Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người thứ Ba

¥ Giờ anh đã hiểu cảm giác lúc trước cũa em rồi..... đúng không ¥
------------------------------------------------------

Kể từ hôm đó anh đã đi khắp thành phố tìm mọi ngõ nghách nhưng kết quả là con số không.... buồn chán, anh tìm đến rượu chỉ mong cho nó giúp anh giải toả nỗi buồn lúc này... thuốc lá cũng là một nơi để anh trút những nỗi nhớ cô vào trong làn khói trắng ấy.









Băng Hy ngược lại thì rất vui vẻ sống với những người bạn thân thiết nhưng không ngày nào cô.... không nhớ anh.....

- Băng Hy em đem ly capuchino này ra bàn ba dùm anh nhé!! - Bạch Tiếu Dân gọi cô.

Bạch Tiếu Dân là chủ tiệm cà phê cô đang làm, tuy là chủ tiện nhưng anh luôn tự tay làm cho khách. Anh thích cô.... phải...thích từ ngay lần đầu cô đến quán xin việc... nhưng anh không dám nói mà chỉ biết bảo vệ cô từ xa.....

- Dạ - cô chạy lại còn cười một cái toả nắng để tim ai đó hẫn đi một nhịp

Quán cứ tấp nập đến tối mới vắng

- Aaaaaaaaaa~~~~ mệt mỏi quá điiii- cô nằm lên ghế nệm to cũa khách

- Mệt thì về nghỉ đi.... để anh dọn quán được rồi -Bạch Tiếu Dân xoa đầu cô cười thật tươi

- Làm vậy sao được?  Để em dọn quán rồi về với anh - cô định đứng dậy thì anh ấn cô xuống ghế

- Vậy ngồi đây đi...anh đi xếp ghế rồi về cùng cho vui - Anh nói rồi bỏ đi. Bạch Tiếu Dân và cô ở chung một phòng trọ,mỗi người một phòng riêng tuy không lớn nhưng hai người ở được coi là đủ

- anh à... Anh đã từng yêu ai chưa? - Anh đang dọn ghế thì cô hỏi

- Có rồi... lần đầu tiên luôn đấy - Anh cười rạng rỡ

- Oa oa là ai mà may mắn nha~~ , từ khi nào vậy anh? Người đó tên gì?  Xinh không anh? Chắc xinh lắm nhỉ? - cô chạy lại chổ anh ta mà nói một tràn làm anh ta chỉ biết cười khổ mà trả lời

- Từ khi gặp em đó nhóc à~,người đó xinh lắm, da trắng nè, môi đỏ nè, đáng yêu như trẻ con vậy - Anh xoa đầu cô lại cười rồi nói

- anh ....em muốn biết đó là ai?  - cô tò mò hỏi

- Không nói cho em biết - *là em đó.... nhóc ạ * câu này anh chỉ biết nói trong lòng không dám nói ra

- anh không chịu nói thì em cũng tìm ra được thôi... chờ xem - Cô cười rồi bỏ đi

- Cứ tự nhiên ^^





Hôm sau vẫn như mọi ngày

Anh ta và cô đến tiệm cà phê .

Anh qua mấy tuần đau khổ thì có công tác ở nơi cô đang sống. Làm việc mệt mỏi,khảo sát thị trường hoàn tất anh quyết định vào một tiệm cà phê ở gần đó













Băng Hy đang lau bàn thì nghe tiếng khách vào liền chạy chào đón và cuối cùng.....chuyện gì đến cũng sẽ đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: