Chương 28: Tâm ý nguội lạnh
"Không có đi đâu, anh tránh ra, em thật sự rất mệt mỏi, có chuyện gì mai chúng ta lại nói." Biện Bạch Hiền day day huyệt thái dương.
Xế chiều hôm nay cùng Hàn Mộ Vân gặp mặt đã phí hết tinh lực của cậu, bây giờ cậu thật sự không muốn có bất kỳ dính líu gì đến hắn. Bỗng nhiên, nghe được câu này, sức lực trên tay Phác Xán Liệt liền gia tăng, khiến Biện Bạch Hiền hô đau một tiếng, anh muốn bóp nát bả vai cậu sao?
"Tôi thật sự không biết chỉ đi ra ngoài một chút lại có thể khiến cho cậu mệt mỏi đến như vậy." Âm thanh của anh lạnh lẽo đến vô cùng, giống như thổi gió lạnh vào trong xương, khiến lòng cậu cũng đau đớn. Anh trừng mắt lạnh lùng nhìn cậu như vậy không thể cùng so sánh với người mặc dù bá đạo nhưng luôn dịu dàng vô cùng mà cậu vẫn luôn biết kia.
"Ý anh là gì?" Biện Bạch Hiền hất cánh tay đang giam cầm mình, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, âm thanh mang theo chút tức giận. Cậu chỉ là đi ra ngoài một chút, vì sao anh lại phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ anh không thấy cậu thật sự mệt mỏi sao?
"Trong lòng cậu tự rõ" Ánh mắt Phác Xán Liệt híp lại: "Nói đi, xế chiều đã cùng tên nào hẹn hò?" Dứt lời còn sợ chưa đủ liền tăng thêm một câu: "Có phải là tên mà cậu thường nói thầm trong miệng, Trần Tử Kiện?"
Biện Bạch Hiền tức cười, thường nói thầm? Cậu không phải chỉ nói qua một lần ư, anh vẫn còn nhớ như vậy?
"Anh không cần cố gây sự! Phác Xán Liệt, em không biết anh lại là người ngây thơ như vậy!"
"Ngây thơ?!" Phác Xán Liệt lạnh lùng hỏi ngược lại, "Cậu nói tôi ngây thơ?" Anh càng nói thì lửa giận càng lớn, cuối cùng thậm chí còn gào lên: "Con mẹ nó, cậu ra ngoài lêu lỏng với đàn ông chẳng lẽ tôi không thể hỏi một câu sao?"
"Phác Xán Liệt, anh đem những lời vừa rồi nói lại một lần!" Biện Bạch Hiền gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt ánh, không hề sợ sự tức giận đang bao quanh con người anh, "Lêu lỏng? Tôi trèo lên giường đàn ông hay là thế nào? Anh nói rõ ràng cho tôi!"
Sắc mặt Phác Xán Liệt xanh mét, cùng đàn ông lên giường? Cậu thật dám nói. "Tôi thật là quá dung túng cậu."
Anh nắm chặt quả đấm, tiến gần đến Biện Bạch Hiền, gân xanh cũng nổi trên mu bàn tay, giống như đang đè nén chính mình: "Cậu biến mất một buổi chiều, một chút giải thích cũng không có sao?"
Biện Bạch Hiền giễu cợt nhìn dáng vẻ tức giận của Phác Xán Liệt, chợt nhếch môi cười, nhón chân hôn lên môi anh. Phác Xán Liệt sững sờ, ngay lập tức không khách khí hôn ngược lại, đổi góc độ mút vào môi cậu, dần dần liền có chút đắm chìm trong đó, ngay cả biểu tình có chút không bình thường của Biện Bạch Hiền cũng không chú ý tới.
Bàn tay nhỏ mềm mại của cậu trước lần đưa vào bên trong áo sơ mi của anh, vuốt ve lồng ngực kiên cố, sau đó trượt dần xuống hông, lục lọi đến thắt lưng, dễ dàng cởi ra thắt lưng, lại tiếp tục trượt xuống, đưa vào bên trong quần lót của anh.
Thân thể Phác Xán Liệt cứng đờ, sau đó để mặc bản thân chìm trong khoái cảm của cậu mang lại, bàn tay lại ở trên người cậu thăm dò.
"Thoải mái không?" Biện Bạch Hiền ghé vào bên tai anh nhẹ nhàng hỏi nhỏ, tốc độ trên tay dần dần nhanh hơn. Phác Xán Liệt không đáp, nhưng tiếng thở thô dốc đã bán đứng cảm giác của bản thân anh lúc này. Động tác Biện Bạch Hiền chợt dừng lại, Phác Xán Liệt cau mày, có chút bất mãn nhìn cậu, không hiểu cậu muốn làm gì. "Đừng ngừng...tiếp tục."
Biện Bạch Hiền lại không lưu luyến chút nào đẩy anh ra, trên mặt lạnh nhạt, không còn nụ cười sáng rỡ hồn nhiên như quá khứ: "Qủa nhiên, anh cũng chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới." Cậu nhìn chất lỏng trong suốt trên tay nói nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt: "Anh đi đi!"
Lúc này, hông Phác Xán Liệt có chút buông lỏng, trên mặt còn lưu lại dấu vết kích tình, trán rịn một tầng mồ hôi mịn. Anh không nghĩ cậu lại có thể nói như vậy, hung hăng nắm lấy cằm của cậu, không thèm để ý đến bản thân mình quần áo đang nhếch nhắc, lửa giận hừng hực trong mắt giống như có thể thêu cháy cả thế gian: "Biện Bạch Hiền, cậu tự đâm đầu vào chỗ chết sao?" Ánh mắt Phác Xán Liệt sắc bén, sự áp bức khổng lồ từ trên người anh truyền tới, dường như muốn dùng ánh mắt băm nát Biện Bạch Hiền, nhưng lại không hề biết nhưng lời này đã phạm đến đại kỵ của Biện Bạch Hiền.
"Chết? Tôi còn sống chưa đủ, hơn nữa anh chưa nghe tại họa do trời sao?" Biện Bạch Hiền trực tiếp hất bỏ tay anh, chán ghét dùng một góc khăn trải bàn chùi bàn tay từng chạm qua anh: "Nói anh cút không nghe thấy sao? Chẳng lẽ Đại tổng giám đốc Phác một ngày kiếm bạc tỷ nên đầu óc mệt chết rồi, một câu đơn giản nghe cũng không hiểu?"
"Được lắm, cậu điên rồi, Biện Bạch Hiền." Phác Xán Liệt đột nhiên nổi lên cười, khóe môi trái của anh giơ cao, nhìn hết sức mê hoặc, lửa giận trên người nhanh chóng thu về, thay vào đó là vẻ u ám vô tình, giống như vừa mới bước ra từ địa ngục, mang theo vẻ khát máu điên cuồng. Anh không hề thương tiếc cậu nữa, trực tiếp đè cậu ngã trên mặt đất, lức tấn công quá lớn khiến phía sau lưng của cậu đau đến chết lặng, sắc mặt tái đi, lại cắn môi không lên tiếng, trái lại tiếp tục khiêu khích.
"Thế nào? Muốn trèo lên tôi?" Biện Bạch Hiền chậm rãi cười, lại chọc điên người, cậu vươn tay vuốt vẻ gương mặt tuấn dật của Phác Xán Liệt: "Dáng dấp không tệ, tôi cũng không xem là thua thiêt. Muốn xài tư thế nào, quỳ hay nằm sấp? Anh trên tôi dưới? Hay là..." ánh mắt cậu sáng đến đáng sợ, đâm vào con ngươi Phác Xán Liệt cũng thấy đau: "Tôi đoán một chút, có lẽ anh thích dùng bằng miệng ?"
Phác Xán Liệt thở hỗn hển mới tiếng mới miễn cưỡng đè nén ý muốn bóp chết cậu ở trong lòng, khuynh hướng bạo lực càng lúc càng lớn trong anh, anh thậm chí còn kích động muốn hủy diệt tất cả.
"Cậu cứ như vậy chờ không nổi muốn tôi cưỡi sao? Đúng thôi, dù sao lần đầu tiên đi công tác đã nhịn không nổi muốn leo lên giường của tôi rồi." Môi Phác Xán Liệt mân thanh một đường thẳng, ngay sau đó đưa tay cởi nút trên áo cậu của cậu: "Tôi thỏa mãn cậu, tránh việc cậu đi khắp nơi quyến rũ đàn ông!"
Một lời miết giọng nhẹ nhàng như vậy lại hóa thành lưỡi dao sắc bén nhất thế gian, một dao cắt vào trái tim của Biện Bạch Hiền. Chỉ mới sáng hôm nay, anh còn dịu dàng ôm cậu, từng tiếng từng tiếng gọi bên tai cậu Hiền Hiền, Hiền Hiền. Thế mà chỉ mới qua nửa ngày, tất cả đều đã thay đổi, chỉ vì cậu ra ngoài một chuyến mà không cùng anh nói rõ ràng.
Khí lạnh từng chút từng chút đi vào trong lòng cậu, Biện Bạch Hiền u mê, đột nhiên cậu cảm thấy mình sai lầm rồi, cậu sống lại, vốn muốn sống thật tốt, cũng vì mục tiêu đó mà nỗ lực, mà bây giờ, nhìn ánh mắt khinh miệt lạnh lẽo của anh, cậu có chút không rõ, có lẽ cậu nên đoạt tuyệt tất cả những thứ liên quan đến quá khứ, cậu luôn suy nghĩ đến anh, nhưng kiếp trước đã biến mất từ khi cậu rơi từ sân thương xuống, cậu bây giờ đang sống chính là bốn năm trước lượm lại! Cậu có thật sự có thể thoát khỏi số phận định trước ở kiếp trước hay không?
Trong khi cậu mất hồn, Phác Xán Liệt đã sắp đem cậu bóc sạch sẽ, da cảm thấy lạnh lẽo, Biện Bạch Hiền lấy lại tinh thần, mới phát hiện anh sắp tháo đến thứ đồ cuối cùng trên người mình. Mặc dù đang làm chuyện thân mật như vậy, nhưng trong mắt anh chỉ một mảnh băng giá, không còn nhu tình như trong quá khứ, Biện Bạch Hiền mở to mắt. Đột nhiên đưa tay đẩy anh, nhanh chóng ngồi dậy.
"Sao? Không muốn? Tôi có thể xem cậu đang lạt mềm buộc chặt không?" Phác Xán Liệt kéo tay cậu đặt lên đó một nụ hôn lạnh bạc, chê cười nhìn Biện Bạch Hiền: "Vậy thì cậu...còn bày đặt tỏ vẻ thanh cao!" Câu nói sau không thể nói là không độc, chuẩn xác đâm sâu vào lòng Biện Bạch Hiền, đâm đến đầm đìa máu tươi, cả trái tim cũng vỡ nát thành từng mảnh vụn. Trên thế giới thật sự có người như vậy, khi cưng chiều có thể đem cả thế giới dâng lên, lúc chán nản lại có mặt không đổi sắc, cầm kiếm đâm vào ngực người? Cậu giơ tay lên tát một cái, không hề luư tình, cậu dùng hết tất cả sức lực lúc này của mình, Phác Xán Liệt bị cậu đánh quay đầu một hồi lâu cũng không cử động.
"Anh cút đi, cũng không cần tới đây, Tôi đây không tiếp nổi con người băng thanh ngọc khiết như Phác đại thiếu gia". Biện Bạch Hiền trực tiếp đẩy anh, đứng lên, âm thanh yên lặng không gợn sóng, giờ phút này, cậu như trở về với kiếp trước, cho dù bị mọi người cười nhạo vẫn kiên cường, cho dù bị uất ức vô cùng cũng không bao giờ trước mặt người khác rơi một giọt nước mắt.
Cậu biết , có lẽ lúc này chỉ cần cậu rơi vào giọt nước mắt, nói vài lời giải thích dịu dàng chuyện liền xong. Nhưng mà bây giờ, cậu tuyệt không muốn làm như vậy. Nếu muốn giữ một người phải sử dụng đến sự mềm yếu thì giữa hai người làm sao có thể gọi là yêu? Những người kiên cường sẽ không có ai yêu, cậu biết, nhưng cậu không biết là tại vì sao có một ngày cậu phải kiên cường trước mặt anh.
Cậu có thể trước mặt anh làm nũng, nhưng trước mặt anh rơi nước mắt, cho anh một phần ngây thơ được cất giữ sâu trong lòng. Điều kiện đầu tiên là anh phải hiểu cậu, hiểu được cách yêu thương cậu.
Phác Xán Liệt ngồi dưới đất cúi thấp đầu một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi. Biện Bạch Hiền không nháy mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh biến mất sau cánh cửa dày, chợt cười, so với khóc còn khó coi hơn. Cậu vào toilet lấy cây lâu nhà, cẩn thận lau sàn nhà một lần thật sạch sau đó yên tĩnh ngồi trên sofa xem TV, một giọt nước mắt cũng không có, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Là người sống hai kiếp, cậu đã học được sự bình tĩnh khi nhìn bóng lưng rời đi của người khác.
- Hết chương 28 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro