Chương 11: Quà Tặng
"Biện Bạch Hiền."
Thứ hai vừa bước vào cửa công ty, bên tai liền vang lên âm thanh với khí thế hung hãn của Lộc Hàm: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì với cậu ?" Anh kéo cổ áo Bạch Hiền thẳng đến một góc trong phòng làm việc, hung tợn nhìn cậu chằm chằm, dám thả cậu lại ! Thả lại cũng không tính, quan trọng nhất là dám để lại cho cậu một tên phong lưu!
"Nhất thời có chút chuyện, Tiểu Lộc, cậu cũng đừng tức giận nha." Biện Bạch Hiền cọ cọ Lộc Hàm lấy lòng: "Buổi trưa toàn bộ món cá chiên chua ngọt tôi đều nhường cho cậu hết!"
"Đừng mơ tưởng!" Lộc Hàm lại oang oang, cậu âm trầm nhìn Biện Bạch Hiền từ trên xuống dưới: "Nói đi, cậu với tổng giám đốc đã có xảy ra chuyện gì?" Cậu đã sớm cảm thấy họ không được bình thường, vì sao Biện Bạch Hiền đang làm tốt ở phòng nhân sự lại bị chuyển đi? Chuyện này khắp nơi đều lộ ra gian tình, gian tình đó!
Ánh mắt Biện Bạch Hiền lòng vòng. Chợt ngồi thẳng lên, thu hồi tất cả ý cười: "Quản lý Vương, xin chào!"
Lộc Hàm kinh hãi, lập tức buông ra Biện Bạch Hiền, nhìn về phía sau, trống không, vậy thì cái gì là quản lý Vương?! Còn cư nhiên dám lừa mình! Nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Biện Bạch Hiền!
"Biện Bạch Hiền, đừng để cho anh đây bắt được cậu!" Lộc Hàm tức giận gầm thét.
"Vừa sáng sớm đã có sức sống như vậy sao? Lộc Hàm."
Lộc Hàm cứng ngắc quay đầu lại: "Quản lý...quản lý. Chào buổi sáng." Ai nói cho cậu biết, mặt thép này tại sao lại xuất hiện!
"Buổi chiều đưa bảng báo cáo đánh giá mới của nhân viên trong tháng này lên cho tôi!" Mặt thép để lại nụ cười cực kỳ quỷ dị với Lộc Hàm, thản nhiên đi qua cậu.
Lộc Hàm dường như muốn bất tỉnh, trời mới biết tháng này công ty bọn họ có bao nhiêu nhân viên mới, không phải tuần sau mới làm báo cáo sao? Không phải tuần sau sao?! Biện Bạch Hiền! Lộc Hàm mài răng soèn soẹt, cậu chờ đó!
Đang cố gắng bình phục hô hấp trong phòng làm việc, Biện Bạch Hiền chỉ cảm thấy sau lưng run lên, đều nổi da gà. Vỗ trán thở dài, Lộc Hàm nhất định là đang nguyền rủa cậu rồi! Ai kêu mình lại đắc tội với cậu ấy chứ!
Mở máy tính bắt đầu công việc, mỗi ngày cậu đều phải lên lịch trình công tác cho Phác Xán Liệt. Đối với công việc thư ký cậu cũng đã dần dần nắm bắt được, tuy nhiên đôi lúc vẫn còn luống cuống, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn lao gì. Ngón tay nhanh chóng di chuyển trên bàn phím, thỉnh thoảng lại mở ra xem một chút tài liệu bên cạnh, buổi sáng thứ hai quả nhiên là mệt mỏi.
Một loạt tiếng gõ cửa kéo Biện Bạch Hiền ra khỏi trạng thái nhập tâm với công việc: "Mời vào." Trong lòng có chút buồn bực, toàn bộ tầng 48 chỉ có mấy phòng làm việc, bình thường người đi lên cũng không nhiều lắm, là ai sẽ tìm cậu chứ?
"Biện Bạch Hiền, cùng tôi ra ngoài một chút." Bóng dáng cao lớn anh tuấn đứng ở cửa phất tay với cậu.
Cậu có chút hoảng hốt, cậu đã càng ngày càng không nhìn thấu anh. Tối hôm qua cậu thấp thỏm lo âu chờ câu nói tiếng theo của anh, bỗng nhiên anh chỉ gật đầu một cái rồi ung dung đi xuống lầu. Tất cả mong đợi rơi vào hư không, chỉ là một câu thuận miệng của anh lại làm cho cậu tưởng thật.
Được rồi, cậu cho rằng anh thích cậu, thật ra thì anh chỉ trêu đùa cậu thôi.
Biện Bạch Hiền đứng ở cửa thật lâu mới vào nhà.
"Biện Bạch Hiền?" Phác Xán Liệt đi tới quơ quơ tay trước mặt cậu, cậu giống như luôn luôn ngẩng người, vì sao cậu lại có dáng vẻ đầy tâm tư kia chứ?
"A! Tổng giám đốc, chờ một chút, lịch trình của anh chỉ còn một chút, tôi..."
"Đi theo tôi." Anh cắt ngang, kéo cậu theo hướng phòng làm việc của mình. Cậu thật sự không có hơi sức, anh dễ dàng nắm giữ mọi hoạt động của cậu. Phác Xán Liệt trên mặt không biến sắc, trong bụng đã trầm ngâm, cậu hình như quá gầy, phải nuôi béo mới phải, như vậy mới dễ dàng...
"Này, anh làm gì thế?"
Phác Xán Liệt không để ý tới cậu đang om sòm bên tai, chỉ dùng sức nhấn cậu xuống ghế ngồi chuyên dụng của mình, dưới ánh mắt nghi hoặc của cậu, nhét vào tay cậu một cây tiên nhân cầu: "Tặng cho cậu."
Khóe miệng Biện Bạch Hiền giật giật, sao lại muốn đưa cho cậu cây tiên nhân cầu xấu xí này chứ? Không phải cậu bắt bẻ, mà cây tiên nhân cầu này dáng dấp thật sự xin lỗi chữ "cầu" đó, nơi thì lỗi một cục, nơi thì lõm một chút, khắp người đều là gai thì chỉ có cây tiên nhân cầu trước mắt đây mới có được thôi.
Thấy cậu nửa ngày cũng không có phản ứng gì, hai tay anh nắm thật chắm, cậu không thích sao?
Biện Bạch Hiền đang cầm bồn cây tiên nhân cầu ngẩng đầu hỏi anh: "Anh mua?"
"Phải...không phải." Phác Xán Liệt hiếm khi cà lăm, trên mặt có chút mất tự nhiên, xoay mặt, không nhìn đến ánh mắt long lanh mở to đầy nghi vấn của cậu, đôi tai có chút hồng.
Đây rốt cuộc là phải hay không phải đây? Biện Bạch Hiền như rơi vào trong sương mù, thật sự có chút không rõ là anh đang muốn làm gì.
"Cái này...có lợi ích gì?" Cậu chỉ liếc mắt nhìn cũng không đến hai lần cây tiên nhân cầu, ra sức diễn đạt ý tứ của mình.
Phác Xán Liệt một hồi lâu không lên tiếng, chỉ xách cậu từ ghế của mình sang ngồi trên ghế khác, lại chui vào đống tài liệu: "Đi làm việc!" Âm thanh tuyệt đối ra lệnh
Đây là kiểu trả lời gì chứ! Biện Bạch Hiền thật muốn đem cây tiên nhân cầu trên tay ném vào đầu Phác Xán Liệt, mỗi lần đều như vậy, một chút giải thích cũng không có! Làm cho trái tim nhỏ của cậu rung động, sau đó lại không thèm quản, phủi mông trực tiếp bỏ đi, nào có chuyện như vậy chứ.
"Tôi..."
"Tiền thưởng tháng này." Giống như đang lo lắng trong miệng cậu sẽ nhảy ra một con ếch, Biện Bạch Hiền vừa mới mở miệng liền bị Phác Xán Liệt chận lại, còn dùng phương pháp hữu hiệu nhất. Đầu cũng không thèm ngẩng, chỉ một câu nói đơn giản liền đem cậu tiêu diệt gọn.
Biện Bạch Hiền ôm cây tiên nhân cầu ngơ ngơ về phòng làm việc của mình, đặt nó ở một góc khuất nhất, nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục công việc. Nhưng tinh thần tập trung chưa đến hai phút lại để con chuột xuống, hấp ta hấp tấp chạy tới ôm lấy cây tiên nhân cầu đặt lên trên bàn sách.
'Nói cho mày biết, chỉ vì bàn này còn rộng nên mới đem mày đến đây nhé!"
Một ngày bận rộn trôi qua, Biện Bạch Hiền khóa phòng chuẩn bị ra về, thuận đường ghé siêu thị cạnh nhà mua ít thức ăn. Cậu muốn tự thưởng cho mình một chút, thời gian này có chút vội vàng, dạ dày chính mình đã chịu uất ức lâu rồi. Vừa nghĩ tới bữa tối, Biện Bạch Hiền đã thấy bàn chân lướt như bay, hận không thể bay nhanh đến khu bán thức ăn.
Mới ra khỏi công ty vài bước, đã nghe thấy tiếng ấn còi inh ỏi, cậu quay đầu theo phản xạ, đã nhìn thấy gương mặt đưa ra khỏi xe của Phác Xán Liệt.
"Lên xe!" vẫn giọng điệu ra lệnh như vậy, kèm theo khí thế mười phần lãnh đạo
Làm gì đây? "Tổng giám đốc, chúng ta không thuận đường." Một khu nhà giàu, một khu công nhân, quả thật là cách nhau mà.
"Tôi nói lên xe!" Lông mày Phác Xán Liệt chống cao, đối với việc cậu không nghe lời hết sức bất mãn.
Biện Bạch Hiền bất đắc dĩ, không thể làm khác hơn là mở cửa xe ngồi lên, thôi đi, người này luôn cố chấp lại bá đạo, tốt hơn vẫn nên làm theo, để xem anh muốn làm gì.
"Tôi muốn đi siêu thị mua thức ăn." Biện Bạch Hiền nhìn anh đang trực tiếp muốn chạy thẳng đến nhà cậu, nhanh chóng mở miệng.
Một câu nói, một thánh chỉ. Phác Xán Liệt lập tức vòng xe, quay về hướng siêu thị.
Cho đến khi Biện Bạch Hiền mua xong thức ăn, bước vào cửa nhà cũng còn cảm giác những chuyện xảy ra trước mắt quá không chân thật. Ai có thể nói cho có biết tại sao người này một tấc cũng không rời cậu ? Nhìn động tác đổi giày, thuần thục giống như đang ở nhà của chính anh.
"Phác Xán Liệt..." Cậu thử mở miệng: "Nhà anh không có ai sao?"
Không ai? Biệt thự Phác gia là một gia đình lớn! Phác Xán Liệt không để ý tới cậu, đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, lấy điều khiển trên khay trà mở TV. Trên TV đang chiếu đến cảnh cẩu huyết của phim thần tượng.
Nữ chính đang lôi áo nam chính khóc vô cùng thê thảm: "Tại sao anh không tin tưởng em chứ? Tại sao chứ?"
Nam chính không chút do dự hất cô ta ra, vẻ mặt nguội lạnh: "Không cần giải thích nữa, chúng ta đã không còn gì để nói."
Phác Xán Liệt phiền não tắt TV. Đây là cái quái gì chứ? Quay đầu lại nhìn thấy Biện Bạch Hiền vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Tại sao cậu còn chưa đi làm cơm?"
"Hả...được." Biện Bạch Hiền ngơ ngác vào phòng bếp, ngơ ngác làm món ăn, ngơ ngác nấu cơm, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, tại sao cậu phải nấu cơm cho anh chứ!
Cậu nhìn người ngồi trên ghế sofa, anh đang nhắm mắt xoay xoat huyệt thái dương, trên mặt có chút uể oải. Lòng cậu mềm nhũn, anh thật sự quá bận rộn. Vị trí tổng giám đốc nhìn thì rất vinh quang, thực tế lượng công việc thật sự làm người ta líu lưỡi, mà anh, luôn luôn xử lý rất tốt mọi cậung việc, tuyệt đối không kéo dài đến ngày thứ hai.
Liều mạng làm việc như vậy thì sao có thể không mệt mỏi? Biện Bạch Hiền thở dài, khom người mở tủ lấy ra một chút đồ, chút nữa sẽ nấu canh đầu cá, cho anh bồi bổ cơ thể.
Phác Xán Liệt ăn thức ăn thật sự rất ngon miệng, cuối cùng còn vui vẻ uống một chén canh mới đặt đũa xuống. Thức ăn rất đơn giản nhưng anh lại cảm thấy hết sức thỏa mãn. Rất muốn cứ như vậy nương nhờ nhà cậu, để cho cậu nấu cơm cho anh cả đời. (...)
"Đi rửa chén!" Biện Bạch Hiền đá chân dưới bàn của Phác Xán Liệt. Cơm không phải ăn miễn phí đâu!
Phác Xán Liệt yên lặng bưng chén vào phòng bếp, động tác thuần thục chính anh cũng không tưởng tượng nổi. Vì sao anh lại ngoan ngoãn vào phòng bếp rửa chén như vậy? Chỉ cần là lời nói của cậu anh đều không thể tự chủ được.
"Phác Xán Liệt, tôi...tôi hỏi anh chuyện này", Biện Bạch Hiền cắn môi có chút do dự, nhưng tính lui tính tới ngày này cũng nên đến, là họa thì không thể tránh được.
"Cái gì?" Phác Xán Liệt đang rửa sạch bọt trên chén, tùy tiện đáp trả một tiếng.
"Công ty chúng ta...nhân viên kỹ thuật mới có phải sắp chuyển tới hay không?"
"Cậu hỏi việc này để làm gì?" rửa sạch cái chén cuối cùng, Phác Xán Liệt xoay người nhìn cậu. Ánh mắt có chút nhìn kỹ, công việc của cậu chưa bao giờ tiếp xúc đến phần này, tại sao cậu lại biết trước được tin tức ?
"Phải hay không?" Không biết có phải cảm giác của anh hay không. Anh cảm thấy tâm tình của cậu lúc này có chút không tốt, lời nói cũng có chút vô lực.
"Đúng." Anh dứt khoát trả lời, cũng không từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: "Làm sao cậu biết?"
"Không có, tôi chỉ là..." Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn anh: "Ánh mắt anh như vậy là sao chứ? Nghi ngờ tôi là gián điệp?" Nhìn ánh mắt của anh, rõ ràng hoài nghi cậu đang có động cơ không tốt.
Phác Xán Liệt thấy buồn cười, cái đầu nho nhỏ của cậu rút cuộc đang suy nghĩ gì?
"Không cần đoán mò." Anh đụng vào cái trán của cậu: "Cậu làm cơm rất ngon." Cho nên tôi sẽ thường xuyên đến.
"A, là sao ?Anh...anh thích là tốt rồi." Biện Bạch Hiền có chút thụ sủng nhược kinh, gương mặt không thể khống chế trở nên đỏ ửng, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Đôi mắt trong suốt xinh đẹp, lóe ra ánh sáng vui sướng, nụ cười thanh nhã lơ lửng trên mặt, không phụ tám chữ: môi hồng răng trắng, giai nhân thanh tú.
Ánh mắt Phác Xán Liệt ngừng lại ở môi cậu, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, từ từ cúi đầu...
- End chương 11 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro