chương 44
Mặc dù Biện Bạch Hiền còn nhỏ tuổi nhưng cũng rất lương thiện.
Không rõ lắm về việc đại ca hắc đạo đã từng một tay che trời có cải tài quy chính hay không, những cũng hiểu được tính quan trọng của công việc.
Trong xã hội hiện nay, một công việc đối với một người đàn ông mà nói là cách nuôi sống gia đình qua ngày.
Nếu anh ta đảm nhiệm công việc PR, chắc là........
Cho nên, Biện Bạch Hiền không muốn đem chuyện ồn ào đến nước này, chỉ hy vọng hù dọa "bàn tay quấy rối" này, lấy công ty chèn ép, mong anh ta đừng quấy rối mình nữa.
"Tôi..............tôi chỉ hi vọng anh có thể đừng quấy rối tôi, cũng .....................cũng không có ý nghĩ hại anh bị sa thải". Con chim nhỏ run rẩy chậm rãi cúi đầu, dáng vẻ có chút hài hước.
Phác Xán Liệt cùng với Kim Chung Nhân ngồi trên ghế salon không hẹn mà nhìn nhau, vẻ mặt có cùng một kiểu kinh ngạc, bên trong con mắt dường như đang nói: "Cậu, thật lương thiện, thật đáng yêu."
"Thế nào?" Vốn là khuôn mặt âm u lại bị nụ cười tà ma che mất, Phác Xán Liệt chéo tay trước ngực, cười nói: "Sợ tôi bị sa thải, em không thể nhìn thấy tôi có phải không? Chẳng lẽ..........em coi trọng tôi?"
Cái gì???
Mình coi trọng anh ta sao??
Mặc dù anh ta lớn lên thật đẹp trai, nhưng mình sẽ không mê trai đến nỗi thích một "bàn tay quấy rối".
Khi anh ta nói lời này xong, vẻ mặt sợ hãi của Biện Bạch Hiền rõ ràng lộ ra nét không vui: "Tôi cho anh biết, anh - cái ông chú già hèn hạ này, chẳng thà tôi coi trọng heo coi trọng chó cũng sẽ không coi trọng anh!!!"
Điên!
Điên rồi!!
Gió thổi, trời đổi màu, Biện Bạch Hiền lần này thật là sống không bằng chết!!!!
Không khí trong phòng nháy mặt rơi vào quỷ dị.
"Rốp, rốp" từng tiếng khớp xương tạo ra âm thanh lanh lảnh, cùng với gân xanh trên trán Phác Xán Liệt nổi lên, không thể nghi ngờ gì nữa, thiên sứ nhỏ bé đáng yêu này sắp bị ác ma chiếm đoạt tất cả.
"Chung Nhân............" Âm thanh âm u lạnh lẽo phát ra.
Chỉ nhìn thấy, Kim Chung Nhân nằm trên ghế salon bịt miệng........
Thật là cười nhạo hắn nha, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người gọi Phác Xán Liệt là ông chú già hèn hạ.
Kìm chết sự vui vẻ, hắn nhanh chóng đè xuống tiếng cười: "Hả? Cái gì?"
"Đi ra ngoài."
Chỉ một lát, Kim Chung Nhân mới chú ý tới Phác Xán Liệt nổi lên gân xanh, sắc mặt âm trầm khó coi.
Hắn cũng co rút miệng, đàng hoàng gật đầu một cái: "A....... biết rồi.........."
Hắn rõ ràng biết nha đầu này hoàn toàn chọc giận Phác Xán Liệt.
"Khụ" Họ nhe một tiếng, hắn cố ý nhìn tới ánh mắt Biện Bạch Hiền.
Con ngươi của cậu trai nhỏ đơn thuần tràn ngập khó hiểu, mơ mơ hồ hồ trừng mắt nhìn, giống như đang hỏi: "Thế nào?"
Kim Chung Nhân dùng sức trừng mắt ý bảo cậu nói xin lỗi mau lên.
Hai ngươi này mơi gặp lần đầu thì làm sao có tâm linh tương thông, Biện Bạch Hiền ngu ngốc hiểu sai ý hắn, không chút kiêng kị đề nghị: "Anh gọi anh ta ra ngoài làm gì, có chuyện mà người khác không thể biết hay sao?"
TMD!
Cậu trai ngu ngốc này, còn ngại Phác Xán Liệt không đủ tức giận hay sao???
Một tay Kim Chung Nhân che trán, chỉ cầu cậu ngàn vạn lần đừng lôi mình xuống nước là tốt rồi.
Nhắc chân vừa định len lén rời đi.
Chỉ nghe sau lưng truyền đến một giọng âm trầm lạnh lùng: "Chung Nhân, cậu đừng đi, nếu cậu ấy cho cậu đi, chủ động đề nghị 3p thì cậu cũng ở lại chơi đi!"
Đáng chết!
Kim Chung Nhân vốn là xem náo nhiệt, nhưng xem ra là cùng nhau lâm vào vũng bùn rồi!!!
_________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro