Chương 21
Khi hai nhân viên kia nghe xong câu hỏi ôn hòa của Phác Xán Liệt, sống lưng không khỏi tê buốt. Có ai nghĩ tới, du côn đường phố trong lời đồn, lại có phong cách cao quý, vẻ bề ngoài anh tuấn như thế ?! Bọn họ thật không thể tin, người đàn ông tài trí này lại là đại ca của một băng nhóm xã hội đen ?!
"Vâng. . . . . . Thật, thật xin lỗi, chủ tịch Phác. . . . . . " (正 しい. . . . . . 申 し訳ないで, 夜 の 理事長. . . . .) Hai nhân viên nam vội vàng nói xin lỗi với Phác Xán Liệt.
"Đinh đong" , thang máy dừng lại ở tầng một, Phác Xán Liệt cười nhẹ, ưu nhã lắc lắc tai, bày tỏ mình cũng không ngại.
"Phù. . . . . ." Hai nhân viên nam nhất thời thở phào, cảm thấy chủ tịch quả là con người cao quý, hơn nữa còn rất rộng lượng.
Ngay khi Phác Xán Liệt ra khỏi thang máy, nét mặt ôn hòa thoáng chốc trầm xuống.
Hắn khẽ quan sát, tay hơi giơ lên, Ngô Thế Huân đi phía sau lưng hiểu ý, lách người vội vàng rời đi. . . . . .
"Phác tiên sinh, ngài bây giờ đã là người đứng đầu trong giới thương nhân Nhật Bản, đồng thời cũng đang nắm quyền cao nhất ở tập đoàn Sony, ngài có lời gì muốn phát biểu hay không ?!"
Khi Phác Xán Liệt ra đến cửa chính tòa cao ốc, đèn flash không ngừng sáng lên, các ký giả ùn ùn kéo tới.
Ngô Diệc Phàm hộ tống ở một bên, đưa tay chắn trước người hắn, ngoài cửa Hạ Uyển Uyển cùng Kim Chung Nhân chờ đợi đã lâu, thấy thế cũng chạy tới cản đường của đám kí giả.
Đám ký giả không những không lui lại, vẫn như cũ đua nhau đưa ra các câu hỏi khác.
Trong suốt sự việc đang diễn ra, hắn vẫn duy trì vẻ mặt cao quý, nụ cười ưu nhã. Một nhóm ký giả nữ ở cửa bên kia nhìn thấy chủ tịch tập đoàn đa quốc gia không ngờ đẹp trai đến thế, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
Cằm thon, sống mũi cao, đôi môi mỏng như cánh hoa, khi khóe miệng cười lại quyến rũ mê hồn. Vẻ mặt lạnh tanh cùng những đường nét kia kết hợp lại, trở nên hoàn hảo vô cùng. Hắn giống như vị thần Apollon, khiến tất cả phụ nữ mê mệt, rất nhiều cô gái tìm cách để tiếp cận hắn, bởi vì phong cách của hắn làm cho người ta khó lòng kháng cự.
"Chủ tịch Phác, về sau ngài sẽ định cư ở Nhật Bản sao ?!" (夜 の 理事長, あなたは 後 で 日本 に 定住 しますか ?!)
"Chủ tịch Phác, ngài. . . . . ." (夜 の 理事長, あなた. . . . . )
"Chủ tịch Phác . . . . . ." (夜 の 理事長. . . . . )
Đối mặt với các câu hỏi của đám ký giả, Phác Xán Liệt không hề trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Hắn tao nhã nâng cánh tay, liếc nhìn chiếc đồng hồ bạch kim ở cổ tay, con ngươi nhất thời khép hờ, khóe miệng khẽ cong. . . . . .
"------ Phịch -----"
Âm thanh phịch phịch liên tiếp phát lên khiến các ký giả đồng thời chú ý, bọn họ không ngừng tìm kiếm nguồn gốc của tiếng động kia.
"Á ---- á ------" Đột nhiên một nữ ký giả gào thét thật to, cách đó không xa là hai thi thể đầm đìa máu tươi.
Hai xác chết này có lẽ rơi từ tầng cao nhất của tòa cao ốc, dưới đất lênh láng vết máu, dường như bọn họ đã tử vong trước khi tiếp đất.
Thấy thế, các ký giả nhanh chóng bu quanh hai xác chết, không ngửng chụp hình, quay phim lia lịa.
Tranh thủ thời cơ các phóng viên đang lộn xộn, Phác Xán Liệt mới thuận lợi đi khỏi hiện trường, hắn hướng về phía chiếc xe đang chờ đợi mình.
Khi hắn đi tới cửa xe, một tên cận vệ vội vàng kéo cửa, một mực cung kính nói: "Phác Đế Vương, xin. . . . . ."
'Bốp' , còn chưa kịp nói hết lời, tên cận vệ đã bị hắn hung hăng tát một bạt tai, nét mặt hắn trở nên âm trầm.
"Vâng. . . . . . Thật xin lỗi, mời Đổng Sự Trưởng lên xe!" Tên cận vệ cuống quít nói xong, run rẩy kéo cửa xe ra.
Thấy vậy, lúc này hắn mới hài lòng ngồi lên, chiếc xe Lincoln hào nhoáng tráng lệ.
Đứng sau lưng hắn là Hạ Uyển Uyển, Ngô Diệc Phàm cùng Kim Chung Nhânl đồng thời cũng ngồi vào xe.
Ước chừng 2 phút sau, Ngô Thế Huân, từ trong cao ốc đi ra, trực tiếp vào xe của Phác Xán Liệt.
"Không tệ, thật giống với thời gian dự đoán của tôi." Chợt hắn nở ra nụ cười khen ngợi. Khuôn mặt lạnh lẽo của Ngô Thế Huân tiếp nhận lời tán dương trong sự gượng gạo.
Từ trước tới giờ Phác Xán Liệt rất ít khen ngợi người khác, đối mặt với việc này, Ngô Thể Huân tỏ ra vui sướng.
Xe từ từ khởi động, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua hai thi thể kia. Rõ ràng là hai kẻ đã nói xấu hắn ở trong thang máy! ! !
Chuông điện thoại di động chợt vang lên, Hạ Uyển Uyển từ phía sau lễ phép đưa tới cho Phác Xán Liệt.
Gương mặt đang mỉm cười bỗng chốc trở nên phẫn nộ khi nghe báo cáo của đầu dây điện thoại bên kia: "Mẹ kiếp, tụi bây là thứ rác rưởi, cả một cô gái cũng giữ không xong!"
Dứt lời, hắn vung tay dùng sức ném chiếc điện thoại xuống đất, 'bộp' một tiếng, nâng tay hung hăng đấm vào cửa kính xe.
Trong nháy mắt, cả mặt kính nứt toát như hình mạng nhện, vết máu theo gương thủy tinh tràn xuống dưới xe.
Người tài xế ngồi trước không ngừng run rẩy, bốn thủ hạ của hắn ít nhiều có chút ngạc nhiên. . . . . . Trong lòng bọn họ, Phác Xán Liệt đích thật là kẻ sát nhân máu lạnh, bộ mặt phẫn nộ chỉ dành riêng cho kẻ thù. Nhưng lần này thì khác. . . . . . hắn vì một cậu trai mà giận tím mặt?
Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc cậu trai kia chính là thần thánh phương nào? ? ?
Nhìn mu bàn tay của hắn chậm rãi lan tràn vết máu, gương mặt âm trầm của Hạ Uyển Uyển cũng dần biến thành lo lắng. Cô kéo bàn tay đang rỉ máu, dùng khăn tay cẩn thận băng bó vết thương cho hắn.
Đang lúc này, Ngô Diệc Phàm ở một bên không hiểu mở miệng: "Phác Xán Liệt, cô ấy rất quan trọng sao?"
Thoáng chốc, trong mắt hắn hiện lên một màu xám xịt, trong đầu dần dần nhớ lại, gương mặt anh tuấn từ từ nhìn về phía ngoài cửa xe, đôi mắt trìu mến mang theo khá nhiều nồng ấm, nhẹ giọng nỉ non: "Vô cùng quan trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro