Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Tôi ngơ ngẩn gật gật đầu.

"Cô ấy đang nổi giận với cái giường, tính khí không được tốt, cô đợi chút đi."

Kim Jong In mời tôi vào phòng, sau đó lấy áo khoác, mỉm cười nói

"Tôi có chút việc, đi trước, buổi trưa quay lại."

Cửa đóng lại một phút sau, tôi mới tan băng, lập tức chạy tới phòng ngủ nhìn, chỉ thấy Seul Gi ngồi trên giường, áo sơ mi chưa chỉnh lại, đầu tóc lộn xộn, hai mắt đờ đẫn.

Trong lòng tôi đau như cắt, chạy bổ lên trước ôm cô ấy, nước mũi và nước mắt điên cuồng rơi

" Bạn thân mến! Đều là mình hại cậu, nếu mình không gây chuyện với tên lưu manh, cậu sẽ không cần ra tay giúp mình, cậu không ra tay giúp mình sẽ không thể bị Kim Jong In để ý, cậu không bị tên đó để ý sẽ không đi thi rượu với anh ta, không đi thi rượu với anh ta sẽ không bị anh ta chuốc say, không bị anh ta chuốc say cậu sẽ không bị ăn sạch như chùi, đến mẩu vụn cũng không còn."

"Hít nước mũi lại, buồn nôn chết đi được."

Seul Gi đẩy tôi ra, nhíu mày nói

"Cái gì ăn sạch như chùi, đến mẩu vụn cũng không còn, cậu đang nói cái gì?"

Tôi nghe lời hít hít mũi

"Lẽ nào cậu không phải bị anh ta ......"

"Không có."

Ngữ khí chắc như đinh đóng cột.

Tôi tò mò

"Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Seul Gi ngửa mặt về phía sau, "phịch" một tiếng ngã xuống gối.

Hóa ra, hôm qua sau khi bị Kim Jong In giật điện thoại, hai người liền ngồi xuống mặt đối mặt, anh một chén tôi một chén.

Thấy chai rượu không trên bàn càng lúc càng nhiều, nhưng Kim Jong In sắc mặt vẫn không đổi, trong lòng Seul Gi  bắt đầu hoảng. Nhưng nghĩ tới trước nay mình đều chuốc rượu người khác tới mức đếm sao, thế là cứng rắn tiếp tục.

Khi chai rượu không xếp đầy trên bàn, Seul Gi phát hiện trước mắt xuất hiện rất nhiều sao, trong lòng lặng đến cực điểm.... báo ứng đến rồi, lần đầu tiên cô bị chuốc say.

Ba giây sau, cái gì cô cũng không nhớ nổi.

Tỉnh dậy lần nữa, phát hiện nằm trên giường mình, đầu đau như búa bổ, chỉ muốn dùng dao chặt cái thứ trên cổ này đi.

Lúc này, bên tai truyền đến một giọng trầm ấm

"Tỉnh rồi à?"

Seul Gi bị dọa giật nảy mình, quay đầu, lại phát hiện Kim Jong In ngồi bên cạnh đang nhìn mình, trong mắt có ánh cười.

"Sao anh ở đây?!"

Seul Gi kinh ngạc hỏi.

Kim Jong In trả lời qua loa

"Quên rồi à? Em đã là bạn gái anh."

Nghe vậy, Seul Gi rùng mình một cái, trong chốc lát nhớ lại việc tối qua.

Cô ! thua ! rồi!

Seul Gi đột nhiên cảm thấy ngũ lôi*(ngũ lôi: chính là kim lôi, mộc lôi, thủy lôi, hỏa lôi, thổ lôi) chấn động, trong đầu trống rỗng.

"Sao vậy? muốn ăn quỵt à?"

Kim Jong In sát vào mặt Seul Gi , hơi thở nam tính vấn vít bên mũi, khiến cô tâm ý rối bời.

Làm thế nào? Phải tuân thủ lời hứa mà hy sinh hạnh phúc, hay vứt bỏ đạo nghĩa mà chết không trả nợ.

Sống hay chết đi, đây là một vấn đề.

Trong đầu Seul Gi đang diễn ra cuộc chiến, má đột nhiên bị hôn một cái.

Seul Gi phản ứng có điều kiện, giơ tay lên, tát Kim Jong In một cái, nhưng nửa đường lại bị anh ta giữ lại, đồng thời tiện thế ép cô xuống giường, nhìn cô chăm chú

"Nhớ kỹ, anh ghét nhất bị người khác tát tai, dù là người phụ nữ của mình cũng không được."

"Ai là người phụ nữ của anh!"

Seul Gi muốn đẩy anh ra, nhưng phát hiện sức lực bản thân tưởng mạnh lại không có đất dụng võ trước anh ta. Điều này đối với Seul Gi từ mẫu giáo đã thiên hạ vô địch mà nói là một đòn tấn công chí mạng.

Kim Jong In, người đàn ông này, khiến cô lần đầu nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân.

Nghiến răng nghiến lợi, hận vô cùng, lại chịu bó tay.

Hai người nhìn nhau, yêu hận tình thù xen lẫn trong ánh nhìn.

Bỗng nhiên, Kim Jong In cười nhạt

"Không sao, thời gian của chúng ta còn rất nhiều."

Nói xong, anh buông Seul Gi, đứng dậy

"Trưa anh lại đến thăm em."

Tiếp theo, anh ta ra khỏi phòng.

Sau đó, tôi bước vào.

Sự việc như vậy đấy.

.

"Cậu định làm thế nào?" Tôi hỏi

"Xem ra anh ta sẽ không dễ dàng buông tay."

Seul Gi vẫn vùi đầu trong gối, một lúc lâu, đột nhiên bật dậy, chạy nhanh thay quần áo, lục tung, sắp xếp vali hành lý, nói ngắn gọn với tôi

"Mình phải đi trốn."

Sau đó liền bước nhanh ra ngoài.

Còn lại tôi ngơ ngẩn đứng trong phòng khách, im lặng hồi lâu.

Sợ Kim Jong In tới chỗ tôi tìm người, vội vàng cho em gái nghỉ nửa tháng, đóng cửa hàng. Vừa kịp đón năm mới, nghỉ một chút.

.

Không biết có phải do quen bận rộn, ở nhà lại không có việc, tâm trạng vô cùng buồn chán, đành mua vài quyển sách nghiên cứu thực đơn, hành động này lại lợi cho tên tiểu tử Lee Chan Yeol, bây giờ ba bữa sáng trưa tối đều giải quyết ở chỗ tôi, còn cậu ấm hơn cả thiếu gia.

Bực hơn nữa là có hôm cậu ta đang ăn, đột nhiên nhìn tôi, nói

"Tôi phát hiện mấy ngày này cô nấu cơm cho tôi, đều không đi làm."

Tôi >_<

Lee Chan Yeol, đóa thủy tiên lớn* (có độc) này!

.

Vừa chớp mắt đã tới 30 tết, vốn dĩ định về nhà ăn cơm đoàn viên, nhưng mẹ tôi bảo trước, về nhà cũng được, nhất định phải mang theo đàn ông.

Tôi nghi ngờ bà căn bản là bà mụ đầu thai trong linh hồn nữ.

Để không đầu độc người vô tội, tôi quyết định ngủ ngày 30 tết.

Đang muốn lên giường, có người gõ cửa.

Ai nhỉ? Thật không biết điều!

Tôi lầu bầu mở cửa xem, phát hiện là Lee Chan Yeol.

"Muốn ăn bữa khuya?"

Tôi đoán cậu ta tìm tôi nhất định là muốn ăn, liền quay người vào nhà bếp, nhưng bị cậu ta giữ lại.

"Đi! Ra ven sông đốt pháo hoa."

Bây giờ?

Tôi quay đầu nhìn thời tiết lạnh giá tối mù mịt ngoài cửa sổ, kiên quyết lắc lắc đầu.

"Vì sao?" Cậu ta hỏi.

"Lạnh quá."

Cậu ta nhìn tôi đánh giá từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm, mắt cười: "Lượng chất béo dự trữ của cô thật không tệ mà."

Tôi liền tức giận, tôi đâu có béo, ngoài khuôn mặt tròn, eo hơi thô, chân hơi phù, đâu còn chỗ nào béo!

"Được rồi, đi thôi."

Cậu ta kéo tay tôi, không để ý sự phản đối ngoan cường của tôi, lôi tôi ra khỏi cửa.

Tới ven hồ, nhìn ra xa, một đám người đông nghịt, đã chơi xong rồi.

Màn đêm tối như mực, rải đầy pháo hoa, vàng nhạt, trắng bạc, đỏ nhạt, đỏ tía, màu đỏ, màu gạch cua, xanh tím than, xanh lơ, xanh ngọc, tím nhạt, tím, hồng cánh sen, đỏ tươi, vàng tinh khiết......muôn hồng nghìn tía, óng ánh rực rỡ, đầy trời đèn hoa rực rỡ, ánh sáng lung linh, phồn hoa vô hạn.

Tôi cũng là một người tới đây chơi đùa, lập tức cùng Lee Chan Yeol lấy pháo hoa ra tập hợp cho náo nhiệt.

Cái gì mà thời khắc vàng, hoa nhị độ, vua hồ điệp, quạt lá cọ, bắt được cái gì thả cái đó, chơi vui kinh khủng.

Cuối cùng mệt rồi, liền ngồi nghỉ ngơi.

Lee Chan Yeol hỏi

"Bắt đầu là ai sống chết không đi, bây giờ lại chơi vui đến vậy."

Tôi liếc cậu ta một cái

"Chẳng phải vì đi cùng cậu."

Cậu ta phì cười

"Vậy tôi phải cảm ơn cô rồi."

Tôi rộng lượng xua xua tay

"Không cần."

Cậu ta cười, không nói gì nữa.

Tôi lấy chai bia, mở ra, trút một ngụm, không nén được nuốt xuống, lạnh quá, quả thật đang uống nước lạnh!

Thời tiết này, chỉ có Seul Gi mới uống được.

Nghĩ tới cô ấy, tôi thở dài, người con gái này, cũng không biết trốn ở đâu rồi, điện thoại cũng không gọi, chắc không bị tóm rồi chứ?! Tôi có cần thư từ qua nhà cô ấy không? Nhưng, dựa vào thân thủ cô ấy, chắc không vấn đề gì đâu.

Đang nghĩ linh tinh, Lee Chan Yeol dùng tay đụng đụng tôi, ý bảo tôi ngẩng đầu, tôi làm theo, vừa nhìn ngay lập tức trợn tròn mắt, lúc này mới phát hiện xung quanh toàn bộ là tình nhân, thành đôi thành cặp, ôm ôm ấp ấp, hận không thể hòa thành một thể.

Trong đó không ít người đang đếm to: "10, 9, 8......"

Tôi kinh ngạc, hừ, lẽ nào bọn họ muốn 12h toàn thể hôn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro