Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Cậu Bị Đánh

Từ nay về sau, Phác Xán Liệt càng ra sức nương nhờ trong nhà Biện Bạch Hiền, hai người nghiễm nhiên trở thành trạng thái "cộng cư". Mặc dù Biện Bạch Hiền cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng cũng không chống lại ý muốn của người nào đó, lại cũng không muốn tách ra khỏi anh, nên cũng ỡm ờ cho xong. Đến lúc này, quan hệ của hai người trở nên đột nhiên tăng mạnh, gắn kết như keo sơn.

Bên này, hai người ngọt ngào, nhưng Hàn Mộ Vân bên kia thì lại khổ không thể tả, Trần Mạt Lỵ bước vào căn nhà của hắn tại thành phố A, không chỉ đem nhà hắn làm cho rối loạn, khi cơn nghiện phát tác thì gặp cái nào đập cái đó. Hàn Mộ Vân mỗi ngày bận rộn với công việc còn phải không thể không chăm sóc cô ta, lại phải nhịn trước tính khí đại tiểu thư, chỉ mới mấy tuần lễ, Hàn Mộ Vân đã cảm thấy chịu hết nổi, cơ hồ muốn gọi điện cho cha mẹ của Trần Mạt Lỵ để bọn họ đến đón con gái trở về.

Nhưng chưa đợi hắn hành động, trong nhà đã nổi sóng, nguyên nhân là là trong điện thoại của Hàn Mộ Vân có một tấm hình. Đó là tấm hình hắn lén chụp sau khi bị Biện Bạch Hiền từ chối. Lúc đó, Biện Bạch Hiền đang đứng yên trước bồn hoa công ty, gương mặt điềm tĩnh nhìn những đóa hoa khác nhau trong bồn. Ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cành lá vẩy lên người cậu, dát lên người cậu một tầng ánh sáng vàng nhạt, cậu hơi cúi đầu, hơi hiện ra gò má mũm mĩm trắng như ngọc. Bởi vì không bị tóc che đi, cảnh vật trước mắt càng thêm rõ ràng, cậu khẽ mỉm cười, mắt cong cong, khóe môi nhếch lên, đôi mắt to sáng tràn đầy vẻ trẻ trung vui vẻ.

Hàn Mộ Vân cũng không bỏ lỡ cơ hội, nhanh tay chụp lại, hình ảnh đẹp như vậy nên giữ lại, huống chi, mỗi ngày hắn đều rất nhớ nhung cậu, cho dù cậu ghét hắn.

Sau khi có tấm hình này, Hàn Mộ Vân mỗi ngày đều lấy ra xem mấy lần, càng khiến hắn thêm kiên định trong việc cắt đứt mối quan hệ với Trần Mạt Lỵ, quyết tâm mang Biện Bạch Hiền theo đuổi về tay, cậu tốt đẹp như vậy, giống như ánh sáng hấp dẫn khiến hắn phải theo đuổi, cho dù có bị thương, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn đè xuống sự rung động trong lòng, đem hình giấu kỹ ở nơi bí mật nhất trong điện thoại, không ngờ vẫn bị Trần Mạt Lỵ phát hiện.

"Mộ Vân, đây là người nào? Là ai?" Trần Mạt Lỵ cầm điện thoại vô cùng tức giận mà tra hỏi, tại sao trong điện thoại của hắn lại có hình của người khác? Hắn tới bây giờ vẫn chưa từng chụp lấy hình của cô!

"Trần Mạt Lỵ , cô có phải đã quản quá nhiều không?" Hàn Mộ Vân vươn tay muốn đoạt lại điện thoại trên tay cậu ta, lại bị cô tránh được. mặt hắn nhất thời trầm xuống, đây là tấm hình duy nhất của cậu ấy mà hắn có, cho dù như thế nào cũng muốn giữ thật tốt.

"Tôi mặc kệ! Tên hồ ly tinh này rốt cuộc là ai?" Trần Mạt Lỵ thét lên, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt điện thoại, ánh mắt nhìn chòng chọc tấm hình kia, gương mặt phẫn hận, tất cả những ai muốn quyến rũ Hàn Mộ Vân đều đáng chết! Đều đáng chết!

Đợi chút, Trần Mạt Lỵ trợn to hai mắt, tên hồ ly này sao lại nhìn quen như vậy? đầu óc Trần Mạt Lỵ nhanh chóng chuyển, dáng vẻ thanh mát, không màng anh lợi như vậy...Nghĩ ra! Con ngươi của ả chợt co rút, đây không phải là tên tiện nhân trong thang máy ngày hôm trước sao!

"Tiện nhân! Tiện nhân!" Trần Mạt Lỵ mắng lớn, mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy ác độc, ả nhìn Hàn Mộ Vân đang vội vàng muốn cướp lại điện thoại, quỷ dị cười một tiếng: "Mộ Vân, có phải đem nó phá hủy thì anh sẽ không còn nghĩ tới tên kia nữa?"

"Trần Mạt Lỵ, cô muốn làm gì, cô dừng tay cho tôi!" Hàn Mộ Vân vừa nghe đã biết ả muốn làm gì, lập tức nhào tới đè Trần Mạt Lỵ xuống dưới, cố gắng giựt lại chiếc điện thoại. Nhưng mà đã chậm một bước, sau khi cầm được điện thoại trên tay, trên màn hình đã không còn tấm hình người hắn luôn nhung nhớ, chỉ có dòng như lạnh như băng: "Hình đã xóa."

Hô hấp Hàn Mộ Vân cứng lại, ngực cảm thấy lạnh lẽo, tấm hình duy nhất của cậu đã không còn....Không còn! Từ nay về sau ngay cả len lén nhìn hình của cậu hắn cũng không thể! Chỉ một thoáng, lửa giận tuôn trào khắp đầu óc của hắn, hắn gắt gao bóp lấy cần cổ của Trần Mạt Lỵ, ánh mắt ngoan độc đáng sợ.

"Ai cho mày lá gan xóa hình? Ai cho mày lá gan đó hả?!" Hắn dùng hết sức lay lắc thân thể của ả, giống như muốn đem cơ thể ả bẻ gãy thành mấy đoạn.

Trần Mạt Lỵ hoảng sợ nhìn hắn, giống như đang nhìn thấy quái vật. Tại sao? Cũng chỉ là một tấm hình mà thôi, tại sao phản ứng của hắn lại lớn như vậy? Tên tiện nhân kia trong lòng hắn quan trọng như vậy sao? Cô thì sao? Cô đâu?

Nhìn thấy Trần Mạt Lỵ sắp không thể hít thở, Hàn Mộ Vân nhìn chằm chằm ả chừng một phút mới thả lỏng, hắn lạnh lùng nhìn ả: "Cút đi, cút ra khỏi tầm mắt của tôi, sáng sớm ngày mai cô lập tức cút trở về thành phố S! Trở về nhà của cô! Quan hệ của chúng ta kết thúc!"

"Không! Không!" Trần Mạt Lỵ níu chân hắn khẩn cầu, cả mặt đã đầy nước mắt: "Mộ Vân, van cầu anh, không nên làm như vậy! Anh quên đã đồng ý với cha tôi cái gì sao? Anh quên rồi sao?!"

"Trần Mạt Lỵ, cô nghe cho rõ đây!" Hàn Mộ Vân một cước đá văng ả, nhìn dáng vẻ của ả mà cảm thấy buồn nôn: "Là nhà của cô cầu xin tôi đấy!"

Nhất thời, lòng Trần Mạt Lỵ tràn đầy tuyệt vọng, hắn thật sự một chút lưu luyến đối với côcũng không có. Tại sao, bọn họ cùng lớn lên, hơn nữa, hắn cũng đồng ý giúp cô cai nghiện. Tại sao lại bất chợt giữa chừng cái gì cũng thay đổi? Trần Mạt Lỵ cắn chặt môi, ngay cả trong miệng nếm được mùi máu tanh cũng không để ý. Nhất định là bị tên tiện nhân kia quyến rũ! Nhất định là như vậy! Ánh mắt của ả từ từ sáng lên, dường như có thể đâm bị thương tất cả mọi vật xung quanh.


Sáng ngày thứ hai, trước khi đi làm Hàn Mộ Vân đã lạnh lùng để lại một câu: "Cút nhanh lên." Liền khởi động xe đi làm, không hề nhận thấy Trần Mạt Lỵ có chút khác thường.

Biện Bạch Hiền không biết Trần Mạt Lỵ làm sao tìm được mình, nghe thông báo có người tìm mình, cậu có chút nghi ngờ, đến khi cậu nhìn thấy Trần Mạt Lỵ. Chưa kịp kinh ngạc, trên mặt đã cảm thấy đau rát, Trần Mạt Lỵ giơ tay, đứng trước loa thông báo của công ty chửi mắng: "Tiện nhân! Hồ ly tinh! Lại dám quyến rũ Mộ Vân, cậu có biết xấu hổ hay không?"

Biện Bạch Hiền hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy huyệt thái dương muốn nổ tung, kiếp trước một cái tát, lần này lại một cái tát! Cậu ta thật sự cho rằng cậu rất dễ bị ức hiếp rồi. Biện Bạch Hiền so với Trần Mạt Lỵ cao hơn một cái đầu, cậu từ trên cao nhìn xuống người đàn bà điên trước mặt, âm thanh lạnh lạnh bình tĩnh, không có chút dáng vẻ bị đánh trước mặt đám đông.

"Tiểu thư, cô đừng cho rằng Hàn Mộ Vân của cô là miếng mồi ngon, loại người đó tôi đây còn khinh thường đi quyến rũ!" Cậu đưa tay lau gò má sưng đỏ của mình, chậm rãi nhếch môi cười: "Nhưng mà cô, chỉ có một người đàn ông cũng quản không được, cô xem tôi nên nói cái gì về cô đây?"

"Cậu!" Trần Mạt Lỵ bị cậu chọc tức đến run cả người, đang muốn mở miệng nói chuyện, thình lình Biện Bạch Hiền đã giáng xuống một câu: "Coi chừng chồng của cô cho kỹ, tôi cùng với hắn không có quan hệ, về sau không cần lại đến khiến tôi ghê tởm."

Nói xong, Biện Bạch Hiền muốn quay người rời đi, lúc này đã không ít người vây quanh đứng nhìn, xem náo nhiệt, vài ba người tụ chung một chỗ bàn luận xôn xao. Biện Bạch Hiền cười lạnh, người muốn đứng nhìn chuyện của người khác để cười nhạo, không chừng một ngày nào đó sẽ lại bị người khác cười nhạo lại thôi.

"Tiện nhân! Cậu đứng lại đó cho tôi!" Trần Mạt Lỵ dĩ nhiên không để cho Biện Bạch Hiền rời đi, ả nhào tới cứng rắn lôi kéo trang phục của Biện Bạch Hiền trở lại: "Cậu dám đánh tôi! Cậu lại dám đánh tôi!" Ả điên cuồng lẩm bẩm, vừa ra sức xâu xé trên người của Biện Bạch Hiền, sức lực hết sức hung ác, giống như muốn đem thân thể của cậu xé nát.

Biện Bạch Hiền vốn không muốn cùng ả ta so đo, thế nhưng người này lại nhất quyết không buông, cậu muốn đem tay của ả trên người mình kéo xuống, thình lình nghe được một âm thanh quen thuộc.

"Này, cái người điên kia, cô buông tay ra cho tôi!" Biện Bạch Hiền vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lộc Hàm xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới, đẩy Trần Mạt Lỵ ra, đem Biện Bạch Hiền kéo về bảo vệ sau lưng, giống như gà mẹ: "Cái người điên này, cô thử động đến Bạch Hiền một cái nữa xem!"

Trần Mạt Lỵ mặc dù rất càn rỡ, cũng có lẽ bởi vì hút thuốc phiện mà thỉnh thoảng cũng biết làm một số chuyện điên cuồng, nhưng ả tuyệt đối không ngu, bây giờ, nhìn Biện Bạch Hiền có người tới giúp cũng biết mình không thể chiếm được lợi thế, liền ra vẻ là người có khí thế, nâng cằm nhìn Biện Bạch Hiền chất vấn.

"Tiện nhân, nói cho cậu biết, Hàn Mộ Vân tuyệt đối sẽ không coi trọng cậu! Cậu cho rằng với khuôn mặt ma mị thì muốn làm gì thì làm sao? Thấp hèn, cậu vĩnh viễn đều là người thấp hèn!"

"Nhưng mà, đúng là tiện nhân thích bám lấy người có tiền, còn mơ tưởng tiến dần từng bước? Cậu nên nằm mơ giấc mộng xuân thu đi!"

Trí nhớ hai kiếp trùng trùng điệp điệp kéo tới, Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy thật sự tức giận, cậu thế nào? Cậu làm gì sai? Khi cậu chung một chỗ với Hàn Mộ Vân cơ bản không biết hắn đã kết hôn rồi, người kia trước mặt cậu thề son sắt bảo đảm hắn chỉ có một người, cho đến khi chết cậu mới biết được chân tướng. Mà bây giờ, cậu đã tận tâm né tránh hắn, tại sao vẫn bị những chuyện không thể hiểu của hắn dính đến?

Cậu nuốt không trôi giọng điệu này! Đang nghĩ muốn tiến lên cho cô ta một bài học, Lộc Hàm đã ghé vào tai cậu nói nhỏ một câu: "Tớ đã thông báo cho Phác Xán Liệt rồi!"

Biện Bạch Hiền kinh ngạc nhìn Lộc Hàm, cậu ấy lúc nào lại thận trọng khi làm việc vậy chứ? Lộc Hàm bị cậu nhìn có chút xấu hổ: "Cậu...ánh mắt cậu như vậy là có ý gì chứ? Tớ không phải sợ cậu chịu thiệt sao?"

"Cám ơn!" Hai kiếp, mặc kệ ai thay đổi, Lộc Hàm vẫn cứ như cậu nghĩ, đời này có một người bạn như vậy thì có gì trân quý bằng nữa chứ.

"Cám ơn cái rắm!" Lộc Hàm liếc mắt, cậu bạn này còn khách khí với mình nữa chứ: "Đừng sợ, anh đây bảo kê cậu!" Biện Bạch Hiền dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ gà mẹ của Lộc Hàm, nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Lộc Hàm, trong cuộc sống của cậu, không ai có thể thay thế.

"Tôi cho cô biết! Muốn giương oai thì về nhà mà giương, Bạch Hiền nhà chúng tôi đã có người yêu, đừng có đem cái bô mà chụp lên đầu của cậu ấy, cái người Hàn Mộ Vân kia, cho dù là mua một tặng một chúng tôi cũng không cần!" lời này của Lộc Hàm thật sự quá tuyệt, Trần Mạt Lỵ tức giận run cả người, vừa định phản bác lại đã bị một âm thanh cắt đứt.

"Mọi người đều đứng ở đây làm gì?" Âm thanh đàn ông lạnh lẽo khác thường, giống như bất thình lình, khiến cho mọi người không nhịn được rùng mình.

Phác Xán Liệt vừa nhận được điện thoại của Lộc Hàm liền vội vàng chạy xuống, mặc dù chưa hiểu rõ được chuyện gì, nhưng nghe khẩu khí của Lộc Hàm cũng cảm thấy chuyện không ổn, chỉ sợ người của mình bị thua thiệt, một giây cũng không dám chậm trễ chạy nhanh xuống lầu.
Mọi người nhìn thấy Phác Xán Liệt tới, ngay cả việc tò mò đối với chuyện cẩu huyết hơn cũng không dám vây xem, nhanh chóng chạy về làm chuyện của mình, chỉ là lỗ tai đều dựng cả lên, khi Phác Xán Liệt đi tới trước mặt Biện Bạch Hiền, gò má sưng đỏ của cậu đã đập vào mắt của anh. Anh tự tay vỗ nhẹ lên gương mặt của cậu, trong mắt hết sức ôn nhu: "Đau không?"

Biện Bạch Hiền lắc đầu một cái không nói gì, anh tới, anh rốt cuộc cũng tới. Ấm ức hai kiếp vào giờ phút này lập tức bộc phát, nước mắt Biện Bạch Hiền chậc chậc rơi xuống. Lòng Phác Xán Liệt đau nhói, ôm chặt cậu vào ngực, in trên trán cậu một nụ hôn: "Ngoan, không đau, lát nữa anh đưa em về nhà."

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đã trở nên lạnh lẽo đến thấu xương, vô cùng tàn nhẫn: "Xem ra tôi đối với các người còn quá nhân từ!" Âm thanh của anh rất nhỏ, thay vì nói là đang nói với Trần Mạt Lỵ, còn không bằng nói anh đang nói một mình , trừ Biện Bạch Hiền không ai nghe thấy anh đang nói gì.

- Hết chương 42 - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek