chương 6
*Ba ngày sau:
"Ngồi yên coi! Uống thuốc lắc à? "- Nó đưa tay thay băng trên đầu cho hắn.
Hắn cứ như con lật đật ngã qua ngã lại làm nó cáu tiết. Nó vặn vẹo cái đầu của hắn đủ kiểu xém tí nữa là hắn bất tỉnh "lần ba". Hắn nhăn nhó:
" Nhẹ tay chút coi! Đau!!!!"
" Anh cứ lúc lắc cái đầu làm tôi quấn sai rồi nè! Trời ơi!" - nó nổi điên lấy dải băng kéo xuống siết cổ hắn.
" Ặc....ặc....."
Nó buông ra rồi chửi hắn xối xả:
" Cái thứ lì lợm! Trâu bò đầu thai anh à? Không quấn không thay cái gì nữa hết! Tự mà làm. Hứ......"
Hắn nhướng mày, thằng nhóc này vong ơn bội nghĩa thật. Mới hôm trước hứa là sẽ chăm sóc hắn cẩn thận để chuộc lỗi hôm nay lại trở mặt rồi. Đúng là cái thứ cứng đầu cứng cổ mà. Hắn hếch mặt:
" Ừ nhóc không làm thì thôi! Tôi gọi điện ấy em "chân dài" làm! Xí....Tưởng nhóc có giá lắm à?" - Nó chưng hửng mặt mày, mặt nó đỏ lên vì giận dữ.
Tên khốn này! Anh dám nói tôi không có giá hả? Dám so sánh tôi với lũ chân dài diêm dúa ấy hả? Tóc nó muốn dựng đứng vì tức giận. Nó tiến đến gần hắn, mặt đối mặt với hắn nở nụ cười trìu mến. Khoảng cách của cả hai khá gần, hắn bắt đầu lắp bắp:
" Nhóc....nhóc....muốn gì đây?"
Nó không trả lời, nó lấn tới cố gắng xóa đi khoảng cách của cả hai. Hắn đỏ mặt, tim như muốn nổ tung. Nó đang tấn công trước đấy à? Ôi trời ơi! Hắn ngất ngây vì sung sướng! Hắn bị nó dồn ép đến nỗi nằm hẳn xuống giường. Nó đang làm cái quái gì thế này? Hắn đắc chí trong bụng vì chắc nó không kiềm chế nổi trước vẻ đẹp trai của hắn rồi. Phen này không "cưa" mà nó tự "đổ" hahahaha..........
Đang đắm chìm trong những mộng tưởng, bỗng hắn cảm thấy bản thân mình bị thiếu oxi trầm trọng.
"Ưm....ưm.....ưm"
Nó lấy gối ấn chặt vào mặt hắn, miệng nó không ngừng chửi rủa:
" Tên khốn! So sánh tôi với mấy loại chân dài của anh hả? Tôi không có giá hả? Được! Vậy tôi sẽ cho anh biết cái giá đã chọc giận tôi! Grừừừ........CHẾT ĐI!!!!!!!!!"
Hắn không ngừng giẫy giụa nhưng nó đã ngồi hẳn lên người hắn rồi. Tay chân hắn không thể cử động được vì đã bị chân nó kẹp chặt.
"ƯMmmmmm......ưmmmmm"
Hắn không la hét được gì hết. Người ta nói chết vì trai là cái chết lai rai mà ta...... Sao trông hắn có vẻ thê thảm nhỉ??? Cái này đúng hơn là chết vì ngu......chết thấy lu bu quá! Hic.... Chia buồn nhá! Bible hưởng dương....
" Oái! Build! Sao vậy? Xuống! Xuống nhanh!"
Cả bọn vào vừa kịp lúc lôi nó xuống khi hắn đang trút những hơi thở cuối cùng. Sau cái gối là hai mắt hắn đang trợn ngược, tình hình này chắc phải ở lại bệnh viện tiếp rồi.
Nó vẫn chưa hết tức giận mà còn toan đến đánh hắn, may sao có Pete giữ nó lại. Đúng là cái miệng hại cái thân! Đáng đời!
Hắn xuất viện trễ hơn dự tính, miệng hắn không ngừng nguyền rủa nó. Nào là thằng nhóc chằn tinh, đồ yêu quái, ác quỷ giết người,.... nhưng hắn chỉ nói khẽ không dám cho ai nghe (định ở bệnh viên luôn thì cứ nói).
Hắn về nhà nghỉ học mấy ngày liền, nó ở trường trông đứng trông ngồi không thấy hắn đâu đâm ra vừa lo vừa giận.
Hắn thì không nói gì nhưng Tankhun cũng xin nghỉ. Pete cũng lấy làm lạ nhưng không cách nào liên lạc với Tankhun. Pete bỗng cảm thấy chán nản khi cứ nhìn cảnh cậu nghỉ học.
.....................................................
*Trong giờ học:
" Hai anh em "lì lợm" dạo này sao thế nhỉ? Thấy suốt ngày cứ trưng cái mặt đưa đám đến trường là sao?" - Type thì thào.
" Ai biết đâu! Chắc là tương tư ai rồi!!!" - Porsche vừa chơi game vừa trả lời.
Hai cậu tạm ngưng cuộc nói chuyện vì sợ nó nghe thấy. Ai làm việc nấy. À mình quên mọi người xem thứ tự ngồi của tụi nó: Kinn - Porsche , Type - Tharn , Pete - Tankhun, Build - Bible.
" Type!!!" - Tharn gọi.
" Gì?" - cậu nhóc đáp cộc lốc.
" Tối nay em có bận gì không?"
" Không bận chẳng lẽ khỏa thân à?" - cậu nhóc nói móc anh.
" À anh xin lỗi! Thế tối nay em có rảnh không?" - anh cười hiền.
" Không!" - cậu nhóc dứt khoát.
Anh cười rồi tiếp tục học, có lẽ vẫn còn giận chuyện lúc nhỏ lắm đây mà. Anh không trách Type mà đang cố gắng kéo cậu nhóc quay trở về với mình. Quay trở về lúc cả hai suốt ngày cứ quấn quýt bên nhau mặc dù toàn là gây lộn.
........................................................
*Tối hôm đó:
Tharn pha xong tách cafe định bước lên lầu thì nó gọi lại:
" Pí Tharn!
" Sao vậy nhóc?"
Nó đưa cho anh cái hộp quà to màu hồng rồi bảo:
" Anh đem lên phòng cho Type giúp em nhé! Ba mẹ nó vừa gửi qua đấy!"
Anh gật cái đầu rồi cầm lấy bước lên lầu. Anh đứng trước cửa phòng Type gõ cửa mãi nhưng không thấy cậu nhóc đâu, anh vặn cửa bước vào định để lên bàn cho cậu nhóc rồi ra ngoài. Thế nhưng anh đi cái kiểu "Sài Gòn Chợ lớn" hay gì không biết mà chân nọ lại vấp vào chân kia.
Thế là anh ngã, cái hộp trên tay văng xuống đất và đồ đạc bên trong văng cả ra ngoài. Toàn là khung ảnh, những cái khung ảnh được đính đá ruby trong rất đẹp. Anh cuống cuồng nhặt vội vào và đặt lên bàn như thể chưa hề có ai mở ra.
Bỗng anh sững người, trên chiếc bàn ấy đầy khung ảnh và những tấm ảnh đó có anh. Một cậu bé khoát vai một cậu nhóc cười híp cả mí. Từ bàn học đến bàn vi tính, bàn cạnh giường ngủ,... đâu đâu cũng có ảnh của hai người lúc nhỏ.
Anh thấy có một thứ cảm xúc gì đó vỡ òa ở trong tim, hình ảnh ngây thơ và tinh nghịch của Type 10 năm về trước như ùa về. Anh đưa tay sờ vào từng cái khung ảnh và anh bắt gặp có một xấp ảnh dường như vừa được chụp đang đặt ở trên bàn.
Có lẽ số khung ảnh mới được gửi về để lồng những tấm ảnh này vào. Anh tò mò nhấc lên xem. Lại là ảnh của anh, những tấm ảnh được chụp lén khi anh cười rất hồn nhiên. Những nụ cười ấy thật đẹp.
"Cạch"
Đang ngây người thì Type đã vào phòng. Thấy anh cầm những tấm ảnh Type chụp lén anh, cậu lúng túng chạy đến giật lại:
" Sao anh đụng vào đồ của tôi? Ra ngoài đi!"
Anh bật cười, đưa tay xoa đầu cậu nhưng cậu đã nhanh chóng tránh né. Anh châm chọc:
" Hâm mộ anh cuồng nhiệt lắm sao?"
Mặt cậu đỏ ửng cả lên, ngày thường sỉ diện làm chi để hôm nay ê chề vậy nè! Thiệt tình cậu muốn chui xuống mặt đất quá! Bị người ta nắm được thớp rồi, lại còn là những tấm ảnh chụp lén nữa chứ!!! Quê quá đi mất! Thế là cậu lao đến tấn công anh, anh né đòn và ôm cậu vào lòng thủ thỉ bên tai.
" Rõ ràng là còn thích anh mà! Tội gì phải giấu chứ?"
Cậu nhìn anh mà môi cậu run lên bần bật. Đôi mắt to tròn trở nên trong suốt và long lanh nhìn anh.
Bỗng cậu òa khóc như một đứa trẻ vừa bị đánh đòn. Cậu không ngừng dùng tay đánh vào ngực anh:
" Tôi ghét anh! Hức....hức....Sao lại xuất hiện trước mặt của tôi chứ? Sao không đi luôn đi!!!! Hic...hic...."
Anh mỉm cười siết cậu vào lòng, tim anh cũng đang có một thứ cảm xúc rất khó tả. Anh hôn lên tóc cậu:
" Còn giận anh à? Anh xin lỗi vì lúc ấy đã đi không nói với em tiếng nào! Nhưng thực sự.....anh đã rất nhớ em!"
Cậu vẫn cứ khóc và hai người cứ ôm nhau mãi. Cậu đưa tay siết chặt lấy người anh:
" Không được đi nữa...hic...Từ nay không được đi nữa! Hức...hức...."
" Anh biết rồi! Anh yêu em! Anh sẽ không xa em nữa!"
Pete cười tinh nghịch đưa tay gạt nước mắt của cậu. Type cũng mỉm cười, nụ cười hiền dịu làm anh thấy hạnh phúc.
Đêm hôm đó có hai người ngủ rất ngon còn hai người khác thì.......lăn qua, lăn lại, lọt giường, leo lên, lăn tiếp, té tiếp, leo tiếp, tới sáng. Haizzz yêu thì nói ra cho rồi! Ém chi cho khổ không biết!
.............................................................
*Sáng hôm sau:
Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời. Ánh mặt trời ấm áp bao trùm lên ngôi biệt thự Hắc Long.
Tharn và Type thức dậy từ rất sớm chuẩn bị buổi sáng, họ cứ như là một đôi vợ chồng trẻ ấy. Porsche và Kinn tỏ ra ngạc nhiên nhưng đáp lại chỉ là nụ cười cho qua của hai người.
Build và Pete lết thết xuống lầu, cả hai xuất hiện làm bốn người kia giật mình.
" Trời trời! Nhà mình nuôi gấu trúc khi nào vậy? "- Kinn hỏi.
" Cái này giống diễn viên đóng phim kinh dị hơn ấy nhỉ?" - Porsche cũng tham gia nhận xét.
Build và Pete mệt mỏi ngồi vào bàn, Type đặt hai phần ăn xuống rồi bảo:
" Hai người thức đếm muỗi à? Làm gì mà như nhát ma người ta vậy?" - Cả hai im lặng không nói gì, họ bắt đầu bữa ăn.
Ăn xong, mọi người ra ngoài đi chơi hết còn hai anh em "panda" ở nhà. Cả hai hết thở dài rồi lại ngáp. Trong họ chẳng còn chút sức sống nào cả. Nó bật tivi rồi lại tắt, tắt rồi lại bật. Pete hỏi nó:
" Hôm nay em không đi đâu à?"
" Có.....Em sắp đi chết!"
" Chết ở đâu? Cho anh theo luôn đi!"
" Haizz không biết thần chết có chịu nhận hai đứa quậy phá như mình không nữa!"
Cả hai lại im lặng. Bất chợt anh và nó đồng thanh:
" Anh/em có địa chỉ nhà Bible00 xe/Tankhun không?"
Cả hai trân mắt ra nhìn nhau:
" Vậy là anh/em......." - đồng thanh tập 2.
" Em/anh có này...... "- tập 3.
Họ hí hửng trao đổi rồi trở về phòng thay đồ tức tốc ra ngoài. Tâm trạng cả hai tốt hơn hẳn. Thấy hai anh em nhà này hâm hâm sao ấy nhỉ???
Pete đi thẳng đến cái địa chỉ mà nó đưa. Nơi đây là khu nhà rất ít người ở, chỉ thưa thớt vài ngôi biệt thự.
Nhà của Tankhun là một trong số những căn to nhất, đẹp nhất. Thật xui cho anh là cậu vừa ra ngoài đi dạo rồi, thế nên khi anh bấm chuông chẳng ai ra mở cửa cả. Anh buồn bã lê gót chân tản bộ trên đường. Lúc nãy anh đi xe buýt đến bây giờ đi bộ về là đúng rồi.
Anh ghé vào một quán cafe mang phong cách châu Âu bên đường. Anh gọi một ly America rồi ngồi ngắm dòng người qua lại.
Lòng anh thấy nhẹ tênh. Cứ như thời gian đang trôi mà anh vẫn đứng đấy vậy. Ly cafe nóng bóc khói nghi ngút giúp anh vơi đi phần nào muộn phiền trong lòng.
Ngồi trước khung cảnh ấy, lòng anh lại xao xuyến nhớ đến hình ảnh một người con trai. Người con trai mang vẻ đẹp kiêu sa nhưng lại rất lạnh lùng.
Chẳng biết từ khi nào mà anh lại muốn quan tâm, lo lắng đến cậu. Muốn mang lại cho cậu cảm giác an toàn và giúp cậu yên tâm chìm vào giấc ngủ say khi trời đêm xuống.
Những đêm ở cùng cậu trong bệnh viện, anh không thể nào quên được tiếng cậu khóc thút thít khi đang cố gắng nhắm mắt tìm đến giấc ngủ. Anh không thấy mặt ba mẹ cậu cũng như một lời hỏi thăm nào từ họ khi cậu nhập viện. Có lẽ đó là lý do lúc nào đôi mắt cậu cũng chứa đầy sự cô đơn, lạnh lùng.
Anh thả mình theo những dòng suy nghĩ và bất ngờ anh bắt gặp bóng dáng người con trai u buồn đó trong dòng người đông đúc.
Người con trai ấy khoát trên người một áo thun với quần jean đơn giản đang chậm rãi bước đi.
Bỗng một chú cún con chạy đến bám lấy chân cậu. Một nụ cười đẹp như nắng sớm mai nở trên môi khiến cậu trở nên đẹp lạ lùng. Cậu bế chú cún con lên và ngồi xuống một cái ghế đá gần đấy. Chú nũng nịu nằm yên trên đùi cậu, để cho cậu vuốt ve bộ lông màu nâu xinh đẹp của mình. Đôi bàn tay mịn màng ấy dịu dàng làm chú cún chìm vào giấc ngủ.
" Có phải tao là người rất may mắn không nhỉ? Có một cậu bạn rất dễ thương luôn muốn bảo vệ cho tao, một chàng trai tốt bụng luôn âm thầm quan sát và giúp đỡ tao nữa. Nhưng sao tao cứ cảm thấy mình không xứng đáng để nhận những thứ đó từ họ? Vì sao vậy?" - cậu thở dài tâm sự với chú cún.
Cậu nhìn chú cún âu yếm rồi một giọt nước mắt khẽ lăn xuống. Một cậu nhóc dễ thương tiến đến gần Tankhun:
" Anh ơi! Rich ngủ rồi ạ?"
Tankhun giật mình đưa tay quẹt vột giọt nước mắt, nở nụ cười với cô bé:
" Đây là chó của em hả? Anh xin lỗi!"
Cô bé thấy những giọt nước li ti còn vương ở khóe mắt Tankhun vội đưa tay lên lau hộ rồi đưa cho cậu thanh kẹo sôcôla, cô bé cười híp mí trông rất đáng yêu:
" Anh đừng khóc nhé! Em cho anh này! Anh "hoàng tử" bảo khi buồn ăn kẹo sôcoola sẽ hết buồn! Hihi....."
" Anh "hoàng tử"? "- cậu ngạc nhiên.
" Vâng! Lúc nãy anh ấy đi vội quá nên đụng trúng em, em đã khóc vì bị trầy chân nhưng anh ấy đã cho em thanh kẹo này và giúp em băng bó! Thế là em không khóc nữa!"
" Thế sao em lại gọi anh ấy là hoàng tử?"
Cô bé cười hồn nhiên:
" Vì anh ấy đẹp trai lắm ạ! Giống như trong những câu chuyện cổ tích em hay coi ấy!"
Cậu cười hiền hậu xoa đầu cô bé rồi nhận lấy thanh kẹo. Cô bé bế chú cún đang say giấc quay sang chào cậu rồi bước đi. Cậu nhận ra cuộc sống này còn những điều rất tươi đẹp chứ không u ám như cậu đã nghĩ.
Và rồi một hoàng tử xuất hiện trước mặt cậu, không phải là hoàng tử mà vì anh ta đẹp như một hoàng tử. Cậu ngỡ ngàng đứng bật dậy khỏi ghế đá công viên.
" Sao mấy hôm nay em không đi học? Có biết là tôi lo lắng lắm không hả?" - anh lên tiếng trách móc.
" Tôi....tôi... "- cậu nghẹn lời và bỗng cảm thấy nước mắt trực trào ra.
Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt đưa tay gạt lấy nước mắt của cậu. Sao đứng trước anh, cậu cảm thấy mình nhỏ bé quá. Anh là một người con trai rất tuyệt vời!
" Đừng khóc! Dù cả thế giới này có quay lưng với cô......thì vẫn còn có tôi!"
Anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng để giọt nước mắt nóng hổi ấy thấm vào vai anh. Tankhun đưa tay siết chặt lấy anh và nhận ra cuối cùng cũng có một bờ ai an toàn, đáng tin cậy dành cho cậu.
Thực ra anh đã tìm hiểu về cuộc sống của cậu. Do niềm đam mê làm DJ, cậu đã lén đi học về lĩnh vực đó. Nhưng gia đình cậu là một gia đình gia giáo và luôn sống theo nếp cổ đại nên đã ngăn cấm. Cậu quyết định dọn ra khỏi nhà.
Tuy ngoài mặt họ tặng cậu biệt thự, chu cấp tiền ăn học nhưng thực ra họ đã xem cậu không phải là con trai từ lâu lắm rồi. Cậu sống tách biệt với gia đình khi chỉ mới 12 tuổi. Sống vì niềm đam mê, vì ước mơ thì có gì là sai chứ?
Hàng đêm, anh lén đi theo cậu từ quán bar về nhà vì sợ cậu gặp nguy hiểm. Cái bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu bước đi cô độc trên đường làm anh chạnh lòng.
Những khi cậu ngồi phịch bên vệ đường khóc sướt mướt, anh trách mình vì không đủ can đảm chạy đến ôm cậu vào lòng. Anh chỉ dám theo cậu đến đầu đường rồi về nhà vì sợ cậu sẽ phát hiện, thế nên anh vẫn không hề biết là cậu đang sống ở đâu cho đến khi xin nó cái địa chỉ.
Cuộc sống khép kín của cậu biến cậu thành một con người xa lánh thế giới bên ngoài. Cậu đâu hay biết là có một người đang âm thầm chia sẻ giúp cậu nỗi cô đơn ấy.
Từ khi anh gặp cậu, có lẽ những lần cậu khóc nhiều hơn những khi cậu cười. Ở trường cậu không hề bộc lộ cảm xúc nhưng những lúc chỉ có một mình, cậu mới thực sự cảm nhận được sự cô độc, lẻ loi đang lấn át tâm trí.
Khi đó cậu chỉ biết khóc và chỉ anh nhìn thấy những giọt nước đó. Thế nhưng cậu chưa một lần nhìn thấy ánh mắt xót xa của anh dành cho cậu.
Phải! Anh luôn đứng bên lề cuộc sống của cậu.
.........................................
Anh và cậu cùng ngồi trên ghế đá công viên. Anh mở lời:
" Cậu đã khỏe hẳn chưa?"
Tankhun gật đầu, đưa ánh mắt ngượng ngùng nhìn anh. Cậu nói nhỏ trong miệng:
" Cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi!"
" Không có gì đâu! Tôi nghĩ cậu cười sẽ đẹp hơn đấy!"
Cậu nở nụ cười nhẹ nhìn anh. Anh đã yên tâm phần nào. Cô nhóc lúc nãy quay lại và đang dắt theo chú cún. Cậu gặp anh thì nhảy lên vui mừng:
" A! Anh "hoàng tử"! Anh quen biết anh xinh đẹp này ạ?"
" Nhóc lúc nãy đây mà! Bọn anh là....."
" Anh là công chúa của anh chứ gì!" - cô bé chu chu cái môi trông đáng yêu hết sức.
Tankhun bật cười trông vô thức. Pete nhấc bổng cô bé lên còn chú cún thì nhảy vào lòng Tankhun. Anh cười tươi với cô bé:
" Em làm gì ở đây vậy?"
Cô bé gãi đầu rồi lại thốt lên:
" A đúng rồi! Em cùng Rich đi tìm thêm hai bạn để chơi trò chơi! Tụi bạn của em đang chờ trong công viên! Em và Rich không tìm được thì bọn nó sẽ không cho em và Rich chơi cùng đâu!"
Cô bé xụ mặt xuống làm hai cái má trắng hồng phúng phính cũng xụ theo. Anh xoa xoa đầu cô nhóc:
" Thế anh có chơi cùng được không?"
" Dạ được ạ! Nhưng mà vẫn còn thiếu một người!"
Anh nhìn sang Tankhun, cười tinh nghịch:
" Đừng nói cậu để cho nhóc và Rich bị bạn bè nghỉ chơi nhé!"
Tankhun ôm chú cún đứng lên:
" Ơ....nhưng mà.....tôi....."
Anh nắm lấy tay cậu rồi chạy theo cô bé lúc nãy.
" Đi thôi!"
Trong giây phút đó cậu không cảm nhận được gì ngoài việc tim mình đang lệch nhịp. Cậu nhìn anh đang nắm lấy tay mình mà trong lòng không khỏi vui một cách kì lạ. Bất giác cậu cười, nụ cười tươi của một cậu nhóc 17 tuổi.
Ngày hôm đó trôi qua một cách rất nhanh chóng. Họ cùng lũ trẻ vui đùa trong công viên. Chúng nó bắt anh làm đủ mọi thứ như cướp, quái vật, người xấu,... toàn là vai phản diện để tụi nó tiêu diệt.
Họ chơi đuổi bắt và trốn tìm nữa. Rich rất khôn, nó luôn giúp anh tìm ra mọi người. Cô nhóc kia chạy nhảy tung tăng cười híp cả mắt.
Sao trông họ giống như đang chơi đùa với lũ con quá vậy nè? Cuối cùng tụi nó chơi trò đám cưới (mô phật!).
Thế là cả hai phải đóng vai cô dâu, chú rể bất đắc dĩ. Cô nhóc kia và Rich đứng phía trên làm cha sứ, bọn nhỏ còn lại làm khách đến dự tiệc.
Cô nhóc giả giọng tôn nghiêm:
"E hèm! Nè con, con có đồng ý lấy........ủa mà anh tên gì?" - nó hỏi Tankhun.
Anh và cậu cùng bật cười, cha sứ gì mà kì cục vậy nè! Cô nhóc lấy lại phong độ:
"Cười cái gì? Ta không hỏi nữa! Ta biết rồi! "- tiếp tục hắn giọng - "Nè con! Con có đồng ý lấy "Công chúa" làm vợ không? Dù có trải qua chuyện gì đi nữa cũng không bỏ rơi cậu ấy!"
Ánh mắt Pete trở nên chân thành hơn lúc ban đầu, anh đáp:
"Con đồng ý!"
Cô bé quay sang Tankhun:
" Con có đồng ý lấy "Hoàng tử" làm chồng không? Dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ mãi mãi bên nhau!" (mới có 6 tuổi mà nói được mấy lời này hả ta???)
Tankhun đơ người, mặt cậu hơi hồng hồng vì nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Pete dành cho mình. Sao cậu thấy giống đám cưới thật quá nhỉ? Cậu lắp bắp:
" Con....con...đồng ý!"
" YEAHHHHH! "- Cả lũ nhóc la lên.
Cô nhóc tiếp:
" Ta tuyên bố! Từ đây hai con là một cặp không ai có thể chia lìa!!!!!"
" HÔN ĐI! HÔN ĐI!!! "- lũ nhóc lại la lên.
Cái này làm hai người ngượng chín mặt, hết đám cưới rồi lại hôn. Đúng là lũ con nít quỷ! Cả Rich cũng đứng bằng hai chân sủa gâu gâu như cỗ vũ. Cô nhóc nhảy cẫng cẫng lên:
" Hôn đi! Mau lên! Không hôn ta không cho về!!!!!"
Anh hạ thấp người xuống và mặt đối mặt với cậu, cậu lầm bầm trong miệng:
" Anh làm thật à?"
" Không! Chỉ để che mắt tụi nhỏ thôi! Đứng nghiêng như vậy chắc không ai thấy đ....ưm..."
Chưa nói hết thì Cô bé kia đã đứng lên ghế đá ấn đầu anh và mặt cậu và thế là môi chạm môi. Cả hai đứng hình trong giây lát và lập tức đứng thẳng dậy.
Khỏi phải nói là ngượng đến mức nào rồi. Mặt cả hai đỏ như quả cà chua ấy! Tụi con nít hò hét quá chừng.
Mặt trời từ từ khuất sau núi, ánh hoàng hôn ngọt ngào buông xuống thành phố. Tụi nhỏ chia tay hai người ra về, riêng cô nhóc kia thì xin số điện thoại cả hai và bắt hai anh phải đưa về.
Pete cổng cô bé còn Tankhun thì bế Rich. Ai ngờ đâu nhà của cô bé lại đối diện với nhà của Tankhun. Mẹ cô bé ra mở cửa, một người phụ nữ rất trẻ và hiền:
" Mia! Con đi chơi về trể vậy? Có mệt không nào? Còn hai cậu là...."
" Dạ con là bạn của Mia!"- Pete hồn nhiên giới thiệu. Tankhun nguých tay vào anh, cậu quay sang cười với mẹ Mia:
" Cháu ở nhà đối diện, gặp Mia ở công viên nên đưa em ấy về!"
" À thế thì cám ơn cháu nhiều nhé!!! Thỉnh thoảng con nhớ sang nhà cô chơi!"
Tankhun gật đầu rồi tạm biệt cô chủ nhà quay về. Pete lẽo đẽo theo sau. Cậu đứng trước cổng nhà thì chưng hửng lục túi xách, vẻ mặt cậu hoang mang:
" Đâu mất rồi? Đâu rồi?"
" Cậu mất gì à?"
" Chìa khóa nhà!"
" Chắc rơi ở đâu đó thôi! Cậu có nhớ lần cuối gặp nó là khi nào không?"
" Lúc sáng khi ra khỏi nhà định đi dạo!"
- Vậy cô đã đến những đâu?
- Chỉ công viên thôi!
- Chắc là rơi ở đó! Đến đó tìm thôi!
Pete kéo Tankhuna chạy đi. Họ tìm ở công viên cho đến khi trời sụp tối. Cậu mệt rã rời vì từ chiều đến giờ vẫn chưa được ăn gì. Nghỉ mệt chốc lát thì họ lại tìm tiếp. Cuối cùng Pete cũng tìm được dưới băng ghế đá. Tankhun mừng rỡ nhận lấy rồi về nhà. Anh đưa cậu về vì sợ cậu gặp nguy hiểm, giờ đây anh đã có thể chính thức đưa cậu về mà không cần lén lút đi theo phía sau nữa. Cậu càng đi càng chậm, vẻ mặt cậu bí xị. Anh dừng bước quay lại:
" Sao thế?"
" Tôi mệt quá!!!!"
Anh mỉm cười rồi ngồi xuống trước mặt cậu. Cậu ngạc nhiên:
" Anh làm gì thế?"
" Lên đi tôi cõng cô về nhà!"
" Ơ nhưng mà tôi....."
Không đợi cậu nói nhiều, anh vòng lấy tay cậu rồi cõng cậu trên lưng. Họ đi chậm rãi về nhà, ánh đèn đường hiu hắt in bóng họ trên mặt đường. Cậu thỏ thẻ bên tai anh:
" Cám ơn anh!"
" Vì điều gì?"
" Vì tất cả!!!!!!"
Anh mỉm cười và họ lại tiếp tục chặn đường. Cậu nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh, cảm thấy sao lòng mình lại thanh thản đến thế.... Tình yêu đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi nhưng nó lại chưa đầy cảm xúc.
Cả ngày hôm nay chúng ta cứ lo cho couple Pete Tankhun mà quên mất nó nhỉ? Quay lại ban sáng nhé mọi người!
Nó lái xe đến địa chỉ mà Pete đưa cho, là ngôi biệt thự hơi bị bề thế ấy nhỉ?
Nó xuống xe bấm chuông. Đứng đợi muốn rụng cặp chân mà chả ai ra mở cửa cả. Trong nhà thì tiếng nhạc vỗ ầm ầm, hèn gì không nghe là đúng rồi. Đừng nói thằng cha này cắn thuốc lắc và đang mở nhạc để phê thuốc đấy nhé! Nó đạp lia lịa vào cổng miệng thì không ngừng chửi rủa:
" Tên tâm thần làm chuyện ruồi bu! Chết mất xác trong nhà rồi à! Tên điên khốn kiếp!"
Nó quơ tay múa chân loạn xạ, nó đâu hay biết rằng trong nhà có một kẻ vừa xem hình nó vừa cười như điên chứ không hề phê thuốc như nó nói.
Hắn ngồi trước màn hình tivi quan sát nó thông qua camera. Thằng nhóc này cũng hâm phết! Tuy có hơi hung dữ nhưng nhan sắc nó cũng thuộc hàng "mỹ nam" đấy nhỉ?
Hắn cười thích thú để xem nó sẽ chịu không nổi bỏ về cho coi. Nụ cười hắn tắt ngấm khi nó lùi ra xa khỏi cánh cổng, đừng nói là quăng bom phá cổng nhá! Oh my god lạy chúa tôi! Hắn thấp thỏm không yên và đứng bật dậy.
Hắn có phần nhẹ nhõm khi nó chả có dấu hiệu gì là châm lửa hay kích ngòi. Nó lùi ra xa lấy trớn, bay đến đạp lấy cái bồn hoa trước cổng và bay vút lên cái bờ tường cao gần 3m của hắn khá dễ dàng. Hắn xém lọt ghế căng mắt ra. Thằng nhóc này biết king kong hả trời?????
Về phần nó sao khi đã bay lên bờ tường một cách dễ dàng thì mới nhìn xuống đất. Nó hốt hoảng xém té may mà kịp giữ thăng bằng. Chết cha rồi! Sao mà xuống đây?
Trán nó đẫm mồ hôi nhìn cái bờ tường cao ngút ngàn. Từ đấy nhảy xuống dưới á? Không què dò cũng lọi cẳng. Hic sao lúc nãy mình bay lên đây không tự chủ vậy nè? Bây giờ thì ai giúp nó đây? Trừ phi là đôrêmon xuất hiện cho nó mượn chong chóng tre thôi.... Hết rồi! Đời nó đã tàn!
Đang hoang mang thì nó nghe cái giọng chói tai quen thuộc:
" Ê nhóc khìn! Cậu làm gì trên đó thế hả? Xuống mau!"
Hắn đứng bên dưới gọi nó, nó thấy hắn thì bỗng dứng rưng rưng:
" Tôi....tôi....không xuống được!"
" Leo lên được thì phải xuống được chứ!"
" Lúc nãy tôi đâu có leo! Tôi bay mà!"
" Vậy thì bây giờ bay xuống đi! "- hắn cười thách thức.
Nó nóng phừng phừng, giờ phút này mà hắn còn giỡn được là sao? Thiệt tình muốn đá vô cái mặt đáng ghét đó một phát hết sức nhưng mà chân nó đâu có dài đến 3m. Nó ủ rũ mặt mày:
" Giúp tôi đi tôi muốn xuống!"
Hết cách, hắn dang tay ra rồi bảo:
" Nhảy xuống đại đi! Chụp được thì sống không chụp được thì chết!"
Hắn đang nhọc gan nó đây mà, tên khốn! Chân tôi mà chạm đất anh sẽ biết thế nào là lễ hội. Nó quát:
"Anh khùng à? Nhỡ anh cố tình không chụp thì sao? Chẳng lẽ lúc đó tôi phải chết oan vì câu nói ngu xuẩn của anh à?"
Thế là nó trở nên ương ngạnh không chịu xuống mặc cho hắn thuyết phục. Hắn nói đến gãy cả lưỡi mà nó vẫn ngoan cố ngồi trên đó. Thằng nhóc này ăn cái giống gì mà lì thật!!!!
" Ê BUILD! CÓ CON ONG BỰ TỔ CHẢNG ĐANG BAY TRÊN ĐẦU NHÓC KÌA!!!!!"
" Đâu? đâu? ÁAAAAaaaaa............ aaaaaaaaaaa............. " - nó mất thăng bằng ngã xuống.
"Phịch"
Nó tiếp đất ngoạn mục và lăn hết mấy vòng dưới đất. Nó từ từ mở mắt, xem xét tay chân rồi reo lên:
" SỐNG RỒI! SỐNG RỒI!"
Trong khi nó đang la hét như điên thì hắn nằm bất tỉnh dưới chân nó. Nó hốt hoảng:
" Ê Bible! Sao vậy?" - nó vỗ vỗ vào mặt hắn, áp tai vào ngực nghe nhịp tim. Rõ ràng là hắn còn thở mà, chưa chết. Bất chợt hắn dùng tay giữ chặt nó áp vào ngực mình không để nó ngồi dậy.
" Một lát thôi! Tôi sẽ khỏe lại! "- hắn thủ thỉ.
Giây phút đó phải nói sao nhỉ? Thời gian như ngừng trôi, hai con tim hòa làm một nhịp. Nó khẽ nhắm hờ đôi mắt ngoan ngoãn nằm trên ngực hắn như một chú mèo. Lồng ngực hắn rắn chắc thật, chắc là chăm tập thể hình lắm đây mà! Nó khẽ động đậy làm hắn giật mình.
" Tôi mỏi quá! Ngồi dậy đi!" - nó rời người hắn.
Hắn đỏ mặt ngồi dậy né tránh ánh mắt của nó, hắn không hiểu nổi bản thân vừa làm cái quái gì nữa? Hắn đứng lên đi thẳng vào trong nhà:
"'Nắng quá! Vào nhà đi!"
Nó nhìn theo hắn với ánh mắt cực kì khó hiểu nhưng rồi cũng bước theo.
Bên trong căn biệt thự là một không gian vô cùng sang trọng được trang trí khá là công phu. Những bóng đèn chạm trổ tinh xảo được chỉnh với độ sáng vừa phải tạo nên một khung cảnh rất ấm áp. Nó ngơ ngác đứng nhìn xung quanh, căn nhà to và rộng quá chừng luôn.
Tuy là nhà nó to không kém nhưng nơi đây cho nó một cảm giác rất đặc biệt. Hắn ngồi xuống sô fa rồi quay sang nhìn nó:
" Ê!"
Nó quay lại nhìn hắn, miệng nó há hốc:
"Gọi tôi à?"
" Chẳng lẽ tôi gọi tôi!"
" Sao nhà anh không có người nào hết vậy? "- nó hỏi.
" Tôi với nhóc không phải là người à?"
Nó gật gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn vừa mở tivi vừa hỏi:
" Nhóc đến tìm tôi có gì không?"
" Thế tôi có nói là tìm anh à?" - nó dửng dưng.
" Vậy chẳng lẽ nhóc đến xem nhờ tivi......"
" Sao anh biết hay vậy?"
Bó tay! Đấu võ mồm thì nó vô địch chắc rồi, hắn im lặng không nói thêm gì. Nó lén nhìn hắn rồi lại quay sang xem tivi:
" Sao mấy hôm nay anh không đi học?"
Hắn lấy tay chỉ chỉ lên cái đầu quấn băng trắng toát của mình. Nó ngây thơ:
" Anh lên cơn động kinh nên nghỉ ở nhà hả?"
Hắn đưa đôi mắt giết người sang nhìn nó, nó cười xuề xòa:
" Không đúng thì thôi nhìn gì ghê thế! hihi..."
" Tôi sợ làm mất hình tượng nên đợi khi nào tháo băng mới đi học"
Nó nguých hắn một cái rõ dài rồi hồn nhiên xem tivi tiếp:
" Hình của anh lúc bị thương đã được tung lên trang chủ của trường lâu rồi!!!!"
" CÁI GÌ??? "- Hắn hét lên.
Nó đảo mắt vòng quanh rồi mỉm cười cảnh giác. Hắn chồm người đến xoáy ánh mắt phừng lửa của mình vào mắt nó. Nó lui dần lui dần ra phía sau cho đến khi đã bị dồn vào đường cùng. Hắn trừng mắt:
" Cậu...cậu...."
" Cậu sao con? Cậu đẹp quá phải hong? "- nó cười nhăn răng.
" ĐẸP CÁI ĐẦU CẬU!!!!!!" - Hắn quát lên làm nó ngậm miệng lại.
" Tôi giúp anh lăng xê tên tuổi thôi mà!!! "- nó bĩu môi.
" Cậu đang góp phần lăng mạ tôi đấy! Hừ..."
Nó lết lết lại gần lay lay tay hắn, mặt nó giả vờ ăn năn nhưng thực ra nó đang rất mắc cười trong bụng. Cho chừa cái tật kiêu ngạo, chảnh chọe nhé cưng!
"Anh giận tôi à? Tôi xin lỗi mà!!!!"
Hắn không trả lời, nó cố gắng kiên nhẫn năn nỉ tiếp:
" Đẹp trai mà sao giận dai thế? Xí xóa nhé!!! Nhé!"
Hắn không phản ứng, nó tức giận hùng hổ đứng dậy quát làm hắn giật mình:
"CÁI THỨ CHẢNH CHỌE! CÓC CÓ NĂN NỈ NỮA! HỨ!!!!"
Nó bỏ đi thì hắn kéo tay nó lại làm nó ngã vào người hắn. Cả hai nhìn nhau rồi chợt tim đập rất mạnh. Nó đảo mắt qua lại suy nghĩ. Nhà hắn không có ai có khi nào hắn định ...... hong ta?
Ai chứ cái thứ sát gái lẫn trai như hắn có thể lắm chứ!! Nhưng mà công nhận hắn đẹp trai thật! Gương mặt thật hoàn mĩ, chuẩn đến từng góc cạnh. Da trắng và mịn quá! Có sử dụng mỹ phẩm hong nhỉ???
Trong khi nó đang suy nghĩ mấy chuyện tàm xàm thì hắn đang phân vân trong đầu. Nên tỏ tình ở đây luôn không ta? Chỉ có hai đứa nên cũng không cần phải ngượng, nếu nó có từ chối thì giết nó diệt khẩu cũng được.
Nghĩ là làm, hắn ôm chặt lấy nó không cho nó nhúc nhích gì cả. Hắn cất giọng:
" Nhóc có biết người ta sẽ nghĩ gì nếu hai người ở chung nhà không?"
"Hơ....hả? Là sao?"
Hắn lấy tay chỉ lên cái camera trong góc tường rồi quay sang nhìn nó cười nham hiểm:
" Nãy giờ mọi hình ảnh đã bị ghi lại rồi đấy! Nhóc dám leo tường đột nhập vào nhà hot boy! Nhóc nghĩ sao nếu những hình ảnh này được tung ra ngoài?"
" Anh muốn gì?" - nó gằn giọng.
" Tôi sẽ giữ bí mật nếu nhóc nói ........................ Nhóc yêu tôi!"
" WHATTT? "- Nó trợn mắt.
" Hehe... Sao? Không đồng ý thì chuẩn bị trở thành người nổi tiếng đi nhé! "- hắn lại cười gian.
Nó túa mồ hôi, không ngờ hắn lại chơi cái trò này. Cái tên bỉ ổi, vô liêm sỉ, mặt dày. Nhưng mà nói có ba chữ thôi chắc cũng không chết chóc ai đâu.
Quanh đi quẩn lại thì nó cũng ngu quá xá, trưng cái bộ mặt này leo tường vào nhà hắn là sao? Gặp ngay một tên cáo già cao tay như hắn thì xui cho nó rồi. Hic nó đưa cặp mắt ăn tươi nuốt sống nhìn hắn:
" Anh chơi vậy mà coi được sao?"
" Rồi sao? Tôi thích vậy đó! Cô có nói hay không? Không thì hậu quả tự chịu nhé!"
Nó điên tiết lên thủ sẵn nắm đấm chực đánh hắn, nhưng nghĩ đến cái cảnh trang chủ của trường xuất hiện tin hot: "Nam Thần siêu quậy Build leo tường đột nhập vào nhà hot boy" thì nó rùng mình. Còn gì hình tượng mấy năm nay nó cố gắng xây dựng nữa chứ? Thôi nhường tên khốn này một lần đi, coi như nó xui xẻo. Nó rặn ra từng chữ:
" Tôi....tôi...yêu...."
" YÊU AI?" - Hắn quát làm nó giật mình.
" Anh...anh"
"Nói lại cho đàng hoàng coi! "- hắn nhăn mặt.
Nó nóng mặt nhưng không dám manh động, vì một tương lai tươi sáng của Nam Thần siêu quậy, nó lại rặn ra từng chữ nữa:
" Tôi...tôi yêu.....yêu anh!! Được chưa???"
Hắn cười hài lòng, hắn gật gù thì thầm vào tai nó:
"Anh cũng yêu nhóc nữa! Nhóc đáng yêu lắm đấy!"
Nó đơ người, từng mạch máu trong người nó đang đứt ra. Nó rơi vào trạng thái vô định hình và mất nhận thức. Người của nó đang lơ lửng trên chín tầng mây. Hắn nói yêu mình sao? Hay là hắn đang chơi xỏ mình? Tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi này trời ạ! Ôi sao hôm nay cuộc sống này trở nên tươi đẹp thế nhỉ?
" Ê nhóc! Nhóc!"
Hắn gọi làm nó giật mình và quay trở lại mặt đất. Nó lắp bắp mặt đỏ lự:
" H...hả???"
" Em sao vậy? Sướng đến ngất ngây rồi à? Anh nói anh yêu em!!!"
" Ờ...à....ơ rồi sao nữa?" - mặt nó trông ngố hết sức.
" Sao trăng gì?"
" Ờ hả...à không có gì!" - mồ hôi nó rịnh ra ướt trán.
" Làm người yêu anh nhé!"
Hắn mỉm cười. Nụ cười ấy lại khiến hắn đẹp trai thêm ngàn lần. Tim nó bắt đầu đập nhanh hơn.
"À...ờ....tôi...tôi.....Không được đâu! "- nó đứng bật dậy khỏi người của hắn.
"Không được hả? Em đợi đấy!"
Hắn biết nó cũng thích hắn mà lại bày đặt giả vờ. Hắn móc trong người ra cái điện thoại rồi bấm bấm gì đó.
" Tôi....tôi...yêu...."
" YÊU AI?"
" Anh...anh"
"Nói lại cho đàng hoàng coi! "
" Tôi...tôi yêu.....yêu anh!! Được chưa???"
Đó chẳng phải là cuộc đối thoại của hai người lúc nãy sao? Hắn ghi âm lại rồi. Tên này lắm trò thế không biết! Nó được đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tâm trạng nó hỗn loạn vô cùng. Hắn đang ép nó làm người yêu hắn đây mà! Mà sao nó ngu nhỉ? Nó cũng yêu hắn mà, tội gì lại nói không được? Đúng là ngu hết chỗ nói! Nó quay sang nhìn hắn:
"Anh.....anh...có thật là yêu tôi không?"
" Không yêu thì tỏ tình làm gì cho tốn nước miếng! Em không tin hả?"
" À thật ra thì....." - nó cũng ngượng ngùng.
" Thật ra gì?" - hắn chau mày.
" Em.... em....yêu anh lâu rồi!" - nó cười tinh nghịch.
Hắn vui ra mặt đứng dậy ôm lấy nó nhấc bổng nó lên:
"Thế mà không nói sớm! Làm anh suy nghĩ ra kế hoạch cực khổ lắm đấy! Hihihi...."
Nó cắn một phát muốn nát cả vai hắn.
" AAAaaaaaaaa.........."
Hắn hét vang vọng cả căn nhà, sau khi nó buông ra thì hắn xoa lấy xoa để chỗ vai bị cắn. Thằng nhóc này có răng nanh à trời? Cắn đau khủng khiếp! Không biết nó có chích ngừa chưa nữa! Mà nó đang làm cái trò gì vậy không biết!
" Sao em cắn anh dã man vậy hả?" - hắn ôm vai nhăn nhó mặt mày.
" Đánh dấu chủ quyền! Con nào dám động vào người yêu của em thì em cho nó rửa mặt bằng H20 trộn SO3 !" - nó khoanh tay chu mỏ lên tuyên bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro