Chương 31: Cậu Muốn Nghỉ Việc.
Biện Bạch Hiền không nghĩ tới việc Hàn Mộ Vân muốn theo đuổi cậu trong một đêm đã lan ra khắp công ty. Hiện tại ai nhìn thấy cậu cũng đều là dáng vẻ mập mờ, thậm chí còn nhạo báng mấy câu, bên ngoài Biện Bạch Hiền chỉ biết bất đắc dĩ cam chịu nhưng cũng lén lén quan sát phản ứng của Phác Xán Liệt, nhưng anh vẫn không có thái độ gì, cũng không có gì khác thường. Tâm tình vốn mang chút hy vọng của cậu nhanh chóng trở nên tĩnh mịch. Từ đó về sau, cậu thậm chí còn không nhìn anh lâu một chút, không phải không muốn nhìn mà sợ khi anh rời đi cậu lại càng lún sâu thêm.
Thật ra thì cậu đang nghĩ oan cho Phác Xán Liệt. Phòng của anh ở tầng 48, thuộc về tầng lầu của những nhân viên quản lý đứng đầu công ty, bọn họ ai cũng am hiểu kinh doanh, không phải ai cũng giống như những nhân viên bình thường loạn lưỡi lắm lời, cho dù có biết cũng chỉ cười cho qua. Mà khi làm việc Phác Xán Liệt cũng chỉ ở tầng 48 ngây ngô, nếu nói về thị trường khứu giác của anh có thể xem là 10 phần nhạy bén thì khi nói đến các loại tin đồn tạp nham của công ty thì có thể xem anh một chút cũng không biết gì.
Nhưng lại cố tình gặp đúng dịp, chuyện vốn không nên biết lại để cho anh biết được, việc này phải tính công cho vòi nước của tầng 48. Theo lẽ thường, thiết bị ở tầng 48 là cao cấp nhất, cũng ít người sử dụng nhất, thiết bị sẽ rất khó hư hỏng, nhưng cố tình vào lúc này ống nước ở tầng 48 lại có vấn đề, tất cả các vòi nước đều không thể sử dụng.
Nếu không có nước, nhà vệ sinh tất nhiên không thể dùng. Tuy nói đã báo sửa gấp, nhưng muốn làm tốt trong một hôm là chuyện không thể, cho nên khi Phác Xán Liệt muốn đi vệ sinh chỉ có thể xuống tầng dưới. Anh đứng trong thang máy, nghĩ đến thái độ những ngày qua của Biện Bạch Hiền đối với anh đã trở nên càng ngày càng bình thường, trong lòng cảm thấy đau đớn, cậu thật sự không cần sao? Bọn họ thật sự phải chấm dứt như vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi mất hồn, chờ anh hồi hồn nhìn lại, bản thân đã đến tầng 26.
Phác Xán Liệt xoa xoa huyệt thái dương, tầng 26 thì tầng 26, dù sao cũng có thang máy. Mới vừa đến khúc quanh vào nhà vệ sinh đã nghe một đám phụ nữ tám chuyện, anh đối với việc nghe lén không có hứng thú, cũng không có ý trừng phạt việc bọn họ nói chuyện trong giờ làm việc, dù sao ở nơi này áp lực công việc cũng rất lớn, buông lỏng một chút cũng có thể điều chỉnh cảm xúc của nhân viên, anh rất am hiểu đạo quản lý, cho nên đối với việc nhỏ như vậy cũng liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vừa muốn đi qua, bỗng nhiên lại nghe được tên của Biện Bạch Hiền, bước chân hơi chậm lại, không tự chủ ngừng bước. Chuyện về cậu anh đều muốn biết, hơn nữa, anh không biết gần đây cậu có gì để người ta bàn tán, chẳng lẽ quan hệ của bọn họ bị phát hiện rồi? Nghĩ tới đây, trong lòng Phác Xán Liệt có chút chút vui mừng, nếu như vậy anh có thể mượn cơ hội này cùng cậu làm lành được hay không? Anh còn không biết Biện Bạch Hiền đã sớm cho rằng bọn họ đã chia tay rồi.
"Biện Bạch Hiền đó, cậu không biết à?" Nhân viên A: "Chính là người vừa tốt nghiệp đại học, có bề ngoài xinh đẹp, thư ký Tổng giám đốc."
"A, nhớ rồi!" Nhân viên B vỗ đầu bừng tỉnh: "Nhưng cậu ta thật sự có năng lực, đầu tiên là làm thư ký tổng giám đốc, sau lại cùng với Hàn Mộ Vân nhìn có vẻ tốt hơn, chuyện tốt đều để cậu ta chiếm hết rồi."
"Ai bảo cậu ta có dáng vẻ xinh đẹp, chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn như vậy, nhìn thật động lòng, chính là vẻ đẹp cả nam lẫn nữ đều không chừa." Nhân viên A.
"Thôi đi, cũng là dựa vào khuôn mặt thôi, còn không biết cùng bao nhiêu người rồi, loại như vậy..."
Lời đồn đãi chính là lời đồn đãi, nhưng khi qua miệng của bọn họ thường sẽ thay đổi hoàn toàn thậm chí là hoàn toàn trái ngược.
"Đi nhận tiền lương tháng này!" Như bóng ma, dáng vẻ cao lớn rắn rỏi của Phác Xán Liệt bước tới, sắc mặt của anh âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, khiến hai người nhân viên rét run. "Ngay lập tức cút ra khỏi công ty!" Cảm giác áp bức mạnh mẽ từ trên người Phác Xán Liệt truyền tới, hai nhân viên nơm nớp lo sợ nhìn anh, nhất thời mặt không còn chút máu.
Phác Xán Liệt xoay người, không thèm nhìn hai người kia một cái, sải bước vào trong thang máy, ngay cả nhà vệ sinh cũng quên đi. Đến khi thang máy khép lại, toàn bộ không gian chỉ còn lại mình anh, anh mới hung hăng đấm một quyền vào cửa thang máy, một vệt máu theo tay rớt xuống. Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, giống như mất hết hơi sức, toàn thân tựa vào trên tường.
Không biết vì sao ánh mắt của cậu dừng lại trên người anh càng ngày càng ít, không biết vì sao cậu tuyệt không quan tâm đến tình cảm giữa họ, hóa ra là như vậy. Cậu và Hàn Mộ Vân sao? Là chuyện từ lúc nào? Phác Xán Liệt chợt nhớ đến tin nhắn trong điện thoại của cậu, nhất thời hiểu ra, hóa ra là như vậy, giữa họ sớm đã có qua lại, chỉ có mình anh là không hề hay biết gì! Phác Xán Liệt hung hăng cắn răng, dùng sức tưởng chừng như muốn cắn nát hàm, một là bạn tốt của anh, một là người yêu của anh, tốt! Thật sự rất tốt!
Trong thang máy nhỏ hẹp, không khí giống như bị đông cứng, Phác Xán Liệt thở gấp, cảm thấy lửa giận trong lòng từng chút nhen len, cháy sạch lý trí của anh. Cái gì cũng không nghĩ, ban đầu cậu chính là trêu chọc anh, mọi thứ đều là giả! Nụ cười của cậu, tình cảm của cậu đều là giả! Nhưng đáng chết, tại sao anh lại còn tham luyến, tham luyến tất cả những gì thuộc về cậu, cho dù đó là cái tát kia ở nhà của cậu!
Phác Xán Liệt ,Mày thật tiện! Anh dựa thoe vách tường thở dốc, tay đặt lên ngực, nơi đó đau tê tâm liệt phế, trái tim giống như bị cắt xẻo, đau đến cả người ướt mồ hôi lạnh. Lông mi Phác Xán Liệt run rẩy, người đàn ông kiên cường ngay tại nơi không ai nhìn thấy đã lộ ra vẻ mặt yếu đuối của mình: "Hiền Hiền...Hiền Hiền..." anh cúi đầu nỉ non, một tiếng so với một tiếng lại càng thêm dịu dàng, giống như làm như vậy có thể đem người anh yêu đem về.
Hôm sau, cả công ty sôi trào. Nguyên nhân là tổng giám đốc mới ra quy định mới cho công ty, tăng thêm một cái chính là: Nhân viên công ty không được có chuyện yêu đương, một khi bị phát hiện sẽ lập tức đuổi việc.
Khi Biện Bạch Hiền thấy được quy định này tay cũng run lên, sắc mặt thay đổi trắng bệch, nhân viên không được nói yêu đương...Không được yêu đương...cậu cúi đầu, rốt cuộc không cần đè nén nữa, nước mắt nhanh chóng rơi xuống nền gạch men trắng loáng.
Anh rất thông minh, không, có lẽ sợ cậu đối với anh quấn chặt cho nên sau nhiều ngày đã tìm ra được phương pháp hoàn mỹ nói cho cậu biết, bọn họ đã chia tay rồi. Biện Bạch Hiền cười nhỏ có chút quỷ dị, anh thật sự không hiểu cậu, cậu làm sao có thể dây dưa với anh chứ, anh nói một câu cậu sẽ đi, thật uổng phí tâm tư như vậy. Biện Bạch Hiền dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, quật cường ngẩng đầu lên, giờ phút này, cậu đối với anh đã không còn một tia hy vọng. Đúng như anh mong muốn, cậu sẽ không ở bên cạnh anh nữa. Biện Bạch Hiền cậu dựa vào bằng tốt nghiệp Đại học nổi tiếng nhất nước cùng với nửa năm kinh nghiệm chẳng lẽ lại không tìm được một công việc. Cậu muốn nói cho anh biết, vị trí bên cạnh cậu không phải thiếu! Tuyệt đối không!
Khi đơn từ chức của Biện Bạch Hiền đặt trên bàn của Phác Xán Liệt, anh cảm thấy cả người như rơi xuống vách đá cao ngàn mét. Anh dùng sức nắm lấy đơn từ chức của cậu, gân xanh cũng nổi lên, giống như ngay lập tức mạch máu sẽ vỡ ra, ngay cả khớp xương cũng nổi lên rõ ràng. Cậu lại thích hắn như vậy? Thích đến nỗi vì hắn tương lai cũng không cần sao? Phác Xán Liệt trực tiếp xé nát đơn từ chức, bước nhanh qua phòng làm việc của Biện Bạch Hiền. Anh không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào, cậu đang sửa soạn đồ của mình, phần lớn đã thu dọn xong, chỉ còn lại một chút ít đồ đạc linh tinh đặt ở trên bàn.
Nhất thời Phác Xán Liệt cảm thấy lửa giận dâng trào, anh bước tới, trực tiếp xách lên Biện Bạch Hiền như xách một con gà, nhìn gương mặt khiến anh vừa yêu vừa hận nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Cậu đây là ý gì?"
Biện Bạch Hiền nhìn anh buông thõng mí mát, để mặc anh lôi kéo mình:
"Chính là giống như anh nghĩ."
Không ngờ cậu lại thừa nhận dứt khoát như vậy, hô hấp Phác Xán Liệt căng thẳng, thiếu chút nữa không thể khống chế nhào tới xe nát cậu, cậu rốt cuộc xem anh là cái gì? Bọn họ còn chưa chia tay cậu đã nhanh chóng vui vẻ với người đàn khác, hơn nữa còn là người đàn ông đã kết hôn rồi!
"Cậu có biết Hàn Mộ Vân là người như thế nào hay không?" Anh gầm thét đối với cậu, thật hận không bổ được đầu cậu ra xem thử bên trong chứa cái gì lại muốn đi làm tiểu Tam của người khác.
"Chuyện này liên quan gì đến tôi?" Đối với câu hỏi của anh, cậu thật không giải thích được, Biện Bạch Hiền không khách khí đáp trả một câu.
Nghe xong lời cậu, lòng Phác Xán Liệt cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, thống hận, ghen tỵ, tức giận...đủ loại dung hợp lại với nhau, đem lý trí của anh toàn bộ biến mát: "Mẹ kiếp, sao cậu lại có thể ti tiện như vậy? À không, làm sao cậu cứ ti tiện như vậy!"
Vừa dứt lời, Biện Bạch Hiền vốn yên lặng chợt bắt đầu phản kích, cậu dùng hết hơi sức toàn thân để phản kháng, giùng giằng, dùng sức đánh vào lồng ngực của anh, thậm chí bắt đầu cắn anh, hung ác giống như con báo nhỏ cự tuyệt bất cứ ai đến gần: "Anh đừng đụng tôi! Đừng đụng vào tôi!"
Mặc dù bị cậu đánh rất đau, nhưng Phác Xán Liệt không quan tâm những đau đơn nhỏ này, quá tức giận lại trở nên bình tĩnh, anh cười lạnh, gắt gao đè Biện Bạch Hiền lên tường, giọng điệu ác liệt, xen lẫn lạnh lùng, thổi qua lỗ tai của cậu, lại làm tổn thương lòng của cậu.
"Không cho tôi đụng? Là chỉ muốn hắn đụng có phải không?" Phác Xán Liệt bắt được mái tóc của cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình: "Nói! Hắn đã đụng những nơi nào trên người cậu?"
Mái tóc bị lôi khiến da đầu đau đớn, lòng dạ cũng tan nát, Biện Bạch Hiền cắn môi, thét lên: "Nơi nào cũng đụng! Như thế nào? Có quan hệ đến anh sao?"
Nhất thời, lồng ngực Phác Xán Liệt kịch liệt phập phồng, thậm chí Biện Bạch Hiền còn nghe được âm thanh dư thừa của anh, biểu hiện của anh giống như dấu hiệu của một cơn bão lớn, càng yên lặng thì sức tàn phá càng nặng nề. "Phác Xán Liệt, là đàn ông thì nhanh buông tôi ra! Chúng ta đã chia tay rồi! Anh như vậy là đang làm gì hả? Đừng để cho tôi coi thường anh!"
"Có phải là đàn ông hay không?" Anh chợt phát ra một chuỗi tiếng cười không phù hợp, ngay sau đó âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Có phải đàn ông hay không cậu lập tức sẽ biết!"
Vừa dứt lời, anh đã nhanh gạt bỏ áo khoác lông bên ngoài, trong sự hoảng sợ của cậu tiếp tục xé nát áo sơ mi của cậu.
- Hết chương 31 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro