Chap 2: Nhà có nuôi "TIỂU HỔ"
Lâm Vỹ Dạ cứ khóc như một đứa trẻ, đến khi không còn sức mới ngủ thiếp đi... Đêm khuya thanh tĩnh. Biệt thự của Lâm Gia phá lệ yên tĩnh, các bảo vệ đi tuần tra xung quanh, bất chợt có một bóng đen lướt qua, nhanh như chớp, không để lại bất kì tiếng động nào. Từ ban công lầu hai, nơi phòng ngủ của Lâm Vỹ Dạ, thoáng chốc hắn đã bay đến cửa. Đèn trong phòng vẫn sáng, bóng đen kì lạ nhìn qua cửa sổ, khẽ nhìn qua cửa sổ thì thấy chủ nhân của chiếc phòng đang ngủ say, nhanh tay mở cửa sổ rồi thật tự nhiên đi vào " Ngay cả cửa sổ cũng không đóng sao?!" - bóng đen nghĩ thầm. Nơi chiếc giường êm ái, có nữ nhân đang nằm yên giấc, trên khóe mắt vẫn còn đọng nước. Đưa bàn tay rắn chắc và xinh đẹp như nghệ sĩ đàn piano lên khóe mắt kia, khóe miệng vô thức giương lên, tạo một đường cong hoàn mĩ "Bảo bối!!! Về nhà nào!!!" Nói xong, anh liền bế Lâm Vỹ Dạ lên, ôm trọn trong vòng tay anh. Cô gái này thật kiều diễm, nhỏ nhắn và thật xinh đẹp. Và như cách ban đầu, anh thoát ra khỏi Lâm Gia.
Sáng hôm sau, Lâm Vỹ Dạ tỉnh dậy trên chiếc giường thật lớn, căn phòng mà cô đang ở tràn ngập màu xanh nước, từ bức tường, rèm cửa, vật dụng đều là một màu xanh thật đẹp. Trong phòng còn thoảng một chút hương thơm của hoa hướng dương mà cô thích-thật bình yên. Nhanh chóng nhận ra đây không phải là phòng của cô, nhất thời sợ hãi mà hét lên. Bằng cách nhanh nhất chạy vào toilet rửa mặt. Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, trước mắt cô là ngôi nhà to lớn được thiết kế theo cấu trúc phương Tây. Trần nhà cao vút, giữa nhà còn được gắn đèn pha lê lấp lánh được gọt dũa rất tỉ mỉ và tinh tế. Bộ sofa trắng trải dài xung quanh chiếc bàn tròn thủy tinh được đặt chính giữa đại sảnh. Người giúp việc cứ đi tới đi lui, nhiều người không đếm xuể " Đây là đâu?!?" Lâm Vỹ Dạ lùi lại vài bước, khóe mắt lại bắt đầu đọng nước.
"Dậy rồi sao?!" - Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau cô, khiến cho cô giật mình quay lại mà bật ra phía đằng sau. Trường Giang nhanh chóng luồn tay ra phía đằng sau đỡ lấy eo cô, mặt sát mặt mà lên tiếng " không cần phải giật mình như thế đâu !"
"Anh là ai? Sao tôi lại ở đây???" - Lâm Vỹ Dạ đưa tay cố đẩy anh ra, bất lực lên tiếng.
"Em là vợ tôi!!! Vậy thì...tôi là gì? CỦA EM?" Trường Giang nhếch môi cười.
"Anh...là chồng tôi?" Lâm Vỹ Dạ trố mắt hỏi.
"Ngoan lắm! Chịu nhận tôi là chồng rồi sao!?" Trường Giang cười khẩy đắc thắng lên tiếng.
Còn cô thì mắt chữ A miệng chữ O, trừng mắt nhìn anh, bực tức vô cùng khi bị anh lừa "Anh..." chưa nói hết câu, môi cô đã bị anh chặn bằng nụ hôn mê hoặc. Môi lưỡi dây dưa với nhau, Vỹ Dạ dãy dụa, cô càng dãy dụa, anh càng thích thú. Lưỡi của anh quấn lưỡi của Dạ, tham lam hút hết mật ngọt trong khoang miệng cô, một hồi lâu anh mới buông ra, đầu óc Lâm Vỹ Dạ quay cuồng, ngay cả sức đứng cũng không có, bất lực phải ngã vào lồng ngực vạm vỡ của anh thở dốc. Bắt đầu bằng màn chào đầu buổi sáng như vậy khiến cô tức chết đi được, trong đầu rủa thầm anh "Trường...Trường Giang, anh thật là quá đáng!!!"
"Em là vợ tôi, tôi có quyền" Bằng cách ngắn gọn nhất, anh bình thản trả lời. "Phải rồi, chiều nay chúng ta sẽ kết hôn đó, em ở nhà chuẩn bị đi. Tôi đi làm, có gì thắc mắc cứ nói với quản gia" Trường Giang buông cô ra, nhẹ nhàng dặn dò.
"Kết...kết hôn?"
"Phải rồi"
"Nhưng...nhưng tôi, không..g thích"
"Em có quyền lựa chọn sao?" Trường Giang nhếch môi cười, lộ rõ bản chất nắm quyền. Lâm Vỹ Dạ chỉ biết cúi đầu, bàn tay nhỏ siết chặt lấy vạt áo. Trường Giang đưa tay xoa đầu cô, khuôn mặt không chút biểu tình " ăn sáng đi, đồ ăn của em mang lên rồi kìa!!!"
Lâm Vỹ Dạ gật gật đầu, nhưng suy nghĩ tự nhiên lóe lên trong đầu cô, cô liền lập tức chạy ra cửa, hét lớn lên " VÕ VŨ TRƯỜNG GIANG, ANH DÁM BẮT CÓC TÔIII" Chính là vì ban nãy anh bước tới cửa, cô sực nhớ ra hôm qua cô vẫn còn ở Lâm Gia, nhà cô cơ mà. Vậy mà bây giờ lại ở nhà anh, cô kinh hãi hét lên.
Trường Giang nghe được, quay đầu lại, khóe miệng nhếch môi cười " Tôi bắt cóc em...ĐEM VỀ LÀM VỢ" rồi sải bước đến chiếc BMW đăng đứng chờ anh. Anh không quên quay đầu lại nói vài câu châm chọc cô "Bảo bối!!! Em chậm tiêu như vậy chắc trí nhớ cũng không tốt. Nên đừng có đi linh tinh, coi chừng lạc đấy." Lâm Vỹ Dạ đầu như muốn bốc khói, không nói lên lời, đành dậm chân quay đầu đi vào nhà.
Lâm Vỹ Dạ ăn sáng trong trạng thái vô cùng bực bội. Cô cứ nghĩ trong đầu miếng bò bistest (Quên mất viết sao luôn. Tức ghê á) kia là anh, cứ lấy dao nĩa đâm chọc. Chuốc giận lên miếng bò vô tội, cô bắt đầu nguôi giận rồi lại ăn tiếp...
"Bác quản gia!!!" sau khi ăn xong cô gặp bác quản gia hỏi chuyện.
"Vâng, có chuyện gì sao ạ?" Quản gia một mực cung kính.
"Trường Giang, anh ta là một người như thế nào?" cô ngây thơ hỏi, cô muốn biết anh ta là một người như thế nào mà có thể đột nhập vào Lâm Gia một cách dễ dàng như vậy?
"Tiểu thư, cô không nên gọi thẳng tên của ông chủ như vậy được, như vậy ông chủ sẽ không vui đâu!!" Quản gia trả lời.
"Ưm...m, vậy anh ấy là ai???"
Quản gia ngỡ ngàng, nói cũng phải, trước giờ cũng rất ít ai biết đến tổng giám đốc của tập đoàn Võ Thị. Bởi lẽ anh rất ghét và không thích những tên "chó săn" luôn đi moi móc tin của người khác. Nên những người biết anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Ông chủ là một người rất tài giỏi, chưa đến 15 tuổi đã tốt nghiệp bằng thạc sỹ, sau khi ông chủ nghiên cứu và chỉnh trang lại nghành dược sĩ rồi thì bắt đầu thành lập tập đoàn hoàn kim, chỉ sau 2 năm tập đoàn đã nằm trong top 10 Đông Nam Á, tiếp tục năm sau tập đoàn phát triển lớn mạnh, đứng đầu và bao trọn khắp Đông Nam Á.
Lâm Vỹ Dạ ngỡ ngàng không ngờ Trường Giang lại tài giỏi đến vậy. Vì thế mà cha cô phải đến cầu xin anh ta sao? Nhưng cô không hề biết anh ngoài mặt là một tổng tài giỏi giang mà anh còn là một con người lãnh khốc, mưu trí hơn người, tính tình quyết đoán, đối với phụ nữ anh chỉ có 4 chữ " chán ghét, phiền toái " Anh là 1 trong 10 người giỏi nhất trong giới kinh doanh cũng là người giỏi nhất trong giới Võ Huỳnh (Mọi người đọc chap 1 sẽ rõ giới Võ Huỳnh nhé!) cũng như trên cả Đông Nam Á. Ai nghe đến tên anh cũng đều phải khiếp sợ, bởi lẽ anh rất tàn nhẫn, ai dám chống đối anh, anh đều diệt hết. Trường Giang từng mở rất nhiều cuộc truy sát nhưng kẻ bất tài hay phản bội. Một khi anh đã nhắm tới thì chỉ có một con đường là "CHẾT"
Chỉ cần nghe vậy thôi, cô cũng đủ biết anh là con người như thế nào rồi. Trong đầu cô bây giờ r tràm ngập sự sợ hãi.
"Tiểu thư!!" -Thấy Lâm Vỹ Dạ đứng ngẩn người ra đó, quản gia bèn lên tiếng.
"Ưm, vậy bác quản gia. Trường Giang...à không Võ tổng là xã hội đen hả?" - Lâm Vỹ Dạ cô thật ngây thơ. Quản gia nghe cô hỏi mà đổ mồ hôi. Cô giả vờ không biết hay thực sự không biết vậy? Ông đã nói anh là người trong giới Võ Huỳnh mà!!! "Vâng, đúng rồi thưa tiểu thư. "
"Ồ, vậy cháu có thể đi tham quan ngôi nhà này được không?? Anh ta có bảo cháu không được đi lung tung, chắc cháu có thể đi với bác được chứ nhỉ?"
"Vậy để tôi sai người đi cùng tiểu thư"
"Được!!!" Lâm Vỹ Dạ hào hứng trả lời.
"Tâm Tâm, cô dẫn tiểu thư đi tham quan nhà đi!!!" Quản gia ra hiệu cho cô giúp việc tên Tâm dẫn Dạ đi tham quan nhà.
Nhà của anh rất to nha, nhà của anh được thiết kế theo kiểu cách của phương Tây. Cửa sổ sát đất cao lấp lánh xen kẽ với từng bức tường kiên cố màu trắng ngà. Bên trái là một khu vườn rộng rãi, đủ các loại hoa xinh đẹp , có một số loại cô không biết tên. Cách đó không xa là một nhà kính thiết kế hình vòm. Cô tự nghĩ anh có cả một vườn hoa lớn như vậy mà anh còn xây nhà kính làm gì? Thật kì lạ. "Tâm Tâm, Trường Giang có một vườn hoa kia rồi còn xây nhà kính để làm gì?"
"Nhà kính là nơi ông chủ trồng những loài hoa quý, không phù hợp với khí hậu ở Việt Nam, cần điều hòa nên ông sẽ trồng ở trong đó..." - Cô hầu tận tình giải thích.
"Thì ra là vậy?" - Một người lạnh lùng như hắn ta mà cũng thích hoa sao? Cô nghĩ thầm.
Ở đây giống như một thế giới thu nhỏ vậy. Cái gì quý giá cũng có. Sân golf, vườn cây, hồ bơi,...tất cả đều có. Mà nhà anh rộng bao nhiêu Ha vậy? Còn hơn cả tỷ phú nữa. Đi hoài cũng mỏi chân, nên cô đi vào đại sảnh ngồi xem TV, vì ghế sofa nằm ngay ở đại sảnh, ngay chính giữa là chiếc bàn tròn sang trọng... Thoáng chốc đã gần trưa. Trưa hôm nay Trường Giang phá lệ, trưa về nhà ăn cơm, đơn giản là chỉ để gặp được cô. Vừa bước chân tới cửa, anh đã châm chọc cô "Xem ra, em rất rảnh!!"
Theo phản xạ, nghe thấy tiếng nói cô quay ra phía có giọng nói, kinh hãi định bỏ chạy. "Nếu em chạy, tôi sẽ thả hổ cắn em đó" Biết cô sẽ có ý định bỏ chạy, anh lên tiếng.
"Hổ, anh giỡn với tôi sao? Ai lại nuôi hổ trong nhà chứ?" Lâm Vỹ Dạ nghi ngờ hỏi. Làm như cô là con nít không bằng, ai lại dọa nạt bằng cách đó chứ???
Hết chap 2.
Cái chap này nó dài lắm nên tối em sẽ đăng nốt cho con dân đọc nha. Chứ em ngồi từ 3h chiều mà đến 5h rưỡi mới viết được từng này :((
Mọi người cũng nên thông cảm cho con au vừa lười vừa ham ngủ như em. Tối hứa ra chap 3, là cái chap này nè mà tiếp theo thôi nha nha!!!
Mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Giờ tôi đi ngủ :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro