Ngày thứ hai đến thành phố D, sáng sớm Phác Xán Liệt vừa muốn ra ngoài "bàn chuyện công việc", khi Biện Bạch Hiền buồn ngủ xoa xoa mắt cho tỉnh táo muốn cùng anh đi ra ngoài, Phác Xán Liệt đã cứng rắn đem cậu về bên giường, lấy thái độ kiên quyết bày tỏ "anh không cần cậu phải đi theo".
Biện Bạch Hiền cũng là một loại người lười, bình thường cũng có chút không an phận, nhưng khi phải làm chuyện đúng đắn cũng không phải dễ nói chuyện. Vừa nghe thấy lời của Phác Xán Liệt đã có chút không vui rồi, vốn còn có chút buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến, nếu đã mang cậu tới đây thì phải để cho cậu đi cùng chứ, nếu không cậu không phải đi tay không một chuyến sao? Hơn nữa, anh mặc dù bây giờ là bạn trai cậu, nhưng công là công, tư là tư, cũng không thể chỉ lấy tiền mà không làm việc được.
Vì vậy Biện Bạch Hiền cảm thấy tĩnh mịch, cậu cảm thấy bản thân mình đang hứng chịu cái nhìn khinh bỉ của tổng giám đốc kiêm bạn trai của mình, giống như con cá chép cố gắng vùng vẩy từ trên giường đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc rối rồi ôm một góc chăn đứng dậy dùng lý lẽ thao thao bảo hộ chân lý của mình. Phác Xán Liệt mặt không biểu tình nhìn cậu thao thao bất tuyệt, cuối cùng ngay lúc cậu nói xong đưa sang một ly nước ấm.
Biện Bạch Hiền hài lòng nhìn anh một cái, uống một ngụm nước, biểu hiện không tệ.
"Được rồi, anh nên ra ngoài trước một chút đi!"
"Làm gì?" Phác Xán Liệt nhìn cậu không hiểu, cậu nhóc này nghĩ như thế nào mà lúc thì thế này lúc thì thế khác.
"Em muốn thay quần áo!" Biện Bạch Hiền nhìn gương mặt mê man của ai kia, cậu tốt nhất nên nói rõ, chẳng lẽ cậu có thể trước mặt anh thay quần áo sao? Mặc dù trước mắt là bạn trai cậu, nhưng mà, khụ khụ, bọn họ không thể tiến triển quá nhanh, không thể quá nhanh.
Nhưng biểu hiện tối hôm qua của Phác Xán Liệt cũng không tệ lắm, hai mắt Biện Bạch Hiền híp lại khẽ cong như hai vầng trăng khuyết, không có động tay động chân, cũng không có giành chăn của cậu. Có thể xem như là quân tử ~
"Thay quần áo làm gì?"
Phác Xán Liệt vẫn đứng bên giường nhìn cậu như cũ, cũng không nhúc nhích.
Biện Bạch Hiền hận không thể xem thử bên trong đầu anh chứa thứ gì, rõ ràng bình thường là một người thông minh, vì sao vào lúc này lại có thể trở nên ngu ngốc như vậy?
"Đương nhiên là muốn đi chung với anh bàn công việc rồi, chẳng lẽ em mặc áo ngủ đi sao?"
Biện Bạch Hiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
"Không phải đã nói là tự anh đi rồi, em tốt nhất là nên ngủ đi!"
Nói xong đã muốn xoay người rời đi, anh cũng không dám ở lại thêm, cậu nhóc này rất nghịch ngợm, đầu óc cũng rất nhạy bén, ngộ nhỡ bị cậu nhìn thấu điều gì, tấm mặt mo này của anh cũng không có nơi để trốn.
Biện Bạch Hiền thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, một phen chân lý cậu vừa mới nói kia chẳng lẽ anh không hiểu? Mới vừa xác minh quan hệ đã lấn áp cậu như vậy, sau này thì còn như thế nào chứ? Biện Bạch Hiền nhìn tấm lưng rộng của Phác Xán Liệt, ánh mắt xoay động một âm ưu nhanh chóng trồi lên trong đầu.
"Vậy cũng được"
Cậu gật đầu một cái, thanh âm thật bình tĩnh, không có một chút tức giận nào như trong tưởng tượng của Phác Xán Liệt, Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, cửa ải này cuối cùng cũng qua, vừa định mở cửa rời đi thì nghe cậu "lơ đãng" làu bàu:
"Ừm...hình như Kim Chung Nhân đang ở thành phố D, dù sao buổi sáng cũng không có chuyện gì, mình tìm cậu ấy cùng đi chơi một chút."
Dứt lời còn lộ ra nụ cười hoài niệm: "Lúc học đại học là anh em tốt, anh ấy còn nói không dưới một lần muốn mời mình đến thành phố D tìm cậu ấy, bây giờ cũng đã có cơ hội rồi đây".
Kim Chung Nhân? Phác Xán Liệt thính tai giật giật, tên đàn ông! Anh em tốt? Đây là cái gì? Chó má! Nghe thế này thì lấy đâu ra tình bạn bè tinh khiết! Thấy tên Kim Chung Nhân hình như thầm mến con mèo nhỏ của anh đây mà, không được! Không thể để cho cậu đi!
Phút chốc, Phác Xán Liệt giống như chó săn đánh hơi được hơi xương, theo mùi vị mà chạy đến.
"Cái người tên Kim Chung Nhân kia là ai?"
Nghe được lời anh, Biện Bạch Hiền giống như kinh hãi. Cậu nghiêng đầu, hỏi:
"A? Anh còn chưa đi?"
Trong lòng Phác Xán Liệt lập tức dâng lên một mối nguy cơ ln, cậu dám nghĩ đến tên Kim Chung Nhân kia mà quên anh! Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề, phải ra sức thăm dò cái tên Chung Nhân là ai.
Phác Xán Liệt đen mặt ngồi đến bên cạnh Biện Bạch Hiền, ánh mắt trầm tĩnh gắt gao nhìn chằm chằm cậu: "Kim Chung Nhân là ai?"
Biện Bạch Hiền đối với lời của anh lờ đi không đáp, chỉ thúc giục anh:
"Anh đi nhanh đi, nếu không một hồi lại đến trễ."
Vì vậy Phác Xán Liệt nổi nóng rồi, trong lòng lại vang lên âm thanh chột dạ: "Xem, mày tự lấy cái cớ giẻ rách gì! Xem, bây giờ khéo quá hóa vụng rồi!"
Mặc dù trên mặt anh không nhìn ra cái gì, thật ra trong bụng đã gấp đến xoay vòng rồi, làm sao cũng nghĩ không ra biện pháp ứng phó với cậu.
Mà một bên, Biện Bạch Hiền vẫn còn đang thúc giục: "Phác Xán Liệt, anh còn mè nheo cái gì, mau đi đi. Không được tới trễ, mọi người sẽ khó chịu. Anh mau đi đi, yên tâm, em chỉ ra ngoài tìm bạn học thôi!"
Chính là em đi ra ngoài tìm bạn học anh mới không yên lòng đó!
Phác Xán Liệt trong lòng gầm thét: "Khụ khụ, anh muốn đi toilet trước!"
Phác Xán Liệt người này thật quá bí rồi, mất thể diện thì mất thể diện, anh đóng cửa toilet thật chặt, trực tiếp nhắn tin cho Ngô Thế Huân, trong tin chỉ có một dòng chữ: "Năm phút sau gọi điện thoại cho anh, khẩn!!!!!!" Vì biểu hiện trình độ khẩn cấp còn đặc biệt thêm vào mấy dấu chấm than.
Làm xong chuyện xấu, Phác Xán Liệt mang gương mặt bình tĩnh ra khỏi toilet, làm như săn sóc cong người xuống sửa lại một chút tóc trên đầu Biện Bạch Hiền: "Vậy thì đi đi, nhớ về sớm một chút."
Sao? Đến phiên Biện Bạch Hiền phát hỏa, không nên phát triển thành như vậy đâu, rõ ràng nên là Phác Xán Liệt thỏa hiệp sau đó mang cậu đi theo chứ, nhưng bây giờ anh ấy rõ ràng không có một chút phản đối nào, chẳng lẽ dáng vẻ mới rồi đều là đang làm giả?
Mặt Biện Bạch Hiền nhanh chóng đỏ rần, cậu bây giờ cưỡi hổ khó xuống, nhưng cũng không thể để Phác Xán Liệt thoải mái:
"Được! Anh nhanh đi đi!"
Cậu cười ngọt ngào, trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi, chờ, chờ anh trở về xem cậu nổi giận giết anh như thế nào! Anh lại không hề quan tâm cậu đi tìm người đàn ông khác!
Nghe được rõ ràng Biện Bạch Hiền đang đuổi mình, trong lòng Phác Xán Liệt thật sự khó chịu như mèo không bắt được chuột, không ngừng mắng thầm Ngô Thế Huân, vì sao đến bây giờ vẫn không chịu gọi điện thoại! Chẳng lẽ không thấy tin nhắn của anh? Đừng nói lại xui xẻo như vậy chứ?
Hai người, một đứng một ngồi, một trên giường một dưới giường, vẻ mặt đều rất bình thường thật ra trong lòng lại đang tính tính toán toán, tự ôm đau khổ của chính mình, dĩ nhiên cũng làm cho không khí có chút trầm mặc quỷ dị. Trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe rõ âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ trên cổ tay Phác Xán Liệt.
"Anh..."
"Em..."
Hai người đồng thời mở miệng nhưng không biết nói gì, lại lúng túng quay đầu, lúc muốn mở miệng, chuông điện thoại của Phác Xán Liệt lại vang lên. Anh dùng tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại ra ấn nút nghe, đồng thời cách xa Biện Bạch Hiền ra một chút: "Alo, chào anh!"
Âm thanh Ngô Thế Huân bên kia có chút âm dương quái khí: "Đại ca, anh nghèo đến nỗi hai đồng cũng không chi nổi sao? Bảo tôi gọi điện thoại cho anh làm gì?"
Lúc nhận được tin nhắn của Phác Xán Liệt, anh đang dùng điểm tâm sáng, thấy nội dung tin nhắn anh gần như phun sữa ra ngoài, đây thật không phải là phong cách của Phác Xán Liệt! Làm gì lại quỷ dị như vậy? Anh vốn muốn bỏ mặc, nhưng nghĩ đến hậu quả khi đắc tội Phác Xán Liệt cả người cũng nổi da gà, không thể làm gì hơn là không cam tâm tình nguyện nhìn chăm chăm vào đồng hồ trên tường, vừa thấy trôi qua năm phút liền vôi vội vàng vàng gọi điện thoại, một giây cũng không chậm trễ. Vừa phỉ nhổ vừa có chút ngạc nhiên về thao tác của chính mình.
"Cái gì?"
Phác Xán Liệt tức giận gầm thét một tiếng, dọa Ngô Thế Huân trực tiếp từ ghế đứng dậy, điện thoại trên tay thiếu chút nữa rớt luôn xuống đất.
"Này, mày làm cái gì đó hả?"
Tên này vừa mới sáng sớm lại nổi điên cái gì chứ?
"Hành trình hủy bỏ? Gặp phải gió bão sao?"
"???"
Tên này nói gì? 凸 凸
"Tôi đã đến thành phố D rồi, công ty của các anh làm ăn thật tắc trách."
Âm thanh Phác Xán Liệt âm trầm mang theo hàn khí thấu xương, cho dù Ngô Thế Huân ở cách xa mấy dặm cũng không nhịn được rùng mình. Ánh mặt trời vốn đang sáng rỡ cũng nhanh chóng phủ một tầng mây đen. Bất quá công ty anh làm gì đắc tội tên kia, anh vừa mới định hỏi thành lời thì Phác Xán Liệt đã nói.
"Tôi dù sao cũng không phải là người không hiểu đạo lý, dù sao thời tiết cũng chính là nguyên nhân."
"Tôi...."
"Vậy lúc đó các anh trực tiếp đến thành phố A, phân công lại từ đầu lần nữa, tôi không thể không đánh giá lại công ty của anh, tôi không nhìn thấy thành ý của các anh."
"???"
"Hợp đồng tạm dừng, đến lúc đó bàn lại!"
Nói xong, bộp một tiếng cắt điện thoại.
Ngô Thế Huân bị ai đó làm cho mê hoặc đầu óc, tên kia nói một tràng mà một câu anh vẫn chưa kịp nói, việc này là sao đây? Chẳng lẽ tên kia đang đùa bỡn anh? Trong lòng Ngô Thế Huân nôn mửa, nhưng ngẫm lại Phác Xán Liệt cũng không phải loại người nhàm chán như vậy, đoán không ra, chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa thiên tài và người bình thường ?
Ngô Thế Huân 囧 rồi.
Anh cũng không cần nhớ những chuyện này, cậu nhân viên lần trước của công ty Phác Xán Liệt thật đúng là mùi vị thật cay mà!
Khóe môi anh khơi lên một chút ý cười, lại mở điện thoại di động: "Là tôi...."
Người bên kia nghe thanh âm thanh liền trực tiếp ngắt điện thoại. Thế Huân sờ mũi một cái, quả thật đủ cay, chỉ là ai bảo anh muốn loại hương vị này chứ!
"Nhật Bản gặp bão, các chuyến bay tạm hoãn, đối tác không thể tới".
Phác Xán Liệt ra vẻ tức giận: "Chúng ta uổng công rồi!"
Đây gọi là loại chuyện gì chứ! Biện Bạch Hiền cảm thấy chuyến này ra cửa không một chút thuận lợi, mặc dù nguyên nhân thời tiết cũng không lạ, nhưng vì sao không thể nói trước, nhất định chờ tới ngày hẹn mới thông báo?
Cậu tức giận nói: "Tại sao lại không có đạo đức công việc như vậy chứ! Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ của cậu cảm thấy buồn cười, đụng nhẹ chóp mũi của cậu, đôi mắt mang theo ý cười: "Cũng không thể ở không, vừa đúng là thời điểm tốt nhất của mùa dịch lịch tại thành phố D, coi như là đến du lịch đi!"
Du lịch? Biện Bạch Hiền mở to mắt, đây dường như là cái chủ ý không tồi! Cậu đã sớm nghe nói phong cảnh thành phố D đẹp như tranh vẽ, khí hậu lại ấm áp mà vẫn chưa có cơ hội, chuyến đi này lại xem như là một cơ hội tốt, có thời gian đến năm ngày !
"Được! Bây giờ em liền đi chuẩn bị!" Biện Bạch Hiền hưng phấn trực tiếp chạy thẳng vào toilet, chạy đến một nửa lại quay trở về, nhón chân in lên gương mặt Phác Xán Liệt một nụ hôn, mới cười hì hì chạy tiếp.
Phác Xán Liệt sờ sờ một bên mặt vừa mới được hôn lên, chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi của người yêu nhỏ.
Chợt, anh nhớ tới một chuyện, nụ cười nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, âm trầm hướng toilet kêu lớn: "Biện Bạch Hiền, em đừng nghĩ dùng sắc đẹp hối lộ anh liền không truy cứu. Nói mau, tên Kim Chung Nhân kia rốt cuộc là ai?"
Kem đánh răng trong miệng Biện Bạch Hiền nhất thời bị nuốt hơn phân nửa.
. ∙ º º ∙(/ д )∙ º º
- Hết chương 16 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro