Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22


Trải qua một đêm giày vò, Biện Bạch Hiền . . . . . . thở phì phò ở trên giường. Cô lười biếng ngồi dậy, ngáp một cái thật to, dịu dàng dụi dụi mắt,sau đó nhanh chóng nhìn nhìn chung quanh. . . . . . Cậu hung hăng lấy hai tay vỗ mặt mình: "Trời ạ, giờ này mà mày vẫn còn ngủ được?!"

Đêm qua, sau khi hắn ta bỏ đi, cậu khủng hoảng đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bây giờ tỉnh lại, cậu vẫn còn cảm giác tim đập thình thịch, lòng dạ rối bời. Bạch Hiền dáo dác nhìn quần áo rách nát trên người, suy nghĩ một chút về chuyện đêm qua, trí nhớ đứt quãng đùng đùng quay về. . . . . .

Đúng rồi, ngày hôm qua cậu đã xúc phạm với nhân vật VIP, gì nhỉ, dường như người ta gọi hắn bằng . . . . . . Phác, Phác Xán Liệt! Đúng! Là hắn, hắn chính là đại ca của một băng nhóm xã hội đen! ! !

Có lẽ là do tàn dư của rượu, cậu cũng không nhớ rõ lắm, thứ duy nhất nhớ được chính là chuyện cậu và hắn ở trong căn phòng này.

Biện Bạch Hiền, làm thế nào? Phải làm thế nào đây?? Đầu óc cậu nhất thời hỗn loạn, tay cầm mền quấn khắp người, nhẹ nhàng bước khỏi phòng ngủ, nhanh chóng đi tới phòng khách.

Vươn tay, ngó dáo dác bên ngoài cửa phòng. . . . . .

Trời ạ! !

Ngoài cửa còn có hai tên cận vệ to lớn đứng canh, cậu vội vàng đóng cửa lại, mồ hôi trên trán nhiễu nhãi chảy xuống. Cảm giác này giống như con kiến bò trên chảo dầu, không ngừng đi đi lại lại nghĩ cách.

Tình thế này lẽ nào mình bị bắt nhốt tại đây?! Rốt cuộc là hắn ta đi đâu, nếu trở lại sẽ không thủ tiêu mình chứ?!

"Ôi. . . . ." Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên sợ hãi, thần sắc u ám, đôi mắt to tròn bắt đầu ngấn lệ.

Ánh mắt cậu vô tình nhìn về phía cửa sổ phòng khách, trên mặt hạ quyết tâm, nhất định phải chạy trốn nơi này!

Bây giờ đang là mùa đông, quần áo trên người mặc dù rách nát, so với chết cóng còn hơn chết nhục. Được rồi, Biện Bạch Hiền, cố lên!!

Cậu rón rén mở cánh cửa sổ, liếc nhìn xuống lầu dưới. . . . . .

Đây là một con hẽm nhỏ thưa thớt người ở, cậu khẽ nhắm mắt, yên lặng cầu nguyện, đồng thời đem cái mền quấn chặt trên người, theo đường ống ngoài cửa sổ tuột xuống.

Thoạt nhìn thì có vẻ thuận lợi, nhưng khi tâm trạng cậu ổn định nhất thì chợt có chuyện xảy ra. . . . . .

'Soạt' một tiếng, cái mền trên người Bạch Hiền dọc theo đường ống bị mắc kẹt lại, cả người cậu ngã nhào xuống đất. . . .

Nhất định là ông trời đang muốn làm khó cậu, nên mới đày đọa cậu xui xẻo thế này!

Đầu tiên là bắt gặp bạn trai bắt cá hai tay, cậu mới điên khùng trả đũa hắn, vô tình chọc giận đại ca của một băng nhóm.

Muốn chạy trốn? Kết quả thân thể ngã nhào xuống đất, đến cả cái mền dùng để cứu nạn cũng mắc kẹt ở trên đường ống, chuyện này không phải xui xẻo thì chính là bị ma ám vào người. Chẳng lẽ ông trời bắt cậu phải bán khỏa thân để chạy trốn sao?!

Làm sao đây?! Điều này thật sự khiến cậu mất mặt!

Chính mình gây nên hậu quả, nếu gọi cảnh sát thì khác nào cậu bị điên, suốt cuộc đời này khó mà rửa sạch thể diện!

Không được, mình cần phải trốn thoát khỏi đây, ngộ nhỡ bị bọn họ tóm được lần nữa, nếu bị giết thì cũng phải ở trong bộ dạng chỉnh chu, cứ bán khỏa thân thế này mà bị tung lên mặt báo, than ôi nhục nhã ê chề.

Hai tay cậu khoanh trước ngực, kiên nhẫn chống chọi cơn lạnh mùa đông, cả người co rúc ngồi ở chân tường, toàn thân không dám cử động. Cậu khao khát có một người nào đó tốt bụng đi ngang qua, đưa cho mình một bộ quần áo. Người khác thì muốn xin tiền, còn cậu lại ước ao có bộ quần áo, cuộc đời này thật lắm tréo ngoe?!

Lại nói, ở nơi hẽm nhỏ không thấy cả một bóng chim, lý nào sẽ có người xuất hiện?! Mà nếu có đi nữa, thể nào cũng là tay sai của tên hèn hạ kia.

Biện Bạch Hiền bơ vơ một mình trong đầu không khỏi nghĩ tới viễn cảnh 'mơ mộng'. . . . . .

Trên đời này đúng là lắm chuyện tình cờ, ở một nơi thưa thớt mà cũng thình lình có người xuất hiện. Lẽ nào đây chính là ước nguyện cậu được trời cao ban tặng? Hay là, giữa bọn họ có duyên phận gì chăng?

Bạch Hiền vui mừng phát khóc, vui mừng không phải vì người đàn ông kia xuất hiện, nội tâm cậu lúc này rõ ràng kích động, toàn thân lạnh rung, không dám ngẩng đầu nhìn đến hắn ta một cái. Lúc hắn ta dừng chân ở trước mặt cậu, trái tim cậu như muốn nhảy ra ngoài, nhiều lắm trong đầu cũng sợ hắn là người xấu, biết đâu thời khắc này mới là xui xẻo nhất!

Đột nhiên, hắn đem áo khoác trên người cởi ra, dịu dàng trùm lên người cậu.

Toàn thân cậu run lên, cả người ngây ngẩn nhìn hắn, hồi lâu cậu mới dám dùng ánh mắt cảm kích ngẩng đầu tỏ vẻ biết ơn.

Dáng người hắn vạm vỡ to lớn, chí ít cũng cao tầm một mét tám, gương mặt anh tuấn giống như điêu khắc từ trong tranh vẽ, hai hàng lông mày rậm rạp, sống mũi cao thẳng gọn gàng, làn da trắng sáng, ánh mắt thoáng hiện tia u sầu . . . . . .

Ở nơi này, nhìn hắn giống như một vị hoàng tử trong truyện cổ tích vừa từ trong sách bước ra, ưu tư lại càng thu hút ánh mắt người khác!

Hai gò má cậu lập tức ửng hồng, căn bản không biết là do cảm kích ông trời hay vị hoàng tử đang đứng trước mặt.

Mỗi cử động của hắn giống như một chiếc lò than sưởi ấm nỗi lòng của cậu trong ngày tuyết rơi, ấm áp mê hoặc lòng người: "Tôi. . . tôi. . ." Ấp úng thật lâu, cuối cùng bởi vì khẩn trương thái quá mà cậu có chút lắp bắp.

Người đàn ông đứng trước mặt cậu, con ngươi u buồn phát sáng, mang theo một chút dịu dàng.

Hắn cũng không nán lại lâu, đôi tay đút túi quần, cao ngạo xoay người rời đi. . . . . .

==================

-Hôm nay mk đc nghỉ nên sẽ cố ra khoảng 3-4 chương nha 😁😁

từ giờ mk sẽ đổi Hạ Uyển Uyển thành Hoàng Tử Thao nha❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro