Chương 8. Chết Và Hồi Sinh
Tiêu Chiến đứng bất động tại chỗ. Đôi mắt ướt át ngó lên, nhìn chòng chọc về phía Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, ngài muốn đuổi ta đi?"
Vương Nhất Bác cố gắng giải thích: "Không phải như ngươi nghĩ. Một mình ta nuôi dưỡng ngươi thì không thể cho ngươi gia đình hoàn chỉnh được. Phu thê của Phùng lão rất tốt, nhân hậu lương thiện, có gia sản ổn định, họ lại không có con trai nối dõi. Ngươi theo họ mai này không phải lo ăn lo mặc, còn có phụ mẫu chăm lo, ta rất an tâm."
"Ta không cần. Ta chỉ muốn ở cùng Nhất Bác thôi." Tiêu Chiến quát lên.
"Tiêu Chiến, ngươi như thế thì không phải là một đứa trẻ ngoan." Vương Nhất Bác nghiêm giọng. Nếu như có thể lựa chọn, hắn đương nhiên không muốn giao lại Tiêu Chiến cho ai khác. Nỗi khổ này của hắn, sao Tiêu Chiến lại không hiểu được, còn cố tình làm cho sự việc thêm khó khăn?
Vương Nhất Bác tiến gần Tiêu Chiến, vỗ vào vai y: "Thế này đi, ngươi đến ở cùng Phùng lão một năm, nếu sau một năm vẫn không thích thì lại quay về bên ta."
Tiêu Chiến nắm lấy tay áo hắn van xin: "Ta vĩnh viễn cũng không thích. Nhất Bác, ngài đừng đuổi ta đi được không? Ngài nói gì ta đều nghe theo. Chỉ xin ngài cho ta ở lại."
"Tiêu Chiến, lần này ta đã quyết, không theo ý ngươi được. Ngươi nhất định phải đi."
Vương Nhất Bác gạt tay y ra, không có ý nhượng bộ. Ngày nào chưa nghĩ được cách áp chế tâm ma thì ngày đó không thể giữ Tiêu Chiến ở bên cạnh. Nếu hắn làm hại Phượng Kỳ, Phượng Kỳ còn có sức lực chống đỡ, ngược lại là Tiêu Chiến thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Hắn không muốn lúc thanh tỉnh mới bẽ bàng nhận ra Tiêu Chiến đã trở thành cái xác.
Nước mắt của Tiêu Chiến rơi nhỏ giọt xuống sàn: "Nhất Bác, ngài từng nói ta muốn gì ngài cũng đều cho ta toại nguyện. Ta chỉ muốn ở bên ngài thôi, tại sao ngài không thể đáp ứng? Hay là ngài chán ghét ta rồi?"
Vương Nhất Bác chán chường nói: "Tiêu Chiến, ta thật sự không hiểu. Ta chỉ là tìm cho ngươi một gia đình tốt. Ta không hề bắt ép ngươi đi vào đường chết, sao ngươi cứ phải bày ra bộ dạng thảm thương này? Ngươi nghe lời ta. Có phụ mẫu chăm sóc dù sao vẫn tốt hơn là ở cùng ta. Ta không có nói từ đây bỏ mặc ngươi. Ta làm việc gì cũng vì lo nghĩ cho tương lai của ngươi."
"Bởi vì...bởi vì..." Tiêu Chiến mấy lần muốn nói lại thôi. Y tự ôm lấy cơ thể khóc, sau cùng không chịu được quỳ sụp xuống: "Ta xin ngài Nhất Bác, đừng đuổi ta đi."
Vương Nhất Bác cúi người, dùng tay áo lau giúp khuôn mặt lấm lem nước mắt của Tiêu Chiến: "Ngoan, nghe lời ta. Ta cũng là thân bất do kỷ."
Tiêu Chiến vươn hai tay lên bấu víu vào bàn tay của Vương Nhất Bác: "Nhất Bác, ta...ta..." Tiêu Chiến gần như cắn từng chữ trong miệng, không nhịn được lại cố gắng một lần nữa: "Ta...thích ngài...thích ngài. Xin đừng đuổi ta đi."
Vương Nhất Bác phiền muộn, do dự giữa việc nên hay không nên rút tay lại. Cuối cùng, hắn chọn không rút tay, nhưng lại lấy giọng điệu lạnh nhạt đáp trả lời tỏ bày của Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, ta đối với chuyện ái tình đã chết tâm từ lâu. Đời này kiếp này ta sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Ngươi đừng kỳ vọng vào ta. Thà là ngươi thích một hòn đá, một gốc cây, chưa chừng chúng còn có cảm giác hơn cả ta."
Tiêu Chiến chới với nghe như sấm sét đang bủa vây trên đỉnh đầu. Y buông Vương Nhất Bác ra, thả rơi hai tay một cách bất lực trên sàn.
"Nhất Bác...ngài thật tàn nhẫn."
"Ta vốn vô tình, nên cũng chẳng biết tàn nhẫn là gì. Ngươi thu xếp hành lý đi, ngày mai Phùng lão sẽ đến đón ngươi."
Vương Nhất Bác dứt khoát quay đi. Tiêu Chiến đờ đẫn cả người lẫn tâm, lắng nghe Vương Nhất Bác từng bước từng bước rời khỏi cuộc đời y. Y ngồi sụp suốt cả buổi không nói lời nào, nghĩ lại ngày tháng trước đây sống vui vẻ cùng hắn, lúc cười lúc khóc một cách điên loạn, rồi cay đắng tự chất vấn bản thân:
"Ngài đã không cần ta nữa, ta còn sống trên đời để làm gì?"
Buổi chiều, Phượng Kỳ ôm một cây đàn cổ mới tìm được đến tặng cho Tiêu Chiến. Phượng Kỳ gõ mãi cũng không thấy Tiêu Chiến chạy ra mở như mọi khi, sinh nghi đá cửa vào, bàn tay đang ôm đàn chợt buông xuôi, cây đàn rơi xuống tạo thành âm thanh vô cùng thê lương.
Tiêu Chiến đã treo cổ tự tử.
Lúc nhìn thấy xác của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bàng hoàng đến mức không nói nên lời. Hắn run run chạm tay vào mặt y, cảm nhận sự lạnh lẽo của da thịt ăn sâu vào trái tim. Kiếp trước là hắn sai, hắn bỏ lại Tiêu Chiến một mình, hại y phải chịu cực hình giáng vào luân hồi. Kiếp này hắn làm gì cũng lo nghĩ cho y trước tiên, tại sao còn sai lầm hơn cả lúc xưa, tự tay đẩy y vào con đường chết? Hắn không hiểu. Là trời đất quen thói trêu đùa người khác hay cố tình chỉ bất công với mỗi mình hắn?
"Tiêu Chiến, ta xin lỗi, ta lại sai rồi."
Vương Nhất Bác ôm chặt xác Tiêu Chiến gào lên. Đáng tiếc giờ đây hắn có nói gì thì người đang nằm kia đều không nghe thấy nữa.
Phượng Kỳ ở cạnh cũng đau đớn khó tả. Tiểu hài tử do y dạy dỗ từ nhỏ tới lớn, cùng cười nói cùng chơi đùa suốt những năm qua chớp mắt một cái lại không còn nữa. Lời hứa rằng đến năm Tiêu Chiến mười tám tuổi sẽ cho Tiêu Chiến xem chín cái đuôi của y cũng trở nên vô nghĩa.
Vương Nhất Bác không còn lòng dạ nào an táng Tiêu Chiến nên giao lại cho Phượng Kỳ lo liệu. Hắn lau sạch sẽ Huyết Nha Kiếm, định mang nó chôn cùng Tiêu Chiến, không ngờ được đến đêm Huyết Nha Kiếm đột nhiên tỏa sáng, kiếm quang soi chiếu cả Bắc Đẩu Điện. Vương Nhất Bác còn đang ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Huyết Nha Kiếm bay vuột khỏi tay hắn đến thẳng phòng của Tiêu Chiến.
Phượng Kỳ vốn muốn đàn khúc cuối đưa tiễn Tiêu Chiến, chợt thấy Huyết Nha Kiếm bay vào, theo sau là Vương Nhất Bác. Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Huyết Nha Kiếm cắm xuống giường nơi Tiêu Chiến đang nằm. Khi kiếm quang tắt đi cũng là lúc Tiêu Chiến lấy lại hơi thở, tái sinh từ cõi chết.
Vương Nhất Bác chợt hiểu ra: "Pháp khí này có lẽ đã giữ lại tâm mạch cho Tiêu Chiến."
Vương Nhất Bác và Phượng Kỳ đến gần giường xem thử tình trạng của Tiêu Chiến, gặp lúc Tiêu Chiến thình lình mở mắt ra. Từ trong con ngươi y có luồng sáng huyễn hoặc chạy qua, tiếp đó liền trả về vẻ ôn nhu thanh thuần như nước. Vương Nhất Bác giật mình. Không hiểu sao hắn cảm nhận Tiêu Chiến đã khác đi, hay nói đúng hơn thì đây mới là Tiêu Chiến đích thực trong lòng hắn. Y không còn là một phàm nhân bình thường nữa mà đang toát ra khí chất tiên gia mạnh mẽ. Đáy mắt ráo hoảnh, bình tĩnh, và ngạo nghễ hiếm có nhìn xuyên suốt qua tâm can hắn.
Tiêu Chiến chống tay vào Huyết Nha Kiếm ngồi dậy. Phượng Kỳ vui mừng quá đỗi, không còn nghĩ được gì, vội vã ôm chầm lấy Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, ngươi tỉnh lại rồi. Thật may là ngươi tỉnh lại rồi."
Vương Nhất Bác đằng hắng nhắc nhở sự quá trớn của Phượng Kỳ. Phượng Kỳ thấy ngượng buông người Tiêu Chiến ra. Tiêu Chiến mỉm cười thật tươi nhìn lại y: "Phải, ta tỉnh rồi."
Ánh mắt của Tiêu Chiến chậm rãi chuyển từ người Phượng Kỳ sang Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác quan sát y thêm một lúc mới hỏi: "Tiêu Chiến, ngươi ổn chứ? Có thấy khác lạ chỗ nào không?"
Tiêu Chiến nhã nhặn nói: "Ta ổn. Nhất Bác, ngươi đừng lo lắng. Chỉ qua, ta vừa tỉnh lại, còn muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa."
Vương Nhất Bác nhìn vào Huyết Nha Kiếm. Tiêu Chiến vẫn khư khư giữ lấy nó, dường như không có ý định trả lại cho hắn.
"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước."
Vương Nhất Bác nói rồi cùng Phượng Kỳ rời khỏi. Tiêu Chiến ngả lưng xuống giường, sờ nhẹ Huyết Nha Kiếm một lượt từ trên xuống dưới:
"Tiểu Nha, ta trở lại rồi. Dù là thần quân hay là phàm nhân, ta đều vì một chữ tình mà si lụy. Người chủ nhân như ta thật khiến ngươi mất mặt."
Sau ngày Tiêu Chiến tỉnh lại, Phượng Kỳ quay về hồ tộc tìm một đống thảo dược loại tốt mang đến cho y bồi bổ thể chất. Phượng Kỳ trải thảo dược ra đầy bàn, Tiêu Chiến nhìn qua loa rồi hỏi đùa Phượng Kỳ: "Nên ăn cái nào trước đây?"
Phượng Kỳ cân nhắc dược tính rồi đưa lần lượt từng cái quan trọng cho Tiêu Chiến ăn. Tiêu Chiến đang vừa nhai vừa nghĩ liệu ăn hết đống này thì có phản tác dụng không, Vương Nhất Bác cũng bất ngờ tới thăm y, còn mang theo mấy lọ thuốc mua được từ đám đại phu. Phượng Kỳ không giành với Vương Nhất Bác, dặn dò kỹ Tiêu Chiến ăn theo thứ tự y liệt kê ra rồi nhường lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế, thận trọng nhìn Tiêu Chiến như chắc chắn rằng kẻ đang ở trước mặt hắn vẫn còn sống, không phải là cái xác lạnh như băng mà hắn từng ôm qua. Tiêu Chiến ngó lại hắn, ánh mắt mỉm cười thật ôn hòa.
Vương Nhất Bác đặt mấy lọ thuốc lên bàn: "Nếu biết Phượng Kỳ đã mang tới nhiều thứ vậy, ta không cần đem thêm số thuốc này."
Tiêu Chiến ngừng ăn thảo dược. Y không muốn cô phụ tấm lòng của Vương Nhất Bác nên cầm một lọ thuốc lên ngửi ngửi: "Phải dùng thế nào?"
"Mỗi loại một viên."
Tiêu Chiến đổ mỗi lọ một viên ra tay, đem cả nắm cho hết vào miệng nhai. Nhai xong, y hướng Vương Nhất Bác nói: "Đều uống cả rồi. Ngươi có thể yên lòng."
Vương Nhất Bác hằn hộc nói: "Ngươi đi tự tử, lại bảo ta có thể yên lòng sao? Nếu ngươi không thích Phùng lão, ta không ép ngươi nữa. Đừng làm chuyện ngu ngốc. Nếu còn có lần sau, ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
Hai mắt Tiêu Chiến híp lại, thật muốn hỏi nếu còn có lần sau, ta chết cũng chết rồi, ngươi không tha thứ thì thiệt hại gì ta, nhưng mà y chỉ nghĩ rồi khẽ cười, đương nhiên không tiện hỏi thật.
"Biết rồi."
"Cách xưng hô của ngươi hình như không còn khách sáo với ta?"
"Ta suýt chết qua một lần, lá gan cũng to hơn rồi. À phải, ta cảm thấy hơi chán, có thể ra ngoài dạo chút được không?"
"Ta dẫn ngươi đi. Ngươi muốn đi đâu?"
Tiêu Chiến hào hứng nói: "Nơi nào cũng được, miễn là phong cảnh không tệ."
💚🦁🐰❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro