ dàng hơn.
Ôm chặt Mã Thiên Vũ, vận một lực, hai người như một làn khói nhẹ, phút chốc đã ra ngoài cửa đá, đứng bên cạnh Liễu Thúy Yên.
Chân vừa chạm đất, Trần Vỹ Đình lập tức khôi phục dáng vóc bình thường.
Cửa đá ở đằng sau kèn kẹt đóng lại.
Liễu Thúy Yên kinh ngạc không hiểu nhìn Trần Vỹ Đình.
Kinh ngạc xen lẫn một chút tán thưởng.
Chương 147: Nam nhân cần phải khảo nghiệm 2
Trần Vỹ Đình đoán rất đúng, đúng là bà đã định lừa gạt để cướp Mã Thiên Vũ.
Cánh cửa đá này vốn có thể mở rộng như mấy cửa khác.
Bà cố tình chỉ mở nó ra phân nửa, gây khó dễ cho Trần Vỹ Đình.
Đồng thời cũng là thử tâm ý của hắn, nhìn xem trong tình huống nguy cấp hắn sẽ lựa chọn thế nào.
Nếu như hắn để Mã Thiên Vũ đi trước, bà sẽ cướp đi Mã Thiên Vũ, đồng thời thả cho Trần Vỹ Đình một con đường sống.
Nếu như hắn muốn đi trước, để Mã Thiên Vũ ở lại trong thạch thất, bà sẽ không chút lưu tình mà giết hắn.
Sau đó tiếp tục cướp Mã Thiên Vũ.
Ai ngờ, Trần Vỹ Đình lại dùng phương thức này để cùng Mã Thiên Vũ ra ngoài.
Kinh ngạc của Liễu Thúy Yên không kéo dài lắm, trên thực tế chỉ thoáng qua một cái.
Bà bình tĩnh khen một tiếng: "Rất tốt."
Sau đó đi lên một chiếc cầu đá.
Vẫn là một sơn động.
Nhưng nơi này vô cùng rộng lớn.
Dưới chân là một vách đá dựng đứng cao vút, phía trên, có một cây cầu đá thông sang bờ bên kia.
Mã Thiên Vũ liếc nhìn xuống dưới.
Vách đá sâu không lường được, phía dưới đen hun hút, không nhìn thấy rõ gì cả.
Thị lực của Trần Vỹ Đình tinh tường hơn Mã Thiên Vũ, vận đủ nội lực nhìn xuống dưới, loáng thoáng có thể thấy bên dưới có sắc xanh lấp lánh.
Lại nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
"Phía dưới này là một con sông?"
Trần Vỹ Đình hỏi.
Liễu Thúy Yên đã lên trên cầu, nghe vậy đáp: "Đúng vậy. Chẳng những có sông, còn có cá sấu ăn thịt người. Các ngươi cũng nên cẩn thận, ngàn vạn đừng rơi xuống."
Cầu đá quá hẹp, chỉ rộng tầm một thước.
Mã Thiên Vũ thấy mà khiếp sợ.
Trời ạ, cây cầu hẹp như vậy, chỉ cần không chú ý sẽ rơi xuống.
Nếu rơi xuống, cho dù không rơi chết cũng sẽ rơi thành trọng thương.
Cho dù không rơi thành trọng thương thì cũng làm mồi cho cá sấu.
Trần Vỹ Đình nắm tay Mã Thiên Vũ, động viên cậu.
"Đừng sợ, chúng ta sẽ không rơi xuống được."
Phi thân lên cầu đá.
Hắn sợ Liễu Thúy Yên tiếp tục làm khó, thi triển khinh công, muốn đuổi kịp bà.
Liễu Thúy Yên cũng thi triển khinh công, trong chớp mắt đã đến bên kia vách đá.
Mắt thấy Trần Vỹ Đình đuổi đến, dồn sức quất ra một roi về phía sau.
Trần Vỹ Đình một tay ôm Mã Thiên Vũ, chỉ có thể dùng tay kia rút trường kiếm ngăn lại đòn tấn công của Liễu Thúy Yên.
Tiên kiếm lại tương giao, một dòng lực đạo cực lớn làm rung chuyển cây cầu.
Trần Vỹ Đình lắc lư vài cái, gắng sức ổn định thân hình.
Coi như xong, bọn họ không bị rơi xuống.
Nhưng mà, Trần Vỹ Đình vừa mới đứng vững thân thể, đang chuẩn bị thi triển khinh công nhảy sang bờ bên kia, cầu đá dưới chân bỗng nhiên biến mất.
Mà Liễu Thúy Yên đang đứng trước thạch bích bên bờ, tựa như xem kịch vui nhìn hai người bọn họ.
Hóa ra, bà đã vặn cơ quan trên thạch bích, khiến cho cầu đá rụt trở về.
Trần Vỹ Đình và Mã Thiên Vũ thân thể thoáng chốc đã lơ lửng giữa không trung, dưới chân căn bản không có khả năng để mượn lực.
Trần Vỹ Đình không mượn được lực, cho dù khinh công cao tới đâu cũng không có chỗ thi triển.
Hai người thân bất do kỷ cùng rơi xuống.
Trần Vỹ Đình rất nhanh thay đổi suy nghĩ.
Vừa dùng lực, ném Mã Thiên Vũ lên chỗ Liễu Thúy Yên lên bờ đối diện.
Tiếng Mã Thiên Vũ hét to: "Không, không được."
Chỉ cảm thấy bên hông bị xiết chặt, thân thể cậu đã bị trường tiên của Liễu Thúy Yên quấn lấy.
Liễu Thúy Yên vừa dùng lực, thu trường tiên trở về.
Buông Mã Thiên Vũ ra, thuận thế điểm huyệt đạo của cậu.
Lại nhìn xuống dưới vách đá, trên mặt không khỏi biến sắc.
Chỉ thấy phía dưới vách đá, trường kiếm của Trần Vỹ Đình điểm nhẹ lên vách đá, sau đó mượn lực bay lên trên.
Liễu Thúy Yên vội vàng mở một cơ quan khác trên thạch bích.
Cửa vừa mới mở ra một khe hở, bà liền vội vàng bắt lấy Mã Thiên Vũ, theo cửa đá mà chạy ra ngoài.
Sau đó, xoay người đóng cửa đá lại.
Trần Vỹ Đình trong phút chốc khi rơi xuống đã nghĩ, nếu hắn và Mã Thiên Vũ cùng rơi, thân thể hai người quá nặng, hắn không có cách bảo đảm bọ họ có thể lên trên bở.
Nếu gặp nạn, Liễu Thúy Yên tuyệt đối sẽ không giúp bọn họ.
Ngược lại, bà sẽ tiếp tục bồi thêm một roi.
Mà Liễu Thúy Yên muốn nhận Mã Thiên Vũ làm đệ tử, nên sẽ không đả thương cậu.
Bởi vậy, Trần Vỹ Đình ném Mã Thiên Vũ lên.
Bởi một phen dùng lực này, tốc độ dưới thân hắn rơi xuống nhanh hơn.
Mắt thấy đã gần đến đáy.
Dưới đáy là nước sông đen như mực, trên sông có rất nhiều quái vật khổng lồ đang rục rịch ngóc đầu.
Liễu Thúy Yên không hề lừa bọn họ, bên dưới này quả thật có rất nhiều cá sấu ăn thịt người.
Trần Vỹ Đình nhanh như gió nhìn lướt qua hai bờ sông.
Hai bên đều là vách đá trơn láng, không hề có chỗ để đặt chân.
Hắn trong cái khó ló cái khôn, cầm trường kiếm trong tay điểm xuống đầu một con cá sấu phía dưới, sau đó mượn lực bay lên trên.
Lại mấy lần mượn lực trên vách đá, rốt cuộc cũng bay lên được bình đài.
Nhưng mà, không hề thấy Liễu Thúy Yên và Mã Thiên Vũ, cửa trên thạch bích cũng đã đóng lại.
Trần Vỹ Đình vừa mới thoát chết, tiêu hao không ít khí lực, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Đành phải ngồi dưới đất, khoanh chân dụng công điều tức.
Điều khí xong xuôi, mới đứng dậy, tìm kiếm cơ quan trên thạch bích.
Cơ quan ở đây được thiết trí vô cùng xảo diệu, so cơ quan hắn tìm được trước linh bài trong thạch thất còn xảo diệu hơn nhiều.
May mà Trần Vỹ Đình rất có hứng thú với các cơ quan, từng dày công nghiên cứu.
Dù vậy, hắn vẫn phải mò mẫm chừng hai canh giờ, mới mở được cơ quan.
Bên ngoài cửa đá, một mảnh trời bao la.
Cuối cùng cũng ra khỏi sơn động, lại được thấy ánh mặt trời, Trần Vỹ Đình hít thật sâu không khí trong lành.
Phóng mắt đánh giá tình cảnh bốn phía.
Hắn đang đứng ở giữa khe núi.
Trong khe núi có rất nhiều cây đào cây hạnh, trái chín treo đầy trên cây.
Trần Vỹ Đình nhìn thấy những thứ quả này, mới phát hiện bụng mình đang ọc ọc.
Hắn đã nguyên một đêm cùng nửa ngày chưa ăn gì, tiêu hao lại nhiều, bao tử đã sớm trống rỗng.
Nhưng hiền giờ hắn không có tâm tư để ăn, hắn đang quan sát địa hình trong khe núi.
Xung quanh khe núi đều là vách đá dựng đứng, vách đá so với trong thạch thất còn cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn cực kỳ trơn nhẵn.
Nếu muốn thi triển khinh công đi lên, tuyệt đối không thể được.
Trừ phi có thể mượn lực từ dây thừng câu xuống, mới có thể leo lên.
Trần Vỹ Đình chỉ hơi chút suy tư, liền bỏ qua ý nghĩ leo lên vách đá.
Mục đích của hắn không phải chạy trốn, mà là tìm kiếm Mã Thiên Vũ.
Thiên Vũ đang nằm trong tay Liễu Thúy Yên, hắn không thể không cứu cậu trở về.
Trần Vỹ Đình tiến về phía trước.
Thuận tay đánh rơi mấy quả đào hạnh chống đói.
Không bổ sung thể lực làm sao tìm được Mã Thiên Vũ, làm sao đánh với Liễu Thúy Yên?
Xuyên qua một cánh rừng, phía trước chợt xuất hiện một mảnh đất trống.
Bên cạnh khu đất, trên một tảng đá lớn, để một trang giấy.
Trần Vỹ Đình vội vàng nhào về phía trước, cầm giấy lên xem.
Trên giấy là chữ của Mã Thiên Vũ.
"Ta ở cùng sư phụ học nghệ, ngươi đừng tới làm phiền ta. Nếu ngươi muốn gặp ta, trừ phi ngươi trồng rau trên mảnh đất này làm thức ăn. Hạt giống và công cụ đều đã để lại cho ngươi."
Trần Vỹ Đình lại nhìn lên tảng đá lớn, trên mặt quả nhiên đã để lại một bao hạt giống.
Bên cạnh tảng đá, còn để lại vài cái cuốc cùng hai thùng nước.
Điều này làm cho Trần Vỹ Đình nhớ tới lời Mã Thiên Vũ nói khi trước.
Nếu có cơ hội, cậu nhất định phải bắt hắn tới một nơi không có ai, mặc bố y, làm việc nặng, không làm việc sẽ không cho cơm ăn.
Hiện giờ cậu đang thực hiện nguyện vọng khi trước sao?
Trần Vỹ Đình không khỏi báo oán.
Thiên Vũ ơi Thiên Vũ, cậu đã sớm biết ta không phải tên lười, vì sao còn bắt ta làm cái này?
Theo sát mà nhớ lại dáng vẻ giận dỗi lúc sáng của Mã Thiên Vũ.
Cậu trách hắn không nói cho cậu, bản thân hắn chính là Đạp Tuyết công tử.
Cho rằng hắn muốn trêu đùa cậu, xem cậu diễn trò.
Có lẽ, cơn giận của cậu chưa tan, cho nên mới dùng biện pháp này chỉnh hắn cho hả giận đi.
"Được rồi, " Trần Vỹ Đình lớn tiếng nói, "Thiên Vũ, cậu muốn ta làm gì ta sẽ làm thật tốt. Đừng nói là chỉ một mảnh đất, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng đồng ý."
Nói xong, lại thấy buồn cười.
Hắn có thể khẳng định, bên này không có ai cả, Mã Thiên Vũ rõ ràng không nghe thấy lời hắn nói.
Trần Vỹ Đình nói tới nói lui, nhưng vẫn chưa trồng trọt.
Hắn muốn nhìn rõ tình hình Mã Thiên Vũ.
Ai biết được việc này có phải ý nguyện của Mã Thiên Vũ hay không?
Vạn nhất lão thái bà Liễu Thúy Yên đang cố tình làm khó hắn?
Trần Vỹ Đình vượt qua vườn rau, xuyên qua một cánh rừng, đi tới bên bở một dòng sông nhỏ.
Tâm tình bỗng nhiên kích động.
Bởi vì hắn trông thấy, trong một gian lương đình bên kia bờ sông, Mã Thiên Vũ đang khoanh chân ngồi trong đình, nhìn dáng vẻ là đang luyện khí.
Hắn không dám gọi cậu, sợ quấy rầy cậu.
Tẩu hỏa nhập ma không phải trò đùa.
Trần Vỹ Đình yên lặng đứng bên kia sông, si ngốc nhìn Mã Thiên Vũ.
"Tiểu tử, không tệ lắm, nhanh như vậy đã phá giải cơ quan được cơ quan rồi."
Liễu Thúy Yên đứng dưới tàng liễu phía bên kia, đăm chiêu nhìn Trần Vỹ Đình.
Chương 148: Bái sư học nghệ 1
Trần Vỹ Đình cười nhẹ.
Hỏi: "Thiên Vũ khi nào mới tĩnh tọa xong? Con muốn nói vài lời với y."
Liễu Thúy Yên đùa cợt cười.
"Tiểu tử, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn mà trồng trọt. Trên giấy đã nói rõ ràng, khi nào ngươi mang đồ ăn qua đây, Thiên Vũ sẽ gặp ngươi."
"Không phải con không làm được, nhưng con muốn chính miệng Mã Thiên Vũ nói ra."
Liễu Thúy Yên khúc khích cười.
"Tùy ngươi. Ngươi trồng hay không trồng. Không liên quan đến ta."
Dứt lời hai tay ôm ngực, đứng dưới tàng cây xem náo nhiệt.
Trần Vỹ Đình chẳng muốn tức giận với bà, cũng lười phải tranh luận.
Chăm chú quan sát địa hình bên kia sông.
Hắn hiểu Liễu Thúy Yên.
Nghe nói, bà tinh thông cơ quan trận pháp, đã từng giúp không ít cho Tiết Lệnh Phi.
Năm đó Tiết Lệnh Phi làm bảo chủ Cô Hồng bảo vô cùng phồn thịnh, nghe nói ít nhiều cũng nhờ vị hiền thê này.
Về sau, khi Liễu Thúy Yên mất tích, Cô Hồng bảo từ từ suy yếu.
Thẳng đến khi Lãnh Dạ tiếp nhận vị trí bảo chủ, tình hình mới bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Bây giờ nghĩ lại, lấy tính cách Liễu Thúy Yên, hơn phân nửa năm đó bà từ bỏ Tiết Lệnh Phi, chính mình tiêu diêu tự tại bên ngoài.
Giờ phút này, Liễu Thúy Yên dám không kiêng nể mà đứng ở bên bở kia nhìn hắn diễn trò, nhất định có nơi để dựa vào, không sợ hắn.
Trần Vỹ Đình quan sát thoáng chốc, quả nhiên phát hiện con sông này có không ít kỳ lạ.
Trên sông không có cầu.
Không có cầu cũng không hiếm lạ, con sông này không rộng cho lắm, chỉ cần có thể mượn lực nào đó giữa sông, rất dễ dàng có thể sang bên bờ.
Dùng khinh công của hắn và Liễu Thúy Yên, muốn làm như vậy không phải việc gì khó.
Giữa sông mọc không ít hoa bông súng, trôi nổi theo dòng nước chảy.
Hoa súng trong sông không kỳ lạ, kỳ lạ chính là lá hoa đều cùng kích cỡ, chung một dáng vẻ.
Chỉ có một khả năng, chính là, những lá cây bông súng này đều là giả.
Vì sao lại phải làm giả lá bông súng?
Trần Vỹ Đình không cho rằng chỉ vì Liễu Thúy Yên muốn trang trí cho con sông này.
Hơn phân nửa là cơ quan đã thiết lập.
Lại nhìn về phía bên kia sông.
Bên kia cây cối giả sơn đan xen hợp lý, lại ẩn hàm ngũ hành bát quái, hiển nhiên không phải chỉ là cảnh trí đơn giản.
Trần Vỹ Đình không khỏi ảo não, vì sao hắn chưa từng học qua trận pháp này?
Với độ rộng của con sông này, hắn không thể mượn lực nhảy sang bờ bên kia.
Mà ví như có mượn được lực, sẽ gặp trúng bẫy trên bông súng.
Cho dù vận khí của hắn tốt, may mắn có thể sang được bờ bên kia, phỏng chừng cũng sẽ rơi vào chính giữa cơ quan.
So với những cơ quan trong Cô Hồng bảo, cơ quan này của Liễu Thúy Yên cao hơn minh rất nhiều.
Trần Vỹ Đình đành phải kiên nhẫn đứng ở bờ sông, lặng yên chờ đợi Mã Thiên Vũ.
Lần đâu tiên, cảm thấy mình vô năng như vậy.
Ngay cả nữ nhân mình muốn bảo vệ cũng không được.
Không bao lâu sau, Mã Thiên Vũ cũng mở mắt.
Trông thấy Trần Vỹ Đình bên kia bờ sông, vui mừng kêu lên một tiếng, nhảy ra khỏi lương đình, muốn chạy qua gặp hắn.
Ai ngờ vừa chạy một bước, trước mặt vốn không có gì đột nhiên xuất hiện hơn hai cây liễu, mặt cậu ngay lập tức đụng phải cành liễu.
Liễu Thúy Yên đùa cợt nói: "Đã cảnh cáo ngươi đừng có lộn xộn. May chỉ là cành liễu, nếu như đổi thành hòn non bộ, ngươi xem mặt ngươi sẽ biến thành đức hạnh gì, tự mình ngẫm lại đi."
Mã Thiên Vũ sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Trần Vỹ Đình vội an ủi cậu.
"Thiên Vũ, ta không sao, ngươi đừng lo lắng. Đừng tới đây, cẩn thận bị thương."
Liễu Thúy Yên đắc ý cười.
Mã Thiên Vũ và Trần Vỹ Đình đồng thời quay ngoắt tức giận nhìn bà.
Liễu Thúy Yên không để ý tới Trần Vỹ Đình, nghiêm nghị giáo huấn Mã Thiên Vũ.
"Dám vô lễ với sư phụ như vậy?"
Mã Thiên Vũ bĩu môi nói: "Sư phụ cần phải giảng đạo lý mới đúng."
Trần Vỹ Đình tranh hỏi: "Thiên Vũ, ngươi thật sự đã bái bà ấy làm vi sư rồi?"
Mã Thiên Vũ xấu hổ gật đầu.
"Thiên Vũ, có phải bà ấy ép buộc ngươi ?"
Liễu Thúy Yên quay đầu lại liếc nhìn Trần Vỹ Đình.
"Tiểu tử, hai sư đồ chúng ta nói chuyện, ngươi chen vào cái gì thế? Ai ép buộc Thiên Vũ chứ? Hừ, Liễu Thúy Yên ta chẳng thèm bắt ép người khác bái sư."
Trần Vỹ Đình nói thầm trong đầu.
Còn nói không thèm, là ai vừa dùng cơ quan định cướp Mã Thiên Vũ?
Nhưng Mã Thiên Vũ đang ở trong tay bà, hắn sợ Mã Thiên Vũ chịu thiệt, lời này chỉ dám nói trong lòng, cũng không đưa ra khỏi miệng.
Lại nghe thấy Mã Thiên Vũ nói: "Sư phụ không bắt buộc ta, là ta tự nguyện bái sư ."
"Tiểu tử, có nghe thấy không?"
Liễu Thúy Yên đắc ý nhìn Trần Vỹ Đình.
Trên mặt Trần Vỹ Đình hiện ra vẻ mặt không tin nổi.
Mã Thiên Vũ thật sự đã bái Liễu Thúy Yên làm sư, sao có cảm giác kỳ quái như vậy?
Song, nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Thúy Yên tuy tính tình có gay gắt một chút, kỳ thực cũng không phải người xấu, hơn nữa võ công lại cao cường.
Thiên Vũ nếu có thể học được một thân bản lĩnh của bà, cũng là chuyện may mắn.
Chỉ là, độc trên người Mã Thiên Vũ làm sao bây giờ?
Trần Vỹ Đình dứt khoát nói chuyện này cho Liễu Thúy Yên.
Dù sao, Thiên Vũ cũng là đồ nhi của bà, chung quy bà ấy sẽ không hy vọng đệ tử hao tổn tâm huyết vừa mới cướp được trong chớp mắt đã biến mất đi.
"Liễu tiền bối, trên người Thiên Vũ đã trúng độc tiêu hồn tán, hai tháng nữa độc sẽ phát tác. Bà có biết giải dược tiêu hồn tán không?"
"Tiêu hồn tán? Sao ta không nhìn ra trên người Thiên Vũ có dấu hiệu trúng độc?"
Liễu Thúy Yên kinh ngạc hỏi.
Cau mày nghĩ lại cẩn thận, nhưng lục soát tất cả thông tin trong đầu một phen, cũng không tìm thấy được chút gì có liên quan đến tiêu hồn tán.
Trần Vỹ Đình thở dài: "Con cũng không nhìn ra. Có lẽ độc này quá quái dị, sau khi phát tác mới biểu hiện ra ngoài."
Liễu Thúy Yên thần sắc ngưng trọng.
Nếu đúng là như vậy, thế thì, độc này thật đáng sợ.
"Là ai hạ độc?"
Liễu Thúy Yên hung dữ hỏi.
Dám hạ độc với đệ tử của bà, bà sẽ không để yên cho tến đó.
"Lãnh Dạ."
"Là nó? Thật quá mức, nó lại có thể hạ độc với phu nhân của mình."
Liễu Thúy Yên hung hăng vỗ vào cây liễu bên cạnh, cây liễu to bằng mấy người ôm bị cậu vỗ đến run rẩy.
Mã Thiên Vũ âm thầm nhắc nhở bản thân, nếu như ngày nào đó nói cho Liễu Thúy Yên chân tướng cậu không phải phu nhân Lãnh Dạ, nhất định phải lựa lúc bà cao hứng.
Hơn nữa, nhất định trước đó phải vạch đường chạy trốn.
Liễu Thúy Yên tức giận phút chốc, dần dần khôi phục bình tĩnh.
Trừng mắt nhìn Trần Vỹ Đình: "Tiểu tử, còn chết đứng ở đây làm gì vậy? Không mau đi trồng trọt. Độc hai tháng sau mới phát, hai tháng sau hẵng nói."
Trần Vỹ Đình không trả lời bà, nhìn Mã Thiên Vũ hỏi.
"Thiên Vũ, trên giấy là ngươi viết? Là ngươi muốn ta trồng trọt?"
Mã Thiên Vũ gật gật đầu, chột dạ cúi gằm xuống.
Đúng là cậu viết, nhưng cậu cũng có nỗi khổ tâm.
Trần Vỹ Đình nhìn thấy vẻ mặt của cậu, liền đoán được cậu bị ép.
Có điều, bị ép hay không, hắn đều làm theo.
Làm nông mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhìn thấy Mã Thiên Vũ chột dạ mà hắn đã hiểu ra.
Cứ tưởng rằng cậu vẫn đang giận dỗi, cho nên mới phạt hắn trút giận.
Hóa ra, cậu đã hết giận, thật sự là quá tốt.
Liễu Thúy Yên nào biết tâm tư của Trần Vỹ Đình, thấy trên mặt hắn vẫn đang cười cười, trong lòng kỳ quái.
Hỏi: "Này, tiểu tử, trồng trọt rất thú vị sao? Vui đến như vậy."
Trần Vỹ Đình cười càng thêm thoải mái.
"Đương nhiên, bà đương nhiên không hiểu lạc thú trong việc này."
Nam làm ruộng nữ dệt lụa, nam nhân cày ruộng là chuyện hiển nhiên.
Liễu Thúy Yên nghe ra hàm ý trong lời của hắn, nhớ lại cuộc hôn nhân thê lương của mình, sắc mặt đại biến.
Bà nhất định sẽ không dễ dàng tha cho tiểu tử này, không thể không bắt hắn chịu khổ.
Tức tối đi đến trước mặt Mã Thiên Vũ, kéo cậu về phòng.
"Đi, cùng sư phụ luyện công."
"Ở đây luyện đi ạ."
Mã Thiên Vũ nhìn thấy Trần Vỹ Đình, không nỡ đi vào.
Cho dù không được ở bên cạnh hắn, có thể nhìn hắn thêm vài lần cũng tốt.
Liễu Thúy Yên quát: "Tiểu tử này như tên trộm, bị hắn học trộm thì sao hả?"
Mã Thiên Vũ nói thầm : "Người ta mới không hiếm lạ chút công phu ấy của bà."
Thân bất do kỷ bị Liễu Thúy Yên kéo vào trong phòng.
Trần Vỹ Đình chú ý quan sát lối đi của Liễu Thúy Yên, trong lòng nhớ thật kỹ.
Về sau, hắn sẽ thường xuyên đến nơi này.
Hắn không lạ gì võ không Liễu Thúy Yên, nhưng hắn lại thích những cơ quan trận pháp bà bày ra.
Đang muốn xoay người rời đi, đã thấy Liễu Thúy Yên từ trong phòng đi ra, không có Mã Thiên Vũ theo phía sau.
"Tiểu tử, " Liễu Thúy Yên đi đến nơi bà vừa đứng, "Nếu ngươi không muốn trồng trọt thì cũng có thể."
"Ồ?"
Trần Vỹ Đình nhướn mày.
"Còn nhớ gian thạch thất chứa hoàng kim châu báu không? Chỗ đó có một cánh cửa khác, có thể thông ra ngoài. Dùng bản lĩnh của ngươi, nhất định có thể tìm được cơ quan mở cửa đá."
"Ý của tiền bối là, con có thể ra ngoài bằng cánh cửa ấy?"
"Đúng, ta tuyệt đối sẽ không ngăn ngươi." Liễu Thúy Yên nói cực kỳ khẳng định.
"Vậy, còn Thiên Vũ ? Y có thể đi cùng con không?"
Liễu Thúy Yên lập tức cự tuyệt.
"Thiên Vũ, nó muốn theo ta học nghệ, ta sẽ chiếu cố nó thật tốt, ngươi cũng đừng nhớ mong nó."
Trần Vỹ Đình mỉm cười nói: "Bà cho rằng, con sẽ bỏ lại Thiên Vũ, ra ngoài một mình?"
Liễu Thúy Yên thành khẩn khuyên.
"Tiểu tử, ngươi có những tài bảo kia, có thể ra ngoài hưởng lạc, còn lo không có mỹ nữ sao? Tội gì ở chỗ này chịu khổ."
Trần Vỹ Đình chỉ lạnh nhạt cười cười.
Chút đỉnh đó của Cô Hồng bảo tính là gì?
So với thiên hạ này, chẳng qua chỉ là tảng băng ngầm.
Về phần hưởng lạc với mỹ nhân, hắn vốn có thể muốn gì được nấy.
Thích hưởng lạc thế nào cũng được, muốn yêu bao nhiêu mỹ nhân cũng có.
Có điều, những thứ này làm sao so được với tình yêu chân chính?
Trên đời này, có ai có thể thay thế Mã Thiên Vũ của hắn?
"Sao bà lại cam lòng cho con những tài bảo ấy? Đây không phải tài vật của Cô Hồng bảo sao? Còn có, tại sao lại bằng lòng thả con đi?"
Trần Vỹ Đình hỏi.
Hắn đương nhiên sẽ không bỏ lại Mã Thiên Vũ rồi đào tẩu một mình.
Nhưng nếu thực sự có lối ra kia, chờ khi hắn cứu Mã Thiên Vũ ra khỏi ma chưởng của lão thái bà này, là có thể mang cậu rời khỏi đây bằng con đường ấy.
Chỉ là, hắn không tin Liễu Thúy Yên quả thật có lòng hảo tâm như thế, lại chỉ cho hắn một đường sáng.
Nếu như tâm ý hắn với Mã Thiên Vũ không đủ kiên định, chẳng phải sẽ thật sự rời khỏi đây bằng đường ấy?
Liễu Thúy Yên lại để yên cho nam nhân phụ tình sao?
Trên mặt Liễu Thúy Yên tràn đầy vẻ khinh thường.
"Mấy tên nam nhân trong Cô Hồng bảo cũng không phải loại tốt đẹp gì, tại sao phải để lại tài vật cho bọn chúng? Ta có Thiên Vũ là đủ rồi, không muốn ngươi ở đây làm gai mắt. Ngươi đi đi, tiện nghi cho tiểu tử ngươi đấy."
Bà càng nói càng sảng khoái, Trần Vỹ Đình càng không tin lời bà.
Có điều, cũng không đưa ra hoài nghi, quay đầu đi về.
Liễu Thúy Yên nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Tiểu tử, ngươi đi đấy à? Không lưu lại lời nào cho Thiên Vũ sao?"
Trần Vỹ Đình không quay đầu lại mà nói: "Tại sao phải lưu lại lời cho cậu? Chờ con gieo xong, sẽ qua đây gặp cậu. Có chuyện gì con sẽ chính miệng nói với cậu."
Nói xong, huýt sáo, nhàn nhã thong dong đi trồng trọt.
Hung ác trong mắt Liễu Thúy Yên biến sắc thành ngạc nhiên.
Chương 149: Bái sư học nghệ 2
Trên đời này thực sự có loại si tình như vậy sao?
Bà nói trong gian thạch thất kia có một lối ra.
Nhưng nó không phải sinh lộ, mà là tử lộ.
Nếu Trần Vỹ Đình quả thật đào tẩu bỏ lại Mã Thiên Vũ, chờ đợi hắn, chỉ có một đường chết.
Thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng Trần Vỹ Đình, Liễu Thúy Yên mới ảo não trở vào phòng.
Mã Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt của bà, biết bà đã thất vọng.
Không khỏi cao hứng.
"Con đã nói rồi, ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con ."
Đều nói giây phút sống chết biết chân tình.
Hôm nay, cậu thật sự đã thấy được chân tình của Trần Vỹ Đình.
Lúc Trần Vỹ Đình đuổi tới Cô Hồng bảo , xông vào trong bảo cứu cậu, cậu vẫn không thấy quá cảm động.
Cảm thấy hắn nên làm như vậy.
Bởi vì cho dù cậu không phải người hắn yêu, cho dù cậu chỉ là một bằng hữu của hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy .
Nhưng khi Trần Vỹ Đình giả trang thành nha hoàn xuất hiện trước mặt cậu thì cậu đã thật sự cảm động.
Liễu Thúy Yên bất mãn quát lớn.
"Con ít vui sướng khi thấy người gặp họa đi."
"Sư phụ, gặp họa là con và ngươi, đâu phải bà, tại sao bà lại nói như thế?"
Liễu Thúy Yên không đáp lại, bực mình ra lệnh.
"Luyện công."
Mã Thiên Vũ lập tức thu lại tâm tình, bắt đầu luyện công.
Vì để sớm được gặp Trần Vỹ Đình, cậu cần phải chăm chỉ luyện công.
Bởi Liễu Thúy Yên đã nói, chỉ cần cậu có thể phá giải cơ quan đã thiết lập trong phòng cùng với trên mặt sông, có thể cùng Trần Vỹ Đình rời đi.
Mà bà, sẽ không phản đối hai người bọn họ.
Sẽ không tiếp tục làm khó Trần Vỹ Đình.
Buổi sáng, Liễu Thúy Yên dùng quỷ kế, hại cậu và Trần Vỹ Đình mém nữa rơi vào miệng cá sấu.
Trần Vỹ Đình không để ý an nguy của bản thân, ném cậu lên bờ.
Đáng tiếc vừa lên đến nơi đã bị Liễu Thúy Yên điểm huyệt, đành phải tùy ý để bà an bài.
Liễu Thúy Yên mang cậu ra khỏi thạch thất, đóng cửa đá lại.
Cậu hận bà ấy, hận bà thấy chết mà không cứu, để Trần Vỹ Đình tự sinh tự diệt.
Cậu muốn cầu bà cứu Trần Vỹ Đình.
Cho dù phải khúm núm, dẫm nát tất cả tự tôn của mình, cũng không hề tiếc nuối.
Chỉ là, cậu không phát ra được tiếng nào, cũng không nhúc nhích được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa đá khép lại, ngăn cách cậu và Trần Vỹ Đình.
May mắn, trong tích tắc khi cửa sắp khép lại, cậu thấy Trần Vỹ Đình nhảy lên bình đài.
Thật tốt quá, hắn không chết.
Mã Thiên Vũ vui đến phát khóc.
Liễu Thúy Yên mang nàng băng qua rừng cây, vọt qua sông, đi vào nơi bà ở.
Theo lời bà, mấy năm nay, bà vẫn ẩn cư ở nơi này.
"Thấy chưa, nam nhân đều chẳng tốt đẹp gì. Ngàn vạn đừng để bị nam nhân mê hoặc."
Liễu Thúy Yên sau khi giải huyệt cho Mã Thiên Vũ, nói câu này đầu tiên.
Mã Thiên Vũ ấm ức nói: "Không phải nam nhân nào cũng phụ bạc."
Liễu Thúy Yên hừ lạnh nói: "Ngươi còn nói giúp nó? Về sau ngươi sẽ chịu khổ thôi."
Mã Thiên Vũ không tranh luận với bà nữa.
Hi vọng nói: "Tiền bối, cầu bà thả ngươi ra, được không?"
Liễu Thúy Yên nghênh ngang nói: "Ta dựa vào cái gì phải giúp người ngoài?"
Mã Thiên Vũ hiểu ẩn ý của bà, chính là muốn cậu bái bà làm sư phụ.
Trong lòng do dự.
Đúng là cậu muốn học võ công, để tránh trở thành phiền toái cho Trần Vỹ Đình.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng muốn bái sư.
Hôm nay, bỗng nhiên có một người, chủ động muốn nhận cậu làm đệ tử, khiến cậu cảm thấy quá đột ngột.
Hơn nữa, tính tình bà ấy cổ quái như vậy, lại có liên quan đến Cô Hồng bảo mà cậu chán ghét, thật sự cậu không cam tâm tình nguyện cho lắm.
Nhưng không bái sư, Trần Vỹ Đình phải làm sao bây giờ?
Hắn vẫn đang bị nhốt trong thạch thất.
Thôi quên đi, vì Trần Vỹ Đình, cậu sẽ bái sư.
Mã Thiên Vũ nghiến răng, vừa định đồng ý, lại nghe thấy Liễu Thúy Yên tiếp tục khuyến khích cậu.
"Nếu ngươi bái ta làm sư, sẽ thành sư cô của Lãnh Dạ, cao hơn nó một bậc. Về sau nó gặp ngươi, nếu không dám cung kính với ngươi, ngươi nói có được không?"
Mã Thiên Vũ trong lòng khẽ động.
Đúng rồi, Liễu Thúy Yên và Tiết Lệnh Phi là huynh muội đồng môn, tính xuống, đúng là cậu sẽ thành sư cô của Lãnh Dạ.
Như vậy, chuyện cậu học vô ảnh phiêu miểu chưởng, Lãnh Dạ sẽ không nói gì được cậu.
Ha ha, cũng có thể lệnh cho y giao giải dược ra?
Mã Thiên Vũ càng nghĩ càng kích động.
Còn chưa kịp đồng ý, Liễu Thúy Yên đợi lâu lại bắt đầu thúc giục.
"Ngươi thành sư cô của Lãnh Dạ, chuyện ngươi bỏ trốn với người khác, y sẽ không dám nói gì nữa, không dám tìm ngươi tính sổ. Có hiểu không?"
Liễu Thúy Yên nôn nóng, Mã Thiên Vũ lại không nóng nảy.
Ra điều kiện với bà.
"Muốn con bái sư cũng được, nhưng bà phải thả ngươi."
Liễu Thúy Yên trầm ngâm nói: "Nếu như đến tối nó vẫn chưa ra được, ta sẽ thả nó ra."
Mã Thiên Vũ thấy bà đáp ứng, rất sảng khoái đồng ý bái sư.
"Vâng, sư phụ ở trên, nhận của đồ nhi một lạy."
Cậu không muốn quỳ lễ, chỉ cúi mình vái chào Liễu Thúy Yên.
Cũng may Liễu Thúy Yên không phải người câu nệ tiểu tiết, thấy Mã Thiên Vũ gọi sư phụ, trong lòng vui mừng đến nở hoa.
Đâu còn có thời gian so đo vấn đề tiểu với cả tiết.
Hôm nay lần đâu tiên bà gặp Mã Thiên Vũ, đã cảm thấy cậu là một nhân tài võ học.
Về sau, tiếp cậu một chiêu vô ảnh phiêu miểu chưởng, phát hiện nội công của cậu vô cùng thâm hậu, so với bản thân mình chỉ có hơn chứ không kém, càng thêm kinh ngạc.
Liền hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải thu Mã Thiên Vũ làm đồ đệ.
Liễu Thúy Yên thu được đệ tử tâm đắc, trong lòng cao hứng, lập tức làm rượu và thức ăn để chúc mừng.
Mã Thiên Vũ lại nuốt không trôi.
Năn nỉ nói: "Sư phụ, chúng ta bây giờ không phải người ngoài. Bà có thể đưa cho ngươi một chút đồ ăn không?"
Liễu Thúy Yên ra sức lắc đầu.
"Không được không được. Ta chỉ đáp ứng thả nó, không hề đáp ứng cho nó ăn."
Mã Thiên Vũ bĩu môi nói: "Bà không cho ngươi ăn, con cũng không ăn nữa."
Liễu Thúy Yên chẳng hề để ý, uống một hớp rượu lớn.
Nói: "Đồ nhi, con đừng dùng kế này để bức vi sư. Nhớ ngày đó, vi sư cũng tuyệt thực để buộc cha mẹ đồng ý, gả cho tên súc sinh kia. Kết quả thì sao?"
Nói đến đây, có chút thương cảm, tiếp tục uống một hớp rượu lớn.
Mã Thiên Vũ thông cảm với bà, nhưng lại vì bà thấy chết không cứu mà tức giận.
Cãi lại: "Đâu phải tất cả nam nhân đều là kẻ bạc tình. Hôm nay ngươi vì con, thiếu chút nữa cả mạng cũng không còn, chẳng lẽ bà còn chưa tin ngươi sao?"
Trên mặt Liễu Thúy Yên tràn ngập chua xót.
"Nhớ ngày đó, Tiết súc sinh cũng đã vì ta mà đổi cả mạng. Đối với người trên giang hồ, mạng là cái thá gì? Vì bằng hữu hắn cũng có thể bỏ mạng."
Mã Thiên Vũ giành bầu rượu, giận dỗi uống một hớp rượu lớn.
"Vậy bà nói xem, làm thế nào mới có thể tin tưởng ngươi?"
Liễu Thúy Yên suy nghĩ một lúc.
"Ừ, nó đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử. Kế tiếp, phải khảo nghiệm nó bảo sao nghe nấy, coi nó có thể vì con mà dẫm bỏ kiêu ngạo, làm việc nó không muốn không."
Mã Thiên Vũ nói: "Ngươi đã vì con mà vứt bỏ kiêu ngạo."
"Nó đã vứt cái gì rồi?"
Mã Thiên Vũ không muốn nói ra thân phận của Trần Vỹ Đình cho Liễu Thúy Yên.
Chỉ ở ngẫm nghĩ trong lòng, nếu như Liễu Thúy Yên biết Trần Vỹ Đình là một đế vương, lại liều lĩnh mạo hiểm tới cứu cậu, không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Chỉ là, trong mắt người giang hồ như bà, có lẽ đế vương cũng chẳng là gì.
À, sẽ là nam nhân không đáng tin nhất.
Bởi vì hắn có vô số mỹ nữ trong hậu cung.
Tính toán một lúc, Mã Thiên Vũ chỉ có thể nói: "Ngươi giả trang thành một nha hoàn trà trộn vào Cô Hồng bảo cứu con."
Liễu Thúy Yên cười nhạo một tiếng.
"Giả thành nha hoàn thì sao? Ta còn tưởng rằng cái giá cao thế nào."
"Vậy bà nói, phải thế nào?"
Mã Thiên Vũ bực bội trong lòng.
Cậu và Trần Vỹ Đình như thế nào là chuyện của hai người, tốt cũng được, xấu cũng được, đâu có quan hệ với người khác?
Vì sao Liễu Thúy Yên phải chen một đòn vào giữa bọn họ?
Liễu Thúy Yên suy nghĩ nói: "Để nó làm công việc thấp hèn nhất. Ừ, đúng rồi, nên cho nó làm đồng áng."
Mã Thiên Vũ cảm thán trong lòng.
Làm việc đồng áng, bất luận ở xã hội nào, làm nông cũng bị cho là việc thấp hèn nhất.
Mà ở trong mắt những người giang hồ, sinh tử chỉ là chuyện thường, làm nông lại trở thành cửa ải đại nạn để khảo nghiệm một người.
Đây là logic gì thế?
Mã Thiên Vũ không đồng ý.
"Không được, tại sao ngươi phải làm cái này?"
Phải để cho đôi tay vốn sống trong nhung lụa kia đi đào đất bón phân, cậu rất đau lòng.
"Không được cũng phải được."
Lời của Liễu Thúy Yên không chút nào xê dịch.
Mã Thiên Vũ quay lưng lại hờn dỗi.
"Hừ, bà không giúp ngươi thì thôi, cùng lắm thì đói hai bữa, cũng chẳng phải chuyện gì lớn."
"Lầm rồi, đâu chỉ đói hai ngày. Trước khi con học hết tất cả, một bữa cơm ta cũng không cho nó."
Liễu Thúy Yên cười cười nói cho Mã Thiên Vũ tin buồn.
"Bà, bà lãnh huyết."
Mã Thiên Vũ quay người lại hét lớn.
"Thiên Vũ, vi sư chỉ muốn tốt cho con."
Chương 150: Vượt qua thử thách ở bên nhau 1
"Bà không cho thì để con."
Mã Thiên Vũ không tức giận, nói ra quyết định của mình.
Thế thì thôi, tức giận có ích gì?
Liễu Thúy Yên cũng không tức giận .
Chỉ nhàn nhã nói: "Con cứ việc thử, xem con có thể đưa cho nó được hay không."
Mã Thiên Vũ nghi ngờ nhìn Liễu Thúy Yên, không rõ lời này của bà có ý gì.
"Thiên Vũ, rất đơn giản, chỉ cần con có thể qua bên kia bờ sông, sư phụ sẽ không xen vào việc của hai con nữa."
Mã Thiên Vũ lập tức nhảy lên, chạy ra ngoài phòng.
Ngoài phòng có rất nhiều cây, rất nhiều giả sơn thạch.
Ngoài ra cũng không còn nơi nào kỳ quái khác.
Mã Thiên Vũ quay đầu liếc nhìn trong phòng, Liễu Thúy Yên vẫn đang thản nhiên uống rượu.
Dáng vẻ như đã định trước.
Mã Thiên Vũ dò xét đi xuống bậc thềm.
Nào đoán được vừa bước xuống, hai cây liễu trước bậc thình lình di chuyển, ngăn lại đường đi của cậu.
Mã Thiên Vũ bất ngờ không phòng ngự, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Vội lui trở lại trên thềm.
Cậu mới vừa lui về, hai cây liễu lại di chuyển về vị trí ban đầu.
Quái lạ, cây làm sao có thể đi được?
Mã Thiên Vũ cẩn thận quan sát.
Lúc này mới phát hiện, hóa ra những cây này không được trồng trên đất, mà được cắm vào trong chậu hoa.
Ngoại trừ toàn bộ cây trồng trong chậu cùng núi giả, trên mặt đất đều đã lát đá.
Thì ra khắp khu này đã được thiết lập cơ quan.
Liễu Thúy Yên ở bên trong nhàn nhạt nói: "Thiên Vũ, ta khuyên con trước khi học được võ công, tốt nhất không nên chọc vào những thứ ấy. Chúng nó không chỉ chặn đường, còn có thể cắn người nữa đấy."
Mã Thiên Vũ hiểu được ý tứ trong lời bà.
Ý là, ngoài những thứ trên đất này còn có rất nhiều cơ quan khác cải trang, có thể phóng ra các loại ám khí đả thương người.
Mã Thiên Vũ trở về phòng, tức giận nói: "Bà muốn nhốt con ở đây, không để con ra ngoài?"
Thật độc ác thật độc ác.
Liễu Thúy Yên đáp: "Chỉ cần con chịu học theo bản lĩnh của ta, tự nhiên khác phá được mấy cơ quan này. Nhưng nếu con không nghe theo ta, ta sẽ không dạy võ công cho con."
Mã Thiên Vũ tức giận kêu la.
"Được rồi, con nghe lời bà là được. Không phải muốn để ngươi làm việc đồng áng sao? Khó gì chứ?"
Liễu Thúy Yên chỉ vào giấy bút trên bàn.
"Ở kia có giấy, con viết vào một tờ, để nó trồng rau. Nói, ờ, không trồng thì không được gặp con."
Mã Thiên Vũ đành phải cầm giấy bút, viết như lời bà nói.
Lúc viết, lại nhớ khi trước vừa đến thời không này, đã nói những lời kia với Đông Phong Linh.
Khi đó, cậu không quen nhìn đức tính phi thường lười biếng của Trần Vỹ Đình, ghét hắn luôn hẹp hòi đùa cợt cậu.
Từng hung hăng nói một câu, nếu có cơ hội, nhất định phải làm cho hắn mặc bố y, làm việc nặng, không làm việc sẽ không cho cơm ăn.
Không nghĩ tới, lời nói đùa khi ấy lại trở thành hiện thực.
Thật sự đã làm cho Trần Vỹ Đình làm việc nặng, chỉ là không có mặc bố y thôi.
Có điều, bộ quần áo trên người hắn, không được thay ra, còn không bằng bố y.
Về phần Trần Vỹ Đình có trồng trọt hay không, Mã Thiên Vũ không hề hoài nghi tới.
Đây là chuyện sau khi Trần Vỹ Đình nhìn thấy giấy cùng hạt giống và công cụ.
Về phần Mã Thiên Vũ làm sao lại chạy đến lương đình luyện khí, nói ra Liễu Thúy Yên liền cảm thấy hối hận.
Hối hận bản thân đã quá khinh suất.
Vừa hối hận lại vừa khâm phục Mã Thiên Vũ.
Đúng vậy, là khâm phục, ngay cả sư phụ như bà cũng không khỏi khâm phục đồ đệ.
Sau khi Mã Thiên Vũ viết xong, Liễu Thúy Yên đi vào trong lương đình để lấy hạt giống và công cụ.
Bà nhớ ra mấy ngày trước để bao hạt hoa giống ở trong lương đình.
Thực ra, đưa cho Trần Vỹ Đình không phải giống rau, mà là giống hoa.
Nhưng, nếu là nói thẳng là để hắn trồng hoa, chẳng phải sẽ bị hắn cho rằng đây là chuyện phong nhã?
Khảo nghiệm này không hiệu quả.
Liễu Thúy Yên không phòng bị Mã Thiên Vũ, phong thái vẫn như bình thường, nhàn tản từng bước một đi vào lương đình, lại nhàn tản quay trở về.
Thấy Mã Thiên Vũ đứng dưới hiên nhìn bà, bỏ lại một câu.
"Con ở chỗ này, đừng có xuống vườn. Ta đi một chút sẽ trở lại."
Dứt lời, cầm hạt giống cùng công cụ, phi thân qua bên kia sông, đi đưa mấy thứ đó cho Trần Vỹ Đình.
Lúc này vì không muốn trễ nãi nên dùng khinh công.
Khi bà quay về, Mã Thiên Vũ vẫn đang chân chất đứng dưới mái hiên.
Không di chuyển bước nào.
Không khỏi vui mừng.
Vừa vui mừng vừa có chút đau lòng.
Nói thế nào, Thiên Vũ cũng đã thành tiểu chủ nhân của nơi này, mà lại không được tự do hoạt động.
Đứa nhỏ này, thật đáng thương.
Liễu Thúy Yên hạ quyết tâm, nhất định phải tận tâm tận lực truyền thụ kiến thức cho Mã Thiên Vũ.
"Thiên Vũ, chúng ta vào luyện công đi."
Liễu Thúy Yên nói làm là làm.
Mã Thiên Vũ lại lắc đầu.
"Sư phụ, chúng ta có thể ở ngoài luyện không?"
"Bên ngoài khắp nơi đều là cơ quan, làm sao mà luyện?"
"Trong lương đình chẳng phải không có sao?"
Trong lương đình đúng là không có cơ quan, Liễu Thúy Yên nhất thời nghẹn lời.
Ấp úng trả lời: "Thiên Vũ, trong lương đình quá chật, chúng ta vẫn nên vào phòng."
Mã Thiên Vũ vẫn không chịu động đậy.
"Con muốn tận mắt nhìn thấy Trần Vỹ Đình không hề hấn gì xuất hiện. Nhìn thấy ngươi con mới yên tâm. Hơn nữa, con tin rằng, nếu như ngươi không thấy con, chỉ bằng vài lời trên giấy, chưa chắc sẽ làm theo."
Đây mới là mục đích thực sự của Mã Thiên Vũ.
Cậu muốn tận mắt nhìn thấy Trần Vỹ Đình.
Liễu Thúy Yên bực bội vì cậu quá cuồng dại, nói gì cũng không chịu mang cậu qua đó.
Mã Thiên Vũ không còn cách nào khác, đành phải hỏi: "Sư phụ, bà đã nói, chỉ cần tự con có thể đến bên kia, bà sẽ không ngăn cản con, đúng không?"
Liễu Thúy Yên gật đầu.
"Đúng vậy."
Bà không tin Mã Thiên Vũ có thể đi đến lương đình.
Từ phòng đến lương đình khoảng vài chục trượng, giữa đó có không ít cơ quan, Mã Thiên Vũ tuyệt đối không qua được.
Nhưng điều bà kinh ngạc là, Mã Thiên Vũ chẳng những đến được lương đình, hơn nữa còn không hề đụng phải một cơ quan nào.
Liễu Thúy Yên suy nghĩ kỹ một lúc lâu mới rõ ràng.
Hóa ra vừa rồi bà tới lương đình, một lần đi một lần về, Mã Thiên Vũ đã nhớ kỹ toàn bộ lối bà đi?
Đây là trí nhớ kinh người mức nào chứ?
Đến lương đình, vòng qua vòng lại, đường hơn mười bước, chỉ cần đi nhầm một bước, sẽ đụng phải cơ quan nguy hiểm.
Liễu Thúy Yên cảnh cáo bản thân, sau này sẽ rút kinh nghiệm.
Đi trong vườn, nhất định phải thi triển khinh công.
Liễu Thúy Yên nói lời giữ lời, không hề ngăn cản Mã Thiên Vũ.
Theo phía sau cậu, cùng vào lương đình.
Bà không muốn dạy võ công cho Mã Thiên Vũ trong lương đình, là vì sợ bị Trần Vỹ Đình học trộm.
Bởi vậy, thừa dịp Trần Vỹ Đình còn chưa xuất hiện, rõ ràng rành mạch giảng luyện khí pháp môn của Cô Hồng bảo cho Mã Thiên Vũ, để cậu tự mình luyện khí.
Trước đó, Lãnh Dạ từng nói qua kiến thức cơ bản về luyện khí cho cậu.
Mã Thiên Vũ có chút hiểu biết cơ bản.
Cậu vốn đã thông minh, lại cộng thêm chân khí trong cơ thể hùng hậu, bởi vậy mới luyện một chút cũng không khó khăn.
Mới ngồi xuống, mới đề khí, đã tiến vào cảnh giới vô cùng.
Luyện một đoạn, Mã Thiên Vũ thu công, mở mắt.
Chợt phát hiện Trần Vỹ Đình phía bên kia sông, đang nhìn cậu.
Hắn quả nhiên không hề hấn gì.
Vui sướng trong lòng Mã Thiên Vũ thật khó mà hình dung.
Sau đó, bị Liễu Thúy Yên kéo về trong phòng luyện công.
Vừa mới vào phòng, đã thấy Liễu Thúy Yên đi ra ngoài.
Nghe thấy đối thoại giữa bà và Trần Vỹ Đình, không khỏi đắc ý.
Đã nói mà, sư phụ khảo nghiệm Trần Vỹ Đình, người thua nhất định là sư phụ.
Phải, cậu phải chăm chỉ học tập, sang bên kia sông sớm một chút, sớm một chút giải cứu Trần Vỹ Đình.
Những ngày tiếp theo, Mã Thiên Vũ rất chăm chỉ luyện công, học tập kiến thức cơ quan Ngũ Hành.
So với năm đó thi đại học còn chăm chỉ hơn.
Trần Vỹ Đình quả thật đã cuốc đất, gieo hạt giống vào trong đất.
Hắn không biết trồng trọt, cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua, đành phải mấy chuyến chạy đến bờ sông thỉnh giáo Liễu Thúy Yên.
"Tiền bối, đất phải cuốc sâu thế nào?"
"Tiền bối, hạt giống nên rải ra hay gieo từng hạt một mới tốt?"
Về sau rất tự nhiên gọi Liễu Thúy Yên là sư phụ theo Mã Thiên Vũ.
"Sư phụ, một ngày tưới nước mấy lần mới thích hợp?"
"Sư phụ, giờ nào tưới nước mới tốt?"
"Sư phụ, hạt giống của con mới nảy mầm nha."
"Sư phụ, bà để con trồng gì vậy? Vừa nhú đã có thể ăn?"
Liễu Thúy Yên mới đầu không sao chịu nổi, nhưng từ sau khi Trần Vỹ Đình gọi bà là sư phụ, trong lòng mềm mại đi rất nhiều.
Hễ hắn hỏi thì sẽ đáp.
Liễu Thúy Yên có tiếng là người cùi chỏ ngoặt vào trong.
Nếu có người dám ức hiếp người của bà, bà sẽ không để yên cho người đó.
Trần Vỹ Đình gọi bà là sư phụ, khiến bà cảm thấy bà có nghĩa vụ che chở hắn.
Liễu Thúy Yên không ngờ đến, mấy chuyến bà ra ngoài trả lời Trần Vỹ Đình, thật ra đã lần lượt nói cho Trần Vỹ Đình biết lối đi trong vườn.
Đáp ứng thỉnh cầu của Mã Thiên Vũ, mỗi ngày hai lần bà đều đưa cơm cho Trần Vỹ Đình, không thể tránh phải đi qua con sông.
Vì vậy, Trần Vỹ Đình dần dần ghi nhớ lối đi này.
Nhưng dù sao Liễu Thúy Yên đã từng chứng kiến Mã Thiên Vũ, đối với Trần Vỹ Đình vẫn có chút ít phòng bị.
Bởi vậy, thường xuyên thay đổi cơ quan.
Bởi vậy, con đường bà đi thường xuyên không đồng nhất.
Nhưng cơ quan biến hóa luôn có giới hạn.
Dần dần, Trần Vỹ Đình đã nhớ tất cả các biến đổi của những trận pháp này.
Dần dần, Trần Vỹ Đình thông qua sắp xếp của cây liễu cùng giả sơn thạch, có thể đoán được, Liễu Thúy Yên đã bố trí trận pháp như thế nào.
Hắn vốn tinh thông cơ mưu, có chút hiểu biết với ngũ hành chi thuật.
Kể từ đó, rất nhanh đã nắm vững yếu lĩnh của tất cả trận pháp.
Hơn nửa tháng qua đi, Trần Vỹ Đình chuẩn bị thu võng.
Liễu Thúy Yên tuyệt đối không ngờ rằng, bà mất hơn nửa tâm huyết đời người nghiên cứu những trận pháp này, lại bị Trần Vỹ Đình phá giải chỉ trong nửa tháng.
Vì Mã Thiên Vũ thông minh, nên đề phòng cậu, bởi vậy phần lớn thời gian đều dạy võ công, thi thoảng mới dạy cơ quan Ngũ Hành thuật.
Bà phải giành nhiều thời gian để kiểm tra Trần Vỹ Đình.
Song, mức độ thông minh của Mã Thiên Vũ còn hơn dự liệu của bà.
Mã Thiên Vũ chăm chỉ bà đã đoán được.
Thời điểm Liễu Thúy Yên ra ngoài trả lời Trần Vỹ Đình, hoặc là đi đưa cơm cho Trần Vỹ Đình, cậu thường xuyên lặng lẽ chạy ra ngoài cửa nhìn bà.
Nhưng thường thường Liễu Thúy Yên sẽ cho bố trí nhiệm vụ luyện công bế khí cho cậu, cậu nhất thời không dừng lại được.
Bởi vậy, được nhìn thấy Trần Vỹ Đình không nhiều lắm.
Nhất là lối đi trên sông, cậu không xem được.
Hôm nay, Liễu Thúy Yên ra ngoài mua sắm nhu yếu phẩm sinh hoạt, để Mã Thiên Vũ ở một mình trong phòng.
Chờ sau khi bà đi, Mã Thiên Vũ ra khỏi phòng.
Từ phòng đến lương đình tương đối gần, mà cơ quan cũng không quá phức tạp.
Mã Thiên Vũ quyết định thử bản lĩnh của mình.
Cậu quan sát bố trí trận pháp, sau đó đề khí, phi thân đạp lên một cành liễu.
Lại lên xuống vài lần.
Cước bộ điểm nhẹ qua vài hòn non bộ, vài cành liễu.
Thân pháp uyển chuyển, như một con chim én bay vào lương đình, vững vàng đứng trong lương đình.
Thật tốt quá, cậu đã thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro