Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19. Đi Kỹ Viện.

Năm năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, lại kết thúc vừa vặn như thời gian nấu chín một nồi kê vàng. Hoàng đế nổi ghen vì sự tồn tại của Tiêu Chiến, phái cao thủ đến giết y. Thượng Quan Vương Kiệt bấy giờ lao ra khỏi xe lăn đỡ kiếm cho y, thọ mệnh chấm dứt. Độc trong người hắn sớm đã chữa lành. Hắn đóng kịch bao nhiêu năm dài chỉ là để tránh đi sự phiền nhiễu đến từ người cháu ruột hoàng đế.

Tiêu Chiến còn nhớ lúc đó y không quan tâm được gì nữa, ôm lấy cơ thể đẫm máu của hắn trong tay gào thét: "Ngươi biết ta là thần mà, ngươi rõ ràng biết ta là thần. Ta sẽ không chết, tại sao còn phải đỡ cho ta?"

"Ừ nhỉ? Ta biết ngươi là thần, ngươi không chết, nhưng mà..." Thượng Quan Vương Kiệt sờ vào má y, mỉm cười thật buồn nói: "Vì ta thích ngươi, chỉ cần thấy ngươi gặp nguy hiểm, ta liền muốn là người đầu tiên xông ra bảo vệ ngươi. Ngươi là thần hay người thì quan trọng gì với ta?"

Thượng Quan Vương Kiệt cắn chặt răng. Hắn khó chịu cùng cực, toàn thân mềm nhũn, tứ chi rã rời.

Tiêu Chiến điên loạn, nhất thời không nhớ tới Thượng Quan Vương Kiệt chính là tam điện hạ, chỉ cần hắn chết đi, thể xác Vương Nhất Bác sẽ sống lại. Y chỉ biết người mà y đang ôm lấy có hơi thở, có trái tim, và y không muốn người này rời khỏi mình.

"Vương Kiệt, không sao đâu. Ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi."

"Không thể nữa rồi! Thật may vì ngươi là thần. Lúc trước ta nghĩ chúng ta thần nhân cách biệt, thích nhau nhưng không thể cả đời ở bên nhau chính là một nỗi đau, giờ mới cảm thấy ngươi là thần thật tốt. Ta biết ngươi đi theo ta chắc chắn là có lý do, nhưng không biết ngươi có đạt được mong muốn hay chưa? Dù đã đạt được, thì kiếp sau, đợi ta đầu thai, ngươi nhất định phải tới tìm ta. Đây là điều kiện của ta..."

Nói xong, Thượng Quan Vương Kiệt nhắm mắt xuôi tay. Trái tim Tiêu Chiến nghe đau đớn tưởng chừng muốn nổ tung ngay tức thời. Y lay hắn, gọi hắn, ôm siết hắn, làm mọi cách chỉ để hắn có thể thức dậy và mỉm cười với y một lần nữa. Thế nhưng, dù y làm gì, kêu gào thế nào, thể xác kia cũng không thể đáp lời.

Thượng Quan Vương Kiệt chết, thần hồn trả về xác của Vương Nhất Bác, khiến Vương Nhất Bác thật sự tỉnh dậy, nhưng đoạn ký ức lịch kiếp lại mãi mãi bị chôn vùi. Đó là một giấc mộng, mà mộng thì mấy ai lại có thể nhớ rõ? Vương Nhất Bác đến Thanh Lương cung bái phỏng Tiêu Chiến, cảm tạ y đã giúp hắn tỉnh lại. Tuy nhiên, trong ánh mắt hắn không tồn tại bất cứ cảm xúc gì dành cho Tiêu Chiến, chỉ giống như hai vị thần hữu lạnh nhạt lướt qua nhau, tuyệt không lưu lại chút dấu vết gì trong cuộc đời dài đằng đẵng ngàn năm của nhau.

Tiêu Chiến khép kín cánh cửa Thanh Lương cung để tang cho một đoạn tình cảm của chính mình. Rồi một ngày, y bỗng nhiên nhớ tới lời nói sau cùng của Thượng Quan Vương Kiệt:

"Kiếp sau, đợi ta đầu thai, ngươi nhất định phải tới tìm ta. Đây là điều kiện của ta..."

Kiếp sau? Vương Nhất Bác không có kiếp sau. Hắn chỉ có một kiếp này. Thượng Quan Vương Kiệt là một hồi hồng trần thoáng qua của hắn, còn Vương Nhất Bác mới chân chân chính chính là hắn. Tiêu Chiến bỗng thông suốt ra. Dù là Thượng Quan Vương Kiệt hay là Vương Nhất Bác, người mà y yêu chỉ có một. Đó đều là hắn cả.

Tiêu Chiến tìm lại được hy vọng. Y mỗi ngày đều đến cung của Vương Nhất Bác, đôi khi cố ý gặp gỡ chỉ để mỉm cười nhìn nhau một lần, đôi khi nói vài câu, lâu dần trở thành người bằng hữu thân nhất của hắn. Vào lúc y tưởng rằng mình cái gì cũng có thể tỏ bày cùng hắn, hắn lại đi diệt ngư yêu rồi biệt tích một khoảng thời gian. Ngày trở lại, hắn hoan hoan hỉ hỉ nói với y đã phải lòng một phàm nhân. Bầu trời của Tiêu Chiến sụp đổ trong khoảnh khắc.

Trở về thực tại, Tiêu Chiến vừa mở mắt ra sau mấy ngày dài hôn mê liền nắm lấy vạt áo Vương Nhất Bác. Hôm nay thật tình cờ hắn mặc bạch y. Một màu trắng sáng đập vào đáy mắt y. Tiêu Chiến đầu óc còn lâng lâng, không phân biệt rõ là ai đang ở trước mắt, ai đang ở trong quá khứ mới hồi tưởng, vui mừng gọi:

"Vương Kiệt!"

Vương Nhất Bác ngồi bên giường bực bội giật tay áo lại. Hắn không thích nghe từ miệng của Tiêu Chiến gọi tên một nam nhân khác, nhưng nếu hắn nổi giận, tất sẽ lại hành hạ Tiêu Chiến sống dở chết dở. Hắn không muốn y vừa tỉnh đã phải ngất xỉu tiếp.

"Nhìn cho rõ vào!" Vương Nhất Bác khàn giọng nói.

Tiêu Chiến mệt mỏi nhắm mắt rồi lại mở mắt. Cơ thể đau nhức nhắc nhở hắn về hiện thực tàn khốc giữa họ.

"Đều là ngươi cả thôi."

Vương Nhất Bác không hiểu lời này, mà hắn cũng chẳng có tâm trạng truy cứu thêm: "Ngươi tốt nhất đừng chọc giận ta."

Vương Nhất Bác đứng lên, định đi ra khỏi phòng để Tiêu Chiến yên tĩnh nghỉ ngơi. Tiêu Chiến nhìn theo. Vương Nhất Bác và Thượng Quan Vương Kiệt đều dịu dàng với người mà họ yêu. Với Thượng Quan Vương Kiệt, đó chính là y. Còn với Vương Nhất Bác, đáng tiếc lại không phải là y. Dù vậy, nghĩ đến chuyện khi vừa mở mắt liền lập tức trông thấy Vương Nhất Bác, cho thấy Vương Nhất Bác đã luôn ở cạnh y trong suốt thời gian y hôn mê. Y hàm hồ mê lụy, hàm hồ tin rằng đây cũng là sự dịu dàng của Vương Nhất Bác, vậy thì đúng hay sai?

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến gọi tên hắn. Bỏ mặc đúng sai, y muốn nhận lấy sự dịu dàng đầy cám dỗ này. "Đừng đi!"

Vương Nhất Bác quay lại, khóe mắt giật một cái, không tin vào chính tai hắn nên hỏi lại: "Ngươi vừa nói gì?"

"Ngươi đừng đi! Đừng bỏ ta một mình."

"Ta ở lại thì sẽ tổn thương ngươi nữa."

"Chỉ cần là ngươi, ta đều chịu được."

Bị cưỡng bức cũng không sao, bị dày vò cũng không sao, thậm chí cho đến cuối cùng chỉ là thân xác thôi cũng không sao. Miễn là người ở trước mặt vẫn luôn là người mà y yêu nhất, vậy thì y mãn nguyện rồi.

Vương Nhất Bác ngượng ngập bước lại. Tiêu Chiến giơ tay ra muốn nắm lấy tay hắn nhưng với không tới. Vương Nhất Bác thuận theo ý muốn của y, đưa tay về trước cho y nắm. Tiêu Chiến nắm được thì an tâm nhắm mắt lại, ngủ thêm một giấc thật sâu.

Xế chiều, Vương Nhất Bác rời phòng, đúng lúc đụng mặt Phượng Kỳ. Phượng Kỳ vừa đi chơi với Đơn Chu về, trông thấy Vương Nhất Bác bèn giật mình như làm chuyện vụng trộm bị bắt quả tang. Vương Nhất Bác thắc mắc: "Gần đây ngươi rất quái lạ, có chuyện đang giấu giếm ta sao?"

Phượng Kỳ xua xua tay: "Không! Không có gì!"

Vương Nhất Bác tạm cho qua. Nếu là chuyện hắn muốn biết, trước sau rồi sẽ biết. Phượng Kỳ không muốn nói thì hỏi mấy cũng vô ích.

"Trước đây ngươi đã từng dẫn Tiêu Chiến đi kỹ viện?"

"Có vài lần." Phượng Kỳ buột miệng nói, vừa nói xong lại sợ Vương Nhất Bác trách hắn dạy hư Tiêu Chiến nên gỡ gạc: "Cũng không nhiều lắm."

"Dẫn ta đến kỹ viện. Ta muốn xem qua một chút."

"Hả?" Phượng Kỳ ngơ ngác. Người nghiêm túc như tam điện hạ nhà y mà cũng đi kỹ viện, thế đạo đổi trắng thay đen rồi sao?

"Ta không đi được sao?"

Vương Nhất Bác lườm y. Y vội lắc đầu: "Không phải! Ta dẫn ngài đi, chi bằng rủ theo Tiêu Chiến nữa cho vui."

Tiêu Chiến? Y căn bản không còn sức đứng dậy chứ đừng nói là đi được, dù đi được thì Vương Nhất Bác cũng không cho phép y đến nơi đó thêm lần nào nữa.

"Không, chỉ hai chúng ta."

Vương Nhất Bác và Phượng Kỳ đeo mặt nạ đến kỹ viện nổi danh nhất đế đô Hà Hoa Xứ. Họ vừa vào đến cửa, hương thơm của lan huệ đã sực nức bay ra. Giai nhân mặc khách lả lướt qua lại. Rượu nồng và thịt thơm đầy ắp trên các mặt bàn. Tú bà niềm nở chạy ra đón chào họ rồi gọi một dàn cô nương cho họ lựa chọn. Phượng Kỳ đang qua lại với Đơn Chu, không muốn phản bội y sau lưng nên nói với Vương Nhất Bác:

"Tam..." Hai chữ điện hạ sắp nói ra kịp thời được thu lại. "Tam thiếu gia, ta đưa ngài đến thôi, nhưng ta có người yêu rồi, không hưởng ứng theo ngài được."

Vương Nhất Bác liếc Phượng Kỳ. Hắn đâu có nói là đến để phiêu kỹ? Đám người dung tục kia xứng để hắn chạm vào hay sao?

Vương Nhất Bác đưa cho tú bà một xấp ngân phiếu dày, nói: "Chuẩn bị cho ta một phòng qua đêm. Chọn cô nương xinh đẹp và có kỹ năng nhất của ngươi mang đến."

Tú bà đếm ngân phiếu xong thì hai mắt sáng rỡ: "Vị công tử này thật hào phóng nha. Ta lập tức đi chuẩn bị ngay."

Vương Nhất Bác nói với Phượng Kỳ: "Đêm nay ta ở lại đây. Ngươi về được rồi."

Phượng Kỳ được thả liền bay đi ngay. Lát sau tú bà quay trở lại, đích thân dẫn Vương Nhất Bác vào căn phòng được sắp xếp sẵn, đèn hoa ngũ sắc giăng ngang giăng dọc như lễ hội. Vương Nhất Bác yêu cầu thêm: "Gọi một nam nô thông thạo chuyện phòng the đến đây. Sáng mai ta sẽ trả thêm xấp nữa cho bà."

Tú bà kinh ngạc, nhưng nghe nói lại có thêm tiền nên không hỏi han gì, liền làm theo lời hắn. Hai nam một nữ đóng cửa phòng lại, sự tình sau đó thế nào thì bà không dám suy đoán tiếp. Chắc hẳn rất hoang đường.

Vương Nhất Bác ngồi ở bàn hoa, rót rượu ra ly, thong thả nhấm một ngụm rồi chỉ vào nam nô và kỹ nữ: "Hai người các ngươi, dùng hết toàn bộ kỹ năng mà các ngươi biết quan hệ cho ta xem. Nếu như ta vừa ý, các ngươi cũng sẽ được thưởng ngân phiếu."

Nam nô và kỹ nữ ngơ ngác một trận thật lâu, lần đầu mới gặp được vị công tử có sở thích lạ như hắn. Hắn hỏi lại: "Không muốn ngân phiếu sao?"

"Muốn!" Nam nô đáp nhanh, lật đật ôm kỹ nữ lên giường. Hai người lúc đầu còn rụt rè, sau càng làm càng hăng, thoát bỏ toàn bộ y phục, cơ hồ chẳng còn biết đến sự tồn tại của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vừa uống rượu vừa nhìn họ, mi mắt động tới động lui, đem những chuyện họ làm ghi nhớ lại. Thế này so với việc coi xuân cung đồ học hỏi thêm kiến thức phòng the càng hữu hiệu hơn.


💚🦁🐰❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro