Chương 14
Biện Bạch Hiền ngồi ở trên giường ngây ngốc, đầu óc choáng váng. Cậu vốn sợ hãi đến nỗi hai chân xụi lơ, giờ lại nhìn thấy cảnh bạo lực này, khiến cho toàn thân không cử động được.
Người đàn ông quyến rũ thoạt nhìn giống một trai bao, vì sao lại có cước lực mạnh bạo như thế ?! Cứ thế một cước đạp cho thuộc hạ hộc máu ? ? Nếu bức tường kia không đủ bền chắc, liệu hắn có đạp cho con người cao to lẫn bức tường kia sụp đổ hay không . . . . . . ?!
Việc hắn đối đãi với thuộc hạ của mình độc ác như thế, nói gì đến cậu ? ? ?
Nghĩ tới đây, Biện Bạch Hiền khóc không ra nước mắt, bây giờ đừng nói là bị cường bạo, ngay cả cái mạng nhỏ cậu còn chưa chắc giữ được.
"Dạ Đế, xin ngài tha mạng." Tên cận vệ bị hắn dạy dỗ dùng hơi sức thoi thóp cố gắng cầu xin.
Cách đó không xa có một người con trai đang mở to đôi mắt nhìn tên cận vệ bị đánh, trong lòng âm thầm lẩm bẩm: "Mình phải học bộ dạng của hắn ta, những lời kịch này đợi lát nữa rập khuôn y như vậy
Phác Xán Liệt căn bản không để ý tới lời cầu xin, đưa bàn tay ác độc ra túm lấy tóc tên đó, sồng sộc lôi hắn ra khỏi phòng ngủ.
"Không phải chứ . . . . . " Miệng Biện Bạch Hiền nhất thời há hốc.
Nếu hắn rời đi như vậy còn mình biết làm thế nào ?!
Hắn rốt cuộc là có tha cho tên cận vệ đó không ?!
Nếu như mình cũng quỳ xuống cầu xin hắn như vậy, liệu hắn có lôi mình đi như thế hay không ? ? ?
Đây rốt cuộc là tình huống gì ? ? ? Cứ như vậy mà đi sao ?!
Trong lúc cậu không ngừng phát điên suy nghĩ, Phác Xán Liệt bỗng xoay người lại . . . . . .
"Hơ." Bạch Hiền hít một hơi thật sâu, thời khắc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trái tim cậu đập "thình thịch", tốc độ áng chừng lên tới "200 nhịp", này thì có thể so với tốc độ lái xe rồi.
Nhưng mà, tình huống dường như có chút đảo ngược, Phác Xán Liệt không nói lời nào, đưa tay khép cửa phòng lại, thời điểm khi cánh cửa kia còn thừa lại một khe hở, ánh mắt sắc bén kia ẩn chứa dịu dàng thoáng dừng lại trên người Bạch Hiền . . . . . .
"Không phải chứ ?! Hắn đi rồi, thế mình làm gì bây giờ ?!" Cậu ngồi ở trên giường, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, căn phòng ngủ thật rộng lớn, cảm giác muốn khóc mà không khóc được . . . . .
====
Rời khỏi phòng ngủ, Phác Xán Liệt buông lỏng tay thả tên cận vệ, lạnh lùng nói: "Chuyện gì ?!"
Cận vệ run rẩy, hai đầu gối quỳ xuống đất, cẩn trọng hành động, thân thể không ngừng run: "Dạ!!. . . . . . .Đế, chúng tôi đã bắt được kẻ phản bội về."
Ánh mắt hắn chợt sắc bén, không nói không rằng, xoay người đi khỏi đại sảnh . . . . . .
"Phù . . . . . ." Tên cận vệ thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nửa chân xụi lơ ở trên mặt đất, có lẽ cả đời này hắn cũng không biết tại sao mình lại phải chịu một cước kia ?!
Thời điểm ra đến cửa, đôi tay Phác Xán Liệt vẫn còn đút trong túi quần, quay sang nhìn hai cận vệ lúc nãy đã đem Bạch Hiền vào phòng, trong mắt thoáng qua ánh nhìn lạnh lẽo: "Tìm một người phụ nữ chăm sóc cho cậu trai kia thật tốt . Trước khi tôi trở về, tuyệt đối không để cậu ấy rời đi , biết không ?!"
Bộ dạng trước đó quyến rũ mê hoặc bao nhiêu, thì thời điểm này trở nên chững chạc, uy nghiêm bấy nhiêu
Hai tên cận vệ canh giữ ở cửa nghe xong mệnh lệnh, lần lượt liếc nhìn nhau, mờ mịt gật đầu một cái: "Đã rõ, Đế"
Bọn họ không thể tin được . . . . . .
Lời nói vừa rồi là do lão đại nói sao ?! "Chăm sóc" cậu ta ?!
Sau khi Phác Xán Liệt rời đi, hai tên thuộc hạ nhìn nhau chằm chằm, đầu óc mơ hồ hỏi: "Chẳng lẽ về sau chúng ta phải gọi cậu ấy là chị dâu sao ?!"
-----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro