Chương 30: Duyên phận đã hết?
Quan hệ của hai người kể từ ngày đó bắt đầu trở nên cứng ngắc, Biện Bạch Hiền cảm thấy chán nản tuyệt vọng, mà Phác Xán Liệt lại có cảm giác mê man mất mát. Hai người đều ngồi tại chỗ bồi hồi, trên người đều mang mặt nạ thật lớn để che giấu, không để cho đối phương nhìn thấy cảm xúc chân thật của mình, giùng giằng, tuyệt vọng.
Biện Bạch Hiền càng lúc càng gầy, mặc dù thời tiết đã chuyển lạnh, áo quần cũng mặc rất dày nhưng vẫn có thể nhìn ra.Cặp mắt như lưu lý lại mất đi vẻ sáng rỡ của quá khứ, thường thường mang theo vẻ trống rỗng mê man, khiến cả người cậu có vẻ ngơ ngác, cũng thật phù hợp với cách gọi bé con.
Phần lớn những nữ đồng nghiệp cùng công ty có tuổi tác khá lớn luôn thích thừa dịp cậu không chú ý tới siết chặt mặt của cậu, cực kỳ giống như đang đối với bé con nhà mình. Biện Bạch Hiền đối với loại hành vi này thật sự là dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật ấm áp. Kiếp trước cậu vì Hàn Mộ Vân dường như đã đối lập với toàn thế giới, trừ với người nhà cậu chưa từng có được loại tình cảm như này, mà nay, cậu lại thật may mắn khi có thể chính mình tự trải nghiệm tất cả các loại cung bậc tình cảm phong phú của cuộc sống chân chính.
Cậu dần dần nghĩ thông, không còn rối rắm cùng mâu thuẫn với Phác Xán Liệt, cùng hòa mình vào với mọi người ở công ty. Tất cả mọi người cũng rất yêu quý cậu, cậu cảm thấy thật vui vẻ. Ban đầu, cậu cho rằng cậu có thể quên tất cả, có thể quên người đàn ông cao cao tại thượng kia nhưng ánh mắt lại không tự chủ được luôn hướng về phía hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn trái tim cũng đều đau đớn mờ mờ ảo ảo, lời nói khắc nghiệt của hắn ngày đó vẫn vang lên bên tai, những ánh mắt và lời chế giễu ác độc kia, mỗi khi nhớ đến đôi mắt vẫn sẽ nổi lên một tầng hơi nước.
Giờ đây cậu không còn là Biện Bạch Hiền khổ sở chờ đợi Hàn Mộ Vân, cậu đã sớm không đem toàn bộ cuộc sống của chính mình vây quanh một người đàn ông, cũng không còn đem hết tất cả chỉ để yêu một người. Như vậy, nếu Phác Xán Liệt đã chọn bỏ đi một đoạn tình cảm này thì cậu cũng không cần phải dây dưa nữa, kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng được, có lẽ duyên phận bọn họ có nhiều bao nhiêu cũng đã mất hết ở kiếp trước, kiếp này còn lưu lại cái gì đây?
Lòng cậu rất đau, giống như bị kim đâm phải, đau đến hô hấp cũng khó khăn, đau đến toàn thân tê dại, nhưng cậu không nói. Có lẽ, đối với cậu mà nói, đau cũng giống như lời nhắc nhở, nhắc nhở cậu không cần vì một người khác mà trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhắc nhở cậu cuộc sống mới của cậu chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.
Biện Bạch Hiền từng nghĩ đến việc từ chức, dù sao mắt không thấy lòng có thể sẽ dễ chịu hơn một chút, thế nhưng công việc này cậu đã sớm quen thuộc, tiền lương cũng rất cao, nếu là công việc khác chắc chắn sẽ không có được như vậy. Mọi ý nghĩ cũng chỉ là thỉnh thoảng lại nghĩ một chút, dù không có tình yêu, cậu vẫn còn cuộc sống, cậu mất đi người yêu, vẫn còn cha mẹ ở nhà trông ngóng. Tất cả rồi sẽ qua thôi Biện Bạch Hiền, đây là câu nói cậu thường động viên trong lòng, ít nhất còn không bị gièm pha, khinh thường như trước kia. Mày chỉ là thất tình, vẫn phải đứng thẳng, ưỡn ngực mỉm cười nghênh đón mỗi ngày mới.
"Bạch Hiền!" Biện Bạch Hiền đang cùng Lộc Hàm ăn trưa, chị Lưu ở phòng tài vụ chợt bưng đĩa đi đến, trên mặt là nụ cười tươi. Biện Bạch Hiền vội vàng nuốt xuống ngụm cơm trong miệng đứng lên: "Chị Lưu, có chuyện gì ạ?"
"Được rồi, được rồi, không cần câu nệ như vậy!" Chị Lưu khoát tay, ngồi xuống đối diện Biện Bạch Hiền. Cô là quản lý phòng tài vụ, làm việc tại công ty cũng đã rất lâu, bình thường là một người nghiêm khắc, Biện Bạch Hiền được cô sử dụng thái độ như vậy quả thật có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng có chút nghi ngờ hỏi: "Chị Lưu, rốt cuộc có chuyện gì?"
Nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cậu, chị Lưu không nhịn được cười trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Chị có thể ăn được em sao? Nhìn dáng vẻ của em kìa!"
Biện Bạch Hiền có chút ngượng ngùng, vuốt vuốt mái tóc, trên mặt cũng có chút hồng: "Nào có, em chỉ là có chút bất ngờ thôi!"
Chị Lưu nhìn Biện Bạch Hiền cười như vậy lại càng mừng hơn, ánh mắt lại còn có vẻ hài lòng. Cô chậm rãi gắp một miếng măng bỏ vào miệng từ từ nhai sau đó nuốt vào bụng mới nói: "Bạch Hiền, em chưa có người yêu chứ?"
"Dạ?" Biện Bạch Hiền đầu tiên là sững sờ, sau đó lại cảm thấy có chút chua xót, cậu cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Không có...không có."
Chị Lưu nghĩ rằng cậu xấu hổ, vỗ vỗ đầu cậu nói: "Vừa đúng, cháu gái chị cũng không có bạn trai, hai người gặp mặt được không?"
"Khụ khụ..." Lộc Hàm hớp một hớp nước chanh bị sặc, không chịu được liền ho khan, Biện Bạch Hiền vội vàng lấy lại tinh thần giúp cậu dễ thở: "Cậu sao lại ăn uống gấp như vậy?"
Lộc Hàm nắm được tay cậu, dùng sức lay, còn không ngừng nháy mắt: "Bạch Hiền...Bạch Hiền, cậu..." Có vài câu cậu không tiện nói, chỉ có thể ám chỉ với Biện Bạch Hiền, hi vọng cậu có thể nghe hiểu ý mình. Không ngờ Biện Bạch Hiền chỉ lắc đầu với cậu một cái, khóe miệng mỉm cười có chút khổ sở, Lộc Hàm mặc dù có chút đầu gỗ, nhưng lại nhanh chóng hiểu được ý tứ của Bạch Hiền, khiếp sợ trợn to hai mắt: "Cậu...cậu nói là?"
Biện Bạch Hiền gật đầu một cái, âm thanh nhàn nhạt: "Chính là như vậy." dáng vẻ của cậu nhẹ nhàng bình thảng, dường như nụ cười chua chát vừa rồi vốn dĩ không hề tồn tại. Lộc Hàm lại thấy cậu thật gượng gạo, cậu vỗ bàn một cái trực tiếp đứng lên, âm thanh vang dội cả căn tin: "Được lắm, ông đây đi phế hắn!"
Không đợi Biện Bạch Hiền kéo cậu, chị Lưu đã mở miệng: "Ui, đây là thế nào? Hai người đang làm cái gì bí hiểm thế?" Chị Lưu chuyển sang Biện Bạch Hiền, trên mặt có chút không vui: "Bạch Hiền, em đã có người yêu rồi sao?"
"Không...không, em không có." Biện Bạch Hiền cuống quýt giải thích.
"Vậy vừa rồi hai người là nói cái gì?" Chị Lưu nhất quyết không tha. Đối phương mặc dù là người cô thích, nhưng dù sao cũng là người ngoài, cô cũng không hiểu quá rõ lai lịch của Bạch Hiền, chỉ mới hơn nửa năm làm việc chung cảm thấy cậu bé này không tệ mới muốn giới thiệu cho cháu mình. Nhưng ngộ nhỡ trong này lại có cái gì cong cong quẹo quẹo, chẳng phải là hại cháu mình sao, dù sao cũng chính là máu mủ. Hơn nữa, cô ở công ty làm quản lý đã nhiều năm, liếc mắt đã nhìn thấy hai cậu bé này tuyệt đối là đang giấu giếm chuyện quan trọng.
"Cái đó...cái đó." Biện Bạch Hiền lắp ba lắp bắp muốn giải thích, moi hết ruột gan cũng không có một lý do, nhìn thấy sắc mặt chị Lưu càng ngày càng kém, lòng cậu cũng gấp đến xoay vòng. Lúc này chợt vang lên âm thanh trầm thấp của người đàn ông bên tai cậu, không lớn, lại khiến cho mọi người ở căn tin đổi sắc mặt: "Tôi đang theo đuổi Bạch Hiền, cậu ấy sẽ là người yêu của tôi."
Biện Bạch Hiền hít một hơi khí lạnh, đầu cảm thấy có chút đau. Một cục diện rối rắm còn chưa giải quyết lại tới thêm một, ai có thể nói cho cậu biết tại sao Hàn Mộ Vân lại tới đây? Còn nữa, hắn nói như vậy là có ý gì? Giọng nói bá đạo dường như chắc chắn cậu sẽ là người yêu của hắn vậy. Hiện tại hắn mới vào công ty, cũng chưa ai biết tình huống của hắn, nhưng không lâu sau mọi người sẽ biết hắn đã kết hôn, đến lúc đó phải làm sao? Cậu chẳng phải trở thành trò cười sao?
"Ơ, theo đuổi? Cũng chính là chưa có theo được!" Chị Lưu ưu nhã uống một hớp nước, đẩy ghế ngồi đứng lên nhìn thẳng vào mắt Hàn Mộ Vân: "Tôi còn tưởng chuyện gì khiến hai cậu bé này thần thần bí bí, hóa ra là như vậy. Bạch Hiền của chúng ta bây giờ vẫn còn là người tự do, muốn làm gì cũng không cần anh phải chăm nom chứ?"
Chị Lưu không hổ là người trong ngành lâu năm, nói chuyện liền nói trúng tim đen, nhưng vẫn mang theo giọng điệu của nữ cường nhân: "Cứ như vậy, Bạch Hiền." cô quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền, trong mắt là ánh sáng không cho cự tuyệt: "Sáng thứ bảy, 8 giờ, tại Noãn Các gặp lại." Quẳng xuống một câu, cũng không quan tâm sắc mặt hàn Mộ Vân đã biến thành đen đã nhẹ nhàng lướt đi rồi.
Đến khi chị Lưu rời đi Biện Bạch Hiền mới lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ như bị xâm chiếm lãnh thổ của Hàn Mộ Vân, đột nhiên cảm thấy châm chọc, con người này vẫn cứ tự tin như vậy, một chút cũng không thay đổi, có lẽ nên có người nói cho hắn biết, trên thế giới này không phải thứ gì hắn muốn đều có thể có được.
"Hàn Mộ Vân, tôi đã sớm nói, tôi đối với việc làm người tình của anh không có hứng thú."
"Bạch Hiền, tôi chưa từng nghĩ sẽ để cho cậu làm người tình." Hàn Mộ Vân có chút khổ não, sao cậu ấy lại không để cho hắn giải thích? Tại sao mỗi lần thấy hắn đều muốn đưa ra một thân gai góc đối chọi, hắn rốt cuộc đã chọc gì tới cậu chứ?
"Cứ vậy đi, anh không cần lại xuất hiện trước mặt của tôi nữa." Biện Bạch Hiền không nhịn được xoay người, giống như nhìn hắn lâu thêm một chút cũng không muốn: "Tôi cũng không muốn nghe lý do của anh, nếu như anh đã quên thì tôi sẽ nói thêm một lần, tôi chán ghét anh! Cho dù có kề dao sát cổ tôi vẫn sẽ nói tôi không theo anh!"
Con ngươi Hàn Mộ Vân co rút lại, máu toàn thân như đông cứng lại. Mỗi câu mỗi chữ từ cậu đều giống như hóa thành từng mũi kiếm sắc bén, vừa độc vừa chuẩn đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn, mà cậu, chỉ đứng một bên nhìn dáng vẻ đầm đìa máu tươi của hắn, cười nhạo tình cảm của hắn. Hắn nhìn thấy rồi, ánh mắt khinh thường lại chán ghét của cậu. Vì sao? Vì sao? Hắn không mong cậu có thể đáp lại mình, nhưng tại sao nhất định phải dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để cự tuyệt?
"Biện Bạch Hiền, tôi lại đến tìm cậu thì tôi chính là người ngu không bằng chó." Sắc mặt Hàn Mộ Vân có chút trắng, hắn gầm thét về phía bóng lưng của Biện Bạch Hiền, cũng không quan tâm đến ánh mắt khác biệt của người toàn bộ cậung ty. Hàn Mộ Vân hắn, muốn gì được nấy, cho tới bây giờ chưa có ai từng chà đạp tình cảm của hắn như vậy, vì thì tại sao hắn lại muốn dùng mặt nóng của mình đi dán lên mông lạnh của người khác? Hắn không tiện, hắn chỉ là vì cậu mà bỏ xuống tự ái của mình mà thôi!
Bước chân Bạch Hiền dừng lại, trong lòng khó chịu, có chút đau đớn lan khắp toàn thân, khi nào thì một người dịu dàng lại biến thành như vậy? Cậu vẫn cảm thấy Hàn Mộ Vân là người thích hợp nhảy điệu walt, một phong cách nhanh nhẹn như thân sĩ thật sự là mơ ước trong lòng của các thiếu nữ, nếu đứng trên sàn nhảy nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ có bốn chữ: "Quân tử như ngọc" mới có thể xứng với hắn.
Mà nay, mặt nạ của hắn bỗng bị xé đi, có thể thấy được là đã phẫn nộ đến mức nào, còn có mỗi lần nhắc đến hôn nhân dáng vẻ của hắn lại giống như muốn nói rồi lại thôi. Thật giống như kiếp trước, lúc đó cậu cũng luôn cảm thấy hắn có gì muốn nói với mình, nhưng cậu cũng sớm không muốn biết rồi. Hiểu quá rõ đôi khi lại làm loạn chính mình, có lúc, hồ đồ mới có thể qua được.
Cho nên, mặc dù rất muốn quay đầu lại, cậu vẫn nện bước như cũ, lảo đảo đi về phía trước: "Tùy anh."
- Hết chương 30 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro