2. Ngoại Tình
"Lại làm sao vậy, em hôm nay rất lạ đấy?" Bàn tay to nâng lên mặt cô, anh luôn cảm giác vợ mình hôm nay có gì đó là lạ.
"Đâu có." Lý Tư Trúc lắc đầu, lại ngửi một chút, mùi hương ấy vẫn không ngừng tiến vào mũi cô, "Chồng à, dạo này anh dùng nước hoa sao, sao lại luôn có mùi này?" Cô khó hiểu nhìn anh, chồng cô chưa bao giờ thích dùng những thứ đó, nhưng dạo gần đây khi cô giặt quần áo, luôn có mùi hương này, chẳng lẽ là mùi của bột giặt.
Nhưng quần áo của hai người đều giặt cùng nhau, vì sao quần áo của cô lại không có mùi ấy?
"Em là cún con sao? Cái mũi thính như vậy?" Nam nhân lấy tay nhéo nhẹ mũi cô, ánh mắt trở nên sâu hơn một ít, sau đó lại giống như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một đóa hồng, "Là mùi hương này phải không? Đây, tặng cho em, gần đây bận quá, xong việc anh sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn." Anh đặt đóa hoa vào tay cô, sau đó xoa đầu cô một chút, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Lý Tư Trúc nắm chặt bông hoa trong tay, tuy rằng chỉ có một bông, nhưng đã khiến cô rất vui, chồng cô Tống Ưng Sang chưa bao giờ là một người lãng mạn, thế mà hôm nay anh tặng cô hoa hồng.
Đặt hoa ở mũi ngửi một chút, thật đúng là mùi hương này, thơm thơm.
Nhìn Lý Tư Trúc không giấu được vui vẻ, trong mắt nam nhân hơi hơi hiện lên một chút phức tạp, rất nhanh, anh thu lại tất cả cảm xúc.
"Anh đi tắm rửa." Anh cởi quần áo, hôn nhẹ khuôn mặt vẫn đang thất thần của cô, xoay người đi vào trong phòng tắm, mà Lý Tư Trúc vẫn nhìn theo bóng của anh, tươi cười bên môi thản nhiên dịu dàng.
Cô rất yêu chồng cô, mà chồng cô, cũng yêu cô.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cô đem chiếc caravat mình mua đặt cùng quần áo của anh trong ngăn tủ, nằm trên giường, nhắm hai mắt, lại không thấy buồn ngủ, đến tận lúc một bên giường hãm xuống, cô hơi nghiêng người, thấy được nam nhân quay lưng về phía cô.
Nam nhân cũng đột nhiên xoay người, ôm cô, "Ngủ đi, đã muộn rồi." Anh nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Tư Trúc, hôn nhẹ lên trán cô, tiếng hít thở đều đều rất nhanh truyền đến, mà Lý Tư Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắc là do cô tưởng tượng quá nhiều.
"Anh..." Tay cô đặt nhẹ lên mặt anh, mà Tống Ưng Sang cũng ở lúc này mở hai mắt, nhìn cô gái trong lòng ngượng ngùng, thế này mới nhớ tới, bọn họ dường như đã rất lâu rồi không thân mật, gần đây anh rất khuya mới trở về, mà lúc ấy, cô đã ngủ.
Bọn họ đã kết hôn hai năm, thời gian hai năm không lâu, nhưng cũng không hề ngắn. Nhẹ nhàng ôm thắt lưng của cô, khẽ thở dài một tiếng. Ban đêm, phá lệ im lặng.
"Tư Tư..." Anh gọi nhũ danh của cô, giọng nói mang theo một ít đặc biệt khàn khàn, môi anh chậm rãi đưa sát vào môi cô, Lý Tư Trúc khẩn trương nắm chặt chăn, nhưng đúng vào lúc này, một tiếng chuông di động dễ nghe vang lên, nam nhân vươn tay cầm lấy điện thoại, ánh mắt rất nhanh lóe sáng một chút, vỗ vỗ mặt Lý Tư Trúc.
"Anh đi nghe điện thoại, em ngủ đi." Nói xong, anh mặc áo ngủ, đi ra ngoài.
Lý Tư Trúc thở dài một hơi, dùng chăn che lại hai mắt của mình, lại là tiếng chuông này, không biết đây đã là lần thứ mấy, thở nhẹ, nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lòng cô đã có một loại mất mát ảm đạm.
Mà Tống Ưng Sang lúc này đứng ở ban công, gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi sợi tóc trên trán anh, cực kì cuồng dã.
Trong di động truyền đến một giọng nói mềm mại đáng yêu, "Sang Sang, anh nói tặng em 999 đóa hoa hồng, nhưng sao em đếm lại thiếu mất một bông?" Giọng nữ bên kia có chút thản nhiên oán giận, nhưng làm nũng lại càng nhiều.
"Một bông rơi ở trong xe, ngày mai lại tặng em 999 đóa." Tống Ưng Sang tựa người vào tường, ngón tay đặt ở lan can ban công lạnh như băng, lại tưởng tượng như đang chạm vào thân thể mềm mại của cô gái.
"Rơi ở trong xe..." Giọng nói của cô gái mang theo một ít ngượng ngùng, dường như là nhớ tới cái gì.
"Bảo bối, đây là lỗi của em." Tống Ưng Sang thản nhiên cong lên khóe miệng, điều ám chỉ trong lời nói, đã làm cho cô gái đầu bên kia điện thoại đỏ mặt.
"Sang..." Giọng nói của cô gái lại truyền đến lần nữa.
"Làm sao vậy, bảo bối?" Tống Ưng Sang trấn an cô, trên mặt mang theo một loại sủng nịch nói sao cũng không hết.
"Sang Sang, anh đang ở cùng với cô ta phải không?" Giọng nói cô gái thấp đi rất nhiều, tuy rằng cô không nói gì thêm, nhưng là, vẫn dễ dàng nhận ra được có chút mất mát.
Tống Ưng Sang híp hai mắt lại một chút, anh tựa vào ban công, đối với vấn đề này, dường như vẫn muốn duy trì một loại trầm mặc. Anh không muốn nói về nó!
"Sang Sang, anh có yêu em không?" Giọng nói sâu kín của cô gái truyền đến. Bên này đã có thể nhận ra cô đang khóc.
Ánh mắt Tống Ưng Sang trầm một chút, "Anh yêu em." Anh trả lời không hề do dự, anh yêu cô, đương nhiên yêu cô, đây là cảm giác chưa từng có với người khác, chỉ là, anh đã kết hôn, có gia đình, có vợ.
"Sang, vậy anh sẽ ly hôn sao?" Cô gái lại hỏi một nội dung đã nói đến mấy trăm lần, dường như là vô tình, lại giống như cố ý nhắc tới.
Mặt Tống Ưng Sang trầm xuống, "Anh đã nói rồi, về sau anh không muốn nhắc tới chuyện này nữa."
Anh không thích nói về vấn đề này, cực kì không thích, anh không muốn nhìn đến cô gái kia phải khóc, dù sao, anh cũng từng thích cô, hai năm cảm tình, anh còn chưa đến mức máu lạnh như vậy.
"Như vậy, Sang, ngày mai anh nhất định phải tới chỗ em, em nhớ anh." Cô gái bên kia trầm mặc nửa ngày, cuối cùng giọng nói lại trở về ngọt ngào như ban đầu.
"Ừ." Tống Ưng Sang đáp ứng, đối với sự ủy khuất của cô, trái tim anh sẽ đau một chút. Giọng nói của anh trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, "Ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi."
Bên kia, cô gái vui vẻ tắt điện thoại, để lại một người đàn ông đứng nhìn di động rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro