chương 35
Giờ tan tầm đã đến.
Ở trong thang máy yên tĩnh một lúc, tâm tình của Biện Bạch Hiền rốt cuộc cũng gần được hóa giải.
Kiên cường đối mặt cuộc sống, không sợ hãi trước mọi rào cản, gục ngã thì phải vực dậy, có lẽ đây mới thật sự là Biện Bạch Hiền.
Trong vẻ ngoài đơn thuần, nhu nhược lại hàm chứa một tâm hồn kiên cường!
Để tạo nên một cậu trai kiên cường như vậy, chỉ có thể là nhờ vào gia đình nghèo rớt mồng tơi của cậu ấy…
Nhìn thời gian, thang máy vẫn không nhúc nhích, không có bất cứ ai sử dụng.
"Chẳng lẽ hôm nay người của công ty cũng làm thêm giờ sao?" Đơn thuần nhìn thang mãy mãi không nhúc nhích, cậu nhàn nhạt cười: "Không sao, coi như làm thêm giờ cũng được."
Biện Bạch Hiền đi làm từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, so với nhân viên bình thường ít hơn một canh giờ. Huống chi bây giờ cậu cũng không thấy mệt mỏi, ở trong thang máy nghỉ ngơi một chiều cũng được.
Nhưng đồ ngốc này, hoàn toàn không biết “bàn tay xấu xa” của ác ma Đổng Sự Trưởng đang hướng vào cậu.
Đột nhiên, thang máy đang ngừng đột nhiên động
Giương mắt nhìn lên. . . . . .
Tầng 40? !
Chẳng lẽ là. . . . . . Giao tiếp nhờ tà khí ư?
Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Biện Bạch Hiền bất giác cảm thấy khẩn trương, ngừng thở, lo lắng chờ đợi cửa thang máy mở ra. . . . . .
"Chung Nhân." Phác Xán Liệt ở tầng 40 vừa đút hai tay vào túi quần, vừa cười xấu xa hỏi qua điện thoại: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Ok, lần này tuyệt đối không thành vấn đề. Tôi đã xác nhận rồi, cậu trai trong thang máy chính là người anh muốn tìm!" Kim Chung Nhân đứng trước máy theo dõi, chỉ sợ xuất hiện cạm bẫy nào đó nên mắt cứ nhìn chằm chằm vào máy theo dõi.
Bên phía Dạ Thiên Ưng nghe xong, an tâm hơn nhiều, giương mắt nhìn con số chậm rãi tăng lên, gương mặt lãnh lẽo tuấn mĩ kích động nở nụ cười: "Chuyện tôi vào thang máy trở về sau, không cần chính tôi phải giao cho cậu chứ?"
"Không cần đâu! Tôi hiểu rõ bây giờ tôi phải làm gì mà, anh cứ thoải mái ở bên trong mà ‘giày vò’ đi." Nói xong những gì đã dự tính, Kim Chung Nhân không ngừng cười xấu xa.
Phác Xán Liệt biết tên nhóc khốn kiếp này không còn phận sự nữa, nhưng mà hắn hiện tại tâm tình thật tốt, căn bản không buồn dạy dỗ hắn.
‘ Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 40.
Phác Xán Liệt nhanh chóng cúp điện thoại, đưa tay nới lỏng cà vạt, nghiêm trang đứng trước cửa thang máy đang mở ra…
Cửa thang máy từ từ mở ra, hai tiếng tim đập bất đồng vô cùng rõ ràng.
Cậu không biết tại sao mình lại khẩn trương như thế; hắn cũng không biết tại sao tim mình lại đập rộn lên.
Điều rõ ràng duy nhất là…
12 năm trước cũng tốt, 2 năm trước cũng được, từ nay trở đi, cậu——-Biện Bạch Hiền sẽ bắt đầu là của hắn —— con mồi xác định của Phác Xán Liệt, dù thế nào, cậu tuyệt đối cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay dễ dàng như hai năm trước…
‘Tinh” Theo tiếng vang lanh lảnh dễ nghe, thang máy mở cửa ra, thời gian vừa dừng lại hồi lâu bắt đầu khôi phục như bình thường.
Phác Xán Liệt nhấc chân, vừa muốn bước vào trong thang máy thì lại đổ ngược trở về, chủ yếu là vì. . . . . .
Hắn sợ! ! !
Ngộ nhỡ sự kiện “kinh hãi” buổi chiều tái diễn, hắn thật sự không dám tái diễn chuyện này lần thứ ba nữa đâu, vì thế càng không còn hơi sức mà mở cửa.
Dù sao thì chỉ cần lần này cậu trai bị trói không cường bạo lại hắn mà ít ra cũng là hắn cường bạo cậu là được rồi.
Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Phác Xán Liệt từ trước tới giờ luôn làm việc quả quyết đã trong thời khắc này mà lựa chọn kỹ rồi mới làm.
Đứng ở trong góc nhỏ, Phác Xán Liệt cúi đầu xuống rồi nhíu mày. . .
Hắn? Không tiến vào sao?
Dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Phác Xán Liệt đang đứng ở cửa thang máy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau,trong lòng Phác Xán Liệt nhất thời như có ngàn bông pháo hoa, còn Biện Bạch Hiền thì rối loạn trao ánh mắt với hắn.
‘ Là hắn. ’
‘ Không sai, là cậu ấy! ’
Hai người đồng thời xác nhận nhau, đối mặt nhau với tâm tình bất đồng.
Phác Xán Liệt vừa tức giận vừa kích động nhớ lại quá khứ…
Nhóc con này đã dám chạy trốn mình hai năm khiến mình nhớ da diết rồi, lại còn hại mình bị khủng long hồi chiều ‘quấy rối tình dục’ nữa!
Bây giờ hắn thật hận không được đè luôn cậu ra, ăn thịt cậu, để xóa bỏ mối hận trong lòng!
Đột nhiên ưu nhã nhếch miệng, Phác Xán Liệt mặc dù ‘hận’ cậu trong lòng nhưng bên ngoài vẫn ưu nhã khéo léo, dịu dàng kỳ lạ, không chậm cũng không vội bước vào thang máy.
Mà Biện Bạch Hiền cũng khẩn trương y như vậy, theo thời khắc hắn bước chân vào thang máy, trái tim của cậu lập tức ‘thịch, thịch, thịch’ rung động.
Không gian kín mít, lại cùng với trai đẹp vô địch vũ trụ đứng dưới cùng mái nhà đã đủ khiến biết bao người phụ nữ khẩn trương, huống chi là một cậu trai trẻ trung thế này?
Luống cuống đứng vào trong, cậu còn chưa hỏi Phác Xán Liệt đi lầu mấy, ngón tay run rẩy đã ấn vào tầng một.
Lúc cửa thang máy chậm rãi đóng vào, Phác Xán Liệt bắt đầu vặn hỏi!
"Làm sao cậu biết tôi sẽ đi lầu một?"
-------------------------------------
- xin lỗi các bn nhiều nha, mk viết xong rồi mà quên đăng ạ 😧😧
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro