Chương 5
Cơm nước xong xuôi, Chaeyoung nói gần đây có chiếu phim điện ảnh không tệ, muốn cùng Jungkook đi xem.
Jungkook lắc đầu, "Buổi tối anh còn phải đi làm."
Chaeyoung: "Ca đêm?"
Jungkook giãn gân cốt một chút, như thể anh đã mệt mỏi cả một ngày: "Ừ, làm không tốt nên phải làm suốt đêm."
Chaeyoung đau lòng: "Làm bác sĩ vất vả như vậy, tốt nhất là đổi một công việc khác."
"Không vất vả nha," Jungkook cười đến không có ý tốt: "Anh chưa có nói là buổi tối anh đi làm ở bệnh viện."
Chaeyoung: "......"
Cho nên, là đi làm trên giường phú bà?
Jungkook xem vẻ mặt khó có thể tiêu hóa của cô, trong lòng cười trộm.
Làm việc liên tục 48 giờ, mới đổi được một ngày nghỉ.
Kết quả bác sĩ trực ban Jaehyun nhờ anh, giúp anh ấy trực đêm vài giờ.
Vợ của Jaehyun sắp sinh, ban đêm ở nhà một mình không an toàn.
Anh đương nhiên đồng ý.
Nhớ đến chiếc điện thoại di động của cô gái nhỏ, mới bớt chút thời gian hẹn gặp cô.
Anh biết cô giả nghèo, vốn dĩ không thiếu điện thoại xịn.
Nhưng có thể làm sao bây giờ?
Em gái cao hứng như vậy, anh trai tất nhiên phải phối hợp.
Nếu không, diễn kịch một mình, thật giống như một kẻ ngốc.
Rất buồn.
Jungkook vỗ vỗ bả vai cô: "Đi, anh trai đưa em về nhà."
Trùng hợp, bên cạnh khu nhà ổ chuột của Chaeyoung có một vị trí đỗ xe không tệ, sau khi Jungkook đỗ xe, anh xuống xe đưa cô về nhà.
Ngõ nhỏ hơi hẹp, Jungkook cao lớn, sóng vai đi có chút chật chội.
Đèn đường cũng không có, bóng đêm mù mịt.
Người đàn ông "bẹp" một tiếng, một chân dẫm vào vũng nước, quần tây cùng giày của anh đều ướt.
Jungkook cúi đầu, nhíu mày "Xì" một tiếng.
Chaeyoung vội xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa rồi đã quên nhắc anh, nơi này hoàn cảnh không được tốt lắm, nếu anh không phiền thì vào nhà em rửa sạch một chút."
Jungkook không còn lựa chọn nào khác nói: "Ừ."
Một cái kịch bản diễn tới mức nước chảy mây trôi, hoàn toàn tự nhiên.
Chaeyoung mở cửa phòng ra, Jungkook nhìn xung quanh bốn phía.
Thân trên của người thuê nhà đối diện vẫn trần trụi, ánh mắt của lão tò mò nhìn theo hai người bọn họ, mang theo ý vị ái muội.
Chaeyoung nhanh chóng đẩy cửa đi vào, nhắm mắt làm ngơ.
Muốn ngay lập tức đóng cửa, lại bị người ta duỗi tay ra ngăn cản.
Là Jeon Jungkook.
Anh nâng tay lên, dựa vào khung cửa, xoay người đem cô vòng vào trong ngực, tư thế vô cùng thân mật.
Chaeyoung thất thần một giây.
Sau đó phát hiện, anh cố ý làm như vậy là để cho người đối diện xem.
Đáy lòng ấm áp.
Có chút kích thích.
Nhưng điều kích thích hơn còn ở phía sau ——
Jungkook một tay túm lấy áo thun, nghiêng đầu, kéo áo xuống, phần trên của anh lập tức trần trụi.
Xương quai xanh của người đàn ông tinh xảo, bộ ngực cường tráng, cơ bụng tám múi như chocolate lập tức thu hút tầm nhìn của Chaeyoung.
Cô xem đến ngây người.
Anh thản nhiên ném chiếc áo phông vào trong phòng, chậm rãi đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng lại.
Người thuê nhà đối diện quay đầu, lắc tấm thân ba chỉ, khóc lóc trốn về nhà.
Đúng vậy.
Dáng người như vậy.
Thử hỏi có bao nhiêu tên trạch nam nhìn thấy mà không tự ti?
"Phanh."
Âm thanh đóng cửa thức tỉnh Chaeyoung.
Giờ phút này,
Một nam một nữ,
Ở chung một phòng.
Người đàn ông kia còn không có mặc quần áo.
Jungkook xoay người hướng vào trong, rất tự nhiên mà bắt đầu cởi thắt lưng.
Chaeyoung có chút luống cuống, mặt có hơi nóng.
Lại thấy anh đi đến toilet nhỏ, cúi đầu, khom lưng bước vào.
Jungkook: "Đèn bật ở đâu?"
Chaeyoung lúc này mới hoàn hồn: "A, em tới, em tới đây."
"Bang" đem đèn bật lên.
Một chiếc chìa khóa xe bay qua.
Thiếu chút nữa đập vào mặt cô.
Chaeyoung hoảng sợ bắt lấy.
Jungkook tuỳ ý như ở nhà mình , vừa vặn vòi hoa sen vừa quay đầu lại phân phó cô: "Trên xe anh có quần áo dự phòng, em có thể xuống lấy giúp anh không?"
Chaeyoung: "Được."
Ngoài miệng nói được, ánh mắt lại giống như bị dính keo 520 mà khoá chặt trên người anh, dời không ra.
Mông của anh thật căng.
Jungkook thúc giục: "Còn chưa đi, muốn ở lại cùng anh tắm rửa à?"
Chaeyoung a một tiếng đóng cửa phòng tắm rồi bỏ chạy.
Ở trên xe Jungkook tìm được quần áo, rồi trở về.
Cảm thấy bản thân giống như thiếu nữ 18 tuổi ——
Bước chân rộn ràng.
Trái tim phơi phới.
Chao ôi.
Không trưởng thành và thận trọng chút nào.
Không có thể thống!
Sau khi điều chỉnh lại tốc độ, Chaeyoung đẩy cửa vào phòng.
Hơi thở tươi mát của sữa tắm thấm vào ruột gan.
Cửa phòng tắm kéo ra, người đàn ông ướt dầm dề vươn một bàn tay ra, "Có khăn tắm không?"
Cô nhanh chóng lấy một cái mới, quên mất đó là khăn tắm hình con vịt vàng, vội vàng đưa cho anh.
Lúc Jungkook nhìn thấy quả nhiên cười, "Anh nhớ rõ khi còn nhỏ em không thích loại đồ vật này."
Chaeyoung mạnh miệng: "Đó là hàng khuyến mãi."
Jungkook không nói gì nữa.
Có lẽ đang bận rộn lau người.
Cách một tấm kính mờ, dáng người nam tính như ẩn như hiện, khiến cho người ta mơ màng.
Chaeyoung có loại ảo giác ——
Anh như thế có được tính là......đang trêu chọc "Em gái" .
Đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, anh không sợ em gái nổi thú tính mà lao vào ư?
*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai
Sau khi mặc quần áo, Jungkook chỉnh tề đi ra.
"Điều kiện căn nhà này quá kém, nóng lạnh lúc có lúc không."
Chaeyoung: "Vì giá thuê rẻ."
Jungkook hờ hững liếc nhìn cô, một câu hai nghĩa mà nói với cô: "Thuê nhà có thể ham của rẻ, nhưng chỗ ngủ phải đảm bảo an toàn."
Chaeyoung có chút chột dạ: Anh biết hết rồi sao?
Cô sống trong ba căn biệt thự ......
Jungkook: "Quên đi, em chuyển đến sống với anh."
Trái tim Chaeyoung nhảy lên: "Có hơi bất tiện!"
Jungkook ngữ khí nhẹ nhàng: "Anh em thân thiết thì có cái gì bất tiện. Huống hồ anh ở kí túc xá, cũng không mấy khi về nhà, bình thường đều là một mình em ở."
Chaeyoung không vui: "Vậy anh mua nhà làm gì?"
Jungkook: "Phương tiện tiếp khách."
Chaeyoung: "......"
Jungkook cười: "Anh mua bằng tiền tiết kiệm, tương lai sẽ để vợ anh dùng."
Chaeyoung: "Em vào ở ...... có vẻ không tốt cho lắm?"
Jungkook: "Không sao đâu, em là em gái của anh."
Em gái của anh.
Không biết vì sao.
Chaeyoung trong lòng đột nhiên khó chịu.
Chán ghét anh cố tình nhấn mạnh rằng trong mắt anh cô không phải là một người phụ nữ.
Jungkook nói: "Con gái không thể sống ở nơi như thế này một mình, không an toàn, ngày mai em bắt đầu dọn đến nhà anh đi."
Chaeyoung không tình nguyện: "Ồ."
Jungkook: "Anh sẽ cố gắng về sớm chơi với em."
Chaeyoung hai mắt sáng lên: "Được!"
Jungkook: "Tối nay thu dọn hành lý, ngày mai anh tới đón em, không cho phép nói không."
Chaeyoung gật đầu cười.
Cầu mà không được, sao phải nói không chứ.
Jungkook phía trước vừa đi, phía sau Chaeyoung cũng nối gót anh ra ngoài.
Chui vào một chiếc xe taxi, "Sư phụ, đuổi kịp chiếc Land Rover phía trước."
Sư phụ vừa nhìn đã biết là một tay lái lão luyện, lặng lẽ bám theo suốt chặng đường, mười phút đã đến nơi ——
Bệnh viên nhân dân số 9 thành phố S.
Là nơi Jungkook làm việc.
Thế mà anh nói đi bán cái kia?
Chaeyoung khinh thường mà "Xuỳ" một tiếng, nhưng khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên.
Cùng bạn bè đi quán bar uống vài chén, Chaeyoung ngồi xe trở về biệt thự cao cấp.
Người ba thân yêu Park Dongil gọi video tới hỏi tội: "Gần đây con có liên lạc với Jungkook không?"
Chaeyoung: "Đúng rồi, có liên lạc."
"Nói chuyện cẩn thận."
"Con đang hoàn thành di nguyện của bà ngoại nha, chi hơn một trăm triệu để mua cho con một vị hôn phu tương lai, nếu không ngoan ngoãn tiếp xúc một chút, chẳng phải là đang lãng phí một mảnh tâm ý của bà ngoại sao."
"Nếu con đang âm mưu gây rối, thì mới là lãng phí mảnh tâm ý của bà ngoại."
Chaeyoung mang bộ dạng bất cần đời, "Làm sao có thể gọi là mưu đồ gây rối được? Lỡ như tiếp xúc một khoảng thời gian, phát hiện ra Jungkook là một tên ngụy quân tử, con cũng phải vệ tài sản nhà mình, không để chúng rơi vào tay người có dã tâm chứ."
"Mắt nhìn người của bà ngoại con rất chuẩn, nhân phẩm của Jungkook tuyệt đối không có vấn đề." Dongil nói: "Con mới là đứa có vấn đề, tính tình bướng bỉnh. Nhìn thật thà, thật ra trong bụng toàn ý nghĩ xấu."
"Ba, người đây là đang chống khuỷu tay ra ngoài giống bà ngoại?" Chaeyoung rất không vui nói: "Mỗi viên gạch, viên ngói của tứ hợp viện đều có lịch sử. Lỡ như có một ngày Jungkook thay đổi ước nguyện ban đầu, đem phòng ở bán đi, tổ trạch bị người ta lật đổ, xây lại, lau sạch đi hồi ức của bao thế hệ, mẹ con sẽ rất thương tâm. Chẳng qua, mẹ con có thương tâm hay không người cũng không để bụng, dù sao cũng chỉ là vợ trước."
Park Dongil bị cô con gái mồm mép làm nghẹn họng.
Chaeyoung: "Ba yên tâm đi, anh tiểu Kook đối với con khá tốt, con sẽ quan sát rồi quan sát, có chuyện con sẽ nhanh chóng rút lui."
Park Dongil vẫn không yên tâm.
Không phải không yên tâm con gái.
Mà là không yên tâm Jungkook.
Người đàn ông tốt, đừng để nha đầu lòng dạ hiểm độc kia lừa.
Ngày hôm sau, Jungkook hẹn Chaeyoung cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó chuyển nhà.
Chaeyoung đến khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện số 9 thành phố S, tìm được Jungkook trong văn phòng của bác sĩ.
Sống bao nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng trắng đẹp mắt như vậy.
Trước khi vào cửa, Chaeyoung còn cố ý nhìn qua tên văn phòng.
Phó giáo sư, bác sĩ Jeon Jungkook.
Cô vừa vào cửa thì ngay lập tức khen ngợi anh từ tận đáy lòng: "Tuổi trẻ như vậy đã là phó giáo sư, anh thật lợi hại."
Jungkook cởi áo blouse trắng treo vào tủ: "Anh trai em là dựa vào việc ngủ mà đi lên, em gái quá khen."
Chaeyoung: "......"
Nếu không nhìn thấy tủ giấy khen, huy chương phía sau anh, cô thực sự sẽ tin.
Khi cô đang định thu hồi tầm mắt thì phát hiện một vật màu vàng ở góc tủ kính.
Xác nhận lần nữa.
Đúng là con vịt nhỏ màu vàng của cô.
Anh thực sự vẫn còn giữ nó!
Jungkook: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Chaeyoung cười tủm tỉm đuổi theo.
Lúc rời đi, có đi ngang qua phòng bệnh.
Jungkook dừng bước, phát hiện bệnh nhân mình vừa phẫu thuật hôm qua đang bị một đám người vây quanh, cãi cọ ầm ĩ.
Anh nói với Chaeyoung: "Em ở bên ngoài chờ một chút."
Trong phòng bệnh cãi nhau ngất trời, Jungkook đi vào, y tá đang sứt đầu mẻ trán vội kêu: "Bác sĩ Jeon, anh tới rồi!"
Giống như nhìn thấy cứu tinh.
Tất cả mọi người ngừng ầm ĩ.
Bệnh nhân nữ nằm trên giường khóc cạn nước mặt.
Một người đàn ông trung niên xông tới chỉ vào mặt Jungkook: "Cậu chính là người đã phẫu thuật cho cô ấy! Vợ tôi chỉ không may té ngã, vết thương cũng nhẹ, phí phẫu thuật tại sao lại thu tới mấy vạn!"
Jungkook lạnh lùng nhìn hắn: "Chỉ không may té ngã?"
Người đàn ông trung niên rõ ràng chột dạ, "Dù sao cũng không đến mức động dao kéo, chắn chắn là vì các người nổi tiếng nên cố ý nâng giá lên!"
Jungkook yêu cầu y tá đưa biên lai: "Phẫu thuật chữa trị gãy xương hàm dưới, cấy vào hai tấm nẹp vít tự tiêu, giá cả đã được ghi rõ, thống nhất theo tiêu chuẩn quốc gia, không tin cứ việc đi kiểm tra. Sau khi điều tra thì nhớ quay lại nhắc tôi một tiếng, tôi còn nhớ kiện ông tội phỉ báng."
Sau đó nhìn thoáng qua nữ bệnh nhân, "Hiện tại cô ấy cần phải nghỉ ngơi, mời các người đi ra ngoài ngay lập tức, đừng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân."
Thanh âm không lớn, uy lực mười phần.
Ngoại trừ y tá, tất cả những kẻ gây rối đều đã ra ngoài.
Nữ bệnh nhân càng khóc dữ dội hơn: "Thật xin lỗi bác sĩ Jeon, tên khốn nạn kia đã đánh tôi, bị tạm giam mấy ngày, gần đây bởi vì không muốn trả tiền thuốc men nên tới đây gây rối...... Khiến anh thêm phiền toái......"
Jungkook không hề tức giận, còn an ủi: "Không có việc gì. Tiền ông ta phải trả, một đồng cũng không được thiếu. Nhưng vấn đề là ở cô, tôi mất hơn 8 tiếng đồng hồ phẫu thuật, cô lại khóc thành như vậy, thật khó coi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."
Người bệnh trong lòng không khỏi chua xót.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười thiên thần của người này, cũng nhịn không được mỉm cười.
Jungkook xoay người, bước ra khỏi cửa.
Trong chớp mắt, Chaeyoung nhìn người đàn ông đang đi về phía cô, tựa hồ có loại ảo giác.
Quanh thân anh như được bao phủ một vòng sáng.
Hào quang.
Đây là ánh hào quang.
Cô lắc lắc đầu.
Để ông đây tỉnh táo một chút!
Cơm chiều là mì lươn ở gần bệnh viện.
Jungkook thanh toán xong, đưa cho Chaeyoung một tấm thẻ.
"Cần gì cứ tự nhiên quẹt."
Chaeyoung ngây ngẩn cả người.
Đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi.
Hận không thể lấy ba tấm thẻ đen trong ví đưa cho anh!
Không cần nhìn sắc mặt người khác rồi chịu oan uổng.
Mấy năm nay, bác sĩ kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Cô đem thẻ trả lại cho anh: "Không cần đâu, em đang tìm việc, rất nhanh sẽ có tiền."
Jungkook: "Tìm được chưa?"
Chaeyoung lắc lắc đầu: "Không dễ tìm lắm, hơn nữa em còn đang đọc cao học, thời gian đi làm không nhiều, cho nên vẫn chưa tìm được nơi thích hợp."
Ngoài miệng thì nói như vậy,
Trong lòng không khỏi nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi với Park Dongil.
Thúc giục cô, nhanh chóng trở về phòng thí nghiệm ở Mỹ, việc nghiên cứu phát triển sản phẩm mới không thể thiếu cô.
Tiền lương lên tới mười triệu đô la Mỹ, cô cũng không thèm quan tâm.
Lại không biết xấu hổ mà ở chỗ này cầu cứu Jungkook: "Anh có thể giúp em tìm việc không?"
Jungkook trầm ngâm nhìn cô vài giây, "Được, anh sẽ giúp em xem thử."
Chaeyoung mang theo rất ít hành lý, kéo cái rương từ xóm nghèo dọn đến nhà của Jungkook.
Toàn bộ quá trình cửa phòng đối diện đều đều đóng chặt.
Thật đáng thương.
Không biết bóng ma tâm lý lớn bao nhiêu.
Jungkook đậu xe ở gara, mang cô đi thang máy về nhà.
Lầu 11.
Một trăm mét vuông, hai ngủ một khách, phong cách trang trí vô cùng đơn giản.
Không hề bừa bộn.
Jungkook chỉ vào phòng ngủ chính, "Em ngủ chỗ này."
Chaeyoung đem toàn bộ quần áo mình mang đến nhét vào tủ.
Phát hiện ra quần áo của Jungkook quả thật rất ít.
Kiểu dáng chỉ có một, màu sắc tương đồng.
Cô mặc quần áo vào, xoay người hỏi anh, "Anh ơi, anh ngủ ở đâu?"
Jungkook cười cười: "Nhà anh chỉ có một cái giường, em nói xem anh ngủ ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro