Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 15 - 16 (CẢNH BÁO CÓ H)

***Cảnh báo
Dù bây giờ có cảnh báo thì cũng hơi trễ nhưng vẫn cảnh báo nha. Chap 16 có H, nên hãy xác nhận mình đủ 18 tuổi, nếu chưa đủ mà vẫn muốn đọc thì hãy cách xa phụ huynh ra a~ mọi tổn hại về mặt tinh thần, tâm hồn chong sáng của mấy bạn tui không chịu trách nhiệm nha. Yêu yêu

CHAP 15

Minhyun’s POV
“Minki có vẻ tiều tụy lắm, mấy bữa nay cậu ấy không chịu ăn.” – tôi ngồi bên cạnh Aron mà lòng chẳng yên – “Mình quay lại đi!”
“Cậu bình tĩnh đã.” – Aron nắm lấy bàn tay trên đùi tôi trấn an, cảm giác này thật vững vàng – “Tớ hiểu cậu lo thế nào nhưng chuyện tình cảm không phải là chỗ cho người thứ ba như chúng ta nói. Hãy để con tim cậu ta tự lên tiếng, đấu tranh cho tình yêu hoặc chôn lấp nó.”
“Uhm.” – tôi dựa ra ghế buông một tiếng thở dài – “Con tim lên tiếng à?” – tôi tự hỏi mình. Không biết con tim Aron nói gì nhỉ?! Đã một tháng rồi! Không phải tôi không mãn nguyện với hiện trạng. Tôi và Aron nói đúng ra không khác gì quen nhau, chúng tôi cùng đi học cùng mua sắm và nói chuyện mỗi tối trước khi ngủ. Chỉ thiếu mỗi tiếng ‘quen’ thôi! “Còn cậu?” – Aron bỗng hỏi làm tôi giật mình quay sang ngó cậu ta, Aron cười – “Tôi hỏi còn trái tim cậu thì sao?” – ám chỉ điều gì đây? “Chẳng phải cậu đã biết rồi sao?” – tôi nhìn thẳng
phía trước chứ không dám nhìn cậu ta. Không biết vẻ mặt Aron bây giờ ra sao nhỉ? “Uhm thì biết là biết mà muốn nghe là muốn nghe.” – cậu ta hay thật. Cũng tại tôi tỏ tình trước, rõ ràng là bị người ta nắm đuôi nên giờ đâu có phản khẩu được. “Uhm thì yêu…. cậu.” – tôi nói nhỏ xíu. “Tôi hỏi bây giờ, hiện tại thì sao?” – tôi nghe tiếng khịt mũi của cậu ta, chắc cậu ta đang cố nén cười. Trong bụng hả hê lắm chứ gì, biết mà còn hỏi. “Yêu…. nhiều hơn.” – tôi muốn đào cái lỗ ngay dưới chân mình để mà xuống xe quá. “Đi ăn pizza nha!”
Gì chứ? Đây không phải là lúc cậu ta cũng nên nói là yêu tôi à. Làm tôi tưởng….
“Uhm!” – tôi gục đầu xuống nhìn hai ngón tay cái của mình tự đùa giỡn.
“Dạo này cậu đáng yêu thật.” – Aron nói nhanh rồi rẽ sang tay phải, theo quán tính tôi nghiêng qua phải vừa kịp lúc nhìn thấy nụ cười rất dễ thương của Aron, cậu ấy khen tôi đáng yêu là có ‘yêu’ trong đó. Vậy có phải cũng đã có cảm tình với tôi rồi phải không?

“Xin hỏi quý khách đi mấy người?” – chị nhân viên đưa chúng tôi vào bàn khi Arom giơ hai ngón tay lên.
“Làm ơn cho tôi một phần pizza hải sản loại trung,một salad trái cây và hai lon coke, cảm ơn.” – Aron chọn món rất nhanh, lần nào đi ăn tôi cũng
để Aron gọi món cả. Tôi thì dễ lắm ăn gì cũng được, với lại tôi cũng muốn biết mọi thứ của Aron. Yêu thầm hai năm ngoài cái tên và con người ăn chơi ra tôi hoàn toàn không biết đến quá khứ lẫn con người thật của cậu ấy. Nếu từ bỏ lúc đó thì thật là sai lầm. Bây giờ tôi quyết định sẽ kiên trì đeo đuổi Kwak Aron. Chúng tôi ngồi nói chuyện trong khi chờ phần ăn của mình. – “Tớ đi vệ sinh một chút.” – hôm nay trời nóng tôi uống nước hơi nhiều nên đi vệ sinh cũng thường xuyên hơn. Lọc gan mà, tốt cho sức
khỏe. Tôi rửa mặt chỉnh lại đầu tóc cho đẹp trai sáng ngời, quay trở ra khuôn mặt hạnh phúc của tôi được thay thế bằng những biểu cảm tôi tưởng nó đã ngủ quên rồi chứ. Aron đang ôm một người con gái trong tay, là Aron chủ động ôm lấy. Vòng tay đó đồng thời cũng siết chặt lấy tim tôi,
nghẹn ngào và đau đớn.
“Aron à!” – tôi mấp máy môi khẽ gọi, tôi muốn nghe chính miệng cậu ấy giới thiệu hơn là tự suy đoán rồi bỏ chạy. “M….. Minhyun.” – nhìn thấy tôi khiến cậu ấy lúng túng thấy rõ – “Đ…. đây…là….” – hành động và ngữ điệu này cũng là lần đầu tôi nhìn thấy ở Aron cậu lo sợ điều gì vậy?
“Xin chào anh, em là Kwak Ye Jin.” – cùng họ với Aron không lẽ là bà con, có lẽ mình lo quá xa rồi – “Là hôn thê của Aron oppa, rất vui được gặp anh.” – cô gái xinh đẹp này đang lịch sự cúi chào tôi “X…xin chào.” – cơ miệng tôi như bị tiêm thuốc tê muốn nói hoàn chỉnh câu giới thiệu bản thân cũng
không xong. Sinh viên năm hai như tôi thật là tệ. “M...Minhyun.. Ye Jin là….” “Xin lỗi tớ…. tớ xin lỗi tớ chợt nhớ có việc phải về, xin chào.” – mắt tôi nhòe dần. Chân tôi chạy thật nhanh ra khỏi cửa. Tôi không thể để ai nhìn thấy tôi lúc này được nhất là hai người kia. Aron sao cậu lừa dối tôi? Cậu biết tôi yêu cậu nhiều thế nào mà, bây giờ tôi đã hiểu vì sao tôi làm mọi thứ cậu vẫn không cảm động. Trong tim cậu thật chất chẳng có tôi. Aron cậu biết đùa giỡn thật đấy, tạo hi vọng rồi lại bóp nát nó.
Reng reng ~~~~~~~
“…” – tôi không thể nào trả lời nổi nữa nhưng tôi biết đối phương sẽ làm gì
“Em ở đâu?”
“Con hẻm…. đầu….. gần quán…pizza…. Go!” – tôi nói đứt quãng vì phải lấy hơi. Gập điện thoại lại tôi úp
mặt mình vào hai lòng bàn tay mà khóc. Khóc cũng không dám khóc lớn nữa làm con trai kiểu gì đây.



“M...M..Min... hyun.” – tôi biết rõ người con trai đang thở hì hụt là ai. Còn ai khác hiểu rõ mọi xáo trộn
cảm xúc của tôi lúc này nữa.
“Hyung…” – tiếng ‘hyung’ vỡ òa cùng tiếng khóc lớn. Ôm lấy anh hai tôi khóc hết mức có thể. “Rồi rồi, bé Minnie ngoan nào.” – anh hai ôm tôi dỗ dành và cứ để tôi khóc ướt vai áo hyung.Tôi không biết mình vào xebằng cách nào, chỉ biết ôm lấy hyung mà khóc thôi. Cuối cùng tôi về nhà, tắt điện thoại và nói chuyện với hyung.
“…” – tôi kể mọi chuyện lại cho hyung nghe – “Aron đã đùa giỡn với em.”- tôi kết luận sau câu chuyện.
“Vậy giờ em đủ đau để từ bỏ rồi.”
“Đau quá hyung.” – tôi chỉ vào tim mình.
“Hyung biết.”
“Lần này là thật rồi phải không? Em phải từ bỏ rồi, không thể níu kéo được.” – tôi đang nói gì đây? Tôi còn muốn níu kéo sao. Chỉ một tháng bên nhau mà Kwak Aron đã khiến tôi không còn là chính mình nữa.
“Vậy em vẫn muốn tiếp tục đeo đuổi Aron sao?” – hyung dang rộng tay sẵn. Tôi chỉ việc nhào tới ôm hyung mà lắc lắc cái đầu thôi. Đủ rồi! Tôi không
muốn tiếp tục làm khổ mình nữa. Cười thì cũng đã cười, khóc thì cũng đã khóc. Tôi không muốn biết thêm một loại cảm xúc nào khác nữa. Ôm hyung đêm nay ngủ, trái tim tôi có một vết răng cưa, không sâu không bén….. nó chỉ thổn thức thôi. Tự nhiên lạc miệng quá, tôi nhớ loại cocktails
lần trước Daniel đã mời khi lần đầu gặp mặt. Bamàu sắc ba mùi vị: cay, ngọt, đắng….. giống như cảm xúc của tôi với Aron vậy. Lúc đầu chỉ dám yêu thầm, nhìn cậu ấy ngày ngày đi với bạn gái, vị cay ở đầu lưỡi. Cái cảm giác nóng rát khiến tôi vừa muốn ngừng nhưng không nỡ. Tôi lại cứ theo để tìm kiếm chút hi vọng, lao đầu vào điều đã biết là không thể. Chỉ vì không cam tâm. Không cam tâm chưa thử đã bỏ cuộc không đáng mặt đàn ông con trai. Đến khi có rồi nó trở nên quá ngọt ngào, ngọt đến chết người. Cuống lưỡi tôi đê mê bởi hạnh phúc ảo do cậu ấy mang lại, hi vọng do cậu ấy tạo ra. Tôi nhìn đời với đôi mắt màu hồng, chỉ khi nước mắt rơi thế giới ảo trong gương mới rạn nứt.
Nước mắt rơi cuống họng đắng…. mất hết vị giác.
End Minhyun’s POV

Jonghyun’s POV
“Em chân sắt à?” Minki ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt đã hốc hác cỡ này rồi sao. Mặt mày tèm nhem xấu xí quá không còn hai gò má phún phín tôi yêu thích nữa. “J...ong...gie …hứ… c…hứ… c.” Nhìn em ngồi trỏng trơ trên mặt đường, hai bàn chân đã trầy xước chảy máu. Sao em ngốc quá vậy! Không biết mang giày vào à?
“Jon...g...gie.”
“Khóc xong đi rồi nói, cứ hức hức hoài anh không nghe được gì đâu.” – tôi bế em vào xe, tay em ôm cứng lấy cổ tôi không buông. Không còn cách nào khác tôi để em ngồi trong lòng mình và lái xe về nhà, may là chỉ có một đoạn ngắn nên không sợ nguy hiểm nhiều. Đậu xe vào gara bên hông nhà tôi bế em về phòng, lấy thao nước ấm và bông băng cho em. Em nhăn mặt kêu đau khi hai bàn chân nhúng vào nước, đây là bài học cho em về cái tội không chịu xài chất
xám đó. May là đường nhựa nên vết thương không sâu chỉ do cát cào rách da thôi. Để em ngồi trên giường tôi dẹp sạch những thứ đã bày ra. Quay lại với em, mắt em đã khô ráo rồi
nhưng còn đỏ lắm. “Có muốn thay đồ không?” – tôi hỏi em. Em nhìn tôi rồi chầm chậm gật đầu. Em như đứa trẻ nhỏ vài tuổi vậy, đừng có làm ra vẻ dễ thương với tôi. Tôi còn giận em lắm, tôi chưa hành hạ em đã đâu. Lấy bộ quần áo sạch sẽ cho em, tôi thay đi bộ quần áo dơ dính đấy cát bụi lẫn nước
mũi của em.
“Jonggie!” – em gọi tôi. Giọng tông cao hay tông thấp cũng không rõ nữa, chỉ nghe lí nhí như tiếng mèo kêu.
“Gì?” – tôi ngồi xuống giường bên cạnh em, em ôm chặt cánh tay tôi vào người dựa đầu vào vai tôi. Sao hả? Giờ mới biết quý tôi sao?
“Em yêu anh.” – chủ động hôn tôi rồi hả!? Đây là lần đầu kể từ khi quen nhau đến lúc chia tay đấy. Biết tôi chờ nó đến mòn mắt luôn không?
“Thì sao?” – tôi vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng của mình.
“Đừng bỏ em một mình! Jonggie anh đừng đi!”
“Chẳng phải em bảo anh đi đi còn gì, giờ anh làm người ta có bầu rồi em bảo anh đừng đi là sao?” – em nhìn tôi trân trân, nước mắt lại chảy dài nữa. Thiệt là người gì mà ngốc quá, mới quen có một tuần làm gì có bầu nhanh như vậy được. Nút áo của cô
ta tôi còn chưa thèm đụng thì lấy đâu ra bầu bì.
“Vậy anh đi đi!!!” – em đẩy tay tôi ra rồi nằm cuộn lại với cái mền, nhìn đến phát tội.
“Em lúc thì bảo đừng đi, lúc thì xua đuổi không thương tiếc. Anh không hiểu nổi em nữa.”
“Vậy thì sao? Em không sinh con cho anh được, cho dù có sinh cũng không thể. Chúng ta là anh em! Em có thể làm gì khác đây? Em cũng biết buồn biết đau vậy, anh tưởng rời anh em hạnh phúc lắm hả? Em đau đến chết rồi đây nè!” – em hét lớn vang khắp phòng, nước mắt cứ thi nhau chảy.
“Giờ nói yêu anh không cảm thấy tội lỗi nữa hả? Mặc cảm của em để đâu rồi?” – tôi nhướng mày nhìn em.
“Vứt rồi!” – em lại vểnh cái môi đó ra mà nói. Ngay từ đầu chấp nhận thì đâu có phải khóc nhiều như vậy chứ!

CHAP 16


Tôi nằm cạnh ôm em vào lòng. Em cũng ngoan ngoãn ôm qua eo tôi, gác đầu lên bắp tay để đùa nghịch với cổ áo pyjama đã bung vài nút.
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó.” – tôi gõ nhịp lên sống mũi thanh tú của em. “Đã nói không hối hận mà, nhưng anh và cô Lee……” – em cúi đầu nhìn vào cổ áo tôi – “Lúc nãy em thấy
hai người đứng nói chuyện vui vẻ lắm, em không.thích.”
“Ghen hả?”
“Không thích thì không thích, ghen cái gì.” – càng về sau em càng nói nhỏ dần. “Anh không có ngủ với cô ta, anh chỉ gạt em thôi.” – tôi cười, ôm bảo bối của tôi vào lòng – “Lần này anh chỉ cảnh cáo cho em sợ thôi! Lần sau mà còn dám đòi xa anh nữa thì anh dắt con riêng về thiệt đó.”
“Em cũng dắt con riêng của em về được vậy.” – cậu bé Choi Minki này xem ra lên mặt quá rồi.
“Thỏa mãn anh mà còn không biết làm, chuyện đó em làm nổi sao? Đừng có mạnh miệng quá như vậy.” – tôi cọ mũi vào má em rồi hôn cái chóc lên
môi em. Môi em vẫn là ngọt nhất mà tôi từng nếm qua.
“…” – mỗi lần nói đến mấy chuyện này em đều đỏ mặt. Vậy mà còn dám nói dắt con riêng về nữa chứ.
“Em nói không hối hận đó!” – em nhìn tôi không hiểu gì. Nhanh chóng tôi cuốn em vào vũ điệu nhớ nhung. Mút mát vành môi em ướt đẫm, lưỡi tôi luồn lách vào khoang miệng để tìm kiếm cái lưỡi nhút nhát không chút tiến bộ của em. Tôi dạy em hôn suốt một tháng trời mà em vẫn cứ rụt rè đáp trả như thế làm sao tôi dám hôn cuồng nhiệt như tôi muốn đây.
Tôi lăn đè lên trên người em kéo mạnh cái áo thun của em qua khỏi đầu, giải thoát luôn khóa quần dài và đạp văng nó xuống giường. Đôi tay em run rẩy khi chạm đến nút áo của tôi, em chậm như vậy chắc tôi chết vì chờ quá. Tôi tự cởi nút áo cho mình
nhưng không cởi hẳn ra. Không phí chút thời gian bên em, tôi cúi xuống đẩy lưỡi mình mạnh bạo nút lấy lưỡi em. Ngực trần tôi áp chặt ngực trần em, hai làn da ma sát vào nhau đến cháy bỏng. Em thiêu đốt tôi bằng ngọn lửa của Sa-tăng rồi!
“M ~ mmm~~” – em rên những tiếng nhỏ trong miệng tôi, nút mạnh hơn ở đầu lưỡi em tôi biết em thích tôi làm như vậy. Hai bàn tay tôi vuốt dọc cơ
thể em từ cổ đến đùi, eo của em lúc nào cũng gọn như vậy nó khiến thân hình em chuẩn đến kỳ lạ. Đẩy mạnh hông dưới tạo sự va chạm kích thích cho cả hai, mặt em càng lúc càng đỏ lên. Em cũng muốn anh lắm đúng không? Tôi nút dọc xuống hai bên gáy
em, đưa đầu lưỡi quét sâu vào tai em làm em vừa nhột vừa run lên vì đê mê. Từ từ nào em! Tôi sẽ còn cho em biết từng cung bậc thăng hoa là thế nào. Tôi luôn say mê hai đầu nhũ em, mỗi khi chạm vào chúng tôi không cách nào dừng lại được.
“Ư ~~~ ư ~~~” – em rên những tiếng e thẹn bởi lưỡi tôi cứ búng vào đầu ngực em. Tôi hôn dọc xuống thân hình em, da em cứ da trẻ con vậy vừa trắng vừa mịn. Tôi muốn ‘ăn’ em ngay
bây giờ và mãi mãi. Tôi hơi nhấc người lên để cởi bỏ quần của mình, đạp văng nó trên cái quần của em
lúc nãy dưới sàn.
“T…tắt đèn đi anh!” – em ngại ngùng nói “Đèn và cửa sổ em chọn cái nào?” – bây giờ là năm giờ, không hẳn là tối thui nhưng tôi muốn nhìn rõ em hơn bằng đèn phòng.
“Thôi đừng…để đèn cũng được.” – tôi biết em làm sao chịu mở cửa sổ. Không sợ người khác nghe tiếng rên của em à?! Tôi lột phăng hai cái quần lót gây cản trở chúng tôi sang một bên. Giờ thì không có bất cứ thứ gì mang em rời xa khỏi tôi nữa! Tôi sẽ khóa chặt em mãi mãi. Tôi hôn em lần nữa, nhanh và sâu. Hơi thở của tôi
trở nên gấp gáp vô cùng, tay tôi vuốt ve thành viên đã cương cứng của em. Lần mò thấp xuống, ngón trỏ tôi chen vào giữa hai mông em sờ sẩm cái lỗ nhỏ bé tí. Nhìn biểu hiện, tôi đoán em cảm thấy nhột phải không? Tôi cố đưa ngón tay mình vào, không nhiều chỉ hơn một đốt tay rồi lại rút ra. Tôi muốn em từng chút chấp nhận nó và không bị hoảng sợ. Em có biết.chưa có ai được tôi yêu chiều như vậy không hả? Em may mắn lắm mới có được tôi đấy nên đừng có mà làm cao nhé. Tôi đưa vào lần nữa hết hẳn một ngón tay, cứ rút ra rút vào, sẵn quan sát sắc mặt em. “Em thấy thế nào?” – tôi dùng đầu ngón tay thứ hai di chuyển nhẹ xung quanh trước chỗ bé tí của
em. “Hơi kỳ kỳ.” – hai tay em nắm chặt lấy vạt áo của tôi, mắt cũng hướng xuống tò mò xem tôi làm gì
tiếp. “Không đau phải không?” – với cái gật đầu chắc chắn của em tôi đẩy thêm ngón thứ hai vào chung
với ngón thứ nhất, xoay vòng chuyển động mạnh hơn lúc nãy. “Uhmmm…. thốn quá.” – em la lên. “Anh phải làm giãn nó trước, sợ thì ôm anh hôn anh
này.” – tôi đưa môi lại cho em vậy mà em cắn mạnh vào cằm tôi. Tôi nhịn!
“Jonggie à, anh…anh…cương…lắm rồi! Có chịu nổi không?” – em lắp bắp nhìn thành viên đỏ rần rần của tôi lo lắng. Anh cũng không biết mình chịu được mấy giây nữa bé à. – “Vào đi Jonggie em quen rồi.” Sao em lại dễ thương như vậy hả?! Em lo cho tôi
mà không sợ bản thân mình bị tổn thương sao? Em có biết thành viên của tôi to hơn hai ngón tay tôi bao nhiêu không? “Sẽ đau lắm, anh không muốn.” – tôi kiên quyết và cho ngón thứ ba vào.
“AA.” – thấy chưa, đau rồi. Tôi chuyển động mạnh ra vào liên tục, mặt em nhăn lại, cắn môi dưới đầy khó chịu.
Tôi hôn em vì không muốn em tự làm mình chảy máu, tay em choàng sau cổ ôm lấy tôi. Người em đang run lên, tôi biết em sợ đau. Chỉ một chút nữa
thôi, gần được rồi.
“Ahh…. ở…đó…nữa…. nữa đi Jonggie.” – em rên to,.chỗ nhạy cảm yêu thích bên trong em đã bị tôi khám phá.
Không lo lắng gì nữa tôi đẩy sâu những ngón tay vào đúng nơi em muốn để em rên rỉ trong khoái cảm. Em bắt đầu tiết dịch bên trong rồi, tôi biết đây là lúc để tôi có em. Tôi rút tay ra khỏi đó với.vẻ mặt cau có của em – “Sao ngưng vậy Jonggie?.Ư…khó chịu quá ~” – ngay cả khi làm tình em cũng
nhõng nhẽo là sao? Tôi chịu hết nổi rồi..Đặt hai chân em ngang hông mình, em hiểu ý quấn.nó sát vào eo tôi. Ôm lấy cơ thể em, bên tai tôi nghe những âm thanh hết sức đáng yêu, chưa bao giờ lên giường với người nào khác mà tôi có cảm giác này. Cảm giác của hạnh phúc.
“Jonggie à! Em chưa bao giờ hối hận khi yêu anh cả. Anh là tất cả của em. Em yêu Jonggie lắm.” – em thì thầm vào tai tôi. Vậy em có biết chủ nhân của trái tim tôi là ai không? Em đấy, Ren ạ!
“Urrggggg ~~” – tôi cắn răng ấn nhẹ vào trong em, thật nhẹ. Tôi đưa từng chút một cơ thể mình vào trong cơ
thể em. – “A ~” – cảm giác đầu tiên là nóng, bên trong em nóng lắm. Ứớt và chật kinh khủng, tôi biết trước qua những ngón tay rồi! Nhưng không
sao hình dung ra nổi khi thành viên của mình vào đó thì nó lại mang một cảm giác hoàn toàn khác như
vậy.
“Ahhhhhhhhhhhh………Ahhhhhhhhhhh.” – em la lớn
bấu chặt lấy vai tôi, người em cứng ngắt nên tôi không dám di chuyển.
“Nhìn anh này!” – tôi mở to mắt và hôn em, nút lưỡi day day nó để em chú ý vào mắt tôi. Em từng nói mắt tôi giống vực thẳm vậy thì hãy chìm trong đó mãi với tôi đi. Vì việc chúng ta đang làm là tội lỗi! Tôi không từ bỏ điều này. Chúa đã tạo ra sai lầm nhưng chính vì tôi không vượt qua thách thức mà Người đã dành cho tôi nên sự trừng phạt. Xin hãy để mình tôi gánh hết, đừng để Minki của tôi phải mang bất cứ một nỗi buồn phiền nào. “Ahhh.” – em dần bình tĩnh hơn và mở mắt nhìn tôi.“Là anh…. anh đây…. aahhh…. Ren..... gọi tên anh
đi…. ahh….” – tôi đẩy nhẹ hông mình, rất nhẹ. Em thả lòng ra nương theo nhịp đẩy của tôi.
“Jong…gie…arg……arggg….” – mỗi cái đẩy của tôi em hơi nhăn mặt lại.
“Ở đây phải không……ahh…Ren à….” – sự sung sướng được thắt chặt mang đến cái thăng hoa mà cả cuộc đời tôi chưa từng nếm trải. Nhưng không sao bằng biểu hiện trên mặt và tiếng rên của em cứ vang mãi bên tai tôi. Nó mới thật sự đưa tôi đến thiên đàng đấy. Ren à! Gọi tên anh đi!
“Jonggie….. ở đó…. sâu….. sâu…ở đó đó….. ahhhhhh.” – em có cảm nhận được một phần cơ thể tôi nằm bên trong em không? Ahhh Ren à, em quá nóng bỏng và nguy hiểm, cái thử thách của Chúa Trời tôi không tài nào vượt qua được. Người đã đánh giá
tôi hơi cao rồi. Sao lại ban cho tôi một sinh vật hoàn mỹ như vậy? Em là tay sai của Người phải không? Em là thiên thần bên cạnh Người có đúng không? "Ren.....Ren ...anh yêu em….. ahh.” – tôi phải điều chỉnh nhịp thở của mình trước khi dùng quá sức với
em. “Nhanh…đi anh, Jonggie…. em muốn…. ahhhhh….. arggggggggg.” Tôi lao vào em như ngày tận thế. Tôi sợ đây sẽ là ngày cuối cùng mình còn sống trên đời. Sợ là lần cuối được nhìn thấy em. Sợ em rời khỏi vòng tay tôi khi thức giấc, mọi thứ về em khiến tôi trở nên nhút nhát. Thúc mạnh từng cơn sóng tình vào bên trong em, tôi càng mạnh là càng yêu em nhiều đó, em biết không? Tôi đặt hai chân em lên vai để nâng cao hông em lên mà đưa đẩy theo tốc độ không ngờ của chính mình. Tay em ôm cái gối sau đầu vò mạnh như muốn xé nát nó, khóe môi em hé ra buông những tiếng rên cám dỗ đưa tôi vào tội ác..Minki! Chúng ta không thể nào ngừng cuốn hút nhau!
“E…em……” – em nói đứt quãng, mắt nhìn xuống thân dưới mình, tôi hiểu ý và chạm vào thành viên.em vuốt ve thỏa mãn cho em – “Á…. á……Jonggie…..e…em…r…ra……” – tôi bóp mạnh một chút ở phần đỉnh đầu em, dòng dịch trắng bắn lên bụng tôi và bụng em. Lần thứ hai của em cũng thuộc về tôi và chắc chắn là cả những lần sau này nữa. – “ARGGGGGG~” – em đã đạt được thứ em muốn giờ thì tới tôi. Tôi là người có kinh nghiệm nhiều trong chuyện này nên không khó biết cách kiềm chế để tăng sung sướng cho cả hai. Tôi biết mình cũng sắp đạt đến
ngưỡng cửa thăng hoa như em, tôi nên rút ra và tự làm phần còn lại bằng tay nhưng vì đây là lần.đầu của chúng tôi nên tôi muốn đánh dấu nó. Không hẳn là vậy, tôi luôn muốn ra bên trong em. Vì cả cuộc đời tôi đều là của em cũng như em là của tôi. “Anh ra bên trong em nhé?” – tôi cần sự đồng ý của em. Em có đồng ý trao.trọn mọi thứ cho anh? Tâm hồn em, thân xác em, tội lỗi của em. Mọi thứ,.xin em hãy giao tất cả cho anh. Anh sẽ không để em chịu đựng bất cứ tổn thương nào.
“Ahhhh…. Ahhhh.” – em chỉ rên và gật gật đầu. Mặt em đỏ như trái cà chua chín, tóc cũng bết lại trên trán. Chắc em mệt mỏi vì la hét lắm rồi. “Ummm~~~~~” – tôi cong người thúc mạnh vài cái thật sâu và trút sạch vào bên trong em. Rút thành viên đã thỏa mãn của mình ra, tôi thấy cơ thể sảng khoái đến kỳ lạ. Tách rộng chân em tôi cho hai ngón tay vào để tinh dịch chảy theo ra ngoài, phía sau của em đỏ tấy cả lên vì nó đã làm quá công suất rồi. Quan hệ của chúng tôi khác với nam nữ nên ít nhiều Minki sẽ bị tổn thương, tôi sẽ dùng tình yêu của mình để bù đắp cho em. Lau sạch bên dưới cho cả hai, ôm em vào lòng muốn nói với em vài câu vậy mà em than vãn làm tôi cụt cả hứng..“Em mệt quá ~! Mai cho em nghỉ học nha ~” – nói hết câu em rúc vào lòng tôi mà ngủ, còn tâm tình được gì nữa. Hôn lên trán chúc em ngủ ngon! Đêm
nay tôi là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Hạnh phúc đầy tội lỗi!
End Jonghyun’s POV

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro