Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#8

   Nhanh chóng đưa ra kết luận, Phác Xán Liệt bị chính mình làm cho cả kinh, nghĩ bản thân sao lại có khả năng sẽ thích một tên tiểu tặc cả ngày thích trộm đai lưng của mình.

Vì thế mộng kia như bóng với hình, cũng thường xuyên có xu hướng phát triển.

Rốt cuộc có một ngày hắn mơ thấy mình cởi y phục Hoàng Tử Thao, vì thế cả ngày hôm sau sắc mặt hắn đều xanh mét, nhắc nhở bản thân là chính nhân quân tử, sao có thể làm ra chuyện hạ cấp này.

Phác Xán Liệt tuyên bố bế quan hai tháng, chuyên tâm nghiên cứu tập luyện võ học, cộng thêm tĩnh tâm.

Mọi người trong Võ lâm minh gần đây không bị trộm quấy rối, trải qua ngày rất là dễ chịu, thống thống khoái khoái để minh chủ bế quan.

Đợi đến sau khi Phác Xán Liệt xuất quan đã là hai tháng sau, quản sự đến đón hắn, đưa cho hắn một tờ giấy.

Chữ viết quen thuộc, nội dung quen thuộc.

Hoàng Tử Thao trở lại.

suy nghĩ hai tháng, cố gắng vì chính mình làm công tác tư tưởng hai tháng nhưng không có nửa điểm tác dụng.
Hắn sờ sờ đai lưng của mình, đáy lòng có chút áp chế không được, trong chớp mắt phun trào, mừng rỡ như điên.

Quản sự nhìn hắn cười, cảm thấy có chút khó hiểu.

Quản sự: "Minh chủ, còn một chuyện nữa."

Tâm tình Phác Xán Liệt không tệ, bao gồm cả chuyện gương mặt già nua đầy nếp nhăn của quản sự cũng nhìn thuận mắt hơn: "Nói."

Quản sự: "Thiên Sơn truyền đến tin tức, kêu ngài sau khi xuất quan lập tức trở về sư môn một chuyến."

"..."

Quản sự cung kính nói: "Ngựa đã chuẩn bị xong, lập tức có thể xuất phát."

"..."

Quản sự làm việc hiệu suất rất là cảm động, nhưng hắn không muốn trở về sớm như vậy.

Đại khái là không gặp được Hoành Tử Thao, Phác Xán Liệt nghĩ, có chút khổ sở.

...

Phác Xán Liệt mang theo vài người, ra roi thúc ngựa tiến đến Thiên Sơn.

Chạng vạng, đến một cái thôn nhỏ, không tìm được khách điếm, mọi người chỉ có thể nghỉ tạm ngoài trời.

Phác  Xán Liệt trước khi ngủ nhìn chằm chằm một vòng trăng tròn trên trời nghĩ ngợi lung tung.

Có lẽ loại sự tình này, hắn nên trở về hỏi chút kinh nghiệm của đại sư huynh cùng Ngô sư đệ rồi lại tính tiếp.

Nửa đêm.

Trong lúc ngủ Phác Xán Liệt mơ màng hốt hoảng cảm thấy có một bàn tay mò đến bên hông mình.

Hắn cho rằng đây là ở trong mộng, liền vô cùng quen thuộc kéo lấy tay kia một phen, chế trụ mạch môn, động tác một đường liền mạch đè xuống đất, sau đó lại mở to mắt.

Hoàng Tử Thao che mặt tràn ngập kinh ngạc nhìn hắn.

Phác Xán Liệt ngẩn ra, chợt thấy xúc cảm ấm áp truyền đến từ trong tay mình, không nhẹ giống như trong mộng mà giống như là giấy họa.

Đây không phải là mơ.

Xem ra hai tháng này hắn bế quan không thành công, tuy nói lần này là ức hiếp Hoàng Tử Thao bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng cuối cùng vẫn là bắt được tiểu tặc này.

Hoàng Tử Thao sắc mặt âm trầm, bày ra dáng vẻ nguyện không chịu thua.

Phác Xán Liệt há miệng, chỉ cảm thấy mình bị một tia sét kinh hỉ hung hăng đập trúng, choáng váng, đợi đến khi tơ tưởng người trước mắt xong, chớp mắt một cái lại không biết nói cái gì mới tốt.

Hơn nửa ngày, Phác Xán Liệt nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu tràn ngập ôn nhu: "Ngươi..."

Có sơ hở !

Hoàng Tử Thao trong lòng hô to, nắm đai lưng Phác Xán Liệt kéo xuống một phen, vặn vẹo tránh thoát tay Phác Xán Liệt đã sớm lơi lỏng ràng buộc, nhảy ra ngoài chạy mười bước, cũng mặc kệ đối phương rốt cuộc là muốn nói cái gì, quay đầu, sải chân chạy mất.

Phác Xán Liệt: "..."

Trong đầu Phác Xán Liệt toát ra một câu: Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Sau đó lại toát ra vài từ: Ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu.

Cuối cùng hóa thành một chữ: Xong !

Hắn phạm phải cái ngốc gì ! Đường đường là minh chủ võ lâm ! Vì sao phải làm ra loại chuyện thiếu nữ hoài xuân này chứ !!

Ở bên cạnh, có vị thiếu hiệp chính phái giật mình tỉnh dậy, thấy minh chủ đại nhân ngồi ngay ngắn một bên, có chút nghi hoặc, xoa xoa mắt, lầu bà lầu bầu hỏi: "Minh chủ, làm sao vậy?"

Phác Xán Liệt lập tức hoàn hồn nói bậy bạ: "Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ đến lúc bế quan công lực bình cảnh ngưng tụ đan điền, đêm dài người yên giấc không ai quấy rầy, tự nghĩ biện pháp đột phá mà thôi."

Vẻ mặt vị thiếu hiệp tràn ngập kính nể: "Minh chủ thật là năng suất."

Phác Xán Liệt: "Cần cù bù thông minh mà thôi."

Nói xong, tên thiếu hiệp kia một lần nữa nằm xuống, tính toán tiếp tục đi gặp Chu Công, liếc mắt nhìn lại cảm thấy có chút không đúng, mở miệng hỏi: "Minh chủ, đai lưng của ngài đâu rồi?"

Phác Xán Liệt mặt không đổi sắc: "Ngươi nhìn lầm, hôm nay y phục của ta vốn dĩ không có đai lưng."

Thiếu hiệp: "..."

...


Kỳ thật Hoàng Tử Thao không hề muốn đuổi theo vị minh chủ lỗ mãng kia chạy đến một địa phương xa như vậy, chẳng qua hắn cảm thấy ngoài thanh danh đệ nhất thần trộm, không có bất cứ vật nào mà hắn trộm không được, cũng không thể thua ở một cái đai lưng, nhất định phải trộm được trong lòng mới thanh thản.

Mà hiện tại hiển nhiên cũng không phải vấn đề trộm được hay không trộm được.

Cái vị minh chủ lỗ mãng kia thế nhưng suýt nữa bắt được hắn ! Sao hắn lại có thể bị tên minh chủ lỗ mãng kia bắt được chứ !

Đây quả thực là sỉ nhục cuộc đời làm trộm của hắn, hơn nữa một lần bị vị minh chủ lỗ mãng này tháo bỏ khăn che mặt, truyền ra ngoài thật sự nhục nhã với danh hào đệ nhất thần trộm.

Vì chứng minh thanh danh của mình không phải là giả, Hoàng Tử Thao quyết định trộm thêm lần nữa.

Lúc này phải đến trộm quang minh chính đại, kinh thế hãi tục.

Tốt nhất là ở bên trong đại hội võ lâm, thần không biết quỷ không hay chỉ dùng một chiêu là tới tay, cuối cùng để lại một tờ giấy bày tỏ đại danh trộm.

Ngẫm lại liền cảm thấy khoái trá.

Chỉ là cẩn thận hồi tưởng, ách... Vừa rồi vị minh chủ lỗ mãng kia là muốn nói chuyện với hắn phải không?

Hoàng Tử Thao gối đầu lên rễ cây, trong tay còn đang kéo chiến lợi phẩm không dễ dàng lấy được của mình, đai lưng của minh chủ đại nhân có mùi hương xà phòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, ánh trăng đã nặng nề hạ xuống phía Tây, hắn nhắm mắt lại, buồn ngủ, trong đầu vẫn còn đang nghĩ --

Thôi, dù sao cũng chả phải là lời hay ho gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro