1. Nhường Nhịn
Trong một siêu thị sang trọng, cùng lúc có đến hai người cùng chọn một chiếc caravat màu trắng xám.
Lý Tư Trúc ngoài ý muốn rút lại tay của mình, nhìn nhìn cô gái đang đứng ở bên cạnh, "Xin lỗi, tôi không biết cô cũng muốn nó." Cô cảm thấy có chút xấu hổ, thật ra cũng không thể nói rõ tại sao phải nhường, chỉ là cảm giác có chút ngượng ngùng.
"Không sao." Cô gái rất tự nhiên cầm lấy caravat, hai mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lý Tư Trúc, "Tuy cô nhìn thấy trước, nhưng hiện tại nó đang ở trong tay tôi, vậy nên, hẳn là thuộc về tôi." Cô gái cong lên cánh môi đỏ mọng nói xong, mà một ý nghĩa khác trong câu nói này chỉ mình cô mới biết.
"Nhưng mà..." Lý Tư Trúc còn muốn nói điều gì, cô gái kia đã cầm lấy caravat đi qua cô, thân thể cô ấy có một mùi thơm nhè nhẹ, khiến cô cảm thấy quen thuộc nói không nên lời.
Dường như mùi hương này, cô đã ngửi thấy ở đâu đó.
"Đây là của tôi." Cô gái lại quay đầu, dương dương tự đắc giơ chiếc caravat lên với Lý Tư Trúc, khóe mắt mang theo khiêu khích cùng châm chọc chỉ mình cô hiểu rõ.
"Tôi biết rồi." Lý Tư Trúc đành bất đắc dĩ từ bỏ, xoay người tiếp tục chọn cái khác.
Mà cô gái kia coi sự nhường nhịn này là điều bình thường phải làm, cô có chút ẩn ý liếc nhìn Lý Tư Trúc một cái, cầm lấy caravat xoay người rời đi. Lý Tư Trúc quay đầu nhìn kỹ bóng dáng ấy, cũng đành thở dài một hơi, khó khăn ưng ý một chiếc lại bị người khác lấy mất, cũng may vẫn còn rất nhiều, cô có thể tiếp tục lựa chọn. Cô tự hứa với mình, nhất định phải chọn một chiếc đẹp nhất cho anh mới được.
Chỉ là, cô quay đầu nhìn về phía cô gái vừa lấy đi caravat, thật sự cô ấy rất xinh đẹp đấy chứ.
Lại nhìn trước mặt một đống lớn caravat các màu, thật ra cô đã tìm rất kỹ, nhưng chọn đến chọn đi, vẫn cảm thấy chiếc kia đẹp nhất, cũng là độc nhất vô nhị, nhưng thật đáng tiếc, đã bị người khác lấy mất rồi.
Bất đắc dĩ hạ khóe môi xuống, cô đành phải chọn một chiếc coi như thuận mắt, không lấy được thứ tốt nhất, luôn cảm giác trong lòng mất mát rất nhiều, dựa người vào cánh tủ, cô xem chiếc caravat trên tay, hơi hơi thất thần một chút.
Mà cô cũng không phát hiện ra, có một cô gái vẫn nhìn cô, trên tay cầm chiếc caravat cô muốn nhất.
Cô gái lấy điện thoại ra, giọng nói ngọt như mật đường vang lên, "Sang Sang, em mua cho anh thứ này rất được, anh nhất định sẽ thích." Cô cười khẽ, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lý Tư Trúc, khóe môi mang theo ý đùa cợt.
Lý Tư Trúc ngẩng đầu, luôn cảm giác có người đang nhìn mình, nhưng nhìn quanh một vòng cũng không thấy ai, chắc là cô tưởng tượng nhiều lắm. Vỗ vỗ hai má, cô đã ra ngoài thật lâu, nên về nhà. Gói quà thật đẹp xong, cô mới chậm rãi đi ra ngoài.
Buổi tối, chiếc đồng hồ treo tường kiểu Âu trên tường chỉ mười một giờ hơn, một hồi chuông cửa vang lên, cô vội vàng đứng dậy, giấu caravat ở sau lưng, một người nam tử tuổi trẻ đẩy cửa tiến vào, đó là chồng cô, Tống Ưng Sang. Khuôn mặt tuấn mỹ ít khi có cảm xúc gì, nhưng xem ra tâm trạng của anh hôm nay khá tốt, từ khóe mắt thả lỏng kia là có thể nhận ra, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Tư Trúc, lại hơi hơi nhíu mày một chút, "Đã khuya rồi, sao vẫn không đi ngủ?" Tiếng nói bình tĩnh không nghe ra cảm xúc. So với lúc vừa vào cửa, dường như đã giữ ý rất nhiều.
Vợ chồng bọn họ ở chung chính là như thế, rất bình thản, cũng rất bình thường. Nhưng ai lại có thể nói rằng, đây không phải là một cuộc sống tốt?
"Không có gì, tại em không ngủ được thôi." Cô cười dịu dàng với nam nhân, cầm gói quà phía sau, đang nghĩ nên tặng thế nào, khi nhìn thấy anh tháo caravat, hơi hơi sửng sốt một chút.
Màu này, không phải hôm nay cô mới nhìn đến sao? Làm sao có thể, cô mở to hai mắt, muốn nhìn rõ ràng hơn, màu sắc này, nơi đó chỉ có một cái.
"Làm sao vậy? Trên mặt anh có gì sao?" Nam nhân đi lên, lấy tay sờ trán cô, thấy độ ấm rất bình thường, nói thêm, "Em chóng mặt à?" Nhẹ nhàng gõ lên trán cô, giọng nói có thản nhiên quan tâm, khuôn mặt rất ít khi lộ ra cảm xúc, lúc này cũng dịu dàng hơn vài phần.
"Không sao, chỉ là caravat của anh hôm nay rất đẹp." Cô lắc đầu, phía sau tay lại nắm chặt gói quà. So với cái này, chiếc caravat kia mới thích hợp với anh.
Nam nhân không ngờ cô lại nói vậy, ánh mắt chợt hiện lên điều gì đó, chẳng qua, khi Lý Tư Trúc còn chưa kịp nhìn kĩ thì đã biến mất không còn dấu vết.
"Cái này..." Anh kéo caravat, ném tới trên sô pha, "Hôm nay caravat cũ bị đổ cà phê nên tùy tiện mua một cái." Anh giải thích giống như không quan tâm, nhưng cũng làm Lý Tư Trúc an tâm hơn một chút, ngay cả ngón tay ở sau lưng cũng được thả lỏng.
"Anh à, em có một thứ muốn tặng anh." Lý Tư Trúc ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ quá mức của anh, khuôn mặt này cô đã nhìn hai năm, thời gian hai năm, lại vẫn chưa thấy đủ, chỉ cần liếc mắt một cái, cô cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời.
"Thứ gì vậy? Sao anh không phát hiện ra nhỉ, em cũng có lúc giả vờ bí ẩn đấy. Mau đưa anh xem xem nào." Anh vươn tay, khóe mắt cong lên, hiển nhiên cũng có một chút hứng thú, nhưng Lý Tư Trúc không chú ý tới, đáy mắt anh đã hiện lên một tia không kiên nhẫn.
"Đây." Lý Tư Trúc lấy ra chiếc caravat chính mình chọn, mà nam nhân cũng nhấp môi một chút, nhận lấy, "Đẹp lắm, cảm ơn em, vợ ạ." Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, ngón tay cầm caravat lại nắm thật chặt.
Mà chính trong giây phút anh lại gần cô, Lý Tư Trúc ngửi thấy được một mùi thơm nhè nhẹ, cô khẽ nhíu mày, tại sao lại là mùi hương này, cô đã ngửi thấy nó ở đâu?
Ad : lần đầu chuyển ver ạ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro