Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Tình Yêu Bị Phát Hiện

Lúc Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt xuống nhà, mẹ Phác nhìn thấy chiếc áo Biện Bạch Hiền khoác trên người, ánh mắt lóe lóe, nhìn lại sắc mặt của Biện Bạch Hiền, có chút ửng hồng, đứa con nhà mình đi bên cạnh lại đang cẩn thận che chở, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo, lập tức hiểu rõ trên lầu vừa mới xảy ra chuyện gì. Tâm tình mẹ Phác tốt hơn, tự mình bới thêm cho Biện Bạch Hiền một chén cơm, cười híp mắt nói: " Bạch Hiền à, không nên khách sáo nhé, muốn ăn cái gì thì ăn, với không tới thì để Tiểu Xán gắp cho nhé!"


Biện Bạch Hiền nhìn nụ cười mập mờ bên môi mẹ Phác, da đầu cảm thấy tê dại, gượng dạ một tiếng liền cúi đầu ăn cơm. Cậu hận không thể đem nguyên cái đầu chôn chặt vào bát. Phác Xán Liệt nhìn cậu rồi lại nhìn sang mẹ mình, mặt nhất thời đen lại, nhìn như vậy không phải là đang vạch trần anh sao, lần này thì tốt rồi, nhóc con kia da mặt vốn đã rất mỏng, sau này không biết phải tốn bao nhiêu công phu mới có thể đem người tới đây lần nữa đây.


Trên bàn cơm này, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật dài. Cuối cùng cũng đợi đến lúc dọn bàn, cuối cùng mẹ Phác cũng ngừng gắp thức ăn cho cậu, và cuối cùng Phác Xán Liệt cũng đặt đũa xuống, cậu thở dài nhẹ nhõm một cái, rốt cuộc ăn xong rồi! Mặc dù trên bàn toàn món ngon đầy đủ sắc hương vị, nhưng đối mặt với mẹ Phác nhìn chằm chằm bằng đôi mắt muốn đốt người, bên cạnh là mặt lạnh Phác Xán Liệt đang ra sức quan tâm mình, cậu thật sự ăn không vô, thậm chí ngay cả khẩu vị cũng cảm thấy có chút đau đớn mờ ảo.


Cho nên sau khi ăn cơm, lại nghỉ ngơi một lát cậu liền len lén sử dụng ánh mắt ra ám hiệu cho Phác Xán Liệt, cậu muốn trở về, thế nhưng Phác Xán Liệt lại làm như không nhìn thấy! Biện Bạch Hiền tức giận muốn đấm cho anh một quyền. Hết cách rồi, người ta không để ý tới mình thì mình phải tự đến. Biện Bạch Hiền đứng lên, nhìn lại bên ngoài một chút bèn nói với mẹ Phác: "Bác gái, đã đến giờ làm việc. Cháu xin phép hai bác được trở về đi làm."

Mẹ Phác nghe Biện Bạch Hiền nói như vậy lòng càng thêm vui vẻ. Cậu bé này thật tốt, không cậy vào bản thân là người yêu của ông chủ mà làm mưa làm gió, ngược lại rất tuân thủ quy định của công ty, nghĩ vậy bà càng thấy hài lòng, liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt: cậu con dâu này bà quyết định rồi! Phác Xán Liệt nhận được ánh mắt của mẹ liền nhìn ngược lại: Đó là đương nhiên.
"Thật là đứa bé ngoan." Mẹ Phác cười híp mắt về phía Biện Bạch Hiền nói, đồng thời chỉ trích Phác Xán Liệt: "Như vậy bác cũng không giữ nữa, cùng Tiểu Xán đi làm đi thôi."


Lời này không khác nào lệnh đặc xá đối với Biện Bạch Hiền, cậu cảm động đến suýt rơi nước mắt, thiếu chút nữa đã cúi người khom lưng chào, rốt cuộc có thể giải thoát rồi! Nhưng câu nói tiếp theo của mẹ Phác liền khiến cậu thiếu chút hiện nguyên hình, mẹ Phác nói: "Mấy ngày nữa lại đến chơi nhé, bác sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị món ngon chờ cháu, không được không đến nhé!"


Biện Bạch Hiền thầm kêu xong rồi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười hoàn mỹ: "Dạ, bác gái, mấy ngày sau cháu sẽ đến thăm bác." Cậu mới không muốn đến đâu! Lần này đã bị anh buộc làm loại chuyện đó, ai biết lần sau có anh có áp đảo cậu trực tiếp đem cậu làm chuyện gì gì kia không!

Phác Xán Liệt ở bên cạnh lắc đầu, ánh mắt cậu nhóc kia như vậy, nhìn cái đã biết đang có chủ ý xấu gì rồi, mẹ mình còn đang vui mừng thế kia...


Lúc bọn họ đi ra, ông bà Phác còn đưa đến cửa lớn, mẹ Phác vẫn nói lại câu nói kia: "Mấy ngày sau lại đến nhé."

Phác Xán Liệt thật sự không nghe nổi nữa, nắm tay Biện Bạch Hiền đưa vào trong xe, đóng cửa lại, đem con dâu của mẹ Phác lừa chạy, để lại mẹ Phác ở phía sau lưu luyến nhìn bóng lưng của họ.


"Anh trực tiếp đem em về nhà." Phác Xán Liệt nói với Biện Bạch Hiền, cậu nhóc này không có áo khoác, nhất định sẽ không mặc áo của anh, anh chỉ có thể đưa cậu về nhà. Haizz, làm cho cậu phát bực rồi, làm sao để có thể xoa dịu bây giờ nhỉ?


"Nếu không anh còn muốn để em đi làm sao?" Biện Bạch Hiền hung tợn hỏi ngược lại. Đồ lưu manh này, còn nghĩ rằng anh là người có nhiều bản lĩnh, không ngờ lại là một tên đại sắc lang, hại cậu trước mặt cha mẹ anh đều mất hết mặt mũi rồi.


Phác Xán Liệt cười khổ, quả nhiên giận thật rồi, "Bạch Hiền, tối nay anh mời em ăn cua được không?" Anh không biết dỗ ngọt, không biết làm sao mới khiến cậu hết giận, chỉ nhớ lúc họ đến thành phố D, Biện Bạch Hiền rất thích ăn cua hấp, huống gì người yêu nhỏ của anh đối với việc ăn uống luôn không có sức chống cự, nói không chừng dụ ăn sẽ khiến cậu quên chuyện trưa nay?


"Anh nghĩ em ngốc sao?" Biện Bạch Hiền dùng đầu ngón tay dí dí bờ vai của anh, giọng điệu rất là khinh thường: "Muốn dùng ăn dụ dỗ em? Không có cửa đâu! Em nói cho anh biết, Phác Xán Liệt, em thật sự muốn nổi dậy rồi!" Không tôn trọng ý muốn của cậu liền áp đảo cậu, mặc dù, khụ khụ, cậu cũng có thưởng thức dáng vẻ mỹ nam ý loạn tình mê của anh, nhưng uy tín của cậu cứ như vậy đã không còn, cậu muốn ngược anh mấy ngày, xem anh còn dám khi dễ cậu nữa không!


"Không có! Anh chính là muốn mời em ăn cơm." Phác Xán Liệt lên tiếng phủ nhận, đánh chết cũng không thừa nhận anh nghĩ như vậy. Nhưng cậu nhóc này tại sao trong một đêm liền trở nên thông minh như vậy chứ, xem ra con đường "lần nữa" khai trai của mình thật sự khó khăn đây!


Không khí trầm mặc, Biện Bạch Hiền không muốn để ý đến anh, mà Phác Xán Liệt lại đang suy nghĩ làm cách nào để cậu hòa hoãn, đến khi hồi phục lại tinh thần Phác Xán Liệt mới phát hiện bọn họ đã đến dưới nhà Biện Bạch Hiền! Đường vì sao lại gần vậy chứ, anh còn chưa nghĩ ra được cách gì đâu!


Biện Bạch Hiền cũng mặc kệ anh đang nghĩ gì, chờ anh dừng xe liền mở cửa, một câu bắt chuyện cũng không nói. Phác Xán Liệt không biết làm gì hơn, đứng nhìn đến khi không thấy bóng lưng của cậu nữa mới lái xe rời đi. Đồng thời gọi đến bộ phận nhận sự: "Thư ký Biện hôm nay không khỏe, xin nghỉ buổi chiều. Ừ, cứ như vậy!"


Công ty bên kia, một nữ nhân viên hướng về điện thoại si mê, âm thanh thật dễ nghe, nhất định là một anh chàng đẹp trai, thì ra Biện Bạch Hiền có bạn trai á...,lại còn che giấu, thật sự quá bí ẩn rồi. Cô nhân viên quay đầu nhìn thẳng về phía Lộc Hàm đang gõ máy, nghĩ là làm, nói không chừng có thể moi ra một ít tin tức: "Này, Lộc Hàm, Biện Bạch Hiền lúc nào thì có người yêu? Lại còn là đàn ông?"

Ai? Lộc Hàm mờ mịch, từ trong đố con số hồi phục lại tinh thần: "Cô nói cái gì?"
"Biện Bạch Hiền đó, cậu ấy có người yêu thật sao?"
"Cái gì." Lộc Hàm cười nhạo một tiếng: "Làm sao có thể!" Nếu Biện Bạch Hiền có bạn trai vì sao cậu lại không biết.


"Cậu còn không tin!" cô nhân viên nóng nảy: "Mới vừa có người đàn ông gọi cho phòng chúng ta nói Biện Bạch Hiền không thoái mái, muốn xin nghỉ. Đó không phải là bạn trai là cái gì, không phải chỉ có bạn trai mới biết rõ tình hình nhất sao?"

"Bạch Hiền không thoải mái sao?" Lộc Hàm có chút nóng nảy, theo cậu biết gần đây Biện Bạch Hiền không có qua lại với bất cứ người đàn ông nào, khẳng định cũng không có bạn trai, nếu thật bị bệnh không thể không có người chăm sóc?


"Tôi còn có thể gạt cậu sao?" cậu nhân viên đem lá đơn xin nghỉ phía trên ghi tên Biện Bạch Hiền, thổi thổi tờ giấu chưa khô mực đưa đến cho Lộc Hàm: "Nhìn đi, tôi chính là điền đơn nghỉ phép cho cậu ấy đó."


"Được rồi, tôi cũng muốn xin nghỉ!" Lộc Hàm nói xong, lôi áo khoác chạy ra bên ngoài, cậu phải nhanh đến nhà Biện Bạch Hiền xem một chút. Cậu ấy tuổi còn nhỏ, cũng sẽ không biết tự chăm sóc mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì đã muộn.

"Sao?Lộc Hàm! Lộc Hàm!" Cô nhân viên ở phía sau kêu lớn, nhưng Lộc Hàm mắt điếc tai ngơ, cô nhân viên bất đắc dĩ lại điền thêm một lá đơn xin nghỉ với tên của Lộc Hàm. Một lần xin nghỉ hai người, đều không có ý kiến của quản lý, không biết quản lý mặt thép kia biết được sẽ như thế nào. Nghĩ tới đây, cô nhân viên run lên, nên làm chuyện của mình thôi, ngộ nhỡ bị quản lý mặt thép chộp được thì rất nguy.


Cho đến lúc ngồi lên taxi Lộc Hàm mới nhớ mình nên gọi điện thoại đến Biện Bạch Hiền hỏi thăm một chút, thầm mắng mình thần kinh thô. Lộc Hàm vẫn để điện thoại trong túi, dù sao một lát nữa cũng đến nhà, nên tiết kiệm tiền điện thoại không nên lãng phí.


Lúc này, Biện Bạch Hiền đang nằm trên giường, thuận tiện suy tư cách làm người. Cậu cảm thấy mình hôm nay chịu thiệt lớn, lại có thể thuận theo ý Phác Xán Liệt làm loại chuyện đó. Biện Bạch Hiền thầm ảo não, định lực của mình quả thật quá kém, chỉ có vài ánh mắt, vài nụ hôn cậu đã không chịu nổi, lại bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, chẳng lẽ bản chất của mình thật sự là một sắc nam sao? Biện Bạch Hiền thở dài, người ta nói dễ dàng có được thì sẽ không biết quý trọng, mình như vậy cũng có thể xem là tự mình đưa tới cửa đúng không, Phác Xán Liệt có thể thấy cậu quá dở hơi không? Có thể xem cậu là người quá dễ dàng không?


Biện Bạch Hiền càng nghĩ càng xa, cuối cùng cảm thấy Phác Xán Liệt cơ bản là không thích cậu! Càng nghĩ lòng càng khó chịu, Biện Bạch Hiền bụm mặt lăn lộn trên giường, cũng chỉ giúp anh sờ sờ một chút thôi, tại sao lại nghĩ nhiều như vậy? Qủa nhiên là nợ kiếp trước cậu thiếu anh, cho nên kiếp này càng phải ngoan ngoãn trả lại toàn bộ cho anh.


Ai, Biện Bạch Hiền đi đến nhà bếp, lấy một quả táo cắn. Hừ, Phác Xán Liệt, nếu anh dám không cần cậu, cậu liền cắn chết anh! Đang nhai, chuông cửa chợt vang, Biện Bạch Hiền trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ Phác Xán Liệt đến rồi hả? Suy nghĩ một chút, lại đem nụ cười như hoa đè xuống, trưng ra gương mặt thối mới đến mở cửa, nhìn một cái liền ngẩn ra, chuyện này...Lộc Hàm tại sao lại tới nhà cậu vào lúc này?


Lộc Hàm quyết tâm phá cửa để vào, ra sức nhấn chuông, ai ngờ mới nhấn hai cái cửa đã mở rồi, người "bệnh đến xin nghỉ" lại đang ngậm một quả táo nghiêng cổ nhìn cậu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, tựa như đang hỏi cậu vì sao đến đây. Người nào đó khuôn mặt hồng hào, cũng có thể so với quả táo trên tay rồi!


Lộc Hàm tức giận đến thở hụt một hơi, như vậy xem ra cậu nhóc này lười biếng nên nói dối rồi, cậu tiến lên một bước, trực tiếp cho đứa bé hư này một cái tát: "Ai kêu cậu giả bệnh hả? Làm tôi sợ muốn chết!"


"Ơ...tớ...tớ không có..." miếng táo trong miệng còn chưa nuốt xuống, Biện Bạch Hiền nói chuyện cũng hàm hồ.


"Được rồi, nhanh đem thứ trong miệng nuốt xuống đi." Lộc Hàm nhìn cậu như vậy có chút phiền lòng, Biện Bạch Hiền không dám chậm trễ, hai ba miếng đã giải quyết xong quả táo, ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm cười lấy lòng: "Tiểu Lộc, cậu nghe ai nói tớ bị bệnh vậy?"


Vừa nhắc tới cái này, Lộc Hàm liền tức: "Bộ phận hành chính đó, nói là người yêu cậu..." nói tới đây Lộc Hàm chợt dừng lại, vỗ đầu nhìn chằm chằm Biện Bạch Hiền ép hỏi: "Nói, người yêu cậu là ai? Hừ, còn là đàn ông!"


"Ha ha..." Biện Bạch Hiền cười gượng, ánh mắt né tránh không dám nhìn Lộc Hàm, dáng vẻ đúng thật là có tật giật mình, lắp ba lắp bắp trả lời: "Đâu, làm gì có bạn trai nào."

Thật ra thì Lộc Hàm vốn cũng không nhớ đến việc bạn trai của cậu, cho nên hỏi chỉ là đơn thuần giải trí mà thôi, nhưng nhìn dáng vẻ của bạn tốt lúc này, trốn trốn tránh tránh thật khiến Lộc Hàm không thể không nghi ngờ, chẳng lẽ cậu ấy thật sự có bạn trai?

" Nói mau! Nếu không liền có đại hình phục vụ!" Lộc Hàm cười âm trầm, cặp móng thuận tiện bấm lên cổ Biện Bạch Hiền, hình như nếu cậu không trả lời liền sẽ bị bóp chết.


Biện Bạch Hiền nuốt nước miếng, thôi, dù sao sớm muộn gì cũng biết! Hôm nay liền nói ra thôi! "Việc đó, Tiểu Lộc, người yêu tớ là...Phác Xán Liệt."

- Hết chương 25 - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #chanbaek