Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106

Một năm sau, quả trứng thứ hai của Ryu Minseok ra đời. Hoàn toàn khác biệt với việc sóng lớn lặng lẽ cuộn trào trong lần đầu tiên, lần này sự việc huyên náo đến mức toàn thể chúng công không ai không biết. Dù rằng trước đó Ryu Minseok đã trốn vào chuồng gà ‘ấp trứng’, nhưng tiếng kêu thê lương thảm thiết tựa hồ như táo bón đi cầu không được kia của hắn thiếu chút nữa đã làm cho trời long đất lở.

Toàn bộ đàn gà đều canh giữ trước của chuồng, không cho tập thể chúng công lòng nóng như lửa tiến vào.

Kim Hyukkyu lúc này ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói, “Không cần lo lắng, hắn chỉ đang sinh sản thôi. ”

Những người còn lại đều nhìn về phía Kim Hyukkyu, đa số không có phản ứng gì, chỉ âm thầm thắc mắc, Ryu Minseok đang ‘sinh sản’ cái gì đây?

Kim Hyukkyu lại nói, “Nói thẳng một chút, hắn đang sinh con. ”

Sinh con? Sinh con? Sinh con? Tất thảy mọi người chỉ thấy trời nghiêng đất ngả, thiên địa hoán chuyển một hồi, sấm nổ rền vang dữ dội.

Kim Hyukkyu ánh mắt khoe khoang mà nhìn tiểu hài tử trong ngực mình, mỉm cười nói, “Nha, đây chính là nhi tử của ta. ”

“Không… không phải là nhặt được sao. ” Jeong Jihoon kinh hãi hỏi.

“Không, là thân sinh, là Minseok sinh cho ta. ”

Kim Hyukkyu cười đến phi thường rực rỡ, lại nhìn về phía mấy người còn lại đang uất khí lan tràn kia.

“Cũng chính là nói, ngươi đã sớm biết rồi. ” Lee Sanghyeok thanh âm trầm trầm ảm đạm.

“Là các ngươi quá trì độn. ”

Vừa dứt lời, chỉ thấy đủ loại ám khí phóng thẳng về phía hắn.

Kim Hyukkyu lắc mình một cái, nhẹ nhàng tiêu thất trước mặt mọi người.

Đúng lúc này, tiếng khóc của trẻ nhỏ từ bên trong chuồng gà truyền tới.

Sinh rồi! Mọi người kích động không thôi, hoàn toàn quên mất tính chất bất thường của việc nam nhân sinh con.

Cũng bởi chịu sự ảnh hưởng của người nào đó, cho nên khả năng tiếp nhận của bọn họ đã đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh cả rồi.

Jeong Jihoon đột nhiên hỏi, “Đứa bé này là của ai trong số các ngươi. ”

Mọi người vẻ mặt cứng đờ, hoài nghi mà nhìn nhau vài lần, sau đó liền rơi vào trầm mặc. Mười tháng trước, ai là người cùng giường với Ryu Minseok nhiều nhất? Hình như số lần cũng không có chênh lệch lắm. Ngoại trừ Kim Kwanghee chuyên đánh du kích và Jeong Jihoon nằm ngoài biên chế ra, Kim Hyukkyu, Lee Minhyeong, Lee Sanghyeok, Park Dohyeon, bốn người mỗi người một phần thiên hạ, thời gian cũng cách nhau không xa.

Cho nên, đứa bé này là con ai đây?Lúc này, thần y ôm theo đứa nhỏ đi ra. Mọi người lập tức phi thân đi tới, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhó của tiểu hài tử, hy vọng từ đường nét ngũ quan của nó mà tìm ra vài phần tương tự với mình.

“Cặp lông mày này rất giống ta. ” Lee Minhyeong trầm ngâm.

“Chỗ nào giống? Một chút cũng không giống. ” Lee Sanghyeok phản bác, sau đó lại nói, “Nhưng biểu tình này ngược lại rất có thần vận của ta năm đó. ”

“Ngươi còn nhớ rõ lúc mình sinh ra có thần vận như thế nào sao. ” Lee Minhyeong khinh bỉ.

Những người còn lại cũng miệt mài tìm kiếm bằng chứng phân loại đứa trẻ.

Thần y im lặng xem hí kịch hồi lâu, lại bất ngờ lên tiếng cắt ngang sự bàn luận của mọi người, “Ryu trưởng thôn nói, phụ thân đứa nhỏ này là Vệ minh chủ. ”

“Cái gì? Vì sao. ”

Một người mấy tháng mới ở lại vài ngày, dựa vào cái gì lại chiếm thượng phong?

“Cái gì? Ta. ” Kim Kwanghee tận lực kiềm chế xúc động, khóe miệng thế nhưng vẫn vô thức giương lên.

“Đúng vậy, là của ngươi. ” Thần y gật đầu.

“Vì sao có thể khẳng định như vậy. ” Kim Kwanghee một lần nữa xác nhận.

“Trên mông đứa nhỏ này cũng có cái bớt hình sao giống ngươi. ”

“…” Kim Kwanghee đắm chìm giữa những ánh nhìn đố kị trộn lẫn căm hờn của những người còn lại, sảng khoái cười lớn, “Ha ha ha, đây là thực lực, các ngươi không phục cũng không được!”

Xung quanh nhất thời sát khí bốc lên ngùn ngụt, lửa giận ngập trời.

“Ha ha, Kim gia ta có hậu rồi!” Kim Kwanghee vẻ mặt phấn chấn, hứng khởi không sao kìm được.

“Ách, Kim minh chủ. ”

“Cái gì. ”

“Đó là một nữ nhi. ”

“…”

“Ha ha ha. ”

Jeong Jihoon cười sằng sặc, “Chúc mừng a, Kim minh chủ. ”

Đám người Lee Tam cũng không hiểu vì sao mà tự nhiên thấy dễ chịu hẳn, nói một tiếng “Chúc mừng” rồi ung dung đi vào chuồng gà xem xét tình trạng Ryu Minseok.

Kim Kwanghee ôm nữ nhi, hừ lạnh một tiếng, “Nữ nhi thì đã làm sao, các ngươi còn chưa có nổi một mống đâu!”

Với năng lực của hắn, muốn Ryu Minseok sinh thêm cho hắn một đứa nữa thì có gì khó khăn? Sau khi mọi người bình tĩnh lại, lại đột nhiên ý thức được người nào đó thế mà có thể sinh con, điều này sao có thể không khiến đám nam nhân vốn dĩ xác định vô hậu lại trở nên kích động điên cuồng? Vì thế, một hồi đại chiến giành con chính thức khai màn.

Sau khi sinh xong, Ryu Minseok được chăm sóc không khác nào đế vương, quần áo tới tay, cơm ăn tận miệng, đời sống không thiếu thứ gì. Đám thiên chi kiêu tử ngày thường khó lòng sai khiến, thế mà lúc này kẻ nào kẻ nấy nhẫn nhịn cam chịu, bảo gì làm nấy, tuyệt không phản bác nửa lời.

Tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, Ryu Minseok cả người đã béo thêm một vòng, mỡ nhiều thịt lắm, khỏe mạnh vô cùng.

Vì thế, chúng công gần như không thể chờ thêm được nữa mà xoèn xoẹt mài đao chuẩn bị hạ thủ.

Bất quá, một miếng thịt heo có thể cùng lúc chia sẻ, nhưng một người, cho dù hoa cúc có nở thành hoa hướng dương cũng vô pháp bao bọc tất thảy chúng sinh. Cho nên đêm khuya gió rét là lúc chúng công mãnh liệt thú hóa không thể nào kiểm soát, lừa gạt bắt cóc, không thủ đoạn nào không lôi ra dùng.

Mặc dù Kim Hyukkyu ‘hữu tử vạn sự túc’ (*) không hề tham gia cạnh tranh, nhưng Kim Kwanghee, Lee Sanghyeok, Park Dohyeon đều là một thân võ nghệ, luôn giằng co cản trở lẫn nhau; Lee Minhyeong thì ngoài nhu trong gian, quan hệ lại vô cùng mật thiết; Jeong Jihoon đóng vai trò góp mặt chọc cười, lúc nào cũng lo thiên hạ không loạn, nháo đến mức Ryu Minseok không có đêm nào yên yên ổn ổn.

(*) Hữu tử vạn sự túc: Có con rồi, cái gì cũng không phải lo.

Cuối cùng Ryu Trưởng thôn bão nổi, “Các ngươi đủ rồi! Ta – phải – ngừa – thai!”

Một tiếng gầm thét này có thể nói là đinh tai nhức óc, chấn động thôn làng, thập phần khí thế, nháy mắt liền khiến cho tập thể chúng công vốn dĩ cảm xúc kích động dâng trào hoàn toàn đông cứng.

Người họ Ryu nào đó nghiêm túc tính toán, nếu như phải sinh cho mỗi người bọn họ một quả trứng, cho dù năm nào cũng sinh cũng phải sinh đến ba mươi mấy tuổi. Bình thường nữ nhân mang thai còn có thời gian nghỉ dưỡng, cách một hai năm sinh một lần, làm cái gì muốn hắn như chạy sô mà không ngừng sinh như vậy? Nha nha, nghĩ một chút liền thông suốt, bọn họ là muốn biến trưởng thôn hắn đây thành lợn nái hay sao? Tất cả đều úp mặt vào tường sám hối cho ta đi! Chúng công quả thực đi úp mặt vào tường, nhưng quyết tâm sinh con đã trở thành mục tiêu theo đuổi cả đời của bọn họ! Chỉ cần người nào đó sinh lực dồi dào như lúc trước, biết đâu có thể sinh tới già…Ryu Minseok không đọc được thứ suy nghĩ bỉ ổi trong lòng bọn họ, bằng không hắn nhất định nổi điên. Hiện tại hắn vô cùng đắc ý trước uy lực của chính mình, mỗi bước chân đều là tâm cao khí ngạo.

Kim Hyukkyu nói với những người khác, “Ngày tháng tương lai còn dài, hà tất phải nhất thời nôn nóng? Ta có một đề nghị, không biết các ngươi có ưng thuận hay không. ”

“Đề nghị gì. ”

“Về sau mỗi người chung phòng với Minseok hai tháng, sau hai tháng dù không hoài thai cũng phải giao cho người khác. Người chưa có nhi tử được ưu tiên, cho nên, Kim minh chủ, ngài vẫn là nửa năm sau hãy tới đi. ”

Kim Kwanghee lạnh mặt, ôm lấy nữ nhi ngồi ở trên băng ghế, không phản bác.

Đề nghị của Kim Hyukkyu nhanh chóng được toàn thể chúng công thông qua.

Lúc này thanh âm yếu thế của Jeong Jihoon truyền tới, “Hyukkyu ca, ta có phải cũng được xem như một thành phần hay không. ”

Năm người mười mắt đồng loạt lạnh băng mà bắn về phía hắn.

Jeong Jihoon nhất thời lệ rơi đầy mặt, các đại ca mỗi ngày đều thịt cá ngập răng, thế mà ta đây ngay cả canh cũng không cho húp! Quá tàn nhẫn rồi!

“Ngoài ra” Kim Hyukkyu lại nói, “Kim minh chủ, ngươi tạm thời không thể mang đứa nhỏ theo,  Minseok sẽ không nỡ. Sau này chờ nó lớn hơn một chút sẽ tự định đoạt chuyện đi hay ở, ngươi có thể định kỳ về thăm.”

Kim Kwanghee nhíu mày, vẻ mặt không vui.

Kim Hyukkyu cười nói, “Minseok từng nói, hắn hy vọng một ngày nào đó có thể chứng kiến cả bầy tiểu hài tử vui vẻ chạy khắp núi đồi. ”

Mọi người đầu đầy hắc tuyến, không cách nào tưởng tượng ra được loại viễn cảnh tương lai đáng sợ như vậy. Nếu như cả đám hài tử đều kế thừa tính cách của Ryu Minseok, thì ngày thiên hạ này hoàn toàn tận diệt chắc không còn bao xa.

Kim Kwanghee có chút kinh hồn bạt vía, lại nhìn tiểu nữ nhi của mình, đáy mắt dâng đầy thương xót. Sau đó, hắn khẽ cắn răng nói, “Được, để nó ở lại đây. ”

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng la hét thập phần hưng trí của Ryu Minseok, “Kim Ngũ, ngươi ở đâu? Tiểu Giáp cưỡi lên mình heo rồi, ngươi còn không xách nó trở về đi. ”

Tiểu Giáp là nhũ danh của con trai Kim Hyukkyu, do Ryu Minseok đặt. Hắn vì để tiện lợi đã sớm quyết định sẽ gọi đám nhỏ theo thứ tự Giáp, Ất, Bính, Đinh…. .

Cho nên, con gái của Kim Kwanghee gọi là “Tiểu Ất”.

Ai, có một một phụ thân không theo luân thường như vậy, thực sự là xui xẻo tám đời.

Bất quá, những đứa nhỏ kỳ lạ này cũng không thể tính vào phạm trù nhân loại thường tình được…Cuộc sống của Ryu Minseok bây giờ dễ chịu không gì sánh được, mỗi ngày chuyện hắn phải làm duy nhất chính là dạy gà, nhặt trứng và chơi đùa cùng bảo bảo. Nhìn bộ dáng khả ái lúc ngủ say của đám nhỏ, hắn liền nhịn không được mà thâm tâm ngứa ngáy, thò tay chọc tới chọc lui, chọc thẳng tới khi bọn nhóc tỉnh lại mà một phen long trời lở đất khóc lóc liên hồi.

Mà nhóm công – phụ giận lại là không kiềm được, chuyện phải làm mỗi ngày chính là phòng cháy, phòng trộm, phòng ngự, phòng đủ loại nghiệt súc, lại phòng không cho người nào đó nhân lúc bọn nhỏ ngủ say mà lởn vởn tới gần. Bất quá, người nào đó chưa từng để tâm tới chuyện này, chỉ cần có cơ hội là liền xuống tay trêu chọc.

Nhưng là cũng có lúc hắn thể hiện tình thương của một người cha dành cho nhi tử. Tỷ như, hắn thỉnh thoảng sẽ ôm lấy Tiểu Giáp, chỉ về phía đám gia súc trong thôn, hào khí ngút trời mà nói, “Con trai, ngươi thân là trưởng tử Kê Oa thôn, sau này nơi đây đều do ngươi kế tục, thay ta trở thành hoàng đế của Kê Oa thôn. Thế nào, rất có phong cách đúng không. ”

Lời vừa dứt, Ryu Minseok tựa hồ nhìn thấy trong đáy mắt tiểu oa nhi ánh lên một tia khinh bỉ.

Ngay sau đó, đứa bé được Kim Hyukkyu ôm đi.

“Minseok, tương lai của tiểu hài tử cứ để cho bản thân nó quyết định đi.”

Thừa kế Kê Oa thôn? Cầu tha cho.

“Không nói sớm một chút, sau này đệ đệ muội muội của nó tranh thì làm thế nào. ” Ryu Minseok nói ra băn khoan trong lòng.

Kim Hyukkyu mặt đầy hắc tuyến, “Sẽ không, bọn chúng nhất định thương yêu lẫn nhau, vấn đề tranh dành quyền thừa kế Kê oa thôn tuyệt không thể nảy sinh. ”

“Phải không. ”

Ryu Minseok do dự một chút, rồi lại tươi cười xán lạn nói, “Cũng đúng, nhi tử do Ryu Minseok ta nuôi dưỡng sao có thể kém thế được.”

“…” Kim Hyukkyu vô cùng bình tĩnh mà bảo trì trầm mặc.

“A, đến lúc cho Tiểu Ất tắm nắng rồi.”

Ryu Minseok ào ào như gió chạy vào trong phòng, hắn cho rằng ánh nắng mặt trời có thể giúp tăng sức đề kháng, cho nên mỗi ngày đều sẽ ôm Tiểu Ất ra phơi nắng. Kim Hyukkyu thấy hiện nay vẫn là tiết thu nên cũng không ngăn cản, nhưng nếu là mùa đông hay mùa hè, hắn chắc chắn sẽ không để người này làm như vậy.

Kim Kwanghee đi rồi, Tiểu Ất cũng do Kim Hyukkyu nuôi, còn có Thổ Băng tiếp viện. Kim minh chủ tất nhiên sẽ không yên lòng, cho nên ban đầu có phái tới vài nhũ mẫu, nhưng là tất cả đều không chịu nổi bầu không khí hài hòa khi vạn thú bủa vây chào đón mà bỏ trốn mất dạng.

“Tránh ra một chút. ” Ryu Minseok đá đá con hổ đang nằm ngủ trong sân, sau đó mang theo cái nôi đặt ở bên cạnh nó.

Con hổ đứng dậy, bất mãn gầm vài tiếng, sau đó bộ dạng lười biếng mà bước vòng xung quanh cái nôi, thò đầu vào bên trong, hơi thở phì phì khiến cho tóc tai Tiểu Ất bị thổi vểnh ngược.

Tiểu Ất ‘hi hi’ cười mãi không ngừng, vươn ra bàn tay bé nhỏ, một phen tóm lấy chòm râu trên cằm lão hổ, giựt giựt.

Lão hổ tạc mao, cấp tốc lùi về phía sau mấy bước, đau đến nhe nanh trợn mắt.

“Ha ha ha!” Tiểu Giáp vỗ tay cười lớn. Con hổ nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn sang, lại thấy Tiểu Giáp vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ trong sáng liền quyết định không thèm so đo, ngẩng đầu lắc mông ngạo mạn rời đi.

Kim Hyukkyu đặt Tiểu Giáp lên trên tấm thảm ở trong nôi, dặn dò, “Đừng gây rối, ngoan ngoãn chơi với muội muội đi. ”

Tiểu Giáp liếc muội tử ở trong nôi, xoay người một cái nằm vật xuống thảm, dùng cái mông bày tỏ sự khinh thị đối với tiểu muội muội.

Ryu Minseok vỗ lên mông nó một cái, trách mắng, “Nhóc con, còn dám bày ra vẻ mặt này, sau này đồ ngon vật lạ đều cho muội muội ngươi hết, không cho ngươi. ”

Tiểu Giáp bĩu môi, tiểu quỷ kia vốn chỉ có thể bú sữa, ăn được cái gì của ngon vật lạ chứ? Ryu Minseok một tay xách nó lên, mặt đối mặt mà dạy dỗ, “Không được đùa giỡn! Nhìn cái vẻ mặt ngứa đòn bễ nghễ chúng sinh này của ngươi, tại sao không di truyền một chút khiêm tốn của ta, hay chút tao nhã của Kim Ngũ chứ. ”

Kim Ngũ nhìn trời, Tiểu Giáp cũng nhìn trời, nhưng là biên độ nhìn có hơi lớn một chút, thành ra trợn trắng mắt rồi.

“Nha! Còn dám trợn mắt!” Ryu Minseok hai tay véo mặt của nó, vò tới vò lui.

Kim Hyukkyu vội vàng một phen giải cứu, vừa dỗ cho Ryu Minseok nguôi giận vừa trấn an vỗ về Tiểu Giáp sắp khóc òa.

Một nhà bốn miệng, từ xa nhìn lại đặc biệt ấm áp hài hòa. Lee Sanghyeok đứng xem mà vô cùng ngưỡng mộ, chỉ biết ngóng trông Ryu Minseok nhanh chóng sinh cho hắn một đứa.

Thực là, ai có thể thấu hiểu được nỗi lòng đau khổ của người làm cha như Kim Ngũ đâu?

Rất nhanh sau đó, ước nguyện của Lee Sanghyeok cũng thành, hơn nữa còn triệt để hoàn thành – Ryu Minseok sinh cho hắn một quả trứng song thai! Một lần liền đủ cả long cả phượng.

Lee Sanghyeok mừng đến phát điên, chỉ hận không thể tức thì chiếu cáo thiên hạ, ngay cả lúc nhào bột cũng nhào ra thành một cái mặt cười.

Bất quá, loại vui sướng này liền triệt để tiêu tan sau năm ngày kể từ khi hắn đích thân lâm trận chăm sóc hài tử. Hắn sâu sắc cảm nhận được khó khăn vất vả của việc nuôi con, nhiều lúc còn có xúc động muốn nhét bọn chúng trở về trong trứng.

Mà Tiểu Bính và Tiểu Đinh cũng thực xứng danh tiểu quỷ. Ca ca ăn nhiều, nghịch khỏe, thân thể lớn rất nhanh, khí lực vô cùng mạnh mẽ. Còn muội muội thì thâm trầm giống hệt lão yêu tu luyện ngàn năm, an nhiên cứ như không hề tồn tại, tâm tình không tốt liền mang trò chiến tranh lạnh ra chơi.

Lee Sanghyeok thực sự là thân tâm mệt mỏi. Lee Minhyeong thấy cũng không đành, dự định vào thành mướn một đám nhũ mẫu, nhưng lại bị Ryu Minseok quả quyết cự tuyệt.

Hắn nói, “Ngoại nhân dễ làm hư hài tử, vẫn là chính mình nuôi mới tốt. ”

Đám công phụ im lặng: nơi này kẻ duy nhất có thể làm hư hài tử chỉ có mình ngươi! Ryu Minseok vung tay, đem bọn nhóc ném vào ổ dê ổ sói, mặc cho bọn chúng tự tìm cách mưu sinh.

Đám sói và dê này đều là thế hệ thứ hai của đám gà biến dị mà Ryu Minseok đặc biệt bồi dưỡng để cung cấp thức ăn và chơi đùa với bọn trẻ. Thông minh linh mẫn, nhạy bén tận tâm, trung thành tuyệt đối, quả thực là bạn tốt của mọi nhà.

Đám phụ thân kinh hồn bạt vía nhìn nhi tử của mình nằm trong ngực sói bú sữa, chỉ sợ con sói cái nhất thời khó ở liền đem bọn nhỏ một phát chụp chết.

May mắn thay, quá trình bú sữa diễn ra vô cùng thuận lợi, đám nhỏ thích ứng rất nhanh, uống no liền ngủ.

Ryu Minseok tựa cửa, ung dung tự tại nói, “Về sau cho ăn cho uống cứ thế mà làm. Các ngươi thật không biết tận dụng tài nguyên có sẵn, động vật trong thôn tràn đầy từ ái, ôn nhu cẩn thận, con nào cũng đều đủ tư cách làm nhũ mẫu của bọn trẻ. Các ngươi tại sao không tuyển chọn ra vài con. ”

Đám công phụ không nói gì, thầm nghĩ, ai có thể đạt đến trình độ cao thâm như ngươi, có thể sai khiến đám đại gia trong thôn kia? Vô luận như thế nào, nỗi phiền não của việc nam nhân nuôi con cũng đã tạm thời được giải quyết. Trong không khí hài hòa yên ổn của Kê Oa thôn, bọn nhỏ nhất định có điều kiện thuận lợi mà phát triển.

Chờ sau này Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý…. ra đời, sau này, sau này……….

—Lời tác giả: Ta nghĩ, nếu như hậu duệ của mấy đại gia tộc có quyền có thế nhất thiên hạ đều là con của Ryu Minseok, kia……………. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro