#20
Hoàng Tử Thao cảm thấy chính mình nếu là không nói vài câu, trong sạch một đời sẽ triệt để bị hủy hoại trong chốc lát.
Dưới ánh mắt của mọi người, hắn chậm rì rì chui ra khỏi ổ chăn, vừa định xuống giường, đột nhiên phát hiện không thấy giày mình đâu.
Ba người cạnh cửa đều đang nhìn hắn, hắn cũng không thể không mang giày đi qua nói chuyện với bọn họ?
Vì thế Hoàng Tử Thao vô cùng lúng túng lại ngồi trở về trên giường.
Đại sư huynh nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, một bộ tiều tụy, y phục tuy là chỉnh tề, nhưng rõ ràng là mặc y phục của Phác Xán Liệt.
Thần sắc trên mặt đại sư huynh càng quỷ dị hơn.
Hoàng Tử Thao hắng họng.
Hắn không biết tên họ đại sư huynh của Phác Xán Liệt, liền tiện miệng xưng hô nói: "Vị này... Ách... Ngươi nghĩ nhiều..."
Đại sư huynh cắt ngang lời hắn: "Ngươi gọi ta đại sư huynh là được. "
Hoàng Tử Thao theo bản năng nói: "Đại sư huynh, ngươi nghĩ nhiều..."
Trên mặt đại sư huynh lộ ra vẻ rạng rỡ: "Được được được, thật là hài tử tốt."
Hoàng Tử Thao: "..."
Khoan đã, hình như có chỗ nào không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro