Chap 1.2: Lời cầu hôn 'đột biến gen'
-Anh...!_'Xúc động' đến mức không thể bật ý nghĩ thành tiếng, Bạch Hiền toàn thân run rẩy như gà mắc dịch, chỉ biết trơ mắt nhìn 'quái vật' trước mặt.
Lần đầu tiên, Bạch Hiền hiểu được số phận bèo bọt của hồng nhan mà giang hồ đồn đại.
-Em nói thì nói to lên đi! Anh không nghe được tiếng ruồi muỗi!_Nhăn mày tỏ vẻ vô cùng không hài lòng, Xán Liệt khẩu khí thiếu gia trầm lạnh ra lệnh, vẫn kiên trì quỳ gối dưới đất.
-Anh...Anh..._Bạch Hiền cậu nên cho anh ta một cái bạt tai dáng trời cho tỉnh hay đá anh ta một phát thăng thiên luôn đây?
-Bà xã! Anh không thích người nói lắp, em hiểu chứ? Giờ thì nói cho anh biết, em tên là gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Đưa anh giấy chứng minh nhân dân để anh đi đăng kí kết hôn luôn, để lâu đêm dài lắm mộng_Tuôn một tràng dài, Xán Liệt mặt lạnh tanh ra chiếu chỉ, mắt ra sức ám thị cho đám tôi tớ tiện thể dò hỏi thêm thông tin từ đám người gần giải đông xung quanh.
- Tuấn Miên !_Suy sụp tinh thần một cách trầm trọng, Bạch Hiền không giữ nổi bình tĩnh, đưa đôi mắt vằn đỏ đầy tức giận nhìn Xán Liệt , tay liên tục đập bồm bộp vào người thằng bạn thân bên cạnh, cầu cứu sự giúp đỡ_Tớ...đau tim quá! Gọi bác sĩ cho tớ đi! Gọi luật sư nữa, tớ phải viết di chúc!
-Bà xã! Em muốn gọi ai anh sẽ sai người áp tải họ đến cho em, nhưng trước tiên, hãy đưa giấy chứng minh nhân dân đây cho anh!_Sa sầm mặt mũi khi có người coi nhẹ lời nói của mình, Xán Liệt hạ giọng, thanh âm tỏ ra sự bất nhẫn như cái đùi anh đang run lên vì mỏi lúc này vậy.
-Anh...điên rồi!_Phẫn nộ lên đến cùng cực, Bạch Hiền đứng phắt dậy, đôi tay nắm thành quyền run nhẹ. Còn có một lí do cậu bị ế nữa mà ai cũng tế nhị không dám rèm pha, đó là vì...cậu là một thiên tài võ thuật. Trong đầu luôn luôn nắm giữ vô số võ công tuyệt thế nên những lúc 'chấn động' sẽ dễ sinh 'tẩu hoả nhập ma', đánh bậy không kể chó, gà, người nhà, vịt, nên chẳng ai dám đến gần cậu 'nạp mạng' cả.
Giờ đây, lại có kẻ bày trò hãm hại cậu, có lẽ phải dẹp trò chơi này!
Trong ngoài nhất trí, Bạch Hiền nhấc chân lên, chuẩn bị cho Xán Lịêt vài mánh đòn xả giận, xả hận xả cả xì-trét ức chế bấy lâu. Nhưng, giày cậu còn chưa chạm phải một cọng tơ trên áo khoáng hàng hiệu của anh ta, thì đám người mặc vest đã nhanh tay lẹ mắt hành động, vất xoang xoảng đống trang sức xuống đất, rồi co giò chạy về phía chủ, chĩa mông vào người anh, quây thành vòng tròn trong tư thế hộ giá.
Bị hớ trầm trọng, Bạch Hiền chỉ còn cách đá chân vào bàn cái rầm khí thế, ấm ức chịu cơn đau le lói rồi bỏ đi.
-Bà xã! Anh biết em rất xúc động nên nhất thời không biết làm gì..._Xán Liệt đứng dậy như một nụ hoa nở giữa đám sâu lúc nhúc, nói lớn_Anh cho em thời gian từ đây đến 12 giờ trưa mai để làm những gì cần làm. Đúng hẹn, anh sẽ đưa em về nhà anh để 'sinh con'.
Đáp lại lời tuyên bố hùng hồn của Xán Liệt là sự xuất hiện của một chiếc giẻ lau bảng đầy phấn bay đến với vận tốc ánh sáng, khiến đám vệ sĩ lại được phen bát nháo, đồng loạt nhảy bổ lên người chủ bảo vệ.
Nhờ vậy, Xán Lịêt suýt tắc thở vì chập ruột...
Ra khỏi trường, Bạch Hiền quyết định bùng học, vào quán đánh chén để giải tỏa 'nỗi niềm'.
Chập choạng tối, Bạch Hiền mới lảo đảo về nhà. Vừa bước vào cửa, cậu nàng như người con xa quê nay mới về, bỗng chạy thẳng vào phòng bếp ngập ánh sáng, ôm chầm lấy bụng người mẹ ngày ngày mang tạp dề cặm cụi nấu ăn cho mình, đầu tì vào tấm lưng gầy.
Mà lạ, eo mẹ cậu hôm nay nhỏ đến đáng sợ, mà không, nói đúng hơn, mẹ cậu đâu có eo, sao hôm nay lại thon thon và có cả cơ bụng thế này nhỉ? Tuy mẹ cậu là giáo viên dạy võ thuật, nhưng cơ bụng mẹ cậu rõ ràng đã bị lớp mỡ bụng làm cho lặn tăm mất rồi mà?
Còn nữa, người mẹ cậu không có mùi mồ hồi như thường ngày nữa, rất thơm, một mùi thơm nam tính của đàn ông con trai.
"Đàn ông con trai?" Bạch Hiền thình lình mở căng mắt, mơ hồ trôi vào một nỗi nghi hoặc không tên.
-Em nên kìm nén tình cảm của mình một chút đi, Bạch Hiền, có gì để tối hai ta cùng 'đóng cửa phối hợp'. Giờ anh đang bận nấu bữa tối cho cả nhà, em là phụ bếp nên hãy đi kho cá, nấu canh, đổ trứng, xào rau đi, tôi bận nhặt rau rồi - Kẻ được ôm hết sức lãnh đạm trước vòng tay để trên eo, lạnh nhạt ra lệnh.
Ánh mắt kinh ngạc của Bạch Hiền lại thêm lần nữa giao nhau với ánh nhìn lãnh đạm vô cảm của Xán Lịêt.
Từng phút trôi qua...vòng tay của Bạch Hiền buông lỏng dần.
Đến khi...dầu trên chảo đã nổ lên lóc bóc thúc dục, Xán Lịêt mới bật lùi ra sau 2 mét cách li, tay chụp nhanh 3, 4 chiếc đĩa sứ trên giá đựng cạnh đó lăm le làm phi tiêu rồi hét lớn.
-Cha! Mẹ! Nhà mình có trộm! Nhanh lên!
Nghe thấy 'tiếng gọi nơi hoang dã', bố mẹ Bạch Hiền dẫu bao tử gào thét vẫn sung sức phóng từ trong phòng khách ra, mỗi người túm một cây tượng thủy tinh chuẩn bị kết liễu 'tên trộm' xấu số.
-Bạch Hiền, trộm đâu?_Quét mắt đến mòn khắp gian bếp mà chẳng nhìn thấy có người lạ nào cả, cha mẹ Bạch Hiền ngơ ngác hỏi cậu quý tử đang trong tư thế ra trận: chân xạc to hết cỡ, tay cầm đĩa sẵn sàng phóng về phía chàng trai đang mặc tạp dề.
-Cha mẹ còn không thấy sao? Hắn ta đang đứng thù lù trước mặt kia kìa!_Hét lên khinh bỉ, Bạch Hiền nhăn mặt dậm chân, không ngừng chỉ tay vào người Xán Liệt .
-Con bé này! Xán Liệt là...là..._Mẹ Bạch Hiền thụi tay vào người cậu, vừa ái ngại nhìn Xán Liệt vừa lắp lắp nói.
-Là người nhà! - Xán Liệt ném phựt bó rau muống xuống nền đất, quay đầu, nhíu mày lia mắt đến những người đang nhàn rỗi đứng chơi_3 người còn không mau giúp tôi, tôi không thích những kẻ không làm vẫn được hưởng đâu.
-Á! À! Để ta giúp!
Giật mình nhảy dựng lên như có ai vừa châm lửa đốt mông mình, mẹ Bạch Hiền nhanh chóng nhảy vào, xắn tay giúp đỡ. Không những thế, cha Bạch Hiền- một người vô cùng lười biếng-cùng tích cực tham gia...đập muỗi, bảo vệ người nhà.
Không để Bạch Hiền ngoác miệng thêm 1 giây phút nào nữa, Xán Liệt đã đặt nhãn thần lên người cậu, sắc mặt có phần âm u.
-Bà xã! Em nên giúp anh nhặt rau hơn là đứng đó 'há miệng chờ sung' đây!
- Bạch Hiền! Mau lại đây giúp nào!_Mẹ Bạch Hiền hiểu ý kéo cậu đến cạnh Xán Lịêt , tạo điều kiện cho cậu và anh có chỗ tiếp cận nhau.
Nhưng, khi Bạch Hiền vừa điên rồ bựt cọng rau đầu tiên, Xán Liệt liền vươn vai mệt mỏi:
-Con mệt rồi! Ở đây giao cho mọi người, con lên phòng Bạch Hiền ngủ, khi nào cơm xong, gọi con 1 tiếng là được.
Căn dặn xong đâu ra đấy, Xán Liệt quét mắt dáng người đang suýt ngã nhào vì sốc của Bạch Hiền, trên cương vị của một người chồng nhắc nhở:
-Bà xã, nhớ tắm rửa trước khi bước vào phòng. Mùi mồ hôi âm ẩm trên người em làm anh vô cùng khó chịu, hiểu không? Với lại, đừng có xịt nước hoa đối phó, mũi anh rất nhạy đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro