chương 47
‘ Pằng ’ một bạt tai nóng hừng hực tai rơi trên mặt Biện Bạch Hiền, Trương Mẫn ở trước mặt của mọi người cáu kỉnh quát: "Tôi biết mà, xong rồi sao, ai bảo ngươi quyến rũ người ta, bị đuổi việc sao, đáng đời!"
Ký túc xá to như vậy, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn Biện Bạch Hiền lực bất tòng tâm, cậu khát vọng ai đó có thể đến cứu mình, ai đó có thể xuất hiện mau đưa mình ra khỏi vùng nước sâu lửa bỏng.
"Này đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết nha."
"Hình như là cái người con trai này dụ dỗ cấp trên?"
"Cậu quyến rũ ai nữa à?"
Đúng lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, Trương Mẫn yêu mị cười, không nhanh không chậm tuyên dương lên: "Cái này tôi biết, trước mê hoặc quản lý phòng phục vụ, sau đó trong thang máy làm chuyện mà mọi người không thể thấy được, bây giờ bị khai trừ có phải hay không đáng đời nha?"
Mọi người vừa mới nghe, cũng bắt đầu nhao nhao trách mắng Biện Bạch Hiền .
Từng giọt nước mắt uất ức rơi xuống, cậu không có. . . . . . Cậu cũng không có quyến rũ ai, tại sao mọi người lại đối xử với cậu như vậy?
Trời ạ, hắn liền nhân từ một chút, mau đưa cậu rời khỏi nơi làm cho con người ta kinh khủng.
Đúng lúc Biện Bạch Hiền không còn hy vọng, trong thời điểm giới hạn sắp sụp đổ, hoàng tử thuộc về của cậu xuất hiện. . . . . .
"Các người, có phải hay không cũng rất ưa thích buôn chuyện? Chẳng lẽ cũng muốn bị đuổi việc sao? !"
* * * * * * * * * * * * *
"Chung Nhân, mấy ngày nay tôi muốn xin nghỉ."
"Xin nghỉ?" Phác Xán Liệt luôn luôn là làm việc bạt mạng kể từ khi theo nghề thương nhân hai năm qua hắn chưa bao giờ nghỉ ngơi, bởi vì hắn nói, nhất định phải đưa công ty đến Top 100 của thế giới trước mười mới có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện nay. . . . . .
Kim Chung Nhân trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.
"Ừ, ý định của tôi là cùng cậu trai kia sinh hoạt chung vài ngày."
"Ách, cậu trai kia có thể đồng ý không? ?"
"A." Nhếch miệng gời lên một chút tà niệm, hắn ở bên tai Kim Chung Nhân nói ra quỷ kế của mình.
* * * * * * * * * * * * *
Thử nghĩ, cậu vẫn coi hắn như là quản lý bộ phận quan hệ xã hội đây mà? Nếu biết hắn là chủ tịch, cậu sẽ như thế nào?
Chỉ là điều kiện trước tiên, Phác Xán Liệt vẫn luôn đóng vai quản lý bộ phận quan hệ xã hội nghèo rớt mùng tơi, nếu bị vạch trần, dưới tình huống bình thường, con trai đều sẽ tức giận chứ?
* * * * * * * * * * * * *
"Ô. . . . . ." Tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? ? ?
Bên đường, thân thể Biện Bạch Hiền co rúc lại, nước mắt theo gương mặt nhẵn nhụi của cậu mà chậm rãi chảy xuống.
Đúng lúc này, một người đi đường dừng bước lại.
Hắn dáng ngoài tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy kia có chút nhàn nhạt u buồn.
Người đàn ông cúi người xuống, đứng trước Biện Bạch Hiền, dịu dàng nói: "Tại sao mỗi lần tôi gặp cậu, cậu đều đang khóc ở đây?"
Đôi tay bị giam cầm, da đầu bởi vì mới vừa bị kéo nên vô cùng đau đớn.
Cầm thú! Cầm thú, cho nên hắn chính là cầm thú, lại đi đánh con trai, hắn quả thật không phải là người mà! ! !
Hai năm trước cậu tận mắt thấy hắn đạp thủ hạ của mình hộc máu , hiện tại cùng lắm thì cậu cũng bị hắn đạp chết, cũng không có vấn đề gì, bị hắn đánh chết dù sao cũng như bị. . . . . .
Nhưng nếu như cậu cứ thế mà chết đi, mẹ cậu sẽ do người nào chăm sóc đây?
Bây giờ, ánh mắt quật cường của Biện Bạch Hiền cũng từ từ yếu dần, hai cánh tay nhỏ bé bị giam cầm của ra sức giãy giụa: "Mau buông tôi ra! ! ! ! !"
Tuy rằng cũng tràn đầy tức giận như cũ, nhưng sau khi nghĩ đến mẹ lại rõ ràng, biến mất không ít, cũng dao động không ít.
"Em không phải là thích cùng đàn ông tố cáo sao? Được, tôi thành toàn cho em!" Xoay người, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, hắn giống như ôm gối tựa ôm Biện Bạch Hiền nhỏ nhắn ngồi ở bên cạnh mình, ác độc nói: "Chờ tôi giết chết em...em lại có lý do cùng đàn ông khác cáo trạng, đúng không? !"
Cũng bởi vì cậu và giám đốc Kim tố cáo hắn nên hắn mới đối xử với cậu tàn nhẫn như vậy sao?
Không phải vậy, không phải vậy, chuyện xảy đã xảy ra ở thang máy trước kia, cậu rõ ràng không có chọc giận hắn.
Nói cho cùng căn bản là hắn hẹp hòi, hắn chính là vì chuyện của hai năm trước mà trả thù cậu! !
Khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra tức giận hơn, Biện Bạch Hiền bày bộ dạng uất ức vừa buồn bực: "Nếu như anh sợ tôi tố cáo, cũng không cần phải làm chuyện quá đáng như vậy nha!"
Một lần hai lần hướng về phía Biện Bạch Hiền cúi đầu, nhưng ngẫm nghĩ rốt cuộc cậu đã làm sai điều gì? ?
Trừ lần đầu tiên nhìn lầm hắn là Ngưu Lang, nhưng lúc đó cô đã nói quá nhún nhường, hắn tại sao vẫn không chịu buông tha cậu?
Nhỏ mọn, nhỏ mọn đại bại hoại! !
Cả đời Biện Bạch Hiền cũng sẽ không biết, lý do thật sự mà Phác Xán Liệt sẽ không bỏ qua cho cậu, cả đời cũng sẽ không biết, giờ phút này hắn tức giận cũng không phải là do cậu chạy tới cùng Kim Chung Nhân tố cáo hắn, chủ yếu vẫn là. . . . . .
Câu nói của cậu là ‘ tôi nhìn trúng heo coi trọng chó cũng sẽ không coi trọng anh. ’ cùng với ‘ Em quả thực là cái người hết thuốc để chữa nữa rồi, coi anh như đàn ông đại bại hoại cho dù con trai ở trên toàn thế giới có chết sạch tôi -- Phác Xán Liệt đời này kiếp này tôi tuyệt đối cũng không sẽ đối tốt với người như em tuyệt đối sẽ không bao giờ thích em! ! ! ! !
"Quá đáng?" Âm trầm mà dáng vẻ tươi cười tà mị từ từ hiện lên khóe miệng, bàn tay đặt ở trên vai cậu.
Giật mình, Biện Bạch Hiền khẩn trương cũng thở ra ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy, bàn tay nay của Phác Xán Liệt từng chút từng chút di chuyển đến cái nơ của bộ đồng phục làm việc . . . . . .
Con ngươi mở to, trái tim đập‘ thình thịch, thình thịch ‘ không ngừng, lời nói dừng ở giữa cổ họng cho dù làm gì cũng không phát ra được.
Phác Xán Liệt nhìn thấy bộ dạng đần độn mà kinh hoảng của cậu vẻ mặt tươi cười, nụ cười ấy có dạng vẻ âm trầm quỷ dị. . . . . . Hai tay phát hiện . . .
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lôi kéo. . . . . .
Cái nơ bó sát trên cổ áo của bộ đồng phục làm cứ như vậy được mở ra.
Nhưng chưa hết, cái ngón tay mảnh khảnh khéo léo đẩy ra từng cái nút áo của cậu.
Biện Bạch Hiền giống như là bị điểm huyệt, chỉ có thể đứng đấy nhìn tất cả mọi sự việc diễn ra ở trước mắt mình, lại không biết nên ngăn cản như thế nào. 10nlk.
Chờ đợi như thế mà vẫn không hề bình phục lại, áo cứ như vậy bị Phác Xán Liệt mở ra. . . . . .
"Anh. . . . . ."
Phác Xán Liệt thật quá lớn mật rồi, đây chính là phòng làm việc của bảo vệ trong công ty nha? ?
Hắn dĩ nhiên cũng dám làm việc như vậy đối với cậu? ? ?
Tay nhỏ bé ra sức giãy giụa ý đồ bảo vệ mình tránh bị hắn cởi quần áo, cũng không nhớ rằng mình đang bị hắn trói mà cho dù có làm như thế nào cũng không mở ra được.
Chỉ một thoáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Biện Bạch Hiền tràn đầy căm phẫn: "Anh...Anh quả thực là biến thái!"
-----------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro