Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6. Tâm Ma

Năm Tiêu Chiến tròn mười sáu tuổi, tướng mạo đã có tám phần giống với Tiêu Chiến khi còn ở trên Cửu Trùng Thiên. Vương Nhất Bác đôi lúc có cảm giác như gặp được người bằng hữu cũ, thường sẽ ngơ ngác nhìn y. Đáp lại cái nhìn trầm lắng của Vương Nhất Bác lại là ánh mắt nóng rực như lửa đốt từ Tiêu Chiến. Mười sáu tuổi, trái tim bé nhỏ đã biết rung động là gì, cũng đã biết định hình tên gọi của những rung động đầu đời dành cho Vương Nhất Bác.

Phượng Kỳ cầm cuốn sách gõ nhẹ lên đỉnh đầu của Tiêu Chiến khi thấy y đang thả hồn tận đâu đâu:

"Tiêu Chiến, dạo gần đây ngươi thường hay lơ đãng, có phải tương tư cô nương nhà nào rồi không?"

Tiêu Chiến ngáp ngáp, cầm bút duỗi thẳng hai tay ra: "Không có."

Phượng Kỳ ngồi lên một góc bàn, cười cười: "Đừng tưởng ta không biết. Hôm nọ trong lễ hội hoa đăng, ngươi giúp cô nương nhà người ta bắt kẻ trộm túi tiền, cô nương nhà người ta đã tặng cho ngươi khăn lụa thêu tên nàng."

Tiêu Chiến chống tay, ngước mắt nhìn lên, kiểu bất mãn: "Sao ngươi biết được?"

"Ta không có theo dõi ngươi à nha. Ta tình cờ cũng đi lễ hội hoa đăng, nhìn thấy cô nương nhà người ta thắm thiết cảm tạ ngươi nên mới không xen vào phá đám. Tuy rằng ta chỉ nhìn được nửa người bên phải nhưng xem chừng cũng là một mỹ nhân."

Tiêu Chiến ủ rũ nói: "Mỹ nhân hay không mỹ nhân thì liên quan gì ta? Ta không có nhận khăn của cô nương ấy. Phượng Kỳ, ngươi càng lúc càng thích quản chuyện thiên hạ rồi."

"Ta mấy năm gần đây mới tiếp xúc nhiều với con người, cũng nên học cách hòa đồng với họ. Huống hồ, ngươi là tiểu hài tử do ta trông nom từ nhỏ, quản chuyện của ngươi đấy thì sao?"

Phượng Kỳ hất mặt lên nhìn Tiêu Chiến, chợt thấy có chiếc lá dính trên tóc y nên vươn tay gỡ xuống. Tiêu Chiến đối với hành động này xem như rất thường tình, không có phản ứng gì. Thế nhưng, Vương Nhất Bác tình cờ đi ngang nhìn thấy, trong lòng có chút không quen thuộc. Trước kia ở Cửu Trùng Thiên, hắn là người thân thiết nhất với Tiêu Chiến. Ngoài hắn ra, không mấy khi thấy Tiêu Chiến trò chuyện với ai khác, chứ đừng nói là để họ tiếp cận gần gũi như vậy.

"Không sao cả. Ngươi thích thì để ngươi quản."

Phượng Kỳ bật cười, lời này nghe như Tiêu Chiến đang hờn dỗi vậy.

"Phượng Kỳ, ngươi có từng thích ai chưa?"

"Chưa!" Phượng Kỳ ngán ngẩm nói. "Ái tình thứ ấy rất phiền phức. Ca ca của ta vì thích một người không thích hắn mà sống dở chết dở, suốt ngày chỉ biết làm bạn với rượu. Ta không muốn giống huynh ấy. Tốt nhất là không thích ai, thanh thản tự do thế này phải hay hơn không?"

"Cũng phải!"

Vương Nhất Bác tiến đến chỗ họ, không quan tâm lắm về cuộc đối thoại này mà chỉ muốn tuyên bố một chuyện:

"Hoàng đế sẽ đến Thiên Điện chay dục ba ngày, ta phải đi theo y. Bắc Đẩu Điện giao lại cho hai ngươi trông coi."

Vương Nhất Bác nói xong liền đi, không muốn phiền hai người họ trò chuyện. Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng hắn có chút luyến tiếc, hỏi Phượng Kỳ: "Nhất Bác lúc nào cũng bận rộn nhỉ?"

Phượng Kỳ thầm thở dài. Thật ra chức đại tế tư này Vương Nhất Bác chỉ làm cho có, nếu nói là bận thì không thể nào. Thương tích trên người hắn cũng đã lành hẳn, vậy mà sao y cứ có cảm giác hắn quái lạ thế nào ấy, không giải thích nổi bằng lời.

Vương Nhất Bác vừa về phòng thì khép kín cửa lại. Hắn đến giường ngồi nhắm mắt vận khí, được một lúc thì hắc tuyến chợt hiện đầy trên cổ, trong lòng bàn tay có những làn khí đen tà mị bay ra. Vương Nhất Bác siết tay lại, tập trung đẩy hết khí đen thoát ra nhưng bị phản tác dụng. Hắc tuyến chạy dài, kéo đến cổ tay hắn, lan rộng ra trên mu bàn tay.

Vương Nhất Bác mở mắt, tròng mắt đỏ rực kinh diễm. Hắn bấu tay xuống giường, cố gắng hít thở sâu để trấn tĩnh. Tuy nhiên, càng cố gắng chừng nào thì trong đầu càng xuất hiện nhiều âm thanh tạp nham chừng nấy.

"Không thể tha thứ cho bọn họ! Những kẻ đã phụ ngươi, lừa ngươi, giết tất cả bọn họ đi. Hãy giết hết bọn họ!"

"Im ngay cho ta!" Vương Nhất Bác thét lên.

"Ngươi là tam điện hạ của thần tộc, lẽ ra ngươi có tất cả. Nhìn lại ngươi bây giờ xem? Ngươi còn thấp kém hơn cả một phàm nhân, cái gì cũng không có."

"Im miệng! Ta không cần ngươi quản!" Vương Nhất Bác vịn chặt đầu, hơi thở đứt đoạn không đều. Thứ âm thanh đáng nguyền rủa trong đầu hắn cứ thừa dịp bộc phát.

"Ngươi thần không ra thần, ma không ra ma. Tội gì phải thế chứ? Tại sao không dứt khoát nhập vào ma đạo cho rồi? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi còn khả năng quay trở lại thần giới hay sao?"

Đúng lúc này, người nô bộc thình lình gõ cửa:

"Đại tế tư, ta mang đến ít trầm hương cho ngài."

"Cút!"

Người nô bộc nghe thấy giọng tức giận của hắn định quay đi, bất ngờ cánh cửa phòng lại mở gấp, có một cánh tay vươn ra kéo ngược y vào trong.

Vương Nhất Bác một tay ôm đầu, một tay bóp chặt cổ của người nô bộc. Hắn không cách nào khống chế được bản thân, cứ thế mà đem người nô bộc kia hút cạn dương khí đến khi chỉ còn lại một bộ xương cốt trắng tinh. Khi hắn thả tay ra, bộ xương cốt lảo đảo ngã xuống nền cứng, gãy vụn thành từng khúc.

Hắn có tâm ma.

Xà Đảm Quả tuy thật sự chữa lành thương tích của hắn, nhưng nó lại khiến một kẻ đã động phàm tình như hắn nảy sinh tâm ma. Lúc trước Tiêu Chiến từng nói với hắn kẻ ăn vào loại quả đó tuyệt đối không được có thất tình lục dục, bằng không sẽ đau đớn triền miên, bị hành hạ đến mức sống không bằng chết. Hắn cư nhiên xem nhẹ lời cảnh cáo này, một lòng muốn hồi phục pháp lực mau chóng mà bất chấp hậu quả, giờ muốn hối cũng không còn kịp.

Vương Nhất Bác nhìn đống xương cốt rồi nhìn vào lòng bàn tay. Hắn lại giết thêm một người nữa. Khoảng cách giữa thần và ma đang ngày càng mờ mịt trong tiềm thức hắn. Trên trời dưới đất, không ai có thể rành về đặc tính hoa cỏ hơn Tiêu Chiến. Trừ khi Tiêu Chiến nhớ lại chuyện tiền kiếp, nói cho hắn biết cách hóa giải tâm ma do Xà Đảm Quả tạo thành, còn không thì hắn cũng vô phương khống chế nó.

Vương Nhất Bác vắng mặt ba ngày, Phượng Kỳ dẫn Tiêu Chiến đi xem một đoàn xiếc mới tới đế đô, ngẫu nhiên gặp được đại ca và đại tẩu y. Hàn Lưu vừa nhìn thấy Tiêu Chiến đã buông lời mỉa mai:

"Thế đạo ngày càng nực cười rồi. Một tên nam sủng mà cũng dám ngang nhiên lộ mặt giữa ban ngày làm bẩn mắt người khác."

Thê tử của Hàn Lưu khinh khỉnh nhìn Tiêu Chiến rồi hỏi Hàn Lưu: "Hắn là ai vậy?"

"Chính là tên nam sủng được đại tế tư nuôi dưỡng. Vì hắn, đại tế tư còn từ chối thành hôn với Thạc Hồ công chúa. Trước đây chẳng phải đại tế tư thường xuyên đổi tình nhân sao? Ngươi nói ta nghe xem ngươi có bí quyết gì mà giữ chân được ngài ấy đến giờ?"

Phượng Kỳ nổi giận nói: "Ngươi là nam nhân mà mồm miệng chua ngoa không kém gì nữ nhân. Nghĩ thử xem nếu những lời này lọt đến tai đại tế tư, ai sẽ là người chịu thiệt?"

Tiêu Chiến cúi đầu im lặng. Y mà đôi co với bọn họ thì chẳng khác nào làm lớn chuyện, sẽ khiến cho Vương Nhất Bác bị mất hết mặt mũi. Y kéo tay áo Phượng Kỳ: "Chúng ta đi thôi! Không xem nữa."

Thê tử của Hàn Lưu cũng không muốn sinh chuyện, bèn nói: "Đừng để hạng người này làm hỏng thú vui của chúng ta."

Hàn Lưu tự cho mình là đại nhân, không cùng kẻ tiểu nhân so đo nên dìu thê tử hắn lên lầu xem kịch.

"Chúng ta đến chỗ khác uống rượu."

Tiêu Chiến đề nghị. Phượng Kỳ nghe theo y, nhưng khi ra đến gần cửa, Phượng Kỳ vẫy tay áo một cái. Hai phu thê Hàn Lưu như bị thứ gì đó kéo chân, đồng loạt ngã từ trên cầu thang xuống, trở thành trò cười cho mọi người.

Tiêu Chiến hơi cong khóe môi. Y biết Phượng Kỳ lại giống như lúc nhỏ dỗ dành y. Nhưng mà người lớn rồi, tự nhiên suy nghĩ sẽ khác đi. Cho dù có khiến bọn người tổn thương y bị quả báo thì thế nào? Vốn không thể làm liền mặt những thương tích mà họ để lại.

Vương Nhất Bác không bao giờ cho Tiêu Chiến uống rượu. Hắn nói Tiêu Chiến vẫn còn nhỏ. Tuy nhiên, Phượng Kỳ tính tình phóng khoáng, không nghĩ nhiều đến thế. Thỉnh thoảng Phượng Kỳ sẽ mang Tiêu Chiến đi mở mang tầm mắt, ngay đến kỹ viện Phượng Kỳ cũng kéo Tiêu Chiến vào thì sá gì việc uống chút rượu đàm luận chuyện phiếm.

Phượng Kỳ nhìn dáng vẻ như người mất hồn của Tiêu Chiến, đoán biết y có tâm sự nên cũng nhấm nháp vài bình với y rồi lân la nói: "Nếu ngươi không thích bọn họ đến vậy, ta sẽ quay lại cho họ thêm bài học."

"Ngươi cũng không thể với mỗi một người nói xấu ta đều bắt về trừng trị được. Huống hồ, có nhiều người tuy không nói ra mà những ý nghĩ của họ còn xấu xa hơn cả việc nói ra."

"Tiêu Chiến, ngươi lúc nào cũng chỉ biết chịu đựng, không phản kháng, thế chính là nhu nhược. Không trừng trị hết được thì đã sao, ít nhất trừng trị được kẻ nào thì hay kẻ ấy, cũng coi như là tạo tấm gương cho mấy kẻ khác không dám học theo."

Tiêu Chiến sờ tay quanh miệng bình rượu mân mê. Phượng Kỳ nói không sai, y quả thật nhu nhược. Nhu nhược vì y chỉ là một phàm nhân, không pháp thuật, không sức mạnh. Những năm tháng sống ở Hàn phủ dạy cho y một bài học. Kể cả khi y liều mình giãy giụa và chống đối, thì cũng không thay đổi được gì, chỉ càng khiến cho hậu quả thêm tệ hại. Điển hình là việc y vì bảo vệ mẫu thân mà cãi lại đại nương, rốt cuộc suýt mất mạng nếu không phải Vương Nhất Bác và Phượng Kỳ đến cứu kịp lúc. Mẫu thân của y trước lúc lâm chung từng nói, đời này mẹ con y thấp cổ bé họng, chỉ mong được bình an, đừng nên sinh thêm chuyện. Giờ đây y nương nhờ vào Vương Nhất Bác, càng không muốn tạo thêm rắc rối liên lụy hắn.

"Kỳ thực những lời họ nói đâu phải sự thật, ta tức giận làm gì cơ chứ? Ai cũng bảo ta là nam sủng do Nhất Bác nuôi, nhưng Nhất Bác ngay đến một ngón tay cũng chưa từng chạm vào ta. Có lúc ta đã nghĩ...nếu như lời họ nói là thật thì hay biết mấy." Tiêu Chiến gục xuống bàn, mặt phơn phớt hồng, tay vẫn nắm chặt bình rượu. Y không có vẻ gì là say nhưng Phượng Kỳ nghe xong lời này liền khẳng định y say mất rồi.

Phượng Kỳ kéo bình rượu ra khỏi tay Tiêu Chiến, dìu y đứng dậy: "Đừng nói lung tung. Về thôi."

Tiêu Chiến đẩy Phượng Kỳ ra, cười chua chát hỏi ngược lại Phượng Kỳ: "Sao lại là nói lung tung? Lẽ nào ta không thể thích Nhất Bác?"

Phượng Kỳ nhanh tay bịt miệng Tiêu Chiến lại: "Không thể! Ngàn vạn lần không thể! Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Nếu biết ngươi uống say làm loạn thế này, lúc nãy đã không cho ngươi uống. Về mau!"

Phượng Kỳ nắm tay Tiêu Chiến lôi đi xềnh xệch, một lòng chỉ muốn quay về Bắc Đẩu Điện nhanh chừng nào tốt chừng nấy, sợ phải nghe thêm những câu hàm hồ của Tiêu Chiến. Một người là tam điện hạ trốn tội xuống nhân gian, một người là vị thần quân bị đày ải. Hai người họ nếu yêu thích nhau, dính lấy nhau thì chính là càng khiến cho sự tình trầm trọng hơn, rối ren hơn, chỉ nghĩ thôi mà Phượng Kỳ đã thấy kinh tâm rồi. Ngàn vạn lần cũng không để họ ở gần nhau được.

💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro