Chương 25
Nhật Bản ------ Tokyo
Chính là nơi đắt đỏ nhất thế giới, tiếp tục giữ vững vị trí thành phố có chi phí sinh sống cao nhất, vật giá leo thang, cả một hơi thở nhỏ cũng liên quan tới tiền.
Biện Bach Hiền sinh sống ở vùng ngoại ô của Tokyo, tỉnh Kanagawa, thuộc vùng Kanto, đây là tỉnh có dân số đông thứ 3 tại Nhật Bản, sau Tokyo và tỉnh Osaka. Tỉnh Kanagawa không phải quá xa Tokyo, nhưng chi phí tương đối giảm đi rất nhiều.
Gia đình cậu sống trong căn hộ ở Kanagawa với chi phí rất thấp. Nếu bạn đã từng xem qua Crayon Shinchan (*), trong đó có đề cập tới một căn phòng nhỏ của Nohara, thì đó chính là căn phòng của Biện Bạch Hiền.
(*) Truyện tranh 'cậu bé bút chì'
Căn nhà bao gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng tắm, ước chừng khoảng 30 thước vuông mà còn phải sống chung với hai người nữa, không gian thật sự chật chội. Hiện giờ cậu đã trở về, ba người lớn nhỏ chen chúc cùng nhau, haiz. . . . . Thật là!
Đã sáu năm không trở về nhà, nhìn gò má hóp lại của mẹ cùng với ông ngoại tuổi đã cao, cậu nhất thời xúc động.
"Mẹ, ông ngoại, con đã về."
Mẹ Ngô và ông ngoại đang ngồi bận rộn ở phòng khách thoáng chốc ánh mắt nhòe đi: "Hiền Hiền, sáu năm qua con sống tốt không?"
Biện Bạch Hiền cười ngọt ngào, ngồi trên sô pha nhỏ ở phòng khách: "Mẹ, con sống rất tốt, vô cùng vui vẻ."
Đây chính là điều người con trong gia đình nên làm, tốt khoe xấu che. Cuộc sống thật sự thế nào, chỉ có mỗi mình cậu biết.
Bạn học chế nhạo, bạn trai phản bội, suýt nữa còn bị người trong giang hồ cưỡng bức, điều khiến cậu hạnh phúc nhất chính là gặp La Bích Nghi.
Cũng phải thôi, con cái xa nhà chỉ có cha mẹ lo lắng. Nhìn thấy con trai mình mạnh khỏe, bà biết rằng cậu đã trưởng thành rất nhiều. Lúc đi cô chỉ cao có 1 mét 2, bây giờ đã tầm 1 mét 65, không chỉ đẹp hơn mà bộ dạng cũng khá chững chạc, đúng là thiếu nam độ tuổi mười tám.
"Hiền Hiền, hôm nay mẹ sẽ nấu món mà con thích nhất. Nào, mau đi rửa tay rồi chuẩn bị dùng cơm." Mẹ Biện điềm đạm nói xong, Bạch Hiền cấp tốc chạy vào trong phòng vệ sinh
Biện Bạch Hiền thích nhất món gì? Thay vì nói là bữa cơm đạm bạc, trên bàn chỉ bày biện một ít đồ ăn, trừ món thịt kho thì hầu như rau cải.
Lại nói, cả phí sinh hoạt đều dựa vào nghề thủ công của mẹ, ông ngoại cũng không có lương hưu trí, cả nhà ba người chỉ sống phụ thuộc vào bà Biện thì không dễ dàng gì.
May nhờ có con trai học giỏi, lại hiểu chuyện, cho nên bà Biện cũng không tốn bao nhiêu tiền chi trả học phí cho con, ngay cả tiền học đại học cũng được nhà trường tài trợ.
"Ông ngoại, ông ăn cái này. Mẹ, của mẹ cái này." Bạch Hiền hiểu chuyện, dường như là đức tính bẩm sinh. Từ khi còn nhỏ, có thứ gì ngon cậu đều để dành cho họ.
Về phần ba cậu. . . . . .
Khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, mẹ Biện cũng không giấu diếm việc ông bỏ rơi gia đình.
"Bạch Hiền, con cũng mau ăn đi." Mẹ Biện đưa tay gắp một cánh gà đưa qua cho con trai. Chợt cậu buông đũa xuống, hít sâu một hơi, cầu khẩn nói: "Mẹ, con bây giờ đã 18 tuổi, con muốn đến Tokyo vừa làm việc vừa đi học, như vậy có được không?"
Cậu sớm đã lên kế hoạch, tự biết mẹ mình cực khổ, chỉ vì khi ấy cậu còn quá nhỏ, muốn xin việc làm rất khó, cuối cùng cậu cũng đợi được đến ngày này, cậu muốn đi làm để giúp đỡ gia đình.
Mẹ Biện nghe xong, khẽ nhíu mày, buông đũa trong tay xuống, vẻ mặt thoáng chốc nghiêm túc: "Bạch Hiền, có phải con cảm thấy phí sinh hoạt của mình không đủ? Nếu thế thì mẹ sẽ cho con thêm, con bây giờ chỉ cần học hành cho giỏi, những chuyện khác không cần phải quan tâm."
Đối mặt với tình yêu thương của mẹ, trái tim cậu luôn cảm thấy ấm áp, mẹ tốt với cậu như vậy, cậu làm sao có thể ngồi yên? Chẳng lẽ cứ sống nhờ đồng lương của mẹ?!
"Không ạ. Mẹ, con bây giờ lớn rồi, không muốn dựa dẫm mẹ nữa!"
"Nhưng. . . . . ." Con trai của bà năm 12 tuổi đã sống xa nhà, bởi vì chuyện này mà bà canh cánh trong lòng, cảm thấy bản thân mình quá bất lực, hiện nay nó vất vả trở về, còn muốn rời khỏi bà, bà làm sao có thể chịu được. . . . .
Suy tư hồi lâu, lại nhìn thấy ánh kiên định của con trai, bà chỉ có thể miễn cưỡng khen ngợi: "Được rồi, nhưng nhớ là không được làm việc quá sức, nếu không thể vừa học vừa làm, nhất định phải nói với mẹ, hiện tại tiền lương của mẹ đủ nuôi sống con, có biết không hả?"
"Hì hì, con biết rồi, con cám ơn mẹ."
___________________________________
-lâu lắm rồi 😭 đợt vừa rồi nhà mk có chuyện xong lại lao đầu vô ôn thi nên bỏ bê quá 😭😭 mk xl nhiều lắm...
- các bạn đừng bơ mk nha, bơ mk là mk buồn lắm 😩
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro